Quyển 6 Chương 19: Ba cửa ải

Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Lục Nguyệt Hạo Tuyết 06-11-2023 10:27:02

Ôn Uyển nhìn bóng dáng của mấy người đang dời đi, bỗng nhiên nghĩ tới chuyện nếu như thành thân rồi thì sẽ có con cái, cho dù không có trượng phu ở bên cạnh thì còn có con cái, ít nhất là nàng cũng sẽ không còn cô độc, tịch mịch như bây giờ nữa rồi. Hài tử. Ôn Uyển nghĩ đến hai chữ hài tử này, trong lòng lập tức mềm xuống. Đúng vậy a, có con cái quả thật là rất tốt. Trượng phu không có ở bên cạnh, ít nhất còn có con cái. Ôn Uyển cũng không để ý mà hỏi "Hạ Ảnh, ngươi nói xem nếu như có một đứa con thì có phải trong vườn cũng sẽ không lạnh lẽo quạnh quẽ như vậy đúng không?" Hạ Ảnh cười hớn hở nói: "Nhất định rồi, nếu trong vườn có thêm mấy tiểu chủ, khẳng định sẽ vô cùng náo nhiệt." Nếu co tiểu chủ tử rồi, trong vườn không chỉ náo nhiệt, mà tin tưởng là quận chúa sẽ thay đổi rất nhiều, sẽ không còn mang cái bộ dáng vô dục vô cầu nữa. Nàng vừa nói xong thì chính nàng cũng cảm thấy khó chịu trong lòng, từ khi sáu tuổi cho tới giờ, Hạ Ảnh không nhìn thấy Ôn Uyển chủ động theo đuổi quá cái gì. Tất cả cũng đều là bị động mà thừa nhận, cho dù có được địa vị như bây giờ cũng không phải là do chính bản thân nàng tìm kiếm mà đến. Ôn Uyển lâm vào trầm tư. Nghĩ tới chuyện nếu như nàng không thành thân thì cũng không có con cái, nàng vẫn đều mơ ước có được một đứa con thuộc về mình. Nhưng ở đây cũng không có kỹ thuật mượn tinh trùng để sinh con. Hơn nữa con tư sinh ở nơi này cũng bị toàn thể xã hội cực kỳ khinh bỉ, cho nên nếu như nàng có một đứa con thì phải cho con nàng một hoàn cảnh xuất thân cực tốt, thế nên thành thân cũng là phải. Ôn Uyển thật sự đã suy nghĩ một chút, yêu cầu của nàng đối với nam nhân thì trước tiên cần phải trung thành, tiếp theo đó là phải có nhân phẩm, có học thức có trách nhiệm, về tướng mạo thì Ôn Uyển cũng không quá để ý, cuối cùng chính là tố chất thân thể cần phải tốt. Chính vì thế nên Bạch Thế Niên đều rất phù hợp với yêu cầu của nàng, cho nên nàng mới động tâm. Ôn Uyển gõ gõ chiếc bàn bên cạnh vang lên âm thanh cạch cạch . Không nói tới những chuyện khác, chỉ là gả cho Bạch Thế Niên thì tố chất của con cái sau này nhất định sẽ không kém . Mọi người trong kinh thành đều nghe được chuyện đại tướng quân yêu cầu cưới một tiểu cung nữ làm vợ thì tất cả đều kinh hãi. Mọi người đều rối rít suy đoán xem không biết là dạng cung nữ gì, lớn lên quốc sắc thiên hương như thế nào mà để cho một người không muốn lấy vợ là Bạch Thế Niên phải tự mình đánh vỡ lời thề của mình, còn hướng hoàng thượng cầu hôn. Mà trong số những người này thì Bạch Gia chính là những người rung động lớn nhất, tất nhiên là ngoại trừ ca ca Bạch Thế Niên là Bạch Thế Hoa sau khi nhận được