Quyển 3 Chương 99: Ngao Du ( thượng )

Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Lục Nguyệt Hạo Tuyết 06-11-2023 10:27:07

Quan Thừa Tông coi như là một nam tử hán, không có về nhà tố cáo. Hơn nữa bị đá cũng không nặng, chỉ hơi bầm tím một chút, nghỉ ngơi hai ngày là tốt rồi. Nhưng Phúc Linh công chúa vẫn biết được tin tức, nổi giận đùng đùng chạy đến Thuần Vương Phủ đòi công đạo. Một sĩ tử Giang Nam nho nhỏ, mà không biết trời cao đất rộng, dám đánh nhi tử của nàng, nếu không cho nàng một câu trả lời thỏa đáng, thì đền mạng cho nhi tử nàng. Nó là cái thứ gì chứ? Thuần Vương gia mang gương mặt sầu khổ đi tìm Ôn Uyển. Hắn thật buồn bực, chẳng lẽ đứa bé này đã bị con mình đồng hóa rồi. Bằng không, sao lại trở nên bạo lực thế? Thỉnh thoảng lại gây ra chút phiền toái cho hắn, khác biệt duy nhất chính là, nàng chiếm lợi, còn người khác thì ăn thiệt thòi. Dĩ nhiên, bất kể là làm cô nương, hay là làm tiểu tử, chỉ có nàng chiếm lợi người khác, còn người khác chưa bao giờ có thể chiếm lợi được từ nàng. Thuần Vương nghĩ tới những hành động đã qua trong một năm này của Ôn Uyển, thì rất đắc ý. Chỉ có một năm, trong một năm mà hắn đã giáo dục thật là thành công. Một Ôn Uyển khi nhìn thấy mấy thị nữ bị đánh giết liền té xỉu, cùng với người hiện tại hay động thủ đánh nhau mà nói, thì tiến bộ tăng vọt đến không ngờ. Dĩ nhiên, một lý do khiến hắn vẫn bị phiền lòng như lúc trước, chính là hiện tại con trai hắn không gây họa nữa, mà đến phiên Ôn Uyển gây ra cục diện rối rắm cho hắn thu dọn. Cũng may chỉ còn có hai tháng nữa, là có thể đem người đưa đi. Đưa đi xong rồi, thì sau này hắn có thể buông lỏng một hơi. Ôn Uyển ở thời điểm Phúc Linh công chúa đi vào cửa lớn của Thuần Vương Phủ, thì đã nhận được tin tức. Cho nên khi nghe nói Thuần Vương Phi mời nàng qua, nàng từ đầu đến cuối không có muốn đi ra ngoài. Nữ nhân này đối với nàng cũng không coi là xa lạ, hai người gặp đã mặt rất nhiều lần. Vạn nhất gặp rồi, bị bà ta nhìn ra sơ hở, thì không phải là chuyện đùa. Vậy thì hai tháng còn lại cũng không còn. Cho nên, Ôn Uyển vẫn kiên trì ở lại trong viện của mình, không đi ra. Đem chuyện phiền toái này, ném cho Thuần Vương Phi Cũng may Quan Thừa Tông là một nam tử có chủ ý, cũng là người biết gánh vác. Mà bé trai như vậy thì rất không thích cha mẹ chỉ vì một chút chuyện nhỏ mà tìm đến cửa người ta. Như vậy, sẽ làm hắn thật mất mặt. Sau khi biết mẫu thân tới tìm Giang Thủ Vọng tính sổ, thì cảm thấy mất mặt. Hắn nhanh chóng chạy tới, đem Phúc Linh công chúa khuyên trở về. Ôn Uyển vì để ngừa vạn nhất, nên mấy ngày này đều ở nhà, hiện tại hoạt động của nàng hơi khác một chút so với ngày thường. Đó chính là học thêm thuật phòng thân. Đi theo Băng Dao học tập thuật phòng thân, học những chiêu hữu dụng nhất, đơn giản nhất. Tỷ như trong lúc gặp nguy hiểm , nên lấy phương pháp gì chạy trốn là có lợi nhất. Đời trước nàng có tiếp nhận qua huấn luyện một thời gian ngắn. Nhưng đây là cổ đại không giống với hiện đại, lần này bị bắt, nàng nhờ may mắn mà thoát được. Nhưng mà đừng nghĩ mãi mãi sẽ may mắn như vậy. Dựa vào trời dựa vào đất dựa vào cha