Sau khi Ôn Uyển ăn cơm xong, đi một hồi, bởi vì thân thể mệt mỏi, lại bò lên giường ngủ bù. Đương nhiên Bạch Thế Niên đi theo nàng như hình với bóng. Ôn Uyển thấy Bạch Thế Niên nằm lên giường, liền ghét bỏ mà đẩy ra: "Chàng mau chóng đi đến Đông sương phòng mà ngủ." Để cho hắn ngủ ở đây, lát nữa thú tính nổi lên, nàng lại phải chịu tội.
Bạch Thế Niên vui vẻ nói "Mới vừa rồi ta không nhịn được, là lỗi của ta, nàng muốn đánh muốn phạt gì cũng được, ta sẽ không ngăn cản. Nhưng mà nàng quá hấp dẫn. Cũng không thể hoàn toàn trách ta."
Ôn Uyển cao giọng căm hận mắng "Dã thú, mơ tưởng." Thật sự Ôn Uyển cũng không muốn đuổi Bạch Thế Niên ra, chẳng qua là trong lòng nàng rất tức giận. Thời gian còn lại của hai người chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, làm sao lại muốn tách ra. Ngoài miệng thì nói hắn tránh ra, nhưng người thì lại vòng tay qua ôm hắn.
Bạch Thế Niên vuốt cái bụng trơn nhẵn của Ôn Uyển :"Nhìn vợ mình hấp dẫn như vậy, lại chủ động, nếu ta không trở thành dã thú, vậy thì ta cũng không phải nam nhân chân chính. Nói không chừng mới vừa rồi ta cố gắng như vậy, đã gieo hạt giống thành công rồi."
Ôn Uyển hừ một tiếng, dù sao kết quả người sai vẫn là mình, còn hắn tất cả đều đúng: "Không thèm nghe chàng nói nữa. Ta muốn ngủ rồi. Nhịn không được nữa." Thật sự là mệt nhọc.
Ôn Uyển uốn người trong ngực Bạch Thế Niên, thoáng chốc đã ngủ mất. Trạng thái tinh thần của Bạch Thế Niên không tệ, ngủ không được, nên lẳng lặng nằm yên nhìn Ôn Uyển ngủ. Trong lòng hắn rất ưu sầu, tính tình Ôn Uyển không tốt đương nhiên là thật, nhưng mà bản chất tiêu chuẩn của vợ hắn chính là nói năng chua ngoa nhưng tâm mềm như đậu hũ a! Khụ, hắn sắp phải đi xa rồi, làm sao yên tâm được đây .
Ôn Uyển ngủ thẳng đến nửa đêm, thì ngủ không được nữa. Nửa đêm tỉnh lại, Ôn Uyển không làm sao ngủ tiếp được. Bạch Thế Niên đang ngủ rất ngon, nhưng thấy Ôn Uyển ngủ không được, lăn qua lộn lại ở trên giường liền dậy hỏi: "Nàng làm sao vậy?"
Ôn Uyển giống như con mèo nhỏ dụi dụi vào người Bạch Thế Niên: "Bạch Thế Niên, chỉ còn có mấy ngày, chúng ta phải trở về rồi." Giọng điệu tràn ngập luyến tiếc không muốn xa rời nói không ra lời. Bạch Thế Niến sắp phải đi rồi, lần này đi, chính là mười năm. Ôn Uyển thật không nỡ.
Trong mắt Bạch Thế Niên có vẻ áy náy. Nhưng mà bắt hắn nói lời an ủi hoặc là lời bảo đảm ... , hắn nói không nên lời.
Ôn Uyển cũng biết, nói cái này sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của mình. Lại để cho bản thân bất an mấy ngày liên tiếp, bèn chuyển qua đề tài khác: "Bạch Thế Niên, ta có thể hỏi chàng một chuyện không?"
Bạch Thế Niên hôn nàng rồi nói: "Có vấn đề gì nàng cứ việc hỏi, nếu như ta biết ta sẽ nói."