tin tức kia như muốn điên lên, còn lại những người khác thì toàn bộ đều có tâm tư của riêng mình. Tam lão gia, Bạch Thế Kiệt buồn bực " Làm sao ta lại cảm thấy có chút không đúng, lẽ ra Thế Niên yêu cầu cưới một cung nữ làm vợ, Thế Niên có công lao lớn như vậy, cho dù hoàng thượng cảm thấy hoang đường không đáp ứng thì ít nhất cũng sẽ đem cô gái này đưa cho Thế Niên làm thiếp thất mà không phải không có bất cứ động tĩnh gì thế này?" Rốt cuộc cũng là người đã từng lăn lộn qua ở trên quan trường nên chỉ một chút liền cảm thấy được chuyện không bình thường. Tam phu nhân nói tiếp "Thiếp cũng cảm thấy có chút kỳ lạ, nếu nói như vậy thì trận tỉ thí hôm qua hẳn cũng nên có chút kết quả, đằng này bây giờ một chút tăm hơi cũng không có làm cho người ta cảm thấy kinh ngạc. Mà Lục đệ thì cái gì cũng không nói, chẳng qua chỉ phân phó là cần làm lớn, thiếp nhìn thế nào cũng cảm thấy có chút quái dị." Bạch Thế Kiệt cũng trăm mối vẫn không có cách giải. Càng nghĩ càng cảm thấy có thâm ý sâu sắc ở bên trong. Tam phu nhân nhìn Tam lão gia vất vả suy nghĩ liền bảo hắn đừng suy nghĩ nữa: "Cung nữ thì cung nữ đi, thật ra thì nếu có cưới cung nữ cũng tốt lắm, mặc dù chỉ là thiếp thân nha hoàn của Hưng Quốc Quận Chúa nhưng rốt cuộc xuất thân cũng không cao, đại quản gia kia là người dầu muối không vào, còn không bằng cưới một người thân phận thấp vào cửa. Thân phận thấp thì cũng sẽ không còn lo lắng gì, đến lúc đó nếu chúng ta có hò hét thêm một chút cũng có thể lấy được nhiều chỗ tốt hơn." Sắc mặt của Bạch Thế Kiệt trở nên nặng nề: " Chỉ sợ nếu làm như thế thì sẽ chọc giận Thích Tuyền, Bạch gia vẫn còn cần phải dựa vào Lục đệ để vực dậy môn hộ." Tam phu nhân bĩu môi nói: "Hắn không chống đỡ được môn hộ thì đối với chúng ta cũng đâu có quan hệ gì, chúng ta cũng chẳng chiếm được chút tiện nghi nào của hắn. Lần này làm hôn lễ thì phải nhân cơ hội mà mồ một ít mới được." Bạch Thế Kiệt suy nghĩ tiếp. Cuối cùng cũng không nói thêm câu nào nữa, ban đầu đại quản gia quá lợi hại rồi, khiến cho hắn nhiều năm như vậy vẫn không mượn sức được. Nếu không phải lần này có vận khí tốt được nhạc phụ trợ giúp thì hắn thật sự không khôi phục lại nổi. Mà đổi thành ở một mặt khác, khi Thanh Hà nhận được tin tức cũng cảm thấy vô cùng quỷ dị : "Nếu quả thật là cung nữ, cho dù hoàng thượng không ban thưởng làm thiếp, cũng nên hạ thánh tứ ôn. Tại sao lại không có động tĩnh gì như vậy? Dù sao thiếp cũng cảm thấy chuyện này không phải đơn giản " Chuyện năm đó chắc chắn cũng còn có nội tình khác, tất nhiên là Thanh Hà cũng chỉ cảm thấy kỳ lạ chứ có đánh chết nàng cũng không nghĩ tới trên người Ôn Uyển. Bạch thế Hoa thì vẫn còn rất tức giận "Có cái gì quỷ dị , hoàng thượng cảm thấy mất thể diện, không muốn hạ thánh chỉ như vậy nên trước