Đối với tu sĩ mà nói, tiện tay là có thể dập tắt được ngọn lửa này, nhưng đối với phàm nhân mà nói thì lại là tai họa không thể nào chống đỡ được, đốm lửa vừa mới va chạm với những căn nhà bằng gỗ thì đã nhanh chóng bùng lên, bất kể những phàm nhân đang hoảng hốt lo sợ kia có làm cách nào thì cũng không thể dập tắt được.
Lửa pháp thuật đốt cháy cực kì nhanh, những đốm lửa nhỏ trong chớp mắt đã đốt cháy cả thôn trang, sắp sửa biến thành thảm kịch của nhân gian rồi.
Lưu Ngọc bay qua trên độ cao hàng trăm trượng, đương nhiên đã để ý đến tình huống này.
Nhưng trong mắt hắn chỉ hơi do dự, cuối cùng chỉ lạnh lùng liếc một cái rồi lại phớt lờ nó đi, tia sáng không hề dừng lại.
"Tàm tạm rồi."
Thần thức quét qua biểu cảm của Đỗ Kinh Sơn, nhìn thấy hy vọng trốn thoát của mình đã lại bị dập tắt, gã cũng nên cảm thấy đủ đau đớn và sợ hãi, tiếp tục kéo dài thêm nữa thì kết quả sẽ càng không tốt, cũng dễ dàng sinh ra biến cố.
Lông mày của Lưu Ngọc không còn nhíu chặt nữa mà đã giãn ra, pháp lực đẩy tốc độ của thuyền Độn Phong tăng thêm một bậc, đồng thời truyền pháp lực vào hai món Linh khí trong tay rồi ném ra.
Như sấm như chớp!
Hắn vừa ra tay đã đánh ra đòn tấn công mạnh nhất ở trạng thái bình thường, không hề giữ lại pháp lực tu vi, hai món Linh khí thượng phẩm đều do Linh khí hóa thành đánh về phía Đỗ Kinh Sơn.
Chiêu cũ là Thanh Dương Ma Hỏa cũng được đánh ra lần nữa, biến thành một con Thanh Điểu giương cánh lao về phía địch tu.
Động tĩnh lớn như thế, làm sao Đỗ Kinh Sơn có thể không cảm nhận được?
Vừa nhìn về phía sau một cái đã ngay lập tức hồn bay phách lạc!
Nhưng không có cách nào hay hơn, đối diện với đòn tấn công thì chỉ có thể chặn lại.
Gã vẫn dùng Viên Chùy màu đen để chặn lại Thanh Giao kích, dùng Tiểu Tán màu nâu chặn lại Ly Huyền kiếm, còn về Thanh Dương Ma Hỏa, nhị giai phù lục đã dùng hết rồi, chỉ có thể vội vàng lấy ra một món pháp khí cực phẩm là Tiểu Bát màu vàng ra để chặn lại.
Giá cả của nhị giai phù lục không hề rẻ, cho dù là phù lục nhị giai hạ phẩm bình thường nhất, giá cả cũng ở mức một trăm khối Linh Thạch trở lên, nhị giai trung phẩm thường cần hai trăm khối Linh Thạch, nhị giai thượng phẩm thường cần bốn trăm khối Linh Thạch, còn về những nhị giai phù lục có sức mạnh nổi bật khác, giá cả sẽ còn cao hơn một bậc nữa.
Sử dụng phù lục vô cùng thuận điện, có thể đánh ra đòn tấn công cực mạnh trong khoảng thời gian cực ngắn, nhưng có ưu điểm thì cũng có nhược điểm.
Nó là một loại vật phẩm chỉ dùng được một lần, dùng phù lục để đấu pháp cũng giống như dùng Linh Thạch để đập đối phương vậy, cực kì tiêu tốn Linh Thạch, cách dùng như thế này vượt xa khả năng của những tu sĩ bình thường.
Ở lần đấu pháp này Đỗ Kinh Sơn đã dùng tận mấy tấm phù lục nhị giai thượng phẩm, nếu đổi thành Linh Thạch thì giá trị đã đạt đến hơn ba ngàn, lại thêm Đoản Kiếm Phù Bảo màu vàng sẫm, tổn thất đã lên đến gần một vạn.
Hơn nữa, đa số những thứ này đều là gia tộc để ở Tụ Bảo Lâu để bán, chỉ là bảo quản ở chỗ gã mà thôi, vừa nghĩ đã cảm thấy trái tim đang rỉ máu, nếu như lần này thoát được một mạng, gã còn chưa biết phải giải thích với gia tộc như thế nào đây!
Tiểu Bát màu vàng hình như là một món pháp khí có tính phụ trợ, vừa quay tròn một cái, Linh quang đã bùng lên, miệng bát nhắm thẳng vào Thanh Điểu mà Thanh Dương Ma Hỏa hóa thành, một luồng sáng màu vàng chiếu đi.
Luồng sáng màu vàng này giống như một cái gương vàng vậy, mang trong mình tác dụng có thể quấy nhiễu sự vận hành của Linh khí, hơn nữa còn mạnh hơn rất nhiều, khiến cho con chim nhỏ màu xanh rối loạn một trận, hình thái biến đổi có dấu hiệu không ổn định.
Cùng lúc đó, có một sức hấp thụ kỳ dị khiến cho Thanh Dương Ma Hỏa không kìm lại được mà bay về hướng miệng bát, sau đó bị hút vào bên trong.
"Đạo hữu..."
Một đòn tấn công có tác dụng, Đỗ Kinh Sơn thấy vậy thì tinh thần phấn chấn, lòng tin dâng cao, cho rằng Lưu Ngọc đã cạn kiệt kĩ năng rồi, vậy lên lại muốn mở miệng đàm phán.
Nhưng Lưu Ngọc lại cười lạnh một cái, không hề hoảng loạn, nếu như Thanh Dương Ma Hỏa bị giải quyết dễ dàng như thế, còn có thể là pháp thuật thần thông được sùng bái nhất trên Thanh Dương công pháp sao?
"Không ổn!"
Đỗ Kinh Sơn nhìn thấy sắc mặt của Lưu Ngọc, trong lòng dâng lên một sự cảm không lành.
Quả nhiên, rất nhanh thôi, suy nghĩ của gã đã trở thành sự thật.
Chỉ thấy Tiểu Bát màu vàng khẽ run rẩy, dường như có vật sống đang vùng vẫy ở bên trong, sau đó Linh quang nhấp nháy, từng ngọn lửa màu xanh ùa ra từ trong miệng bát.
Cùng với sự tuôn ra của ngọn lửa, Linh quang của Tiểu Bát màu vàng càng nhấp nháy nhanh hơn nữa, ngọn lửa tuôn ra cũng ngày càng nhiều, có vẻ như sắp không trấn áp được nữa.
Sắc mặt của Đỗ Kinh Sơn đại biến, biết đã đến thời khắc sinh tử, chỉ sai lầm chút thôi là sẽ thân tử đạo tiêu.
Giờ phút này cũng không còn quan tâm được đến những thứ khác nữa, chỉ có thể dùng bí thuật tạm thời nâng cao sức mạnh của pháp khí mà thôi.