Ôn Uyển cười , sau đó trên mặt hiện vẻ nghi ngờ: "Bạch Thế Niên, thật ra thì ta vẫn rất nghi ngờ. Tại sao chàng, ừ, tại sao chàng phải đối xử với ta tốt như vậy? Tốt đến mức làm cho ta cảm thấy không thành thật." Tốt đến mức làm cho nàng cảm thấy Bạch Thế Niên có ý đồ khác. Không thể trách nàng nghĩ như thế, bởi vì Bạch Thế Niên đối với nàng tốt đến không có giới hạn. Quá. Quá không thể tưởng tượng nổi rồi.
Bạch Thế Niên không giải thích được.
Đối với vấn đề này, quả thật Ôn Uyển rất muốn biết: "Trong thời gian này, thật sự ta nghĩ mãi mà không rõ, ta đối xủ không tốt với chàng như vậy, lúc trước thì không cần phải nói. Thế nhưng đến lúc chàng trở lại kinh thành, ta đối với chàng cũng là trưng ra khuôn mặt lạnh lùng. Mặc dù ta đã có tính toán khác, nhưng mà ta thật sự rất lo lắng chàng không thể kiên trì tới cùng. Bạch Thế Niên, chàng có thể nói cho ta biết, tại sao chàng phải dung túng ta như vậy hay không?" Không hiểu rõ vấn đề này, trong lòng Ôn Uyển luôn cảm thấy bất an, đây cũng là nguyên nhân trong lòng nàng luôn lo sợ.
Bạch Thế Niên không phải là đứa ngốc, Ôn Uyển đều đã nói đến như vậy, nếu hắn không nghe ra ý trong lời nói của nàng, vậy hắn chính là kẻ ngu ngốc rồi: : " Nàng hoài nghi ta đối với nàng có tính toán khác?"
Ôn Uyển lắc đầu"Không có. Nhưng mà ta rất nghi ngờ. Chàng nói đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất, phải giữ lời hứa cũng là việc đương nhiên. Nhưng tại sao Thích lệ Nương tự động đưa tới cửa chàng cũng không đụng vào? Ta đối xử không tốt với chàng như vậy, chàng còn có thể kiên trì chờ đợi. Ta nói với mọi người sẽ không lấy chồng, tại sao chàng nhất định phải cưới ta? Mặc dù ta không thẹn với lương tâm, thanh bạch, nhưng đêm tân hôn không có lạc hồng là sự thật. Một loạt các sự kiện như vậy, Bạch thế Niên, đừng trách ta nghi ngờ, ta tin tưởng chàng. Nhưng mà ta thật sự rất muốn biết, tại sao chàng phải đối xử tốt với ta như vậy, tốt đến mức ta cứ nghĩ mình đang nằm mơ. Bạch Thế Niên, chàng có thể nói cho ta biết không? Ta không muốn. . . . . ." Câu nói kế tiếp, Ôn Uyển sợ điềm xấu, không dám hỏi. Ôn Uyển sợ, lỡ như Bạch Thế Niên một đi không trở lại. Nàng sẽ vĩnh viễn không biết được đáp án.
Bạch Thế Niên nghe được lời nói của Ôn Uyển ... , trên mặt hiện lên vẻ vui mừng. Thật ra thì hắn cũng phát hiện, Ôn Uyển đối với hắn rất ôn nhu, cũng rất săn sóc, nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định. Lúc ấy hắn đều phủ nhận trực giác của mình, bởi vì trực giác nói cho hắn biết tầng khoảng cách này chính là không tín nhiệm, là phòng bị. Không có chuyện gì thì sẽ không phát hiện ra, nhưng mà có chuyện, điểm ấy sẽ hiện ra rõ ràng. Tựa như chuyện lần trước. Nếu như Ôn Uyển tín nhiệm hắn, cũng sẽ không phát ra tính tình lớn như vậy ( Ôn Uyển khinh bỉ, chẳng phải lúc ngươi nhận được tin tức, cũng tức giận đến đánh nát cái bàn hay sao). Hắn đã sớm cảm nhận được Ôn Uyển đa nghi, hiện tại Ôn Uyển nói ra rồi, chứng minh Ôn Uyển thật sự nguyện ý toàn tâm tiếp nhận hắn: "Đây chính là nguyên nhân làm nàng lo sợ?" Thật ra hắn cũng nghĩ không thông, tại sao Ôn Uyển lại cảm thấy lo sợ. ? Không tính những khác, chỉ riêng việc Ôn Uyển thông tuệ như vậy, làm sao lại không biết nếu hắn dám phản bội nàng, hắn sẽ phải gánh lấy hậu quả nặng nề không chịu nổi.
