Chương 367: Thu hoạch ngoài ý muốn
Cuối cùng là một hộp ngọc không lớn, đóng kín cực kỳ chặt chẽ, không biết bên trong chứa cái gì.
Trừ cái đó ra, còn có vài quyển sổ thật mỏng, và vài bộ y phục trong của nữ tử.
Những cái này ước chừng có giá cũng khoảng một ngàn khối Linh Thạch, vượt qua thân gia của tu sĩ Luyện Khí kỳ, chỉ là bây giờ đối với Lưu Ngọc đã không đáng giá nhắc tới nữa, gặp mấy thứ này trong mắt hắn lập tức hiện ra vẻ thất vọng.
Thu Linh Thạch vào trong túi trữ vật của mình, mấy món pháp khí thì tiện tay quét vào luôn, Lưu Ngọc thì bắt đầu xem xét mấy bình đan dược kia.
"Tử Linh đan","Bích Linh đan","Sinh Huyết đan".
Đều là đan dược sử dụng cho Luyện Khí kỳ, vô cùng phù hợp với thân phận của Hoàng Vĩnh Hoa.
Lần này có chuẩn bị tâm lý, Lưu Ngọc cũng không cảm thấy thất vọng, không chút biểu tình mà tiện tay đẩy mấy bình dược này qua một bên.
Ánh mắt của hắn hơi chuyển, nhìn về mấy quyển sách mỏng dính kia.
Hoàng Vĩnh Hoa là thiếu tộc trưởng, có thể mang theo công pháp căn bản của Hoàng gia không nhỉ?
Mặc dù Lưu Ngọc không tu luyện, nhưng dùng để tham khảo cũng tốt, trong lòng lóe lên ý nghĩ này, lập tức cầm lấy một quyển sách trong đó lên lật xem.
Vừa mới lật ra tờ thứ nhất, hắn lập tức mừng rỡ, chỉ vì trong sách ghi lại vài thứ còn cao siêu hơn cả dự liệu.
Trên mấy bản sách này ghi lại không phải loại hình công pháp bí mật gì đó, chỉ là vài Nữ Thể đồ.
Trên trang giấy là mấy nữ nhân giống nhau như đúc, cả người chẳng có tới một sợi vải, lông tóc càng được vẽ vô cùng chân thật, chi tiết rõ ràng.
Lưu Ngọc ôm thái độ học tập bắt chước, ngón tay vân vê, chăm chú lật xem vài trang.
Không thể không thừa nhận họa sĩ vẽ ra vô cùng tinh thâm sâu sắc, hơn nữa đối với "Phương diện kia" còn có nghiên cứu, rất nhiều tư thế có độ khó cao ngay cả Lưu Ngọc ở kiếp trước còn chưa từng thử qua, khiến hắn không thể không nhìn mà than thở.
"Kẻ này chỉ sợ cũng là một người phong lưu."
Nghĩ như vậy, Lưu Ngọc buông quyển sách này xuống, cầm lấy vài cuốn sách khác lật xem từng cái một.
Không hề ngoài ý muốn, vài bản này tất cả cũng đều là Nữ Thể đồ.
Nhân vật chính cũng không phải cùng một người, các loại phong cách đều có, thanh thuần, vũ mị, thành thục đều không có khác biệt, nhưng đặc biệt là dáng người đều vô cùng xuất chúng.
Lưu Ngọc xem đến đây thì lắc đầu, tu sĩ truy tìm tiên đạo, vốn không nên phân tâm ở giai đoạn trước, người này bị dục vọng cấp thấp của thân thể chi phối, không thể không rơi xuống tầm thường.
Lưu Ngọc nghĩ đến đây, lấy mấy quyển Nữ Thể đồ này tập trung lại cùng một chỗ, vốn muốn dùng Hỏa Cầu thuật tiêu hủy hết.
Nhưng trước khi ra tay thì đột nhiên dừng lại, cũng không biết nghĩ tới cái gì, ma xui quỷ khiến thế nào lại thu mấy quyển sổ này vào trong túi trữ vật của mình.
Sau khi làm xong, hắn dường như mới giật mình nhận ra, thì ra trường thương của mình lại có chút phản ứng rồi.
Chậm rãi hồi phục khí huyết một chút, ánh mắt Lưu Ngọc lập tức đặt vào trên hộp ngọc cuối cùng này, lúc này cũng không ôm bao nhiêu hy vọng, tiện tay mở ra.
Sau khi mở hộp ngọc ra, hiện ra một bình sứ màu nâu.
Lưu Ngọc cầm bình sứ rồi mở bắp ra, mùi đan dược quen thuộc lập tức truyền tới.
Loại đan dược này hắn chỉ ngửi qua một lần, nhưng ký ức lại vô cùng khắc sâu.
"Trúc Cơ đan."
Đổ đan dược bên trong ra tay, Lưu Ngọc tỉ mỉ xem xét, cuối cùng xác nhận đây chính là một viên Trúc Cơ đan mà tu sĩ Luyện Khí kỳ nào cũng thiết tha mơ ước.
Nhìn chằm chằm viên đan dược lớn chừng trái nhãn, ánh mắt hắn hơi phức tạp.
Nhớ ngày đó, mình phải bận trước bận sau, lại tìm người dùng Linh Thạch đổi lấy cống hiến tông môn, còn dùng hỗ trợ Cảnh Nguyên Chương mới đổi được một viên Trúc Cơ đan.
Trước sau tiêu hao hơn một tháng và tận mấy ngàn khối Linh Thạch, còn phải thiếu Cảnh Nguyên Chương một phần ân tình lớn, đến nay còn chưa có trả xong.
Không ngờ bây giờ lại dễ dàng có được như thế, Lưu Ngọc thả Trúc Cơ đàn lại vào trong bình sứ rồi thu vào túi trữ vật, trong lúc nhất thời hắn cảm khái không thôi, tâm tư dường như trào dâng một hồi gợn sóng.
Một lát sau, hắn bình tĩnh lại, tâm tình cũng khôi phục trạng thái chẳng bận tâm, bắt đầu đổ ra vật phẩm bên trong từng túi trữ vật.
Có lẽ trong thời gian ngắn vận may đã dùng hết, những trữ vật còn lại cũng không có gì ngạc nhiên hoặc ngoài ý muốn, đơn giản chỉ là pháp khí cấp thấp, Linh phù cấp thấp, tài nguyên cấp thấp.
Lưu Ngọc đánh giá tổng quan một chút, giá trị những vật này lớn nhất cũng chỉ ở năm ngàn Linh Thạch.
Dù sao cũng tuyển chọn tỉ mỉ, tu vi thấp nhất cũng là Luyện Khí hậu kỳ, xuất thân giàu có một chút cũng là chuyện bình thường.
Dĩ nhiên việc này ngoại trừ Lưu Ngọc, chỉ sợ lúc ấy những tu sĩ Trúc Cơ khác mà chấp hành nhiệm vụ đều không thể tự mình giữ lại nhiều như vậy được.
Dù sao bọn họ không có pháp khí không gian cao cấp, không thể nào giấu túi trữ vật, mà bản thân túi trữ vật cũng không thể giả bộ thành không có bao nhiêu đồ vật.
Mặc dù mọi người đều có lòng tham, nhưng cuối cùng vẫn muốn tỏ vẻ bên ngoài một chút, nếu công khai đeo mùi túi trữ vật bên hông như vậy, chỉ sợ sẽ tự khiến mình trở thành chiến lợi phẩm, Nghiêm Hồng Ngọc và Lý Bất Đồng không muốn so đo cũng khó, trước mắt bao người không muốn so đo cũng phải so thôi.