Chương 393: Dưỡng Thần đan(3)

Tiên Phủ Trường Sinh

Trường Đình Không Tỉnh 11-10-2024 16:08:55

Chương 381: Dưỡng Thần đan(3) Gương mặt của nữ tu sĩ váy vàng bên dưới lớp mặt nạ vàng cũng đang mỉm cười, biết đối phương rất hài lòng về phần đan phương này. "Phần đan phương này tại hạ rất hài lòng, nên sẽ dùng những đan dược này trao đổi được chứ?" "Nếu như đạo hữu đồng ý, như vậy bây giờ có thể tiến hành giao dịch." Trong lòng Lưu Ngọc biết dưới sự sơ suất mình đã lộ ra sơ hở, tiếp tục trao đổi có thể sẽ tổn thất nhiều đền bù hơn, nhưng vẫn muốn lấy cho được đan phương này vào tay. Dù sao Dưỡng Thần đan này cũng có thể ôn dưỡng thần thức, tăng trưởng thần thức, có thể sẽ có hiệu quả khó mà tưởng tượng nổi với việc tu luyện Tôn Thần diệu pháp. "Đạo hữu chắc là một Luyện Đan Sư nhỉ? Như vậy hẳn là cũng biết một phần đan phương trân quý thế, nhất là loại đan phương đặc thù có thể tăng trưởng thần thức như này." "Chỉ dựa vào năm bình đan dược như vậy thì vẫn chưa đủ, nếu muốn trao đổi thì đạo hữu còn phải tăng thêm một ngàn Linh Thạch." Nữ tu váy vàng khẽ mở đôi môi đầy đặn, nhưng lại truyền ra giọng nói lạnh lùng chẳng hề tương xứng. Gần đây nàng ta đã tiêu xài hơi lớn, Linh Thạch trong túi trữ vật đã nghèo rớt mồng tơi, lúc này có cơ hội dĩ nhiên muốn bán nhiều một chút, để đền bù lại khoảng thiếu hụt kia. "Phần đan phương Linh thảo này của đạo hữu quá trân quý, vốn dĩ khó mà gom góp được, hơn nửa năm yêu cầu thực sự quá cao, cho dù khoảng cách luyện chế đan dược Kim Đan kỳ tiêu chuẩn cũng không chênh lệch nhiều, muốn khai lò luyện chế thì quá khó." "Hơn nữa trên phương diện đan phương mà nói, nó cũng chỉ có hiệu quả với tu sĩ Kim Đan kỳ mà thôi." "Thử hỏi có tu sĩ Trúc Cơ nào, có thể gom góp một phần đan phương này không? Chỉ sợ tới lục thọ tận cũng chẳng thể gom đủ!" "Tại hạ cũng chỉ muốn nếm thử một chút, hơn nữa tự hỏi giá cả cũng đã rất hợp lý, nếu đạo hữu chào giá quá cao, tại hạ cũng chỉ có thể tạm thời từ bỏ vậy." Mặc dù lộ ra sơ hở, bại lộ một ít suy nghĩ, nhưng Lưu Ngọc không phải dạng người dễ bị người ta nắm thóp, trong lòng vừa động đã dùng thần thức truyền âm. Dưỡng Thần đan này không có hiệu quả với tu sĩ Kim Đan, mà Linh thảo luyện chế đã quý giá khó tìm còn thêm yêu cầu quá cao, luyện chế thành thì không nói, nhưng Trúc Cơ kỳ gần như không có tu sĩ nào có thể gom góp đủ tài nguyên để luyện chế. Lưu Ngọc nắm chắc điểm này, không hề lưu tình mà triển khai đánh trả. "Cái này... Tuy có hơi thiếu hụt, nhưng giá trị của nó là không thể chối bỏ, vậy năm bình đan dược kia cộng thêm năm trăm Linh Thạch, tiểu nữ tử chỉ có thể lùi bước tới như vậy thôi." Dưỡng Thần đan thiếu hụt là sự thật, nữ tu váy vàng dường như không có sở trường tranh luận, khí thế lập tức bị đè ép xuống, lui một bước nhỏ, một lát sau mới truyền âm tới. "Năm bình đan