Hạ Dao đảo qua hai nha hoàn đang có lá gan lớn tiến lên, hai người bị dọa sợ liền quỳ trên mặt đất . Hạ Dao nhìn Tư Thông giận tới sắc mặt biến thành màu tím thì nở nụ cười: "Ngươi cũng đừng giận, ta biết ngươi vẫn không muốn nhìn thấy quận chúa trôi qua tốt, thậm chí ngươi còn cho rằng là quận chúa đã đoạt đi tất cả mọi thứ của ngươi, tất cả vinh quang của quận chúa vốn đều thuộc về ngươi, ngươi xem có phải ta nói đúng hay không?"
Tư Thông gắt gao nắm vạt áo. Đúng, không sai, chính là Ôn Uyển cướp đoạt tất cả của nàng, nếu như không có Ôn Uyển thì những thứ vinh quang này vốn là thuộc về nàng. Ôn Uyển đáng chết, chết một ngàn lần một vạn lần cũng không triệt tiêu được nỗi thống khổ và hành hạ ở trong lòng nàng.
Khinh bỉ trên mặt Hạ Dao không cần che dấu: "Ngươi muốn có vinh quang của quận chúa, ngươi dựa vào cái gì ? Chỉ bằng việc dựa vào thân phận trưởng nữ của hoàng thượng ?"
Tư Thông rốt cục cũng phát giận rồi: "Đúng, chỉ bằng ta là con gái ruột của phụ hoàng, là trưởng nữ của phụ hoàng, là trưởng công chúa của Đại Tề. Bình Ôn Uyển nàng dựa vào cái gì? Chỉ dựa vào nàng nói lời ngon tiếng ngọt, biết dỗ dành lừa gạt phụ hoàng, cướp đoạt đi tất cả của ta."
Hạ Dao liếc nhìn Tư Thông giống như liếc nhìn một người ngu xuẩn: "Ngươi biết thân phận của ta là cái gì không?"
Tư Thông nhịn tức giận tràn ngập trong lòng: "Ngươi nói ngươi là người hoàng gia, vậy ngươi là người của phủ đệ nào?" Người của phụ đệ lại có thể xuất hiện một người không biết xấu hổ như vậy, lại nguyện ý đi làm nha hoàn cho Ôn Uyển.
Hạ Dao gật đầu: "Không sai, ta là người hoàng gia , hơn nữa ta cũng giống như ngươi, là họ Yến, là vương nữ đứng đắn được ghi tạc trên gia phả của hoàng gia."
Tư Thông cả kinh thiếu chút nữa bật lên , có thể ghi tạc trên gia phả của hoàng gia ít nhất cũng là nữ nhi tôn thất , ít nhất cũng là quận chúa con vợ cả cấp vương tước trở lên: "Ngươi, ngươi. . . . . ."
Hạ Dao cười đến rất rực rỡ, mà một đám nha hoàn bà tử đứng ở bên cạnh tất cả đều bị dọa cho sợ tới mức vội vàng cúi đầu, rất muốn coi bản thân mình là không khí. Đây là cái khái niệm gì, đường đường là nữ nhi hoàng gia thế nhưng lại đi làm thiếp thân nha hoàn cho Ôn Uyển quận chúa, đây rốt cục là đang ca hát ở chỗ nào ra.
Tư Thông nhìn Hạ Dao giống như nhìn một người ngu ngốc : "Ngươi thế nhưng, thế nhưng lại hạ mình đi làm thiếp thân nha hoàn cho Ôn Uyển? Ngươi. Ngươi không xứng với họ Yến?"
Sắc mặt Hạ Dao lạnh lùng: "Ta không xứng? Ngươi xứng sao? Buồn cười, nếu như ta không xứng thì ngươi lại càng không thể xứng với?" Dừng một chút liền nói: "Làm sao? Không thừa nhận? Vậy ngươi nói cho ta biết. Ngươi trừ có tầng thân phận này, ngươi còn có cái gì? Ngươi vì Đại Tề đã làm gì? Giúp hoàng thượng giải nạn được cái gì? Hay là cứu tế hơn trăm họ? Ngươi nói cho ta biết, bản thân mình trừ việc sống như một con ký sinh trùng ra , nếu không phải là muốn xiêm y đắt tiền nhất thì chính là đồ trang sức đeo tay tinh mỹ nhất, phô trương xa hoa nhất hay là muốn có địa vị hiển hách nhất, ngươi trừ việc có vô cùng vô tận các yêu cầu ra thì ngươi đã làm được cái gì cho Đại Tề?"
Tư Thông chỉ vào Hạ Dao: "Ngươi. . . . . ."
