Quyển 6 Chương 203: Cung tuyển (thượng)

Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Lục Nguyệt Hạo Tuyết 06-11-2023 10:27:00

Cuộc cung tuyển tháng tư làm không khí trong kinh thành náo nhiệt hẳn lên. Dù bản thân Ôn Uyển không ở kinh thành nhưng cũng không có gì cản trở nàng chú ý tin tức nơi đó: "Tất cả cô nương nhà quan viên tứ phẩm trở lên đều phải tham gia cung tuyển sao?" Hạ Dao lắc đầu: "Không phải, những người đã đính hôn hoặc có thiếu sót đều không được. Phải là người có dung mạo đoan chánh, phẩm đức vượt qua kiểm tra. Còn rất nhiều chi tiết khác, nếu Quận chúa muốn biết, ta sai người đi điều tra cặn kẽ cho Quận chúa xem." Ôn Uyển mới không cần tìm việc cho mình, chẳng qua nàng chỉ tùy tiện hỏi tới thôi. Ôn Uyển vừa nghĩ tới hoàng cung đã có hơn ba mươi tần phi rồi, vậy mà hoàng đế còn chọn tần phi, vì vậy không nhịn được liền bĩu môi. Chọn nhiều nữ nhân như vậy làm gì? Cậu hoàng đế không sợ thân thể chịu không nổi sao? Ôn Uyển nghĩ tới đây, vội vàng đi gọi Hạ Ảnh tới: "Gần đây cậu hoàng đế có kiên trì đánh bộ quyền dưỡng thân kia không?" Đã kiên trì nhiều ngày như vậy, không thể bỏ dở nửa chừng. Hạ Dao cười gật đầu: "Có ạ! Mỗi ngày hoàng thượng đều dậy sớm gần nửa canh giờ, sau bữa tối đánh thêm nửa canh giờ, không gián đoạn một ngày nào, kéo dài được bốn tháng rồi. Thái y nói thân thể hoàng thượng khá hơn trước kia rất nhiều. Hoàng thượng cũng nói thân thể khoẻ khoắn hơn trước. Bộ quyền này của Quận chúa thật hữu dụng." Ôn Uyển đắc chí. Nói nhảm! Nếu không tốt nàng có thể kiên trì nhiều năm không gián đoạn như vậy sao? Nếu cậu hoàng đế có thể giữ vững mỗi ngày không gián đoạn, cộng thêm thời gian làm việc và nghỉ ngơi cố định, thân thể đương nhiên không cần lo lắng. Hạ Ảnh thấy Ôn Uyển thay vẻ mặt lo lắng bằng ánh mắt xem thường: "Quận chúa không hài lòng chuyện hoàng thượng chọn phi?!" Nhìn thần sắc này đã biết tất nhiên là không hài lòng. Nếu vừa ý còn dùng vẻ mặt như vậy sao? Ôn Uyển lầm bầm: "Đương nhiên không hài lòng rồi. Đã hơn mấy chục tuổi đầu, nhi tử bên dưới cũng có mười mấy đứa. Hiện tại quan trọng chính là dưỡng thân, dưỡng thân có biết hay không? Chọn nhiều nữ nhân như vậy làm gì? Không biết tổn hại sức khỏe sao?" Nếu không phải kiêng kị phạm huý, nhất định Ôn Uyển sẽ nói sắc dục hại thân. Hạ Ảnh hiểu rõ: "Quận chúa yên tâm, hoàng thượng không phải là đám người kia. Có hơn một nửa thời gian hoàng thượng đều ở trong điện Dưỡng Hòa." điện Dưỡng Hòa là nơi nếu không có thông truyền thì không được đi vào, chứ đừng nói chi tới chuyện tần phi qua đêm ở đó. Tiền triều có một vị hoàng đế cưng chìu sủng phi, để tỏ rõ nàng đặc biệt liền cho ở một đêm, kết quả tấu chương của giám quan chất chồng một phòng. Vì ngự sử đại phu liều chết đến cùng nên chuyện không thành. Kết quả sủng phi còn bị gán cho danh yêu phi, vị hoàng đế này cũng trở thành hôn quân nổi danh trong lịch