Ôn Uyển ừ một tiếng. Dù sao Bạch Thế Niên bao dung nàng đến không có điểm dừng như vậy, trên mặt thật sự là vui vẻ. Nhưng sau lưng, không phải là nàng đa nghi, mà thật sự là Bạch Thế Niên tốt quá mức rồi. Làm cho nội tâm nàng sinh ra một chút không xác định, thản nhiên sinh ra một cỗ sợ hãi. Nàng sợ hiện tại càng tốt đẹp, lỡ như có một ngày như vậy, nàng sẽ gặp phải đả kích không chịu nổi. Nàng cũng nguyện ý tin tưởng Bạch Thế Niên, nhưng mà được tôi luyện trong hoàng cung, mọi việc đều phải tốn thật nhiều tâm tư để suy nghĩ, cho nên không thể tiêu trừ nổi cái nghi ngờ này.
Bạch Thế Niên dịu dàng an ủi Ôn Uyển: "Đứa ngốc, nếu có nghi ngờ, tại sao không sớm hỏi ta? Lại giấu ở dưới đáy lòng thời gian dài như vậy."
Ôn Uyển nhẹ giọng nói: "Ta không dám." Ba chữ thôi đã tiết lộ tâm tư sâu kín nhất của Ôn Uyển. Lý trí nói cho nàng biết nàng không nên hoài nghi. Nhưng ở trong cái hoàn cảnh như vậy đã tạo thành bản năng, lại không thể không nghi ngờ.
Bạch Thế Niên nhìn Ôn Uyển đang nhìn mình chằm chằm, rất hi vọng mình có thể cho nàng một đáp án chắc chắn, tiêu trừ nghi ngờ dưới đáy lòng nàng. Cuối cùng, cũng quyết định nói ra lời trong lòng của mình: "Nếu nàng đã hỏi ta, ta cũng sẽ không dối gạt nàng. Thật ra thì, ta vẫn luôn nói với bản thân rằng Thanh nhi chính là Ôn Uyển quận chúa. Ta sợ, nàng thật sự không có chết, thật sự là Ôn Uyển Quận chúa, nếu ta đụng vào nữ nhân khác ta sẽ không còn cơ hội nữa."
Ôn Uyển trăm mối vẫn không có cách giải: "Tại sao? Ta đối chàng nhẫn tâm như vậy mà." Hiện tại hồi tưởng lại, khi đó nàng thật sự rất tàn nhẫn. Nếu không phải Bạch Thế Niên kiên trì, nàng đã bỏ lỡ rồi.
Bạch Thế Niên cuối xuống hôn Ôn Uyển, hòa hoãn tâm tình lo âu của Ôn Uyển: "Tiểu hồ ly, là tiểu cô nương ta nhớ bảy năm trước. Ta có thể cưới được nàng, là duyên phận lớn lao của ta. Mà Ôn Uyển Quận chúa, là người duy nhất ta khâm phục kính ngưỡng." Trong các cô gái khuê các, ai mà không muốn gả cho một phu quân tốt. Ngay cả một số hoàng tử công chúa của hoàng thất, vương tử hoàng tôn, không phải là tranh quyền đoạt lợi, chính là chỉ biết là hưởng thụ vinh hoa phú quý, ức hiếp dân chúng. Có ai có thể giống như Ôn Uyển, yêu dân như con. Tâm chứa thiên hạ. Cũng vì vậy mà giao ra tất cả khả năng của mình.
Ôn Uyển khó hiểu: "Bởi vì sao?" Nàng đã làm cái gì để cho Bạch Thế Niên khâm phục kính ngưỡng . Nàng cũng không có làm cái gì nha! Ngược lại danh tiếng xấu cũng là đầy đường.
Bạch Thế Niên thấy bộ dáng nghi hoặc của Ôn Uyển, không yêu thích không được. Mặc dù lúc này Ôn Uyển rất ngốc nghếch, nhưng cũng là bộ dáng hắn thích nhìn nhất: "Đứa ngốc. Đương nhiên là bởi vì nàng lòng mang thiên hạ. Năm đó, triều đình không có tiền giúp nạn thiên tai, nàng lại có thể hiến tất cả gia sản, cứu sống vô số người; sau lại đưa ra lương thực có thể thu hoạch với sản lượng cao, để cho dân chúng không phải chịu đói nữa. Lại tạo dựng Từ thiện đường, cũng cứu vô số người. Hoàng thượng được nàng trợ lực, mối họa duyên hải cũng được giải trừ. Hôm nay ở biên quan, không phải khất nợ quân lương. Mỗi một việc nàng đã từng làm, cái nào không phải vì nước vì dân, những thứ kia cũng không phải là việc mà người bình thường có thể làm được . Trong thiên hạ, có thể làm cho ta bội phục , chỉ có Ôn Uyển Quận chúa mà thôi."
Ôn Uyển đổ mồ hôi. Làm sao ở trong mắt Bạch Thế Niên nàng lại trở nên vĩ đại như vậy rồi. Nếu không phải biết Bạch Thế Niên đang nói nàng, Ôn Uyển cũng sẽ bội phục nữ nhân này, ừ, thật là vĩ đại, lòng mang cả thiên hạ. Nhưng sự thật không hoàn toàn đúng như thế. Nếu nói là nàng có lòng thương hại đối với người nghèo, sử dụng tất cả khả năng của mình để trợ giúp bọn họ thì nàng nhận. Nhưng nếu nói nàng lòng mang thiên hạ, vì dân vì nước, cái vinh dự lớn như vậy, nàng không dám mang đâu. Theo lời Bạch Thế Niên, thì tất cả đều là cơ duyên xảo hợp. Kết quả giống như lời nói của Bạch Thế Niên, nhưng mà mục đích để nàng làm những việc đó lại không phải như vậy. Tỷ như việc nàng hiến cả gia sản, không chỉ bán cho ông ngoại hoàng đế một cái nhân tình, còn những thứ khác, cái gì cũng đều có nguyên nhân.
Ôn Uyển vốn muốn đem tiền căn hậu quả nói rõ, nhưng mà ngẫm lại lại thôi. Mặc dù mục đích bắt đầu không phải là cái này, nhưng tất cả cũng do nàng làm không phải sao. Nếu nàng không làm cũng sẽ không có được kết quả tốt như vậy rồi. Lại nói tiếp, hôm nay cuộc sống của tướng sĩ ở biên quan đã tốt hơn rất nhiều so với dĩ vãng, đây cũng là công lao to lớn của nàng. Ôn Uyển nghĩ không bằng cứ để cho Bạch Thế Niên tiếp tục kính ngưỡng nàng như vậy cũng tốt, dù sao da mặt nàng cũng đã dày rồi.
Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển Oa không lên tiếng, cho là Ôn Uyển không tin: " Vợ, đây là lời nói tâm huyết của ta. Nếu không có nàng, dân chúng ở duyên hải sẽ còn phải chịu rất nhiều khổ sở. Nếu không có nàng, thiên tai năm ấy sẽ có ít nhất mấy trăm vạn người phải chết. Biên quan cũng sẽ không có điều kiện làm việc tốt như thế. Mặc dù nàng đối với ta không tốt, lúc ấy đối với ta cũng rất lạnh lùng, nhưng chỉ cần ta vừa nghĩ đến việc nàng là Ôn Uyển Quận chúa, chỉ cần nàng không thành hôn, ta liền có cơ hội. Nhưng nếu như nàng không có gả, mà ta lại có nữ nhân khác, vậy thì cơ hội cuối cùng ta cũng không có."
