Chương 463: Đêm trước khi quay về tông môn

Tiên Phủ Trường Sinh

Trường Đình Không Tỉnh 11-10-2024 16:08:46

Theo Nghiêm trưởng lão thấy, tuy Chu Toàn còn lớn tuổi hơn lão, nhưng tu vi lại chỉ có Kim Đan sơ kỳ, đã đánh mất cơ hội tiến thêm một bước. Nhưng chung quy vẫn là một tu sĩ Kim Đan lâu đời. Trong trạng thái đã ngưng chiến, các tông đều chỉ có thể phái một tu sĩ Kim Đan trấn thủ Mỏ quặng Linh Thạch Hàn Vụ, lẫn nhau kiềm chế duy trì ích lợi tông môn 'nên được' vẫn là không thành vấn đề. Cộng sự với nhau một, hai trăm năm qua, Nghiêm trưởng lão rất hiểu biết 'bạn nối khố' này của mình. Đừng nhìn hiện tại Chu Toàn ở Vọng Nguyệt Thành có vẻ thành thật bổn phận, ngay từ đầu hoàn toàn không phải thái độ này. Còn không phải vì Nghiêm gia đứng vững gót chân ở Vọng Nguyệt Thành lâu ngày, tu vi Nghiêm trưởng lão lại cao hơn Chu Toàn, nghiêm khắc cảnh cáo vài lần nên Chu Toàn mới có thể 'thanh nhàn' như bây giờ? Thế nên khi tông môn bố trí Chu Toàn đóng tại mỏ quặng Linh Thạch, Nghiêm trưởng lão cũng biết thời biết thế đồng ý. Tin chắc, trải qua hai trăm năm hiểu biết lẫn nhau, Chu Toàn phải biết chuyện nào có thể làm, chuyện nào không thể làm, không dám động ích lợi của Nghiêm gia. "Nghiêm sư huynh yên tâm, lão hủ nhất định không phụ tông môn tin cậy!" "Lão hủ sẽ toàn lực giữ gìn ích lợi tông môn nên được, cũng sẽ chăm nom tốt cho chúng vãn bối của tông môn." Thân hình Chu trưởng lão tương đối gầy yếu, nghe vậy nở nụ cười, mặt mũi có vẻ hiền lành, nhưng giọng nói lại như lộ ra hàm ý khác. Nghiêm trưởng lão nghe được câu trả lời thuyết phục, vừa lòng gật đầu. Kế đó, Nghiêm trưởng lão mấp máy môi, thần thức truyền âm dặn dò Nghiêm Hồng Ngọc vài câu, ý bảo nàng ta cẩn thận dạy bảo, quản giáo Nghiêm Quần Nhi, để đối phương kiến thức 'bộ mặt thật' của Tu Tiên Giới một phen. Những vấn đề khác đã đặn ò Nghiêm Hồng Ngọc từ trước, hiện tại không cần nhiều lời nữa. Nghiêm trưởng lão và Chu trưởng lão lẫn nhau gật đầu ý bảo. Chuyện tu sĩ đóng trú cứ như vậy dùng dăm ba câu giải quyết. Nếu đã xác định việc mỏ quặng Linh Thạch, trên dưới ngũ đại tông môn đều đạt thành nhận thức chung, vậy cuộc chiến tranh lan tràn Tu Tiên Giới Sở quốc này cũng tới kết thúc. Sau khi bố trí tốt tu sĩ đóng ở mỏ quặng Linh Thạch, bên phía Phiêu Tuyết Lâu trực tiếp buông ra hai kiện pháp bảo to cỡ mấy chục trượng bay lên trời, chở một phần đệ tử tinh anh của môn phái trở về. Về phần các tu sĩ không thể 'đi nhờ' thì chỉ có thể chậm rãi trở về. Lưu Ngọc ngẩng đầu nhìn lại, thấy hình dáng chân thật của hai kiện pháp bảo. Một kiện là dải lụa mỏng màu vàng nhạt, kiện còn lại là tú lâu màu đỏ từng thấy trước đó. Rất nhiều nữ tu dung mạo xinh đẹp đứng trên pháp bảo dải lụa màu vàng, ống tay áo bay phấp phới, mép váy cũng bị gió mạnh thổi bay lên, lộ ra rất nhiều phong cảnh quyến rũ. Cảnh này chỉ giây lát lướt qua, nhưng trùng hợp lại bị rất nhiều tu sĩ ngẩng đầu nhìn thấy, có vài tu sĩ ngơ ngẩn đến tận khi pháp bảo bay khuất mới thu hồi tầm mắt. Sau động tĩnh của Phiêu Tuyết Lâu, kế đến là Thanh Hư Phái, Hợp Hoan Môn cũng lần lượt hành động, lục tục có pháp bảo bay lên trời. Cảnh này khiến rất nhiều tán tu và tu sĩ gia tộc nhỏ chưa trải sự đời rung động không thôi. Tin chắc rằng sau lần trải nghiệm này, bọn họ về nhà có thể khoác lác rất nhiều năm. Đáng giá nhắc tới chính là, trước lúc sắp chia tay, bốn vị tu sĩ Kim Đan của Tàn Nguyệt Cốc và Nguyên Dương Tông còn tụ lại một chỗ cáo từ. Tuy rằng một khi liên quan đến ích lợi của tông môn thì lẫn nhau không nhường một bước, thậm chí vừa rồi đàm phán còn tranh cãi đến mặt đỏ tai hồng. Nhưng với tình thế của Sở quốc hiện tại, hai đại tông môn giao hảo vẫn là cần thiết. Tất cả mọi người đều thầm hiểu trong lòng. Sau khi tiễn đoàn người Tàn Nguyệt Cốc, Nghiêm trưởng lão cũng chuẩn bị trở lại Vọng Nguyệt Thành. Lão lên tiếng cáo biệt Chu trưởng lão, sau đó bay lên trời, ngự không phi hành, nháy mắt rời đi vài lý, thoáng cái đã biến thành một điểm đen nhỏ cuối chân trời. Lần này đám người Lưu Ngọc cũng không có đãi ngộ cưỡi pháp bảo, chỉ có thể theo tu sĩ liên quân Thanh châu trở lại Vọng Nguyệt Thành. Chuyện nên phân phó đã giao đãi xong, phần lớn tu sĩ của ngũ đại tông môn lục tục rời đi. Lưu lại tu sĩ đóng trú đều được Kim Đan trưởng lão dẫn dắt, vây quanh mỏ quặng thảo luận chuyện khai thác mỏ quặng Linh Thạch Hàn Vụ. Ích lợi của mỏ quặng Linh Thạch cỡ trung đủ để ngũ đại môn phái tận tâm hết sức khai phá. Tin chắc không cần tốn bao lâu, một tòa đại trận phạm vi bao trùm khổng lồ sẽ được dựng lên san sát, rất nhiều thợ mỏ phàm nhân và tán tu cũng sẽ bị vận chuyển tới bên này. Mà tu sĩ Luyện Khí kỳ và phàm nhân đều không thể tích cốc hoàn toàn, vẫn cần ăn uống đào thải, còn cần triển khai kiến thiết thêm một vòng xung quanh nữa. Có lẽ không lâu nữa, nơi này sẽ thành lập một tòa thành trì cũng nên? Một tòa thành khổng lồ sánh ngang Vọng Nguyệt Thành và Thiên Khung Thành! Chẳng qua là do năm tông cùng nhau chưởng quản. Suy nghĩ trong đầu Lưu Ngọc tán loạn, tưởng tượng tới rất nhiều.