sử. Lúc này Ôn Uyển mới gật đầu: "Biết bảo trọng thân thể là tốt rồi!" Tối đa Ôn Uyển chỉ có thể oán trách hoàng đế không thương tiếc thân thể. Lời chỉ trích tàn phá thiếu nữ hoa quý trăm triệu lần không thể buộc ra miệng. Cả thiên hạ đều là của hoàng đế, mấy nữ nhân thì coi là cái gì? Có thể được hoàng đế cưng chìu đó là vinh quang vô lượng của các nàng (Ôn Uyển vô cùng phỉ nhổ cách nói này, chẳng qua chỉ có thể phỉ nhổ trong lòng). Hạ Ảnh nhẹ cười một tiếng: "Quận chúa, có muốn trở về hay không?" Ôn Uyển hi hi cười gian: "Ngươi đi hỏi hai cục cưng xem chúng có muốn trở về không đi? Nếu chúng nói trở về, ta liền về." Hạ Ảnh quét ánh mắt lên một tên tiểu bò sát, một tên quỷ lười trên mặt đất, rồi im lặng nhìn Ôn Uyển. Ôn Uyển dương dương đắc ý nói: "Bọn trẻ không trả lời ngươi, ngươi đàng hoàng đợi đến cuối tháng a!" Cuối tháng tư nhất định phải trở lại kinh thành bởi vì tháng năm nơi này đã bắt đầu oi bức. Hàng năm Ôn Uyển đều trở về từ cuối tháng tư. Chỉ có năm ngoái tình huống đặc biệt nên tháng hai đã trở về kinh thành. Ôn Uyển ngồi xổm xuống đi theo tiểu bò sát nói chuyện. Duệ ca nhi rất có phong phạm người làm ca ca muốn dẫn Cẩn ca nhi cùng nhau bò. Cẩn ca nhi rất lười, không muốn động chút nào. Duệ ca nhi liền níu bé, không bò cũng không cho người ta yên tĩnh nằm. Cẩn ca nhi có khóc cũng vô dụng, chỉ đành phải nhận mệnh theo sát Duệ ca nhi. Ôn Uyển ôm hai đứa bé, bi ba bi bô nói: "Cục cưng thật là ca ca tốt a!" Cẩn ca nhi nghe lời này không dính tới mình liền a a a để tỏ vẻ kháng nghị. Đáng tiếc kháng nghị không có hiệu quả nha. Muội muội ruột nhỏ nhất của Giang Lâm cũng nằm trong danh sách cung tuyển. Giang Lâm không muốn muội muội vào hậu cung hoặc vào phủ hoàng tử. Nhưng nhà bọn họ có rất nhiều người chú ý nên không dám động tay chân. Nếu bị hoàng đế biết được sẽ giáng tội khi quân. Hiện nay Giang gia không còn gánh chịu được khó khăn trắc trở. Vốn muốn động thủ ở vòng sơ tuyển nhưng hết thảy đều phí công. Muội muội nàng vẫn luôn đứng vững ở top ba người đầu. Giang Lâm biết hẳn là có người coi trọng muội muội nàng. Hơn nữa, tám chín phần mười là hoàng tử. Theo tin tức nhận được, Giang Lâm đoán chừng là Lục hoàng tử. Giang Lâm nghe được tin tức này thì cả người đều thấy u mê. Lục hoàng tử có chính phi và một trắc phi, Giang Vi gả đi cùng lắm cũng chỉ là một trắc phi. Dĩ nhiên tiểu lão bà đâu dễ làm như vậy, nhưng tìm người giúp, biết đi đâu tìm ai đây. Thuần Vương nhất định sẽ không giúp đỡ, ông mới bất kể những chuyện tranh đấu này. Nếu muốn thông qua chuyện cưới Giang Vi để nhận được trợ giúp của Thuần Vương phủ là chuyện nằm mơ giữa ban ngày. Dựa vào Yến Kỳ Hiên cũng không hơn. Một tháng trở lại có được mấy ngày ở nhà, thời gian khác hắn đều lắc lư ở bên ngoài. Giang mẫu tìm Giang Lâm khóc lóc kể lể một phen, Giang Lâm không có biện pháp chỉ có thể kiên trì tìm đến Mai nhi, muốn