Qua thật lâu Ôn Uyển mới lầm bầm : "Nhưng ngày đó ta đối với chàng rất tệ mà." Ôn Uyển không có đi hỏi nếu nàng đã gả cho người khác thì Bạch Thế Niên sẽ như thế nào. Thật tâm yêu một người, đừng nói nàng gả cho người khác, cho dù không có, cho dù đau khổ, cũng hi vọng người yêu có thể sống vui vẻ hạnh phúc, chứ không phải là tìm mọi cách ép buộc, làm cho người ta phải trải qua cuộc sống không bằng chết. Dĩ nhiên, đối với nàng mà nói... , nàng sẽ không cho phép hắn nhìn nữ nhân khác một cái. Nếu không, thì phải cẩn thận rồi.
Bạch Thế Niên rất thuận miệng mà nói tiếp : "Người có lòng mang thiên hạ, nhất định là một người nhân từ, mọi người đều nói dân chúng dễ bị lường gạt. Nhưng thật ra thì dân chúng mới là người khó bị lường gạt nhất . Vợ, nàng chính là tiêu chuẩn của tâm địa thiện lương, lúc ấy ta đối với nàng thất lễ như vậy, nàng cũng chỉ hù dọa ta một chút. Nếu thật sự nàng là người ác độc, ta đã không thể xuất cung an toàn. Tướng soái tài mặc dù khó tìm, nhưng cũng không phải là không có. Điểm này ta tự hiểu rất rõ ràng ." Ngừng một lát lại nói: "Ta không biết nàng còn vì chuyện đêm tân hôn mà canh cánh trong lòng. Ôn Uyển, ta không muốn lừa dối nàng, lúc đầu ta quả thật có nghi ngờ. Nhưng mà lời nàng nói, ta đều tin tưởng. Ta tin tưởng nàng sẽ không gạt ta. Hơn nữa, ta tin tưởng nếu quả thật có một nam nhân có thể làm cho nàng nguyện ý giao ra như vậy, lấy sự thông tuệ của nàng, nhất định nàng sẽ tìm mọi cách gả cho hắn, chứ không phải lặng yên không một tiếng động , cuối cùng miễn cưỡng gả cho ta. Lúc ấy Diệp Tuần nói với ta, nếu không phải nàng cố tình thì những việc trùng hợp xảy ra trước khi thành thân, chỉ cần nàng muốn, nàng đều có thể phá hư. Ta tin tưởng, những lời Diệp Tuần nói đều là đúng , có phải hay không?"
Ôn Uyển cúi đầu cười. Nói nhảm, nếu như nàng không muốn gả, cậu hoàng đế cũng không dám ép nàng . Một Đại tướng quân như Bạch Thế Niên, muốn ép buộc nàng gả cho hắn, không phải là muốn chết sao? Chỉ cần thả ra một câu xét nhà diệt tộc, Ôn Uyển tuyệt đối tin tưởng, Bạch Thế Niên sẽ bảo vệ bí mật này cả đời. Ôn Uyển lầm bầm : "Ta biết, là ta không đúng. Nhưng mà bởi vì quan tâm, cho nên mới phải lo sợ." Nam nhân ở thời đại này , đều coi trọng trinh tiết. Chính vì càng ngày nàng càng đem Bạch Thế Niên để ở trong lòng, cho nên mới lo lắng như vậy. Nàng thừa nhận mình rất nhát gan, nếu không cũng sẽ không đợi đến hôm nay mới hỏi hắn.
Bạch Thế Niên cười đến có chút bất đắc dĩ, hắn không có khúc mắc, nhưng lại khiến Ôn Uyển rơi xuống khúc mắc rồi. Nói đến nói đi, cũng là Ôn Uyển không tin hắn: "Vợ, không ngờ ta chẳng quan tậm, nhưng nàng lại để tâm như vậy. Ở biên quan, trượng phu đã chết liền tái giá chỗ nào cũng có. Ta đã trải qua mấy phen sinh tử rồi, làm sao sẽ quan tâm cái này. Chỉ cần nàng một lòng một dạ với ta, đừng nói không có chuyện gì, chẳng qua chỉ là việc ngoài ý muốn, cho dù nàng đã gả cho người khác, ta cũng sẽ không để tâm."