mẹ, không bằng dựa vào chính mình. Kiếp trước Ôn Uyển không có dựa vào người nào. Thì kiếp này càng không khả năng dựa vào bất luận kẻ nào nữa. Ngày hôm đó, là thời gian hẹn đi ngao du của cả đám bọn hắn, hôm nay bọn họ khá may mắn. Vừa lúc gặp được khí trời tốt vạn dặm không mây. Khí trời thế này, vô cùng thích hợp để đi ngao du. Ôn Uyển rất để ý lần giao du này. Vì sau này khi nàng trở về rồi, cũng sẽ không có được thế này nữa. Ôn Uyển cỡi Tiểu Mặc uy phong lẫm lẫm. Tiểu Mặc chậm rãi lọc cọc nâng bước nhỏ chở nàng đi hướng ngoại thành. Bọn họ đã sớm chọn xong địa điểm du ngoạn rồi, là Phong Vân Đình ở ngoại thành. Bây giờ là mùa thu, một đường đi tới. Đều là trái cây chín mọng, thời tiết tốt ùa thu hoạch. Nhìn thấy, cũng có cảm giác cảnh đẹp ý vui. "Phất Khê, Tào Tụng cũng tới. Ngươi không biết đâu. Kể từ khi ở chung với các ngươi, ta rất ít cùng Tào Tụng chơi chung. Tên kia vẫn oán trách ta có bằng hữu mới, liền quên lão bằng hữu như hắn. Lúc trước cũng khi ở Mã tràng, ngươi không muốn, cộng thêm sau này cũng không quá thích hắn , nên ta không có gọi hắn cùng đi. Lần này, dù sao cũng là đi ra ngoài du ngoạn, ta liền đem hắn mời tới, ngươi không nên tức giận a." La Thủ Huân cẩn thận nói. Vừa nói còn vừa nhìn sắc mặt của hai người. Ôn Uyển nghe vậy, đưa mắt nhìn chằm chằm La Thủ Huân. Vừa lúc, còn có hai tháng thời gian này, để xem kỹ người này thế nào? Phẩm tính đến tột cùng là cái gì? Nếu như phẩm tính tốt, đến lúc đó nàng chấp nhận cũng được. Dù sao cổ đại cũng không có cách nói yêu thương tự do. Rồi hãy nói chỉ cần là người tốt, cũng có quen biết với mình. Khi đến tuổi, thì nàng gả cho là được. Sau khi cưới rồi từ từ bồi dưỡng tình cảm. Mới có thể có một gia đình nhỏ hạnh phúc mỹ mãn. Đối với điểm này, Ôn Uyển rất có lòng tin . Yến Kỳ Hiên nhìn Ôn Uyển như đi vào cõi thần tiên "Phất Khê. Ngươi đang ở đây nghĩ gì thế?" Ôn Uyển cười lắc đầu. Ba người đang cười nói, thật ra thì chỉ có hai người nói. Còn Ôn Uyển chỉ đứng ngoài xem, thỉnh thoảng dạ dạ mấy câu, coi như tỏ vẻ nàng đang chăm chú nghe hai người nói chuyện. Mà hai kẻ khác, thì đặc biệt thích tranh cãi, nên rất náo nhiệt. Đến cửa thành, thì nhìn thấy bên kia có một chiếc kiệu nhỏ chờ ở chỗ này. Bọn họ vừa tới cửa, thì bên trong có một người đi ra. Người này chính là Tào Tụng. "A, một đại nam nhân, ngồi cỗ kiệu gì hả, cỡi ngựa không phải thoải mái hơn sao? Núp ở bên trong kiệu giống như đàn bà, rất mất hứng." Yến Kỳ Hiên nhìn người trong kiệu liền cố ý đả kích. Quay đầu nhìn Ôn Uyển híp híp mắt cười, bộ dạng thoải mái đến tận đáy lòng. Xem ra, Phất Khê cũng không thích người này. Tào Tụng nghe lời này, thì có chút ngại ngùng. "Trước kia ta có để cho Tào Tụng học cưỡi ngựa, nhưng con ngựa bị kinh sợ, nên hất hắn té xuống. Phải nằm trên giường mấy tháng. Sau này, mẹ hắn không cho phép hắn học cưỡi ngựa nữa. Ngay cả bản thân hắn sau lần đó, cũng không dám học nữa. Nói chỉ cần vừa lên ngựa, liền nhớ lại chuyện lần đó bị té xuống, nên rất sợ. Nhưng mà, dù sao sau này hắn cũng chỉ làm quan văn , quan văn thì không cần cỡi ngựa, ngồi kiệu là được." La Thủ Huân ở một