Chuyện này cũng làm Hạ Dao khôi phục lại vẻ mặt như trước đây( mặt không chút thay đổi ): "Không ngờ ngươi lại cho rằng Quận chúa là nói lời ngon ngọt dụ dỗ được tấm lòng của hoàng thượng, từ đó cướp lấy vinh quang của ngươi ? thật là một chuyện chê cười thật lớn, ta nói cho ngươi biết, ngươi so với quận chúa thì ngay cả một ngón tay cũng không bằng." Nếu như không phải là chính nàng cam tâm tình nguyện muốn sống ở bên cạnh Ôn Uyển thì ai cũng không thể ngăn cản được bước chân nàng rời đi. Nhưng nàng đau lòng, đau lòng Ôn Uyển luôn sống cẩn thận từng li từng tí, đau lòng Ôn Uyển thiện lương tới mức nhiều khi làm cho nàng giận vì không tranh giành, không nhìn vào được cái gì, đau lòng đồng thời cũng kính sợ, Ôn Uyển vì dân vì nước bỏ ra nhiều như vậy, nhưng vẫn cho rằng công lao của mình cũng không phải rất giỏi. Ôn Uyển cho rằng ước nguyện ban đầu của nàng cũng không phải là vì nước vì dân, nàng bỏ ra có nhiều hơn nữa cũng bởi vì muốn trợ giúp hoàng đế, giao ra xong rồi cũng sẽ có hồi báo tốt. Nhận được quyền thế hiển hách thì Ôn Uyển đã cho là được rồi, cũng không dùng cái này kể công. Về phần nói thành lập Từ Thiện Đường đã cứu trợ được rất nhiều người, Ôn Uyển lại càng không cảm thấy có gì đặc biệt hơn người . Nàng trợ giúp người là nàng tự nguyện, hơn nữa cũng nằm trong năng lực của chính mình, muốn để bản thân an tâm, lại càng không cảm thấy có cái gì để kiêu ngạo.
Hạ Dao mặc dù số tuổi không lớn, nhưng bởi vì thường xuyên thi hành nhiệm vụ, thấy nhiều những hạng người bên ngoài thì đường hoàng chính nghĩa nhưng bên trong thì xấu xí không chịu nổi. Dễ dàng thấy đủ như Ôn Uyển vậy, không có tham niệm, thiện lương tới mức giết chết một con kiến cũng thấy có lỗi ( Ôn Uyển đổ mồ hôi dữ dội, ta đã giết người rất nhiều ), làm cho nàng cảm thấy không thể tưởng tượng được. Hơn nữa cũng thấy được nhân tính sáng rỡ ở bên trong . Đây mới là nguyên nhân chính mà nàng vẫn nguyện ý ở lại bên cạnh Ôn Uyển.
Tư Thông giận đến ngay cả lễ nghi bình thường nhất cũng đều không để ý kịp được nữa, trức tiếp đem gối trên giường ném về phía Hạ Dao: "Cút. . . . . ."
Hạ Dao đối mặt với sự thất thố của Tư Thông thì đừng nói lùi một bước mà trên chân mày cũng không lay động chút nào: "Ngay cả trượng phu của chính mình cũng không quản tốt, bị một nha hoàn thông phòng nho nhỏ khiến cho trong lòng đại loạn, còn tự bản thân mình đem Tào Tụng đưa vào thiên lao. Chẳng qua là hắn cưới ngươi cũng không thiệt thòi, cho dù có nói từ đâu thì ngươi cùng Tào Tụng cũng chính là một đôi trời đất tạo thành. Yến Tư Thông, Tào Tụng cũng không phải là Quận chúa, Quận chúa thiện tâm không so đo cùng với ngươi nhưng ta thì không đồng ý, ta nói cho ngươi biết, lần này ta chỉ cho ngươi một nhắc nhở nho nhỏ, nếu còn có lần tiếp theo, ta tin tưởng ngươi sẽ không được ở trong một căn phòng lớn xa hoa tới như vậy nữa, cũng không còn thư thái mà nằm trên giường để cho một đám người hầu hạ đâu. Ta sẽ để cho ngươi trải qua quãng đời còn lại sống trong hối hận ."
Tư Thông giận đến toàn thân run rẩy: "Ngươi, ngươi chó. . . . . ." Nói tới đây thì không nói được lời nói bất lợi nữa.