thông qua Mai nhi tìm Ôn Uyển cầu tình, thử xem có thể tìm được cơ hội hay không. Mai nhi rất khó xử: "Ôn Uyển không thích hỏi tới chuyện hậu cung. Cho dù ta đi hỏi, nàng cũng sẽ không đáp ứng chuyện này." Điểm mấu chốt của Ôn Uyển ở đâu, đại khái Mai nhi cũng biết một chút. Giang Lâm khẽ thở dài, sớm biết thế này đã tạo quan hệ tốt với Ôn Uyển. Nàng đi tìm người, nhưng nếu đã bị coi trọng thì đoán chừng không phải chuyện giỡn chơi. Khụ, ngàn tính vạn tính cũng không tính được sẽ có ngày này. Nếu không, sớm đính hôn cũng tốt. Giờ đang trong tình trạng đầu sóng ngọn gió nên cũng không dám gian lận. Mai nhi nghĩ tới quan hệ hai người cũng không tồi. Nàng đã gặp Giang Vi, cũng là một cô nương không tệ: "Ngươi đã như vậy, ta sẽ giúp ngươi hỏi một chút. Có điều ta nói trước, ngươi đừng kỳ vọng. Chuyện này chín phần chín là Ôn Uyển không muốn nhúng tay vào." Chẳng qua chỉ tùy ý hỏi, giúp hay không do tự Ôn Uyển quyết định. Vấn đề cũng không lớn. Giang Lâm nghe được chín phần chín không có hi vọng, tâm liền lạnh xuống: "Ngươi giúp ta hỏi một chút đi." Sớm biết như vậy, ban đầu nên... Trên đời thật sự không có thuốc hối hận. Lễ mừng năm mới vừa xong Yến Kỳ Hiên phải đi Minh Nguyệt sơn trang, mãi cho đến hai ngày trước mới trở về. Vừa nghe được tin La Thủ Huân dẫn phu nhân đi rừng hoa đào liền hùng hổ tìm La Thủ Huân tính sổ. Hắn đi Ôn Tuyền thôn trang vậy mà không nói với mình một tiếng, thật quá không có nghĩa khí. La Thủ Huân rất vô tội: "Nếu không phải dính vẻ vang của phu nhân, ta cũng không vào được Ôn Tuyền thôn trang của Ôn Uyển. Nam nữ hữu biệt a!" Yến Kỳ Hiên buồn bực. Để an ủi hắn La Thủ Huân lấy bức tranh Mai nhi vẽ ra cho Yến Kỳ Hiên xem. Yến Kỳ Hiên nhìn tranh Mai nhi vẽ: "Không có Tống tiên sinh vẽ thì làm sao có thần." La Thủ Huân liền nổi cáu: "Không đẹp thì đừng nhìn." Nói nhảm, một vị là cao thủ sử sách, một bên chẳng qua chỉ là yêu thích nghiệp dư, có thể so sánh sao? Thật ra thì Mai nhi họa cũng không tệ. Yến Kỳ Hiên vội vàng nói: "Đẹp mắt, đẹp mắt, vẽ còn đẹp hơn cả ta." La Thủ Huân lầm bầm vậy mới phải. Yến Kỳ Hiên thấy La Thủ Huân không tức giận: "Lão Đại, ngươi giúp ta nói một tiếng với phu nhân. Chờ sau khi Ôn Uyển trở lại kinh thành thì cho ta đi cùng nàng vào rừng hoa đào xem một chút." Ôn Uyển ở thôn trang nhất định hắn sẽ không vào được, điểm này Yến Kỳ Hiên vẫn phải tự biết rõ. Có điều chờ Ôn Uyển đi rồi, hắn vẫn có thể đi xem. La Thủ Huân không hiểu: "Ít nhất phải cuối tháng tư Ôn Uyển mới trở về. Khi đó hoa đều rụng hết còn gì đẹp mắt." Yến Kỳ Hiên vui vẻ nói: "Phồn hoa có cái đẹp của phồn hoa, tàn cảnh có cái đẹp của tàn cảnh. Ngươi giúp ta truyền lời đi. Ta sợ vừa đưa thiếp chưa kịp đến tay Ôn Uyển đã bị người phía dưới cản lại rồi." Đã trải qua chuyện lần trước, lại thêm lời đồn nhảm trong kinh thành, nên hắn không dám làm xằng bậy nữa. Hôm nay Yến Kỳ Hiên làm việc