Quyển 2 Chương 186: Phản Kích

Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Lục Nguyệt Hạo Tuyết 06-11-2023 10:27:09

Trịnh vương đối với lời đồn đãi bên ngoài, vô cùng căm tức. Ôn Uyển làm sao có thể làm ra chuyện như vậy. Cũng không biết những người kia cuối cùng muốn thế nào, lại dùng chuyện vụng về bực này đối phó Ôn Uyển. Càng làm cho Trịnh vương đáng nói chính là, Ôn Uyển thế nhưng từ đầu tới đuôi cứ như vậy chịu đựng, giống như đó chính là sự thật. Không phản bác cũng không nói bất cứ lời nào, bất động giống như lời đồn này là thật. Bên ngoài tin đồn về Ôn Uyển càng ngày càng nghiêm trọng, cộng thêm Tư Nguyệt bên ngoài ngoài mặt là giải thích, bên trong bất luận kẻ nào đều nghe ra được nàng ám chỉ Ôn Uyển không biết cảm kích. "Ôn công công, Quận chúa chúng ta ời. Nói có chút việc muốn tìm công công hỗ trợ." Hạ Ảnh cũng không biết Ôn Uyển này đánh chủ ý bí hiểm gì. Ôn công công nhận được tin, vừa lúc hoàng đế đang phê duyệt tấu chương, hắn cũng có thể đi ra ngoài. Ôn Uyển ở trong phòng nhỏ viết chữ, Ôn công công tới. Ôn Uyển mới buông bút lông Hồ Châu xuống, cười gật đầu "Ôn công công, Quận chúa nói, phải làm phiền công công đi một chuyến, thật là không phải, chẳng qua là có một việc muốn làm phiền công công." Ôn công công tư thế cúi đầu thật thấp, thái độ cũng rất cung kính "Quận chúa lời này khiến lão nô giảm thọ rồi, Quận chúa có việc xin cứ việc phân phó, chỉ cần lão nô có thể làm được, nhất định thay Quận chúa đi làm." Ôn công công cho là Ôn Uyển vì chuyện lời đồn đãi bên ngoài mà phiền não, nghĩ muốn lập uy một chút. Trong lòng đang nghĩ lí do thoái thác, bằng phương pháp tốt nhất để cho Ôn Uyển Quận chúa phát tiết lửa giận trong lòng. Ôn Uyển gật đầu, bút họa mấy cái, hướng về phía Hạ Ảnh ra hiệu một chút "Công công, Quận chúa chúng ta nói, kính xin công công phí chút tâm tư. Lần này nếu Quận chúa không giẫm phải hạt châu khiến Tư Nguyệt Quận chúa bị liên lụy mà bị thương, trong lòng nàng rất khó chịu. Bất quá cũng may Tư Nguyệt Quận chúa tuổi còn nhỏ, tu dưỡng hai ngày cũng sẽ tốt lắm. Quận chúa nói vốn chuyện này nàng cũng là không muốn nói , nhưng Quận chúa suy tính mấy ngày qua, thấy hạ nhân Dưỡng Hòa Điện giờ làm việc vặt mà đi ra ngoài nói nhảm, Quận chúa nhìn rất lo lắng, bây giờ tình hình như vậy, Dưỡng Hòa Điện có người lại có thời gian rảnh rỗi đi nói chuyện lung tung, cũng không có thời gian quét tước cung điện, Quận chúa rất là lo lắng. Lo lắng những cung nữ thái giám quét dọn kia không chú tâm, nếu một lần nữa làm rơi hạt châu trong đại điện, nàng cùng Tư Nguyệt tuổi nhỏ dẫm phải cho dù bị thương thì dưỡng dưỡng sẽ tốt. Nhưng là hoàng thượng lớn tuổi, thân thể cũng không tốt, nếu vạn nhất không chú ý khiến cho hoàng thượng giẫm phải, đó chính là tai họa rất lớn. Quận chúa vô cùng lo âu, cho nên, cố ý cùng Ôn công công nói một tiếng. Còn phải làm phiền Ôn công công nhiều rồi." Ôn công công trong lòng rùng