Chương 471: Giải quyết tốt hậu quả, quay về tông môn(3)

Tiên Phủ Trường Sinh

Trường Đình Không Tỉnh 11-10-2024 16:08:44

Tiêu Linh Thạch để tu luyện thì chẳng đau lòng đâu, nhưng sao nỡ tiêu phí hai trăm khối Linh Thạch đi ngồi trận pháp Truyền Tống cơ chứ, giá cả tương đương nửa bình Tinh Nguyên đan rồi! Thế nên Thôi Lượng đã sớm chuẩn bị tinh thần phi hành cả đường, tiêu phí thời gian hơn mười ngày để trở lại tông môn. Lão nghĩ đến thân phận luyện đan sư của Lưu Ngọc thì thoải mái trở lại, trên cơ bản thì luyện đan sư đều giàu nứt đố đổ vách như thế cả. "Đi thôi, đi thôi! Lưu sư đệ." Thôi Lượng điều chỉnh phương hướng, ngượng ngùng nói. Nếu quyết định giao hảo với Lưu Ngọc, không thể nói đồng hành cùng đi về mà lại không giữ lời được, đành nén đau giao hai trăm khối Linh Thạch vậy. Giờ khắc này, Thôi Lượng cảm giác vô cùng khó chịu. Lưu Ngọc nhìn thấu không nói toạc, chỉ khẽ gật đầu. Hai người cùng đi về phía Truyền Tống Điện. Vọng Nguyệt Thành là một trong những thành trì lớn nhất Nam Bộ của Thanh Châu, Nguyên Dương Tông thiết trí một tòa Truyền Tống trận cự ly ngắn tại đây, có thể truyền tống đến bất cứ nơi nào tại Thanh Châu. Từ Vọng Nguyệt Thành truyền tống về tông môn, mỗi lần cần hai trăm Linh Thạch một người, đây vẫn là giá cả cho tu sĩ thuộc tông môn. Nếu đổi thành tu sĩ không thuộc Nguyên Dương Tông sĩ, vậy phải bỏ ra hai trăm năm mươi khối Linh Thạch. Giá cả cao ngất khiến cho tần suất Truyền Tống trận mở ra không cao, đại đa số thời gian đều bị vây trong trạng thái nhàn rỗi. Nhưng hiện tại thì khác, hơn vạn tu sĩ tham gia chiến tranh luôn có vài người phát tài hoặc kiếm được chút lợi nhỏ, muốn trải nghiệm Truyền Tống trận một phen. Thành ra hôm nay Truyền Tống Điện rất náo nhiệt, ước chừng hơn hai mươi người đang chờ, có tu sĩ Trúc Cơ kỳ, cũng có tu sĩ Luyện Khí kỳ. Khi Lưu Ngọc và Thôi Lượng đến nơi, chưởng quản Truyền Tống Điện, cũng là chủ sự duy nhất có quyền hạn mở Truyền Tống trận còn chưa tới, đành phải đứng một bên cùng đợi. Lúc này Thôi Lượng đã ném hết ngượng ngùng vừa rồi ra sau đầu, phất tay bố trí một kết giới cách âm, hai người bắt đầu nói chuyện trời đất. Phần lớn là lão nói, Lưu Ngọc nghe. Nói đến chỗ hứng khởi, lão bắt đầu đưa ra cái nhìn của mình. Cái gì tu luyện chăm chỉ không cần quên hưởng lạc, nhân sinh không dài, phải biết tận hưởng lạc thú trước mắt, đời của lão tu sĩ có thê thiếp thành đàn là chuyện thường. Nói đến cuối cùng, Thôi Lượng bày ra vẻ mặt đáng khinh cười tủm tỉm, khoác lác chiến tích bản thân một đêm ngự bao nhiêu nữ, giết cho các nàng quân lính tan rã, sau đó còn nói tới kinh nghiệm 'chuyện đó'. Lưu Ngọc còn nghe ngon lành. Trên trình độ nào đó, hắn đồng ý với phần nhỏ quan niệm của Thôi Lượng, nhưng hắn cảm thấy cho dù hưởng lạc cũng không thể đắm chìm không chút kiêng dè, không còn biết tiết chế. Đôi khi, một khi mở ra cánh cửa dục vọng sẽ khó có thể đóng lại. 'Thả lỏng hữu hạn. ' là mấu chốt của Lưu Ngọc. Trước khi đạt tới độ cao nhất định thì tuyệt đối không thể sơ sót, nếu không dễ dao động đạo tâm. Theo nhãn giới đề cao, hắn đã chuyển dời độ cao từ Kim Đan kỳ lên tới... đỉnh của Giới này. Mãi cho tới khi không còn tu sĩ có thể uy hiếp tới tính mạng của hắn, như vậy mới có thể thả lỏng. Ước chừng qua một khắc, chủ sự Truyền Tống Điện rốt cuộc khoan thai tới muộn, có thể mở ra Truyền Tống trận. Mỗi lần Truyền Tống Trận chỉ có thể truyền tống năm người, tuy ở đây có hơn hai mươi tu sĩ, nhưng chỉ có chín tu sĩ Trúc Cơ kỳ, trong đó năm người còn là tu sĩ phụ thuộc thế lực. Theo lẽ đương nhiên, Lưu Ngọc và các tu sĩ Nguyên Dương Tông được sắp xếp tới nhóm đầu tiên cưỡi Truyền Tống trận rời đi, đây là quy tắc Tu Tiên Giới cam chịu, không có người nào không biết nhìn nhảy ra phản đối. Năm người giao Linh Thạch, đi đến trên truyền tống trạm đứng thẳng, lẳng lặng chờ truyền tống bắt đầu. Truyền tống qua lại trong phạm vi nội bộ Thanh Châu thì khoảng cách truyền tống sẽ không vượt quá hai vạn lý, có thể nói là ngắn ngủi vô cùng, áp lực không gian thân thể cần thừa nhận cũng là nhỏ nhất. Không cần dùng 'Truyền Tống phù', 'Tiểu Na Di lệnh' hay 'Đại Na Di lệnh' gì đó để bảo hộ thân thể, chút áp lực như vậy thì ngay cả tu sĩ Luyện Khí kỳ cũng dễ dàng chịu đựng được. Nói như vậy, chỉ có khoảng cách truyền tống kéo dài tới hơn mười vạn lý thì tu sĩ Luyện Khí kỳ, Trúc Cơ kỳ mới cần 'Truyền Tống phù' bảo hộ, triệt tiêu áp lực không gian tạo lên cơ thể trong quá trình truyền tống. Mà tu sĩ Kim Đan không cần, bởi vì thân thể bọn họ được tăng cường trên diện rộng toàn phương vị so với hai cảnh giới trước đó, có thể thừa nhận áp lực lớn hơn nữa. Thấy mọi thứ đã sắp xếp xong, chủ sự Truyền Tống Điện cũng không quanh co, lấy ra mười khối Linh Thạch trung phẩm trước mắt bao người, đặt vào khe rãnh bốn phía Truyền Tống trận, cung cấp nguồn sinh lực cho vị trí trong trận pháp. Mà chỉ đặt Linh Thạch vào đương nhiên không có khả năng mở ra Truyền Tống trận. Nếu chỉ vậy thì ai đặt Linh Thạch vào cũng có thể sử dụng Truyền Tống trận hay sao? Tiếp theo, chủ sự không chút do dự lấy một viên tinh thể trong suốt chỉ to bằng ngón út từ túi trữ vật ra, cắm lên một cái khe càng bí ẩn. "Độn Không Thạch!"