bên hảo tâm giải thích. Ôn Uyển nghe liền nhíu mày, gặp một chút trở ngại nhỏ, không cố vượt qua mà ngược lại lui về phía sau? Một nam nhân quyết đoán, thì tuyệt đối sẽ không có bộ dáng này. Tính tình như vậy, sao có thể thành chuyện gì? Hơn nữa, mẫu thân không cho cưỡi ngựa thì không cưỡi? Vậy thì quá không có nguyên tắc của mình rồi? Ôn Uyển đối với ý nghĩ lúc trước, liền cắt giảm đi mấy phần. Có điều, nàng cũng không có lên tiếng, chỉ lo nhìn phong cảnh xinh đẹp bốn phía thôi. Ngày hôm đó trời sáng, gió cũng không lớn, quả là khí trời tốt. Đến Phong Vân Đình, tìm đến chỗ mà lúc trước bọn hắn đã chọn. Mấy vị gia sau khi ngồi xuống, thì tùy tùng lập tức bày đặt trà ngon, bưng cao điểm tới. Nhìn bọn tôi tớ bày đồ đạc không cần chỉ dạy kia, Ôn Uyển lại một lần nữa cảm thán, thân ở cấp bậc đặc quyền thật là tốt! Mặc dù có quyền thế không dễ dàng ra ngoài, nhưng mà hưởng thụ này, tuyệt đối là đãi ngộ cao cấp. Mấy người ngồi ở trên thảm trải trong đình. Ôn Uyển nhìn đồi núi xung quanh, rất là thích ý. Vừa nghe Yến Kỳ Hiên cùng La Thủ Huân ở đây đấu võ mồm , vừa cúi người nằm ở trên thảm. Bởi vì ... lúc này đã đầu mùa thu, nên khi gió thổi qua, lá cây trên cây lả tả bay xuống, rơi trên mặt đất. Ôn Uyển nhìn kỹ, thì ra là lá ngô đồng, cây ngô đồng có rất nhiều truyền thuyết đẹp, truyền thuyết phổ biến nhất tự nhiên là là Phượng Hoàng rơi trên cây ngô đồng. Ôn Uyển đứng dậy, đi tới nhặt vài miếng lá cây còn nguyên vẹn. Lá cây có màu nâu vàng, cong cong, dường như biết mình đã hoàn thành sứ mạng. Phát ra những màu sắc rực rỡ cuối cùng. "Phất Khê, ngươi nhặt vài miếng lá cây đó làm cái gì?" Kỳ Hiên đi tới, kỳ quái hỏi. Ôn Uyển cười híp mắt, bảo hắn cũng giúp đỡ nhặt, nói chờ khi về nhà dùng lá ngô đồng này nấu nước tắm, tắm xong có thể trừ bỏ toàn bộ xui xẻo của một năm, sau nhất định là ngày ngày may mắn. "Thật sao? Vậy ta cũng nhặt một chút mang về." La Thủ Huân nghe, cũng gia nhập hàng ngũ. Tào Tụng nghe xong, nhìn ba người nhặt lá vui vẻ, cũng đi qua nhặt theo. Ở mặt trời chiếu xuống, kéo dài cái bóng của bốn người, đang khoan khoái nhặt lá ngô đồng. Đoàn người trở về trong đình, Ôn Uyển từ đó trong đó rút ra một lá ngô đồng sạch sẽ nguyên vẹn, đặt ở khóe miệng, nhẹ nhàng mà thổi lên . Rất nhanh. Một khúc nhạc dễ nghe vui vẻ vang lên, lay động ở bên tai mấy thiếu niên. Mấy người họ đều kinh hãi nhìn Ôn Uyển. Ôn Uyển rất đắc ý, cái này nàng đã theo lão sư học đó. Người bình thường, thật đúng là không thể thổi được cái này. Coi như đây là tài tay trái. Yến Kỳ Hiên cùng La Thủ Huân nhìn thấy, mắt không rời được. Đồng thời cảm thấy rất thần kỳ. Nhìn cũng không quá khó, cho nên đi theo học. Nhưng thổi thật lâu. Cũng đều là phụt phụt, âm thanh kia đều giống như đang đánh rắm, cực kỳ bất nhã. Ôn Uyển cười haha. Hai người thử hồi lâu, cũng không có thổi được, không khỏi nhụt chí ném lá đi. Bắt Ôn Uyển dạy bọn họ. Mấy người họ đang vừa nói, vừa cười. Vẻ mặt La Thủ Huân đột nhiên say mê nói "A thơm quá, đoán chừng là Nguyệt Thiền cô nương sắp đến." Ôn Uyển liếc nhìn chung quanh, cũng không còn thấy bất kỳ bóng dáng nào gần đây. Nàng