mình, chợt ngẩng đầu nhìn hướng Ôn Uyển một cái, Ôn Uyển thái độ rất thành khẩn, không nhìn ra nửa điểm bộ dạng giả bộ. Ôn công công thấy vậy tâm một chút liền trầm xuống "Quận chúa thứ tội, cũng là lão nô sơ sót, kính xin Quận chúa yên tâm. Lão nô nhất định sẽ hảo hảo quản giáo cung nữ thái giám trong cung điện. Quận chúa, nếu là không có chuyện gì khác, lão nô cáo lui." Ôn Uyển gật đầu, lại lần nữa cầm lấy bút, tiếp tục luyện chữ. Sau khi mọi người đi ra ngoài, Ôn Uyển để bút lông xuống, cười cười. Các ngươi có thể đặt chuyện, ta cũng có thể đặt chuyện giống như vậy. Dù sao chuyện phát sinh lúc ấy ở Dưỡng Hòa Điện , cung nữ thái giám đều đến trễ một bước. Lúc trước hai vị cung nữ cũng là thiếp thân nha hoàn của Tư Nguyệt, lời của các nàng, không thể làm chứng. Mà thái giám cùng cung nữ Dưỡng Hòa Điện đều sau khi chuyện xảy ra mới đến, cho nên, bọn họ thật ra cũng không có tận mắt nhìn thấy. Căn cứ vào đó, nàng nói là hạt châu, vậy thì nhất định là hạt châu, không có hạt châu cũng phải có hạt châu. Ở giữa bày trò, không chỉ có các ngươi biết, ta cũng biết. Đây cũng là lần phản kích đầu tiên của Ôn Uyển sau nhiều năm như vậy. Mà hình thức phản kích, mặc dù tốt không đả thương gân cốt, hủy đi tai hoạ ngầm thật lớn. Bởi vì ngươi đều tính toán đến trước mặt hoàng đế rồi, không nói tồn tại tai hoạ ngầm, chính là phần tâm tư này, đối với một người có địa vị cao, tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ được. Ôn Uyển không phải không nghĩ tới những cách phản đòn khác, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, nàng thật không nghĩ muốn theo Hiền Phi đấu. Đấu trí, cái trí này là tính toán. Đùa giỡn âm ưu? Nàng chỉ học qua quản lý học, hiểu thô thiển một chút tâm lý học, những cái khác, không hiểu. Ngoan đấu [tranh đấu tàn nhẫn, hung ác], nàng lại không lá gan đi phóng hỏa, càng không dũng khí đi giết người. Cho dù là những mật thám bên cạnh nàng trước đây, tra được sau này đều giao cho Hạ Ảnh xử lý. Còn căn dặn, tội không đáng chết thì tốt nhất nên giữ lại cho hắn một mạng, không nên uổng công tạo sát nghiệt, mỗi lần Hạ Ảnh nghe được đều vứt cho nàng ánh mắt xem thường. Lúc ấy bên cạnh cũng không có người của nàng, tất cả đều đứng bên phía Tư Nguyệt kia đi. Cả Dưỡng Hòa Điện một người cũng không có. Nàng muốn phản bác, thì thật bị cho là người vong ân phụ nghĩa. Nghĩ tới nghĩ lui, đây là kết quả nàng suy nghĩ mấy ngày qua, biện pháp duy nhất nàng nghĩ ra được, có thể rửa sạch oan khuất còn có thể cho bọn hắn ít thuốc nhỏ sáng mắt. Biện pháp tốt hơn nữa, nàng thật sư là nghĩ không ra . Khụ, đấu a, hảo đấu a . Hành động này là kế sách mới để đối phó nàng sao? Nàng lại không cản trở đường đi của bọn họ. Ôn Uyển tức giận. Ôn công công trở về Dưỡng Hòa Điện, mang theo một thái giám lúc ấy ở Dưỡng Hòa Điện vào bên trong mật thất, tát hắn một cái. Sắc mặt dữ tợn "Nói, thời điểm Quận chúa ngã xuống lúc ấy, trên mặt đất có