Ôn Uyển trợn tròn mắt: "Không phải là chàng đối với việc của biểu muội ..." Không phải là thái độ của hắn đối với biểu muội hắn rất không tốt hay sao? Bảo thủ như vậy, tại sao bây giờ lại trở nên cởi mở rồi?
Bạch Thế Niên im lặng, làm sao có thể đánh đồng hai việc này được. Dương Tuyết không chỉ cho hắn đội nón xanh, mà Dương gia còn lừa gạt hắn nhiều năm. Là một nam nhân ai mà chẳng tức giận. Nhưng mà đối với Ôn Uyển, hắn vẫn nhẹ nhàng an ủi: "Vợ, với phẩm tính của nàng, với kiêu ngạo của nàng, nàng tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện này."
Ôn Uyển không tin Bạch Thế Niên có thể không câu chấp như thế, bởi vì nàng không tin một người có thể không có nguyên tắc lại vô duyên vô cớ đi tin người khác như vậy, ừ, nói khó nghe chút chính là tin tưởng người khác một cách ngu ngốc. Nhưng câu trả lời này của Bạch Thế Niên, làm cho Ôn Uyển rất hài lòng . Nếu như ngươi kính trọng một người, vậy thì ngươi tin tưởng người ta như vậy là bình thường. Ôn Uyển thật sự không nghĩ tới, nàng làm những chuyện này một cách vô tình, nhưng nó không chỉ có cứu nàng một mạng, còn đem đến cho nàng một lão công tốt như vậy. Xem ra, sau này phải làm nhiều việc thiện hơn nữa, thiện hữu thiện báo(làm việc thiện sẽ được báo đáp) .
Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển vẫn không nói lời nào, vội hỏi: "Vợ, nàng còn chưa tin sao?" Nếu mà vẫn Ôn Uyển không tin, hắn cũng không biết phải nói thế nào nữa rồi.
Ôn Uyển nhẹ nhàng mà cười nói: "Tin tưởng. Bởi vì ta tin tưởng chàng nên mới hỏi. Sau này có chuyện gì, ta cũng sẽ hỏi , nếu không sẽ rất khó chịu."
Bạch Thế Niên nghe những lời này của Ôn Uyển, vui như mở cờ trong bụng. Điều này chứng minh, Ôn Uyển đã thật sự tiếp nhận hắn. Hắn còn tưởng rằng, ít nhất còn phải chờ khá nhiều năm nữa đấy!
Hiện tại Ôn Uyển cảm thấy mình rất hạnh phúc. Nhưng vẫn có chút không được hoàn mỹ, Ôn Uyển sờ sờ bụng của mình, cũng không biết bên trong có hay không? Khụ, còn phải chờ một thời gian ngắn mới biết được. Nếu có thể mang thai, bất kể là nam là nữ, bên cạnh có một hài tử, thì cho dù hắn rời đi mười năm, bên cạnh nàng cũng có một người an ủi, không phải chịu tịch mịch nữa.
Bạch Thế Niên nhìn động tác của Ôn Uyển, ở bên tai Ôn Uyển nhẹ nhàng nói: "Vợ, nếu không, chúng ta lại tiếp tục."
Ôn Uyển đẩy tay Bạch thế Niên ra: "Lúc này toàn thân ta vẫn còn rất đau. Ngủ đi." Nói xong, lại chui vào trong chăn.
Thật ra là Bạch Thế Niên cố ý trêu chọc Ôn Uyển . Dĩ nhiên, nếu Ôn Uyển nguyện ý hắn chắc chắn sẽ rất phối hợp ( Ôn Uyển khinh bỉ, còn có nam nhân nào so sánh với ngươi vô sỉ hơn sao?).