nghi ngờ nhìn La Thủ Huân. Chẳng lẽ người này có cái mũi ngửi ngàn dặm. Hoặc là có mầm móng phong lưu. Có thể ngửi thấy mùi hương trăm dặm. "Ha ha, không nghĩ tới La Thủ Huân ngươi, có thể ở xa thế ngửi thấy được mùi vị son phấn. Không tệ không tệ, sau này nhất định là một tướng quân phong lưu." Yến Kỳ Hiên cười ha ha, La Thủ Huân này thật đúng là thú vị. Ngày ngày thì thầm muốn làm tướng quân, hiện tại cũng không lộ ra nguyên hình rồi. Bên trong thì ra là tên sắc quỷ. Nam nhân La gia, tất cả đều háo sắc. Nói đến cái này, thì Yến Kỳ Hiên liền vui vẻ. Nam nhân Bình gia đều là đồ ngốc, còn nam nhân La gia thì phong lưu háo sắc, ăn mặn không kiêng kỵ. "Hắn nha, mùi thơm của nữ nhân trong mười dặm hắn đều ngửi thấy được." Tào Tụng liền trêu ghẹo , nhìn về phía Ôn Uyển ở bên cạnh, nhưng Ôn Uyển thì lại không có nhìn hắn, Tào Tụng nói thầm trong lòng, không biết có phải là mình bị ảo giác hay không? Hắn vẫn cảm giác, cảm thấy Giang Thủ Vọng đối với mình có tâm tình mâu thuẫn không giải thích được. Khiến cho Ôn Uyển giật mình thật lâu chính là, không qua bao nhiêu thời quả nhiên nàng nhìn thấy đỉnh đầu của một kiệu hoa, trên kiệu hoa treo ruy băng bồng bềnh, có hai hầu gái đứng bên cạnh cỗ kiệu, lớn lên cũng rất xinh đẹp, đoán chừng , Nguyệt Thiền này hẳn phải đẹp tựa thiên tiên. Bằng không, đi ra ngoài lần này cũng không thể khiến Yến Kỳ Hiên và La Thủ Huân mất nhiều công sức, mới đáp ứng đi ra ngoài phụng bồi khách nhân chơi đùa! "Cô nương, đến rồi." Một tỳ nữ ôn nhu nói. Người trong kiệu, nghe lời này mới chầm chập đi ra ngoài. Vừa đi ra, không nói hai người Tào Tụng và La Thủ Huân nhìn si mê, mà ngay cả Ôn Uyển cũng khiếp sợ. Một thân y phục xinh đẹp vải thêu màu vàng nhạt dán chặt thân, bộ ngực cao vút, eo nhỏ nhẹ nhàng lung linh. Hai hàng lông mày lá liễu nhìn như nhíu lại nhưng lại không nhíu, một đôi mắt ẩn tình tựa như vui mà không vui. Trời sinh má lúm đồng tiền âu sầu, cùng với một thân lẳng lơ yếu đuối. Hai mắt rưng rưng có chút làm nũng. Mỹ nhân từng bước từng bước nhẹ nhàng đi tới, dưới chân dường như phù phiếm vô lực, phải dựa vào hai vị thị nữ bên cạnh vịn mới có thể đi ổn định. Bộ dáng mảnh mai đến không xong, mỗi một bước đi, người ở phía xa nhìn thấy tim đều run lên, chỉ sợ nàng trượt chân một cái, sẽ rớt bể giai nhân chọc người thương tiếc này. Bộ ngực cao vút kia khẽ chấn động, mấy thiếu niên lang thấy vậy liền đỏ mắt. Ôn Uyển ngạc nhiên, này, ở thanh lâu không cho ăn cơm sao? Nếu không, làm sao mà ngay cả bước đi cũng không có chút sức lực vậy. Ôn Uyển cúi đầu hỏi Yến Kỳ Hiên "Tại sao nam nhân các ngươi lại thích nữ nhân đói bụng không có sức lực như thế? Như vậy mà các ngươi cũng thích? Nam nhân các ngươi không phải đều có bệnh hay sao?" La Thủ Huân phì cười một tiếng ra ngoài "Ngươi người này, nói là tiếng người sao? Cái gì gọi là nam nhân các ngươi, chẳng lẽ ngươi là nữ nhân. Thật là, một chút cũng không hiểu được ân huệ của mỹ nhân. Xem ra hôm nay thật là gọi sai người, hẳn phải gọi hai Tiểu quan xinh đẹp tới đây. Như vậy, ngươi cũng sẽ không nói lời này. Phất Khê, ngươi nói xem có phải không?" Căn cứ vào quan hệ của Ôn Uyển cùng Yến Kỳ Hiên, cộng thêm tin đồn lúc trước. La Thủ Huân chắc chắn là Ôn Uyển thích nam , không thích nữ. Sắc mặt Yến Kỳ Hiên thoáng chốc trở nên rất khó coi, đang muốn mở miệng đáp trả. Thì không chờ hắn mở miệng, Ôn Uyển vừa nghe tên kia nói Tiểu quan , lập tức trở mặt. Nhào qua, ở dưới sự giúp đỡ của Đông Thanh, liền cho La Thủ Huân một trận quyền đấm đá. Thị vệ phía dưới biết bọn họ chỉ đùa giỡn , nên tất cả chỉ tránh xa xa. La Thủ Huân bị đánh đền sưng mặt sưng mũi. Yến Kỳ Hiên nhìn bộ dạng La Thủ Huân chật vật không chịu nổi, thì cười ha ha. Ngay cả Tào Tụng nhìn thấy, cũng cười không ngừng. La Thủ Huân mặc dù bị đánh, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Uyển tức giận đến phình ra, thì cảm thấy đặc biệt thú vị. Thấy Ôn Uyển còn muốn đánh hắn, liền vội xin tha " Được, ta không nói, không. Ha hả, cũng là lỗi của ta, ta sau này không nói vậy nữa, đừng nóng giận. Ha hả, cũng là ta nhất thời nhanh miệng, sau này sẽ không nói." Ôn Uyển hừ một tiếng, quay đầu đi, không để ý tới hắn. Ôn Uyển lúc này còn đang tức giận đâu, thiệt là, nàng lúc nào mà thích những thứ Tiểu quan kia. Ôn Uyển giận nhìn chằm chằm Yến Kỳ Hiên, cũng là xú gia hỏa này, bại hoại danh tiếng của mình. Yến Kỳ Hiên thì ở trước mặt Ôn Uyển nói xin lỗi . "Công tử, Nguyệt Thiền cô nương đến rồi." Người phía dưới bẩm báo . Mỹ nhân gần tới, Ôn Uyển cũng buông tha cái người miệng rộng này. "Nguyệt Thiền thỉnh an ba vị công tử." Nghe tiếng nói nàng như châu ngọc, âm thanh nhu hòa lại thanh thúy, cực kỳ êm tai. Ba thiếu niên ở tại chỗ, cũng chỉ còn có La Thủ Huân là đang si ngốc nhìn giai nhân. Tào Tụng thì không gợn sóng sợ hãi. Nguyệt Thiền thấy hai vị công tử xem mình như không có gì, liền nhìn thoáng qua, nhưng mà không dám đắc tội khách nhân. Cũng là La Thủ Huân đối với nàng rất ôn nhu thể thiếp, trong lòng rất thoải mái. "Nghe nói ngươi đánh đàn rất khá, hát khúc cũng không tệ, mặt đất chỗ này không bằng phẳng mấy, nếu không còn muốn thưởng thức kỹ thuật nhảy của ngươi đó!" Ôn Uyển nhìn La Thủ Huân đang ở đây lấy lòng nàng kia, thì rất không vừa mắt. Cảm thấy không đáng giá cho Hoa Mai nhi. Vì thế nàng cũng không có tâm tình thương hương tiếc ngọc , liền ra nhiệm vụ đầu tiên. "Dạ, công tử." Nguyệt Thiền lòng ai oán, đi đường lâu như vậy, ngay cả chén trà cũng không cho uống, vừa tới đã bắt mình hát khúc, là xem thường mình mà! Bộ dáng rất ủy khuất, rước lấy hai vị công tử thiếu niên vạn phần không đành lòng. Ôn Uyển thì không có để ý tới bọn họ. "Để cho Nguyệt Thiền cô nương uống một ngụm nước trước đi." La Thủ Huân rất không khách khí cắt đứt Ôn Uyển, sai người dâng nước trà cho Nguyệt Thiền uống, từ từ hồi phục sức lực. "Vừa lúc ta có đem Cửu Tiêu Hoàn Bội mang đến, hay ngươi lấy nó để đàn đi, cũng là chuyện hay." Tào Tụng nói xong, liền sai tùy tùng lấy Cửu Tiêu Hoàn Bội ra ngoài. "Lấy tới cho công tử nhà ta xem một chút." Đông Thanh liếc mắt nhìn một cái, biết chủ tử muốn xem. Đàn tự nhiên là dâng lên cho Ôn Uyển tham quan học tập trước. Nguyệt Thiền cho dù không cam lòng nhiều hơn nữa, cũng không cách nào khác.