Chương 474: Mối thù tinh hỏa(2)

Tiên Phủ Trường Sinh

Trường Đình Không Tỉnh 11-10-2024 16:08:44

Chương 479: Mối thù tinh hỏa(2) "Đúng vậy." Thôi Lượng phụ họa nói, tương tự lấy ra lệnh bài bỏ lên trên bàn. "Ha ha ha, nếu hai vị sư đệ đã chỉ muốn về, vậy lão phu cũng không giữ hai vị lại nữa." "Chỉ là nếu như ở trong tông môn gặp phải gì đó không tiện, hai vị sư đệ có thể đến tìm ta, mọi chuyện có thể được an bài tốt." Lần này thái độ của Trang Tử Lăng cực kỳ tốt, không còn cường ngạnh như trước đó. Lão cười tủm tỉm xuất ra một bản ngọc sách, đánh ra mười đạo pháp quyết, sau đó bắt đầu thao tác, thay đổi trạng thái nhiệm vụ của hai người, lại chuyển thêm điểm cống hiến tông môn mà lần này nhận được. Hai người đi lấy lệnh bài tông môn về, xem qua một chút, cống hiến tông môn và trạng thái nhiệm vụ đều không có vấn đề gì thì đều cáo từ. "Việc này đã xong, chưởng môn sư huynh, chúng ta cáo từ." Lưu Ngọc và Thôi Lượng tiến lên, chắp tay nói. "Đã như vậy, tại hạ cũng không giữ hai vị sư đệ lại nữa, có rảnh thì hãy đến chơi." Trang Tử Lăng đứng dậy cười nói. An bài nhiệm vụ ra tiền tuyến của hai người kỳ thực là kết quả của rất nhiều chủ sự của tông môn thương lượng, lại báo cho Kim Đan trưởng lão, trưởng lão đồng ý mới có thể từ chưởng môn tuyên bố. Trang Tử Lăng tham gia thương lượng và tuyên bố nhưng kỳ thực đây là kết quả của rất nhiều tu sĩ thảo luận, lão chẳng qua là đẩy một cái cho nên là cái này nhân quả không lớn. Lão đường đường là chưởng môn lại hạ thấp tư thái chính là vì hy vọng hóa giải đi chút nhân quả đó, hy vọng hai người này đừng nên không biết tốt xấu. Nhìn thân ảnh của hai người hoàn toàn biến mất, nụ cười trên mặt Trang Tử Lăng dần thu lại, lão rơi vào trầm tư. Một bên khác, hai người Lưu Ngọc và Thôi Lượng đi ra khỏi đại điện tông môn, bởi vì trọng địa của tông môn không thể phi hành cho nên trực tiếp đi đến sườn núi. "Thôi sư huynh xin từ biệt, thời gian thích hợp có thể đến làm khách ở động phủ của Lưu mỗ, chúng ta uống Linh trà ngồi đàm đạo." Non nửa khắc sau hai người đi đến sườn núi, Lưu Ngọc hơi chắp tay cao giọng nói. "Điều đó là tất nhiên, đến lúc đó tại hạ cũng sẽ không khách khí!" Thôi Lượng nói, lão cười một tiếng lộ răng, râu cá trê lắc qua lắc lại có chút buồn cười. Lưu Ngọc nhẹ nhàng gật đầu không tiếp tục khách sáo nữa, vỗ túi trữ vật lấy ra Tử Mẫu Truy Hồn đao, hóa thành một đạo ô quang phóng lên tận trời. Phương hướng bay đi không phải là động phủ ở Thải Liên sơn mà là chỗ Ngọc Đan đường ở Nhân Hòa phường thị, bởi vì hắn muốn đi xem tình hình kinh doanh của Ngọc Đan đường những năm nay. Sau hai canh giờ, Lưu Ngọc từ Thanh Vân Phong tới Nhân Hòa phường thị, độn quang hạ xuống ở bên ngoài phường thị. Phường thị Nhân Hòa nằm giữa mấy ngọn núi lớn, xung quanh trăm dặm có rất nhiều sơn phong mà ngoại môn và nội môn đệ tử ở lại, lâu dài thường đến nơi này giao dịch cho nên hình thành phường thị. Phường thị ở trong những phường thị cỡ nhỏ thì được xem là tốt rồi, lui tới đều là đệ tử Nguyên Dương Tông, tu vi phổ thông là Luyện Khí kỳ, hầu bao cũng phồng lên nhiều. Phường thị Hoàng Sơn ở hơi xa Hàn Nguyệt Thành bên kia nhưng so với đông thị Vọng Nguyệt Thành lại xa tít tắp. Lưu Ngọc dạo chơi phường thị Nhân Hòa, liếc nhìn dòng người lui tới đều là đệ tử nội ngoại môn của Nguyên Dương Tông, mặc đều là bạch bào, khôi bào, số lượng khoảng hơn mấy trăm. Thần sắc bọn họ ung dung, vừa đi vừa nghỉ, hiếu kỳ đánh giá một vài đồ vật mới lạ, khác biệt hoàn toàn so với cảnh tượng náo nhiệt ở bên Vọng Nguyệt Thành. Hẳn là tin tức chiến tranh tu tiên giới dừng lại sớm đã truyền ra ở trong tông môn, không đối diện với ác lực nguy sơ sinh tử cho nên bọn họ có thể thoải mái như vậy. Không để ý tới đệ tử cùng nhau hành lễ nhường đường, Lưu Ngọc không nhanh không chậm đi về phía chỗ Ngọc Đan Đường, chuẩn bị đến "kiểm tra đột xuất". Đi đến một nơi không tệ, đường đi có lượng người lưu hành khá lớn, nhìn trúng một cửa hàng ba tầng lầu cao, trước cửa hàng thỉnh thoảng có mấy tu sĩ ra vào. "Cũng không tệ lắm." Lưu Ngọc dừng chân quan sát một hồi, thấy tình cảnh này thì khẽ gật đầu, xem ra những năm này Ngọc Đan Đường được Giang Thu Thủy điều hành kinh doanh không tệ, chí ít không xuống dốc. Dựa vào lưu lượng người tới lui, có thể chứng minh lượng giao dịch không nhỏ, sinh ý cũng không thể kém. Thế là Lưu Ngọc không chần chờ nữa mà nhấc chân đi vào trong tiệm. Không gian của cửa hàng không phải là rất lớn, chỉ có thể dựng mười quầy hàng trong suốt, trong quầy bày biện một bình đan dược mà Luyện Khí kỳ sử dụng, một phần danh sách ghi chú giá cả đan dược bày trên mặt bàn. Lúc này trước quầy đang có mấy tên tu sĩ, đang quan sát đan dược trong đó bởi vì giá cả nên đang do dự. Từ khi Tôn Cúc được an bài đến Ngọc Đan đường, Lưu Ngọc mấy lần chưa từ bỏ ý định thăm dò, nhưng lại không có chút phản ứng nào cho nên hắn cũng dẹp đi một vài tâm tư.