hết im lặng đè chuyện này lại. Thế Niên khẳng định là cũng nghĩ đến làm sao hoàng thượng có thể đáp ứng được. cái Lục đệ này làm cho ta giận muốn điên người lên rồi. cô nương trên đời này còn rất nhiều, làm sao hắn lại không có mắt nhìn như vậy đây, cho dù thật sự là hắn muốn cưới thì ta cũng tuyệt đối không đáp ứng để cho nàng kia được vào gia phả , tránh cho hậu bối, tử tôn của chúng ta cũng bị mắng theo ." . Thanh Hà không nói lời nào. Nhưng trong lòng lại nói thầm, ngươi nói không vào gia phả thì không vào gia phả sao? Người ta đã vào gia phả từ nhiều năm trước rồi, chuyện mà Lục đệ làm chàng căn bản là cũng không ngăn cản được. Trần A Bố trong thời gian chờ đợi thì rốt cục cũng hiểu được một chuyện, chính là thê tử trong lời nói của Bạch Thế Niên, căn bản không phải cung nữ mà chính là bản thân Ôn Uyển quận chúa. Trần A Bố đấm một đấm thật mạnh lên bàn làm cho cái bàn run rẩy đung đưa giống như muốn vỡ nát thành trăm mảnh vậy. Trần A Bố nghiến răng nghiến lợi nói"Khốn kiếp. Nơi nào có cung nữ gì chứ? Đó chính là Ôn Uyển Quận chúa." Chỉ tại mình phản ứng chậm chạp. Một cung nữ làm sao có thể to gan mà làm càn như vậy, ở trước mặt hoàng thượng mà không lớn không nhỏ, đối mặt với Bạch Thế Niên vô sỉ khốn kiếp kia còn có thể trấn định tự nhiên được. Quan trọng nhất là Bạch Thế Niên chỉ cần cầu hôn một cung nữ thôi, mà sắc mặt của hoàng thượng lúc đó xanh mét, những người khác toàn bộ đều bộ dáng dại ra, Văn Dược nghe thấy thì có sắc mặt khó coi tới muốn giết người, chỉ có duy nhất một nguyên nhân, Tiểu Thanh kia chính là Ôn Uyển quận chúa . Trần A Bố vừa nghĩ tới lời nói của Bạch Thế Niên thì lại hận không thể một ngụm mà ăn Bạch Thế Niên. Cưới Ôn Uyển Quận chúa có thể mang đến bao nhiêu chỗ tốt. Ai cũng biết. Nhưng tên khốn kiếp này lại cứ cản con đường lên cao của hắn. Lúc trước Thích Lệ Nương cũng vậy mà hiện tại Hưng Quốc Quận chúa cũng là như vậy. Sau khi Trần A Bố bình tĩnh trở lại thì có chút buồn bực, làm sao mà Ôn Uyển quận chúa lớn lên khó coi như vậy, nếu không phải bởi vì có thân phận là quận chúa thì đoán chứng có thể gọi là xấu nữ được rồi. Ánh mắt của Bạch Thế Niên làm sao có thể đặc biệt vậy. Một nữ nhân xấu xí lại có thể khiến hắn nhớ tới mười ba năm, đây là chuyện quá không thể tưởng tượng nổi. Ánh mắt, ừm, năm đó có lẽ nên đổi thành tìm cho hắn một nữ nhân xấu đi. Ở bên trong phủ Trấn Quốc công, La Thủ huân cố ý sầu mi khổ kiểm hướng về phía Mai nhi nói "Phu nhân. Nàng nói xem Ôn Uyển Quận chúa rốt cuộc sẽ chọn ai? Làm sao qua một ngày rồi mà còn không có tin tức. Hiện giờ ta đã đánh cược mất một ngàn lượng bạc rồi." La Thủ huân biết Mai nhi cũng đã từng đi gặp qua Ôn Uyển nên nhất định là có tin tức nội bộ, nên lúc này đi tới chỗ Mai Nhi đòi tin tức. Mai nhi cười đưa