Hạ Dao cười đến rất quỷ dị: "Làm sao, cho là ta nói mạnh miệng sao? Ha hả, ngươi nghĩ rằng chuyện lần này tại sao hoàng thượng lại giận dữ đem Tào Tụng đánh vào thiên lao ? Ngươi thật cho rằng hoàng thượng là thương ngươi, vì ngươi bị ức hiếp sao? Ngươi cho rằng hoàng thượng cũng sẽ giống ngươi, sẽ bị một nô tài ti tiện đùa bỡn xoay quanh sao? Hoàng thượng chỉ cho rằng ngươi đã đánh mất mặt mũi hoàng gia, bắt giam Tào Tụng là để đề tỉnh ngươi một câu, tránh cho ngươi còn tự cho là đúng, nghĩ rằng hoàng thượng là vì thấy ngươi bị ức hiếp, ha ha. . . . . ."
Tư Thông thẳng tắp mà ngã xuống, là bị giận tới ngất xỉu.
Hạ Dao thấy Tư Thông bị làm giận đến hôn mê thì cười lạnh một tiếng. Thật là một người ngu xuẩn, một chút kích thích cũng đều không chịu nổi mà còn dám so sánh với quận chúa, thậm chí vọng tưởng tới vinh quang của quận chúa. Nghĩ tới đây, Hạ Dao khẽ than thở. Nếu nàng nói cho người khác biết, Quận chúa không cần những thứ vinh quang này, đoán chừng cũng không còn người tin. Hạ Dao cười , người khác không tin không sao, hoàng thượng tin tưởng là được.
Bạch Thế Niên trở lại phủ tướng quân, cùng Diệp Tuần thương lượng một chút chuyện. Diệp Tuần cũng đã xử lý xong mọi chuyện, chỉ còn một chút chuyện quan trọng cần Bạch Thế Niên hỗ trợ thôi. Đừng có coi Bạch Thế Niên đối với Ôn Uyển muốn gì được đó nhưng ở trước mặt thuộc hạ là có uy tín tuyệt đối , cũng không phải giống như là Ôn Uyển đến nha hoàn bên cạnh nàng cũng có thể thay nàng làm chủ nữa ( Hạ Dao xem thường: ta là tình huống đặc thù có được hay không, hơn nữa ngươi khi nào thì nhìn thấy ta làm chủ thay cho Quận chúa rồi ).
Sau khi Bạch Thế Niên cùng Diệp Tuần thương lượng xong thì quản gia cũng tới nói thức ăn đã làm xong. Bạch Thế Niên cười nói phải về trong phủ Quận chúa ăn. Vẻ mặt của Diệp Tuần 'ngươi chính là thê nô', nghe thấy Bạch Thế Niên nói là do quận chúa tự mình xuống bếp thì lập tức tán thành cả hai tay: "Nếu thức ăn trưa nay là do quận chúa tự mình xuống bếp thì tướng quân cũng nhanh về nếm thử đi, ta không giữ ngươi lại nữa, mau đi đi."
Bạch Thế Niên gật đầu: "Nha hoàn bên cạnh Ôn Uyển nói tài nấu ăn của nàng không chỉ có tiên hoàng ăn khen, mà còn chính đại sự ngự thiện phòng cũng phải mặc cảm. Ta phải trở về xem một chút, có phải thật có hương vị tuyệt vời như thế hay không?" Trên mặt lại không có vẻ mặt gì nhưng vẻ đắc ý ở trong mắt kia thì đến người mù ai cũng có thể nhìn ra được.
Diệp Tuần phe phẩy chiếc quạt lông trong tay: "Thật hay giả? Khoác lác sao?" Nhưng những lời này chưa đủ sức lực. Mặc dù có thể nói sư phó ngự thiện phòng có chút lấy lòng khi khen tài nghệ này, nhưng nếu dám mở miệng ra khen câu này thì ít nhất tài nghệ cũng không kém, khụ, quả là một yêu nghiệt làm cho người ta không có cách nào sống được.
Bạch Thế Niên cảm thấy cái yêu sách còn chưa đủ, liền tăng thêm một câu: "Còn có, rượu trong phủ Quận chúa so sánh với rượu trong hoàng cung đều không tệ, hơn nữa lại còn đa dạng chủng loại, hai ngày nay ta có lộc ăn thật lớn. Không nói nữa, cũng đã muộn rồi, quận chúa hẳn đã đói bụng rồi." Cái này một người đói thì rất có thể thành hai người đói. Bạch Thế Niên nói xong thì dưới chân như có phong hỏa luân, thoáng cái liền không nhìn thấy được bóng người .
