Chương 440: Không kiệt nước (3)

Tiên Phủ Trường Sinh

Trường Đình Không Tỉnh 11-10-2024 16:08:49

Pháp thuật phụ lục trong Tôn Thần diệu pháp tại Luyện Khí kỳ là 'Kinh Thần Thích', pháp thuật phụ lục Trúc Cơ kỳ là 'Toái Linh Sưu Hồn thuật', nhưng cần thần thức đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ mới có thể thi triển. Toái Linh Sưu Hồn thuật có thể cường ngạnh đọc trí nhớ của tu sĩ, thần thức của đối phương chênh lệch với mình càng lớn thì càng đọc được nhiều. Hơn nữa, nghe nói tu sĩ chịu thuật đọc trí nhớ này có thể sẽ hao tổn chân linh, có thể mất đi cơ hội chuyển thế luân hồi. Với tình trạng thần thức của Lưu Ngọc hiện tại cũng miễn cưỡng có thể thi triển thuật này. Nhưng thi triển thuật này chẳng những sẽ lấy mạng tu sĩ, còn sẽ đoạn tuyệt cơ hội luân hồi của người ta, thật sự tổn hại thiên lý. Ngay cả tiền bối sáng tạo ra công pháp này cũng báo cho, nhất định phải sử dụng cẩn thận. Dưới góc độ Thiên Địa mà nói, mọi sự vạn vật đối xử bình đẳng. Sói ăn dê, dê ăn cỏ, cá lớn nuốt cá bé, cá bé ăn tôm, đều là quy luật của tự nhiên. Cho dù tu sĩ giết hại phàm nhân, tu sĩ cao giai giết hại tu sĩ đê giai, cường giả nắm kẻ yếu trong tay cũng chính là chuyện bình thường xảy ra khi Thiên Địa chuyển vận mà thôi. Linh hồn của phàm nhân cũng như Nguyên Thần của tu sĩ, sau khi Nguyên Thần tiêu vong, chân linh vẫn sẽ vận chuyển, tiến vào luân hồi trong cõi u minh. Nhưng chân linh bị hao tổn thì khác, như vậy chân linh này sẽ vĩnh viễn không vào luân hồi, cuối cùng dành tan biến giữa Thiên Địa. Toàn bộ dấu vết tồn tại của đối phương đều sẽ biến mất, phương Thiên Địa này cũng sẽ vĩnh viễn khuyết thiếu chân linh này, vĩnh viễn không thể vãn hồi. Thế nên tổn thương chân linh, khiến một 'tồn tại' từ nay về sau biến mất mãi mãi thật sự thương thiên hại lý, sẽ tích lũy 'nghiệp lực'. Lưu Ngọc vẫn luôn ghi nhớ chuyện này trong lòng, nếu không có gút mắt lợi ích lớn lao hoặc thâm cừu đại hận, không phải vạn bất đắc dĩ thì hắn sẽ không thi triển thuật này. Theo sự vận chuyển của Tôn Thần diệu pháp, sắc mặt bình tĩnh của Lưu Ngọc dần dần thay đổi, từ thái dương và trán dần dần chảy ra mồ hôi, làm ướt y phục của hắn. "Hô." Hai canh giờ sau, hắn thở ra một luồng khí đục thật dài, giống như một "khí tiễn" vô hình, thổi một chút bụi bặm trên mặt đất lên. Lưu Ngọc dừng pháp quyết, tay chậm rãi nắm lại, cuối cùng mở hai mắt ra. Lúc này ngoài cửa sổ trời đã tối, ánh trăng trong trẻo lạnh lẽo chiếu xuống bệ cửa sổ, thời gian đã đến canh ba giờ hợi. Cảm nhận được tu vi và thần thức cường thịnh hơn bao giờ hết, trong lòng hắn thầm hài lòng. Sau đó hắn đứng dậy, ra khỏi phòng luyện công đi vào phòng tắm rửa, dùng pháp lực ngưng kết thành một quả cầu nước thật lớn và bắt đầu thanh tẩy cơ thể của mình. Một lát sau, sau khi tất cả bụi bẩn và mồ hôi trên người đều đã được rửa sạch, Lưu Ngọc tiến vào phòng ngủ. Hắn cởi y phục và nằm xuống chiếc giường gỗ, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Trải qua nhiều trận đấu pháp liên tiếp, ngoài ra còn phải giao tiếp với các đồng môn thiết yếu, khiến cho trạng thái tinh thần của hắn lúc nào cũng trở nên căng thẳng, ngay cả là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng có lúc cảm thấy mệt mỏi. Sau khi trở lại động phủ, hắn thả lỏng và ngay lập tức cơn buồn ngủ ập tới. ... Có điều không bao lâu sau, Lưu Ngọc mơ màng mở hai mắt ra, sau khi ngẩn người một lúc, hắn mới dần dần khôi phục lại sự tỉnh táo. Nhìn ánh mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ, nghe tiếng hót ríu rít của những loài chim không biết tên, tâm tình hắn dường như cũng trở nên thoải mái hơn. Bấm ngón tay tính toán hiện tại đã gần đến giờ tỵ, hắn đã ngủ được năm sáu canh giờ. Sau khi đứng dậy và mặc y phục, Lưu Ngọc rời khỏi phòng ngủ ra khỏi lầu các, hắn dừng lại trên bãi cỏ trước cửa lầu các. Hoàn thành kỹ lưỡng xong hai bộ "Nguyên Dương Đoàn Thể quyền", thân thể hắn dần dần nóng lên, ý thức cũng hoàn toàn tỉnh táo lại. Có điều lúc này cách lần hắn nuốt đan dược trước tu luyện đã hơn sáu canh giờ, không thích hợp tu luyện thêm nữa, hắn trở lại lầu các tìm một chiếc ghế thái sư sau đó ngồi xuống, lấy Thanh Trúc đan kinh ra và bắt đầu tìm hiểu. Tôn Thần diệu pháp Kim Đan Thiên vô cùng thâm sâu, với trình độ Nguyên Thần của Lưu Ngọc lúc này muốn lĩnh hội được cũng phải mất một nửa tinh lực. Hơn nữa cũng rất dễ xảy ra sai lầm, cho nên hắn đã tạm thời gác lại. Trình độ Nguyên Thần không tiến thêm một bước, hắn không có ý định tìm hiểu thêm lần nào nữa, dù sao hiện tại vẫn còn quá sớm để nghĩ tới Kim Đan kỳ. Ba năm trước, hắn sớm đã nắm rõ hoàn toàn Ẩn Linh thuật, hơn nữa còn tu luyện đến trình độ viên mãn, vậy nên cũng không cần hao phí thời gian cho việc này. Mà hiện tại Lưu Ngọc cũng đã triệt để lĩnh ngộ tầng thứ năm của Thanh Dương công pháp Trúc Cơ trung kỳ, chính vì vậy nên hắn tin rằng sẽ không có sai lầm lớn nào xảy ra trong việc tu luyện. Trước mắt đã bắt đầu tiến hành tu luyện tầng thứ sáu Trúc Cơ hậu kỳ, hiện tại vẫn triển thuận lợi và cũng không xuất hiện vấn đề gì.