tới một tờ ngân phiếu "Đi đi, chàng đi lấy một ngàn lượng bạc kia về đi, ở đây cũng có một ngàn lượng bạc, chàng đi cược quận chúa không chọn ai hết." "A, ai cũng sẽ không chọn. Vậy thì lần chọn rể này của Ôn Uyển Quận chúa tổ chức ra để làm cái gì ?" La Thủ Huân có chút không hiểu ra làm sao, chuyện lần này huyên náo lớn tới như vậy mà kết quả lại không chọn được một người nào, thật sự là làm cho người ta khó chấp nhận, còn không biết sẽ bị chê cười như thế nào đây? Mai nhi nghe chỉ cười không nói. La Thủ huân vừa nhìn, cũng biết Mai nhi biết rõ mọi chuyện, chẳng qua là không nói ra thôi. Cũng thật là, mình là trượng phu của nàng, giấu kín như vậy để làm cái gì, có điều La Thủ Huân rất thích điểm này của Mai Nhi, làm người thì cần phải tuân thủ lời hứa, hắn cũng là người rất nặng tín nghĩa nên La Thủ Huân đi nhận ngân phiếu, lại cược thêm là ba người được đề cử ai cũng sẽ không chọn. Những người khác đương nhiên cũng nhận được tin tức, có rất nhiền nhân sĩ có tin tức linh thông cũng đã có được chút tin tức rồi, chẳng hạn như thái tử, Tam hoàng tử, Ngũ hoàng tử, Từ trọng Nhiên. Thái tử cũng kinh ngạc không gì sánh kịp: "Như vậy cũng có thể sao ? nữ nhân mà Bạch Thế Niên một mực chờ đợi lại là Ôn Uyển ?" ngay cả hắn cũng đều có chút không tin, đáng tiếc tình báo lấy được lại là như vậy. Thái tử trở về hậu viện, hỏi Như Vũ xem có nghe qua Ôn Uyển có để lộ những chuyện như vậy hay không? Như Vũ cũng dại ra trong nháy mắt, chuyện lớn thế này, trôi qua nhiều năm như vậy, mà Ôn Uyển dấu diếm được thật chặc a. Có thể tưởng tượng thì biết, Như Vũ cẩn thận nhỏ nhẹ hỏi: "Có phải tin tức sai lầm hay không? Ôn Uyển chưa từng nói qua chuyện phải lập gia đình, hơn nữa nàng lập gia đình rồi thì còn chọn quận mã cái gì nữa?" Thái tử cũng không biết là chuyện gì xảy ra. Chỉ có thể chờ xem. Từ trọng Nhiên làm sao cũng không tin được thê tử của Bạch Thế Niên lại chính là Ôn Uyển. Điều này sao có thể? Ôn Uyển sẽ gả cho Bạch Thế Niên. Điều này làm cho hắn rất khó tiếp nhận. Nhưng bên ngoài lại cảm thấy là hài hòa không nói nên lời, tướng quân đệ nhất thiên hạ xứng với Ôn Uyển quận chúa sẽ tuyệt thế vô song, thật sự là rất xứng đôi. Chân mày của Yến kỳ Huyên cũng cau chặt lại, Ôn Uyển hôm nay đã cầm trên nay một nửa kinh tế của Đại Tề, hàng năm lại có nhiều tiền thu như vậy, nếu cộng thêm Bạch Thế Niên thì chân chính là sự liên thủ của hai người mạnh mẽ rồi, phụ hoàng đối với Ôn Uyển sủng nịnh có thêm, Bạch Thế Niên đối với Ôn Uyển si tình dứt khoát. Trên tay Ôn Uyển lại cầm theo một món tiền khổng lồ, đến lúc đó thiên hạ này là của Yến gia hay là của Ôn Uyển đây. Tam hoàng tử Kỳ Mộ nghe cũng cảm thấy không tệ: "Xem ý tứ của phụ hoàng là muốn để cho Bạch Thế Niên được lên, dùng Ôn Uyển tới chế trụ Bạch Thế