vật gì hay không? Trên mặt đất có một hạt châu hay không? Ngươi nếu như đến bây giờ còn không nói rõ ràng với ra, ta liền rút đầu lưỡi của ngươi, chặt tay chân của ngươi cho chó ăn, đem ngươi vứt xuống bãi tha ma đi." Tiểu thái giám kia bị làm cho sợ đến quỳ trên mặt đất, nước mắt nước mũi ròng ròng nói " Cha nuôi tha mạng, cha nuôi tha mạng, cái gì ta cũng nói, ta thật không có nói dối. Lúc ấy, thời điểm ta đi ra ngoài, ta cũng không nhìn thấy mọi việc, ta chỉ thấy Quận chúa [Tư Nguyệt] té trên mặt đất, ta cũng không nhìn thấy cái gì" Ôn công công lúc này một bộ mặt hung thần ác sát "Ngươi thật không nhìn thấy? Ngươi nếu như cái gì cũng không có thấy, tại sao bây giờ lại run rẩy? Nói, ngươi rốt cuộc nhìn thấy cái gì? Ngươi nếu không nói, ta hiện tại sẽ cho người đem tay chân ngươi đều chặt." Thái giám kia xem không có người khác lại nói "Cha nuôi, ta thật không biết phát sinh chuyện gì. Lúc ta đi ra ngoài, chỉ thấy Tư Nguyệt Quận chúa té trên mặt đất. Lúc ấy tay nàng nắm lại, thời điểm cung nữ đở nàng dậy cũng không buông lỏng. Ta thấy cũng không có chuyện gì, không dám làm loạn, mới không nói cũng cha nuôi. Cha nuôi, ta cũng không có biện pháp. Ta cũng không có nhìn thấy rõ, ta muốn nói với người, nhưng ta không có nhìn thấy hạt châu, không bằng không chứng a. Nếu như nói ra, đó chính là vu hãm Tư Nguyệt Quận chúa. Cha nuôi, Hiền Phi nương nương có bao nhiêu lợi hại người không phải là không biết. Cha nuôi, muốn ta nói, ta nhất định là không còn đường sống. Cha nuôi, người tha cho ta đi!" Ôn công công trong lòng vạn phần hối hận, đây là người hắn thương yêu nhất, cũng tốn không ít tâm huyết bồi dưỡng, cứ như vậy phế đi, hắn cũng không nỡ. Cái nha đầu chết tiệt kia [Tư Nguyệt], động tay động chân cũng dám động đến Dưỡng Hòa Điện, quả thực là to gan lớn mật. Nhưng vì thận trọng, Ôn công công vẫn hỏi một chút "Ngươi thật nhìn thấy bàn tay Tư Nguyệt Quận chúa nắm lại, ngươi đem cảnh tượng lúc ấy nhìn thấy diễn lại. Không được bỏ sót một dấu vết nào." Thái giám kia có thể ở trong điện hầu hạ, cũng là vô cùng cơ trí , đem tình hình ngay lúc đó diễn tả lại cặn kẽ. Căn cứ tiểu thái giám nói, lúc ấy sau khi Tư Nguyệt Quận chúa vừa té xuống, rồi đến lúc được đỡ dậy, tay vẫn nắm lại . Hắn cũng không thể xác định bên trong có gì hay không. Cho nên, hắn cũng không dám làm loạn. Sợ gây nên chuyện phiền toái. Ôn công công nghĩ lại lời nói của Ôn Uyển, nàng còn chủ ý bí mật tìm hắn. Thì ra Ôn Uyển Quận chúa là bị tính kế, nhưng e ngại không ai làm chứng cho nàng, dứt khoát không đả động tới. Nhưng lúc này nàng nói ra, rốt cuộc là cố ý để cho hoàng thượng biết, hay là thật sự chỉ thuần túy quan tâm hoàng thượng, vậy thì không biết được. Nhưng là bất kể loại nào, đây cũng là một cái nhân tình. Nếu như truyền ra, nô tài Dưỡng Hòa Điện này cũng là hắn dạy dỗ ra. Rõ ràng làm việc không thỏa đáng, nhưng còn giả nửa câm nửa điếc. Nếu người khác ủy khuất thì