dược cộng thêm hai trăm Linh Thạch, đây cũng là cực hạn của tại hạ." "Đối với loại đan phương này, ngoại trừ ta một loại "Đan si" ra thì cũng không có tu sĩ nào có thể cho giá cao hơn được nữa đâu." "Mời tiên tử suy nghĩ cẩn thận, nếu không thì cứ coi như thôi vậy." Sớm đã chuẩn bị xong từ ngữ cần nói, nhận được truyền âm của nữ tu váy vàng, ánh mắt Lưu Ngọc vừa lóe lên lập tức truyền âm tới. Trong lời nói của hắn tỏ rõ thái độ vô cùng cường ngạnh, dù một bước cũng không nhường, đối mặt với nữ tu có tu vi cao hơn mình cũng chẳng hề khiếp đảm, có bảy phần nắm chắc nàng ta sẽ đồng ý. Trên phương diện giao dịch các tu sĩ cò kè mặc cả cũng chỉ là bình thường, Lưu Ngọc dùng lời như vậy đồng ý với kẻ tiêu tiền như nước thế này cũng đã là chuyện lớn nhất rồi. Dĩ nhiên, nữ tu váy vàng không muốn nhả ra, Lưu Ngọc cũng không thể nào trơ mắt nhìn mình và Dưỡng Thần đan bỏ lỡ cơ hội, khi đó lập tức thay đổi thái độ mà chủ động tăng giá. Mặt khác, đan phương trước mặt thật sự có thể giúp ích được không? Hơn nữa mà nói, trước mặt những tu sĩ này, cũng không biết thân phận thật sự của mình, sao cần phải nói tới chuyện thể diện. Nghe Lưu Ngọc dùng thần thức truyền âm tới, nữ tu váy vàng im lặng, bởi vì có mặt nạ che chắn nên chỉ có thể thấy ánh mắt nàng ta lóe lên, dường như rơi vào suy tư nào đó. Giữa sân rơi vào yên tĩnh, rất nhiều tu sĩ nhìn hai người, biết bọn họ đang truyền âm bằng thần thức, nhưng bởi vì quy tắc của hội trao đổi đều không thể đi xem trộm. "Đạo hữu nói cũng có lý, được, vậy thêm hai trăm khối Linh Thạch, thành giao." Một lát sau, nữ tu váy vàng truyền âm đến. "Đạo hữu tuyệt đối sẽ không hối hận về chuyện này, cứ lấy giá này mà thành giao!" Trong lòng Lưu Ngọc mừng rỡ, trên mặt lại không biểu hiện ra chút tâm tư gì, chỉ nhanh chóng trả lời. Tiếp theo hắn lấy từ trong túi trữ vật ra hai khối Linh Thạch trung phẩm, tính cả Thanh Nguyên đan và Tinh Nguyên đan, rồi dùng pháp lực khống chế cho đưa tới tay nữ tu váy vàng. Nữ tu váy vàng cũng đồng thời khống chế Ngọc Giản ghi chép đan phương đưa tới chỗ Lưu Ngọc. Sau khi hai bên xác nhận xong thì cùng nhau gật đầu, lần giao dịch này coi như hoàn thành. Sau khi giao dịch hoàn thành, Lưu Ngọc rõ ràng thấy nữ tu váy vàng hung hăng trừng mình một chút, giống như nàng ta bị thiệt rất nhiều. Trong lòng Lưu Ngọc chẳng có chút dao động nào, đan phương này đúng là rất đáng với cái giá này. Mỗi bình bốn năm trăm mươi Linh Thạch cùng ba bình Tinh Nguyên đan, cộng thêm bảy trăm Linh Thạch và hai bình Thanh Nguyên đan, lại cộng thêm hai trăm Linh Thạch, tổng cộng gần ba ngàn Linh Thạch. Giá tiền này không coi là thấp, coi như bán cho những cửa hàng hoặc gia tộc kia cũng không nhiều hơn cái giá này, thậm chí còn thấp hơn một chút. Dù sao khiếm khuyết của phần đan phương này rất rõ ràng, nó còn có phần hạn chế.