có tiến bộ rất lớn. La Thủ Huân đành gật đầu, chẳng qua chỉ giúp hỏi một tiếng, chuyện này không lớn. Mai nhi nghe La Thủ Huân nói xong liền nở nụ cười: "Vợ chồng bọn họ làm cái gì vậy? Ai cũng muốn ta đi hỏi. Xem ta là ống loa chắc?" La Thủ Huân nghe được ý tứ Giang Lâm, lập tức trầm mặt xuống: "Đừng để ý tới nàng. Nếu như ta đoán không sai thì Giang Vi kia hẳn đã sớm được người coi trọng. Hơn nữa, loại chuyện cung đình này Ôn Uyển cũng không thích hợp nhúng tay. Thân phận Ôn Uyển vốn đã nhạy cảm, đừng gây thêm chuyện cho nàng nữa." Mai nhi oán trách nói: "Mặc dù ta không cự tuyệt, nhưng chẳng qua chỉ giúp hỏi một chút. Hơn nữa, ta cũng nói Ôn Uyển chín phần chín sẽ cự tuyệt rồi. Chàng còn nói ta đừng gây chuyện, hỏi giúp thế tử gia Thuần Vương phủ không phải cũng là gây chuyện cho Ôn Uyển sao?" Chẳng qua nàng chỉ thuận tiện hỏi giúp một câu. Yến Kỳ Hiên sớm đã bị dèm pha, Ôn Uyển mà chịu thì xem là cái gì? La Thủ Huân lắc đầu: "Chuyện đó không giống. Mặc dù Ôn Uyển giận Kỳ Hiên, nhưng vẫn xem hắn là người thân, là bằng hữu. Nếu không, sao ban đầu còn giúp hắn năm lần bảy lượt. Lần này Kỳ Hiên yêu cầu cũng không quá đáng. Ta tin Ôn Uyển nhất định sẽ đồng ý." Chỉ cần không liên quan đến danh dự gì gì đó, Ôn Uyển sẽ không nhẫn tâm như vậy. Mai nhi hừ một tiếng: "Cứ tìm việc cho ta!" La Thủ Huân ha hả cười, thấy trong phòng không có người lập tức ôm chặt lấy nàng, mạnh mẽ hôn một cái: "Nàng là phu nhân của ta, không tìm nàng thì tìm ai đây." Từ sau lần ở thôn trang về hai người càng thêm thân mật. Chỉ cần không vượt qua điểm mấu chốt của Mai nhi, không làm ẩu ở bên ngoài đánh mất mặt mũi của nàng, lúc ở trong phòng không có ai nàng sẽ không cự tuyệt hắn. Cho nên bây giờ hai người so với khi tân hôn còn ngọt ngào hơn. Ôn Uyển nhận được tin của Mai nhi liền cười hỏi Hạ Dao: "Ngươi nói xem có nên cho hắn đến đây không? Ta đoán hắn muốn xem tranh của Lão sư, cũng muốn vẽ thêm mấy bức." Hạ Dao biết Ôn Uyển là người điển hình nói năng chua ngoa nhưng tâm mềm như đậu hũ: "Đến đây xem rừng hoa đào không thành vấn đề nhưng điều kiện tiên quyết là Quận chúa không thể gặp hắn." Nếu chỉ ngắm hoa đào đương nhiên không thành vấn đề. Trước sau mười mấy nhóm người tới, không thiếu gì một Yến Kỳ Hiên. Ôn Uyển cắn một ngụm vào khuôn mặt trắng nõn của Duệ ca nhi đang an tĩnh một cách kỳ lạ trong lòng nàng. Duệ ca nhi bình tĩnh vô cùng, chính xác mà nói dường như đã thành thói quen. Mẹ bé không có chuyện gì liền thích cắn mặt mũi bé, không thành thói quen cũng khó a. Ôn Uyển thấy khuôn mặt nhỏ nhắn kia của Duệ ca nhi đã khẽ ửng hồng nhưng tiểu gia hỏa này vẫn không kêu một tiếng (Duệ ca nhi nói: vậy mà cũng kêu đau, con muỗi cắn còn đau hơn kìa): "Ta gặp hắn làm gì? Ngươi cho rằng ta còn ngại lời đồn chưa đủ nhiều sao?" Đã không gặp, chẳng qua Yến Kỳ Hiên chỉ đến ngắm rừng hoa đào, đương nhiên Hạ Dao không phản đối.