không sao, nhưng vị này là chủ nhân, lại dám khinh thường chủ nhân như vậy. Còn có Tư Nguyệt Quận chúa này thật đúng là không có đầu óc, tính toán cũng dám tính toán đến trong đại điện. Chẳng lẽ nàng không nghĩ đây là chỗ ở của Hoàng Thượng, vạn nhất Hoàng Thượng đi vào bên trong, rồi thực sự vạn nhất giẫm phải, Hoàng Thượng tuổi đã cao, giẫm phải, chẳng phải muốn mệnh của mọi người a. Bọn họ tất cả đều phải chôn cùng a, hơn nữa còn toàn bộ đều chết a. Vì một cái tư lợi, có thể khiến tất cả mọi người đều chôn cùng nàng, thật là một người ác độc, mà vẫn còn là một tiểu cô nương mười tuổi. Bất quá Ôn công công không giống với Ôn Uyển, đối với loại thủ đoạn này đã sớm xem thấu. Chẳng qua là hắn không nghĩ tới Tư Nguyệt lại có lá gan như vậy mà thôi. Tiểu thái giám kia vẫn té trên mặt đất, lúc này khóc cũng không khóc. Nếu hắn nói ra Hiền Phi nương nương sẽ không tha cho hắn. Không nói ra, có lẽ còn có một đường sống, hắn là ôm may mắn trong lòng, thấy hai ngày trôi qua nghĩ là xong rồi, không nghĩ tới còn không xong. Ôn công công đối với Tư Nguyệt trong lòng chán ghét tới cực điểm. Nếu thật xảy ra chuyện, hắn chính là kẻ thứ nhất chạy không thoát. Nhất định sẽ bị tôn thất và mấy vị hoàng tử lăng trì. Ôn công công nhìn tiểu tử kia, tính tạm thời lưu lại "Ngươi sau này chú ý hành động của Tư Nguyệt Quận chúa. Vạn nhất nàng có suy nghĩ hành động không đúng, ngươi phải kịp thời nói cho ta biết. Không thể ôm tâm lý may mắn, nếu không, vạn nhất tâm tư không chính đáng này bị Hoàng Thượng biết được, đó chính là tội tru di cửu tộc." Tiểu thái giám kia thấy qua được một ải, cảm thấy thật đúng là một loại tìm được đường sống trong chỗ chết. Vội vàng gật đầu, bảo đảm không sơ suất nữa, nếu không, sẽ làm cho Ôn công công chặt tay chân của hắn cho chó ăn, hơn nữa đem hắn vứt xuống bãi tha ma bị sói hoang ăn thịt. Trong lòng hắn may mắn vạn phần, may là lần này gặp phải Hoàng quý Quận chúa, nếu không, tùy tiện gặp phải vị chủ tử khác, minh tác ngụy chứng [hành động công khai ngụy tạo chứng cớ], còn không bị truy cứu thì quả thực chính là vọng tưởng. Những chủ tử bắt nạt nô tài chỗ nào cũng có. Ôn công công nhìn hắn một bộ đại nạn không chết, mắng "Sau này mở mắt, xem một chút chủ tử tốt mới nên theo. Còn những chủ tử khác thì cách xa chút. Nếu không đến lúc đó chờ vứt đi mạng nhỏ của ngươi đi." Chuyện lớn như vậy, Ôn công công tự nhiên là không thể gạt hoàng đế, nhất nhất hướng hoàng đế bẩm báo. Hoàng đế nghe xong mới chợt hiểu ra, vì sao nha đầu kia bị nói như thế, cũng không nói một tiếng, cũng không hướng Tư Nguyệt nói cám ơn, nguyên lai chuyện là như vậy! Hoàng đế nghĩ tới đây, trong mắt dần hiện ra tức giận. Hài tử nhỏ như vậy, đã có quá nhiều tâm tư. Một chút cũng không biết phân tấc, thật sự là đáng giận. Khụ, hài tử kia, bị ủy khuất lớn thế cũng không nói, không có giải thích, cứ như vậy bị người oan uổng . E rằng, là bởi vì không có chứng cớ đi!