Diệp Tuần nhìn về phía bóng lưng rời đi của Bạch Thế Niên, trong mắt tràn đầy tức giận. Biết rõ hắn thích rượu ngon, còn cố ý câu dẫn con trùng tham rượu trong người hắn. Rượu của phủ Quận chúa nổi danh ngon ở trong kinh thành, hơn nữa còn nghe nói là đa dạng chủng loại, không nói tới rượu ngon trong phủ quận chúa còn tồn nhiều, nhưng hắn lúc nào mới có phúc khí nếm thử a!
Ôn Uyển vừa thấy Bạch Thế Niên trở lại, trên mặt hiện đầy nụ cười: "Cũng chỉ còn dư lại món súp cuối cùng, bày lên bàn là có thể ăn rồi, mau đi rửa tay đi."
Bạch Thế Niên nhìn thấy tất cả những món ăn trên bàn đều đầy đủ sắc hương vị. Thật ra thì cái gọi là bàn đầy món ăn cũng chỉ là hai món mặn hai món nhạt và một súp. Thời điểm một mình Ôn Uyển dùng bữa cũng chỉ là một mặn một nhạt và một súp, hôm nay tăng thêm người thì cũng là gấp đôi rồi. Đối với lần này Bạch Thế Niên chỉ có than thở mà thôi. Phải biết rằng thiên kim tiểu thư quý tộc thường dạy dỗ rất phô trương, nhưng Ôn Uyển lại có thể ở địa vị cao mà còn có thể giữ vững hành động tiết kiệm như thế, điều này khiến cho hắn đối với Ôn Uyển lại nhiều thêm một tầng kính nể ( tiền tiết kiệm được cũng đều mang đi trợ giúp người khác).
Sau khi ngồi xuống, đứng chia thức ăn Hạ nhàn cũng rót đầy một chén rượu cho Bạch Thế Niên, kể từ khi hai người không làm cái gì nữa thì Ôn Uyển đã cho mang rượu tốt nhất trong phủ đệ lên bàn cơm, để cho Bạch Thế Niên có lộc ăn thật lớn. Đây cũng là nguyên nhân Bạch Thế Niên đắc chí. Mặc dù Ôn Uyển có hạn chế, nói uống rượu số lượng vừa phải thì được nhưng quá nhiều thì đối với thân thể có hại nên không thể tận hứng, nhưng Bạch Thế Niên cũng đã rất hài lòng.
Bạch Thế Niên vươn tay, gắp một viên trứng, sau khi ăn xong tán thưởng nói "Cổ nhân nói lên được phòng khách xuống được phòng bếp đây cũng là nói vợ rồi." Lúc trước vẫn còn bán tín bán nghi, nhưng hiện tại sau khi ăn xong thì mới biết được nha hoàn bên cạnh Ôn Uyển thật sự không phải là khen tặng Ôn Uyển, tay nghề quả thật là không tầm thường ( so sánh với Hạ Nhàn nhất định phải kém rất nhiều, nhưng coi như không tệ ).
Ôn Uyển chia cho hắn một chút thức ăn: "Ăn ngon thì chàng ăn nhiều hơn một chút."
Bạch Thế Niên muốn uống rượu, nên ăn cũng tương đối chậm. Nhưng Ôn Uyển cũng không thấy buồn phiền, chỉ ở bên cạnh vừa nói vừa phụng bồi.
Dùng cơm xong, thời điểm hai người tản bộ thì Bạch Thế Niên mới nhớ tới có một chuyện như vậy "Hoàng thượng nói là làm yến tiệc đưa tiễn ta nên ngày mai cần phải đi vào trong cung. Vợ nàng biết không?"
Ôn Uyển gật đầu: "Biết rồi. Không phải là một yến hội trong cung thôi sao? Không có gì."
Bạch Thế Niên có chút chần chờ: "Ngày mai, sẽ có không ít người đi. Vợ, nàng xác định nàng muốn tham gia? Nàng. . . . . ." Ôn Uyển ru rú trong nhà, không thích xã giao, chuyện này ai cũng biết.
Ôn Uyển cười nói: "Ngày mai là cố ý tổ chức yến tiệc tiễn đưa chàng, tại sao ta có thể không đi được, mặc dù ta cũng không thích những loại yến hội này nhưng cũng không thể không tham gia, đi theo ông ngoại hoàng đế cũng đã tham gia vài lần quốc yến rồi." Nghĩ tới đây liền cười nói: "Hôm nay phải nhớ kỹ xem ngày mai mặc cái gì, lần này nhất định cần phải long trọng một chút, ngày mai mặc gọn gàng xinh đẹp để khiến cho tròng mắt mọi người đều rớt trên đất đi, xem bọn hắn còn nói lung tung chúng ta không tốt không."
Bạch Thế Niên sủng nịch nói: "Tốt."