Niên, không tệ." Những người bên cạnh thì lo lắng, nói lý do giống với Yến kỳ Huyên Kỳ Mộ lại lắc đầu: "Điểm này không cần lo lắng. Ôn Uyển không phải là một người thích quyền lực, ngươi cứ nhìn sản nghiệp trên danh nghĩa của nàng mặc dù rất nhiều, làm rất lớn nhưng những quản sự kia phần lớn cũng là người của phụ hoàng cho. Ôn Uyển cũng không vì họ là người của phụ hoàng mà kỳ thị bọn họ, chỉ cần là những người này có tài thì đều nể trọng bọn họ giống nhau, hơn nữa mặc dù Ôn Uyển cũng có thế lực của riêng mình, trong tay có món tiền khổng lồ nhưng thế lực của Ôn Uyển cũng chỉ vì để bảo vệ nàng tốt hơn. Ôn Uyển không bồi dưỡng thế lực của nàng ở trong triều, tinh lực của Ôn Uyển chủ yếu đặt trên chuyện làm ăn cùng với từ thiện đường hoàng gia. Hôm nay bốn biển thái bình, Bạch Thế Niên không phải là kẻ ngu xuẩn. Không thể nào lại quay sang làm ra những chuyện phạm thượng được. Cứ yên tâm đi." Người phía dưới nghe thấy thì cảm thấy có chút đạo lý. Ở phủ Quận chúa, Hạ Ảnh thấy Ôn Uyển xoắn xít cả một ngày liền cẩn thận hỏi: "Quận chúa, chuyện này phải nên làm như thế nào? Ôn Uyển mất hứng nhìn Hạ Ảnh nói: "Có phải ngươi đang ước gì ta lập tức gả đi hay không? Giống như ta không lấy Bạch Thế Niên làm chồng, thì sẽ không ai thèm lấy vậy. Làm sao cứ từng người từng người đều như vậy a!" Trong lòng của Ôn Uyển thật ra ói ầm ĩ, quả là hình tượng tình thánh đắp nặn trong lòng mọi người quá sâu rồi , tất cả mọi người sợ nàng không lấy chồng thì sẽ không thể thành toàn một phen si tình của tên kia. Khụ, nàng rất hoài nghi, nếu như nàng không gả thì có phải sẽ có trên vạn người tự tay viết thư để cầu xin nàng gả hay không? Trong lòng Hạ Ảnh oán thầm, vốn chính là như vậy, tuy nhiên trên mặt cũng không dám nói ra lời này, nếu không quận chúa nhất định sẽ nổi giận cho xem: "Không phải vậy, nô tỳ chỉ nghĩ nên có một vài điều khoản , cũng tiện để chuẩn bị đúng không?" Ôn Uyển gật đầu, cái này cũng phải. Nghĩ vậy liền mang những đồ đã viết xong đưa xuống cho Hạ Ảnh "Mang cái này tới cho cậu hoàng đế xem một chút, nói vơi cậu, nếu mở màn so tài thì hãy để cho Bạch Thế Niên cùng mọi người so đấy. Tốt nhất cũng phải khiến ta nhìn thấy, danh tiếng của hắn không thôi ra, có thể xứng đôi với ta hay không mới được, sau khi qua ba cửa ải này mới được coi là chấp nhận, nếu không qua thì ta cũng không muốn lấy người chồng lừa đời lấy tiếng, bảo hắn cút đi thật xa đi." Ý của Ôn Uyển chính là để cho Bạch Thế Niên cùng với ba người nữa tỉ thí với nhau, hơn nữa lúc trước chỉ có so văn với so võ, hôn nay văn võ cùng so, có khả năng chỉ coi là một cửa ải. Ôn Uyển lại tăng thêm hai cửa ải khác, có lẽ là cửa ải khó nhất. Hạ Ảnh nhận lấy tờ giấy, vừa xem liền ngẩng đầu nhìn về Ôn Uyển: "Quận chúa, hai hạng mục phía sau là có ý