"Thứ lỗi thứ lỗi, để cho Lưu đạo hữu đợi rồi."
"Vừa rồi tại hạ gặp mặt một vị Trúc Cơ đồng đạo, thật sự không thể rời đi được, nếu như có chỗ thiết đãi không được chu đáo, mong đạo hữu thứ lỗi cho."
Người còn chưa tới nhưng âm thanh đã truyền đến trước, cửa phòng còn chưa hoàn toàn được mở ra, giọng nói của Giả Phú đã được truyền tới.
Sau đó cửa phòng được mở rộng ra, một bóng người xuất hiện trước mắt hắn, khẽ chắp tay chào hỏi.
Đã mấy năm không gặp, dáng người của Giả Phú dường như có chút thay đổi, có vẻ như gã mập hơn một chút, nhưng điều không thay đổi chính là nụ cười ôn hoà trên mặt và ánh mắt sắc bén khôn khéo của gã.
"Một chút thời gian thôi không sao, huống chi hương vị Linh trà của khách điếm khá ngon, bức tranh trên tường này cũng thật là độc đáo!"
"Giả đạo hữu không cần khách khí như vậy."
Trên mặt Lưu Ngọc lộ ra nụ cười, đứng dậy cúi người đáp lễ.
Chỉ là thời gian mới nửa khắc, chút kiên nhẫn này hắn vẫn có.
"Khẩu vị Lưu đạo hữu quả nhiên không tầm thường, trà này tên "Thanh Hồ Long Tỉnh", được làm từ lá cây của loại Linh trà nhị phẩm, đây chính là Linh trà nhị phẩm chính thống."
"Uống lâu dài, có thể làm cho tu sĩ thông tai sáng suốt, một lượng có giá bốn đến năm mươi khối Linh Thạch, thực sự cũng không hề rẻ."
"Bổn tiệm cũng chỉ khi chiêu đãi các vị khách quý mới mang ra, bình thường tại hạ cũng không nỡ uống!"
"Có điều Lưu đạo hữu đương nhiên là vị khách quý trong quý khách, nếu đạo hữu yêu thích Thanh Hồ Long Tỉnh này, lát nữa tại hạ sẽ sai hạ nhân tặng vài lạng cho đạo hữu là được."
Giả Phúc nghe vậy cười đùa nói sau đó đi đến đối diện bàn và ngồi xuống.
Giọng điệu của gã mang đến cho người khác có một loại cảm giác chân thành và thận trọng, lời nói cử chỉ của gã vô cùng tự nhiên, cách nói chuyện cũng khiến cho người khác vô cùng thoải mái.
Nhận thấy từ việc tiếp xúc bên ngoài, người này rất có sức cảm hoá, gã biết cách điều động cảm xúc của người khác mà không hề nhìn ra một chút sự giả dối và làm màu.
Nhưng bây giờ Linh Giác của Lưu Ngọc có thể nhạy bén đến mức nào?
Vứt bỏ mặt nạ thái độ mà gã mang bên ngoài, hắn mơ hồ có thể cảm nhận được rằng thái độ thực sự của người này vẫn không hề thay đổi.
Gã không có thiện ý cũng không có ác ý, đó chỉ là sự khách khí bên ngoài của chủ tiệm đối với lữ khách mà thôi.
"Được! Nếu Giả đạo hữu đã nói như vậy rồi, Lưu mỗ ta mà từ chối thì thật bất kính."
"Giả đạo hữu cũng đừng quá đau lòng vì Linh trà, bây giờ muốn đổi ý cũng không kịp nữa rồi!"
Lưu Ngọc bưng chén trà lên một hơi uống cạn, sau đó khóe miệng khẽ nhếch lên cười nói.
Tuy nhiên hai lạng Thanh Hồ Long Tỉnh cũng chỉ tốn mấy chục khối Linh Thạch, hắn vẫn có thể mua được.
Đối với một hành động nhỏ như vậy, muốn hắn nhượng bộ về giá cả trong các lần giao dịch tiếp theo và trong tương lai là điều không thể.
Trong lòng cả hai bên đều nhận thức rõ về điều này.
Trong mười năm kể từ khi Lưu Ngọc đến Vọng Nguyệt Thành, hai người họ đã giao dịch với nhau nhiều lần và cả hai đều hiểu rõ một chút về nhau.
Thỉnh thoảng nói vài lời khách sáo đều rất tự nhiên, người ngoài không biết còn tưởng rằng là họ là hảo hữu lâu năm.
Tuy rằng mục đích đến Đa Bảo Các rõ ràng là để bán tài nguyên, nhưng Lưu Ngọc cũng không vội vàng bày tỏ suy nghĩ của mình.
Điều đó có vẻ quá vội vã, không có lợi cho việc mặc cả tiếp theo của hắn.
Tuy nhiên Lưu Ngọc không vội, Giả Phú lại càng không có khả năng nóng vội, gã rất am hiểu đạo này, dưới tình huống lữ khách không vội nói gã cũng không thể chủ động hỏi.
Hai bên cùng nhau nâng chén, nói về một số chuyện xảy ra gần đây trong Tu Tiên Giới, bất tri bất giác ánh trăng dần dần ảm đạm và mơ hồ.
"Đúng là cáo già."
Trong lòng Lưu Ngọc cảm thán, có điều trình độ hai bên cũng như nhau, hắn thực sự cũng không muốn tiếp tục khách sáo nên chủ động nói:
"Không giấu gì đạo hữu, Lưu mỗ khi chấp hành nhiệm vụ của tông môn có chút thu hoạch."
"Lần này ta đến Đa Bảo Các là muốn bán ra một số tài nguyên tu tiên."
Nói xong Lưu Ngọc cởi túi trữ vật thứ hai bên hông đặt ở trên bàn, sau đó từ trong túi trữ vật của mình lấy ra một hộp ngọc cỡ lớn. Vận chuyển pháp lực một chút nhẹ nhàng đẩy qua.
"Ồ? Xem ra Lưu đạo hữu trong nhiệm vụ lần này hẳn đã thể hiện uy lực của mình và thu hoạch được không ít."
"Ha ha, đạo hữu đến Đa Bảo Các chúng ta xem như đã đến đúng chỗ rồi."
"Những tài nguyên này đều được lấy từ các tu sĩ của Hợp Hoan Môn, tất cả chỗ này Đa Bảo Các đều nguyện ý thu mua."
"Đạo hữu có bao nhiêu cứ việc lấy ra, về phương diện giá cả toàn bộ đều dễ nói chuyện."
Nụ cười trên mặt Giả Phú không thay đổi, tự mình rót đầy trà cho Lưu Ngọc và chậm rãi nói.