Cứ như vậy một đuổi một chạy mấy chục dặm, pháp lực của Lưu Ngọc đã tiêu hao gần một nửa.
Hắn biết không thể cứ tiếp tục chạy như vậy nữa, mặc dù đều cưỡi pháp khí trung phẩm, tốc độ nhanh như nhau nhưng tu vi của hắn thấp hơn đối phương, tiếp tục dưới sự truy kích như vậy, người cạn kiệt pháp lực trước nhất định là hắn, đến lúc đó thì bị người tùy tiện chém giết rồi. Nhất định phải dừng lại chiến đấu, hăm dọa bọn họ một chút, tốt nhất là khiến đối phương biết khó mà lui.
Lưu Ngọc lấy ra hai khối Linh Thạch từ từ hấp thụ Linh lực bên trong bổ sung pháp lực đã tiêu hao, đồng thời hai mắt hắn quét qua, thử tìm kiếm một chiến trường có lợi cho bản thân.
Đột nhiên, hắn chú ý thấy một khu rừng rậm rạp bên dưới, ánh mắt Lưu Ngọc chợt sáng lên, hắn vội vàng khống chế Cự Mộc kiếm bay về phía khu rừng đồng thời vận chuyển Ẩn Linh thuật thu liễm khí tức của mình lại, sau khi đáp đất thì ẩn nấp ở đằng sau một cái cây.
Sau vài giây, hai đạo ánh sáng một lục một đỏ dừng trên không trung của khu rừng, hiện ra hai bóng người.
Lần lượt là nam tử mặc Nho Sam cưỡi một thanh pháp khí phi đao màu lục với tu vi Luyện Khí thất tầng, và nữ tu xinh đẹp cưỡi một món pháp khí như lụa màu đỏ với tu vi Luyện Khí lục tầng.
Lúc này địch ở ngoài sáng ta ở trong tối, Lưu Ngọc ở trong bóng tối lặng lẽ quan sát tình hình.
Nam tử mặc Nho Sam thấy ánh sáng của Lưu ngọc biến mất ở đây, nhìn trái phải khu rừng này cũng không phát hiện bóng dáng của Lưu Ngọc, nhưng địa thế xung quanh lại thoáng đãng chỉ có khu rừng này có thể ẩn nấp, có thể xác định người này chắc chắn ẩn nấp ở bên trong.
Hắn ta nở nụ cười lạnh, lớn giọng nói:
"Vị đạo hữu này, viên Hoàng Long đan này phu nhân của ta rất cần, tại hạ vội vàng đuổi theo đạo hữu, chỉ là vì viên Hoàng Long đan đó, không hề có ác ý, chỉ cần đạo hữu giao Hoàng Long đan ra, phu phụ chúng ta bằng lòng trả năm trăm Linh Thạch để mua lại, đến lúc đó mọi người có thể xem như là chưa hề xảy ra chuyện gì cả."
Nam tử mặc Nho Sam khống chế phi đao màu lục từ từ hạ xuống, hắn ta phóng ra thần thức quét qua xung quanh, đồng thời hai mắt lúc nào cũng chú ý động tĩnh xung quanh, miệng nói lớn thử dụ Lưu Ngọc ra ngoài.
Nữ tu xinh đẹp vội phụ họa, đồng thời khống chế dải lụa màu đỏ quấn xung quanh hai người rất cảnh giác sợ có công kích tới bất ngờ.
Giọng nói của một nam một nữ truyền khắp trong rừng, nhưng qua một lúc, khu rừng vẫn là một mảnh yên ắng, không có tiếng đáp lại.
Dưới ánh trăng, ngoài tiếng kêu của côn trùng ra thì không có động tĩnh gì khác.
Nơi mà thần thức của nam tử mặc Nho Sam không quan sát được, Lưu Ngọc cẩn thận dựa sát vào đằng sau một cái cây, mặt không biểu tình, nhìn không ra tức giận hay sợ hãi, trong lòng vô cùng bình tĩnh.
Đối với lời nói của hai tu sĩ mặc Nho Sam đó, hắn không hề tin, cũng không có ý định giao tính mạng vào tay của người khác.
Lúc này Lưu Ngọc đã cầm Kim Long kiếm và Cự Mộc kiếm trong tay, chuẩn bị sẵn sàng, cẩn thận quan sát động tác của hai người, chỉ cần đối phương lộ ra một chút sơ hở, lập tức khống chế Kim Long kiếm bất cứ lúc nào cũng có thể tung ra một đòn sấm sét.
Thấy hai vợ chồng mặc Nho Sam chỉ lấy ra hai món pháp khí trung phẩm bình thường, trong lòng Lưu Ngọc thở phào một hơi, hắn đoán hai tu sĩ mặc Nho Sam chắc chỉ là con cháu của gia tộc nhỏ có tu sĩ Trúc Cơ kỳ tọa trấn, hơn nữa chắc không phải là tộc nhân dòng chính.
Tu sĩ của gia tộc nhỏ như này chỉ cần hôm nay có thể giết chết hai người, dựa vào Nguyên Dương Tông Lưu Ngọc không hề sợ sự trả thù của gia tộc đối phương.
Hơn nữa pháp khí của hai người này kém hơn nhiều so với tu sĩ mặt rỗ, thiết nghĩ hẳn là không có thủ đoạn sắc bén gì đâu, chỉ là dựa vào tu vi cao hơn hắn một bậc, vậy nên không lo ngại gì mà đuổi theo.
Nghĩ như vậy, trong lòng Lưu Ngọc hơi thở phào, ánh mắt dần trở nên sắc bén.
Thời gian dần trôi qua, lúc này địch ở ngoài sáng ta ở trong tối, Lưu Ngọc toàn lực vận chuyển Ẩn Linh thuật che giấu sự dao động của Linh lực và khí tức, thần thức của hai tu sĩ Nho Sam từ bên ngoài chậm rãi tới gần.
Một khắc nào đó, một phiến mây đen lướt qua che mất ánh trăng, ánh sáng trở nên tối tăm.
Thần thức của tu sĩ mặc Nho Sam dò xét một vòng không có kết quả, lúc quay đầu đang muốn nói cái gì đó với nữ tu xinh đẹp thì đột nhiên, trong khoảnh khắc đó Lưu Ngọc bỗng ra tay hung hãn!
Đầu tiên hắn truyền pháp lực, khống chế Cự Mộc kiếm, thanh kiếm nhanh chóng biến lớn thành một thanh kiếm bản to màu lục dài khoảng một trượng, rộng khoảng hai tấc, khí thế bừng bừng chém về phía dải lụa màu đỏ đó.