gì?" Cái gọi là ba cửa ải, cửa thứ nhất là tài năng, tỷ thí kỹ năng văn võ, cuối cùng đào thải một người ra, cửa thứ hai là vận mệnh, tức là xem vào ý trời để đào thải tiếp một người nữa, cửa ải cuối cùng cũng chính là của thứ ba, là tình. Hạ Ảnh vừa nhìn cũng biết cửa thứ ba là đặc biệt thiết lập cho Bạch Thế Niên. Ý của Ôn Uyển rất rõ ràng, Bạch Thế Niên đối với bên ngoài thể hiện mười phần một vị tình thánh, vậy thì tốt, vậy chứng minh cho nàng thấy đi. Hạ Ảnh có chút đồng tình với Bạch Thế Niên: "Quận chúa, có phải người cố ý gây khó dễ rồi không? Cái thứ ba thì biết thi làm sao? Dưới tình thế nào mà thi? Ít nhất cũng phải cho người ta biết rõ để còn đi chuẩn bị chứ!" Ôn Uyển sau khi suy nghĩ xong liền nói : "Ngươi mang mấy thứ này tới cho cậu hoàng đế xem trước, những thứ khác thì ta sẽ nói cho ngươi biết là cần chuẩn bị những thứ gì". Ôn Uyển thấy Hạ Ảnh có chút không muốn, rất là vô sỉ mà cười nói : "Giác ngộ đại sư không phải nói đây là nhân duyên trời định sao? Biểu hiện của Bạch Thế Niên không phải được xưng là tình thánh sao ? Hắn không thể chỉ nói một chút liền thành được, cho dù có nói là thủ thân như ngọc hơn sáu năm nhưng khoảng cách xa như vậy, vạn nhất hắn có làm chuyện gì xấu xa thì các ngươi cũng không tra ra được, đến lúc đó còn không phải là làm hại ta à? Cho nên ta cũng muốn nhìn xem, nếu thật sự là nhân duyên trời định thì ta lập tức muốn xem một chút nhân duyên này rốt cuộc có cái gì không giống với người khác? Có thể vượt qua hay không hoàn toàn ở hai phần cửa ải được bố trí phía sau." Hạ Ảnh cẩn thận nói: "Như vậy nếu không vượt qua thì sao?" đề mục mà quận chúa đề ra, quả thật là gây khó dễ cho người ta. Hạ Ảnh cũng biết đây không phải là chuyện người bình thường có thể làm nổi. Hoàng đế biết được ý tứ của Ôn Uyển xong, biết Ôn Uyển hi vọng lại tiếp tục tổ chức tranh tài, còn thêm vào một Bạch Thế Niên. Hoàng đế cũng cảm thấy rất tốt. Bạch Thế Niên năm nay đã hai mươi tám rồi, không vợ không con, tất cả mọi mặt đều hợp cách, lúc trước là do hoàng đế ăn khoăn chuyện Bạch Thế Niên khắc vợ , lại có ý muốn cho hắn trấn thủ biên quan, nhưng hôm nay có cái điều kiện tiên quyết này thì gia nhập vào cũng vừa lúc. Muốn cưới Ôn Uyển thì không thể chỉ dựa và tình thâm ý trọng là được mà cần phải có bản lãnh thật sự mới được. Hạ Ảnh thấy đồ mà Ôn Uyển bảo nàng đi chuẩn bị thì mở to ánh mắt nhìn Ôn Uyển: "Quận chúa, người muốn làm cái gì ? Cho dù có muốn làm khó người khác thì cũng không cần phải như vậy chứ? Người rốt cục là có chủ tâm gì ? Tỉ thí như vậy không hải quá khó khăn rồi sao?" Ôn Uyển hừ hừ một tiếng: "Không có khó khăn lớn thì làm sao có thể biểu hiện được sự si tình của hắn đây?" Hạ Ảnh cuối cùng nói: "Bạch tướng quân, hi vọng là vận khí của người thật sự tốt!"