Quyển 5 Chương 22: Lễ cập kê ( hạ )

Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Lục Nguyệt Hạo Tuyết 06-11-2023 10:27:04

Thật ra trong lòng Tào phu nhân cũng biết lời này nói ra hiện giờ cũng không phải là thời cơ, thậm chí còn có thể khiến cho Ôn Uyển sinh ra chán ghét, nhưng bà cũng không còn cách nào nữa rồi, bà đã nhận được chỉ thị của lão gia là thử dò xét hai câu, cho nên thời điểm bà nói ra những lời này thì phản ứng của mọi người cũng đều ở trong dự liệu của bà. Trong mắt Hoàng hậu hiện lên vẻ suy nghĩ sâu xa. Còn mắt Hạ Dao hiện lên sát khí, thật ghê tởm, nói nửa câu đầu nhưng lại chưa nói nửa câu sau. Bà ta cho rằng nói ra lời này thì quận chúa nhất định phải gả vào Tào phủ sao? Thật là buồn cười . "Sao ta lại chưa từng nghe thấy lời này vậy." Một phu nhân vội hỏi . Tào phu nhân cười ha hả nói "Hi vọng kết quả năm nay của con ta có thể đỗ đạt cao." Sau khi nâng cao rồi lại muốn khiêm tốn, cho rằng tất cả mọi người là ngu xuẩn cả sao? Sắc mặt của Ôn Uyển hơi trầm xuống , thậm chí trong mắt chợt lóe lên vẻ hung ác, mặc dù rất nhanh đã khôi phục lại như bình thường. Nhưng trong bụng thì cười lạnh một tiếng, xem ra bên chỗ Tào thượng thư kia còn đang có một nguy cơ khổng lồ, hẳn là có tai ương lao ngục gì đó. Cho nên hiện giờ đã không thể kìm nén được nữa mới có thể điều binh đi chiêu hiểm như vậy, vội vàng đem mình cột vào Tào gia bọn họ, cho dù có kết quả như thế nào thì nàng không gả cũng không thể làm gì được. Bởi vì vừa động tới Tào gia thì người đầu tiên bị hoài nghi cũng đúng là mình. Bàn tính thật chu đáo a. Tất cả mọi người ở tại chỗ đó đều mang vẻ mặt phức tạp, mọi người vẫn âm thầm quan sát tới cuối cùng. Lập tức mọi người cũng biết là Ôn Uyển quận chúa không vừa lòng với Tào gia. Lễ cập kê vừa xong thì các vị phu nhân cũng rối rít cáo từ trở về nhà. Thế tử phu nhân lắc đầu " Vị Tào phu nhân này đúng là không hiểu tình thế, hiện tại chính là lễ cập kê của quận chúa, bà ấy nói những thứ không có thật kia là ý gì? Chẳng phải sẽ khiến cho quận chúa không vui sao?" Trên mặt Quốc công phu nhân khẽ cười, chẳng qua nụ cười này chính là nụ cười châm chọc và khinh thường " Con trai của Tào phu nhân từ trước đến nay chính là nhân tài học rộng, tài văn phong lưu, bộ dáng lớn lên cũng đường đường chính chính, lấy công chúa cũng không quá đáng, huống chi Ôn Uyển quận chúa cũng chỉ là quận chúa. Hừ, tự cho rằng mình là hoàn hảo, mười phần nắm chắc tám phần, mới không để ý mặt mũi mang ra nói. Cũng không chịu nghĩ xem hiện tại Ôn Uyển quận chúa được sủng ái như vậy, người nhòm ngó Ôn Uyển quận chúa có bao nhiêu người, chỉ một cái thượng thư nho nhỏ của nhà hắn, thật đúng là không biết sống chết." Chân Chân nghĩ tới lễ cập kê hôm nay của Ôn Uyển thật sự là rất có thể diện. Lục La bên cạnh nhẹ giọng nói "Phu nhân, hôm nay nô tỳ mới thấy được cái gì gọi là phú quý, người nhìn cái vườn kia xinh đẹp giống như là bức tranh vậy, còn có cây Kim Bộ Giao cùng trâm ngọc bích trong lễ cập kê của Quận Chúa thật là xinh đẹp. Bình thường nhìn Quận chúa cũng không cảm thấy cái gì. Nhưng hôm nay mới coi như là được mở rộng tầm mắt, mới biết được cái gì gọi là khí độ của Hoàng gia, nô tỳ nhìn thấy hoàng hậu tới chân còn run rẩy, thời điểm nhìn hoàng hậu cài trâm cài đầu cho Quận chúa , phía dưới còn có nhiều phu nhân nhìn như vậy mà quận chúa một chút cũng không thấy khẩn trương, cứ bình tĩnh mà ngồi im ở chỗ đó." "Nhìn thấy hoàng hậu ngươi run cũng là điều rất bình thường, còn Ôn Uyển không để ý cũng bình thường. Hoàng cung giống như là nhà của Ôn Uyển, cũng thường xuyên gặp hoàng hậu thì có cái gì mà sợ hãi." Chân Chân cũng không ngờ hôm nay sẽ có nhiều người đến như vậy, hơn nữa tất cả đều là phu nhân tôn thất và phu nhân của các thần tử có thực quyền, phần thể diện này có mấy người có thể bì kịp được. Tào phu nhân về đến nhà, rất là lo lắng nói với Tào đại nhân "Lão gia, hôm nay thiếp dựa theo căn dặn của ngài để nói, sắc mặt của quận chúa rất không tốt, ngài nói xem liệu quận chúa có thể không hài lòng với hôn sự này hay không? Nếu nàng không hài lòng hôn sự này thì có thể hủy hôn hay không?" "Nàng có nói những gì khác không?" sắc mặt của Tào đại nhân trầm xuống. Tào phu nhân lắc đầu. Tào đại nhân vuốt râu mép "Vậy thì không có chuyện gì, có lẽ quận chúa không phải là giận mà là xấu hổ. Hôm nay cũng chính là lễ cập kê của nàng, nghe nói một chút chuyện như vậy khó tránh khỏi tâm trạng có chút không tốt." . Tào phu nhân nghe nói thế đã cảm thấy không hài lòng nữa "Lão gia, lấy nhân phẩm và tài học của Tụng nhi nhà chúng ta thì có cưới được công chúa cũng không quá. Sao nhất định phải bắt hắn cưới Ôn Uyển quận chúa. Người vẫn còn chưa thấy rõ, quận chúa Ôn Uyển lớn lên tối đa cũng chỉ hơn bậc trung một chút, tướng mạo ngay cả nha hoàn trong phòng Tụng nhi cũng không bằng . Ngài nói xem người như vậy thì Tụng nhi nhà chúng ta sẽ thích hay sao?" . Tào đại nhân đột nhiên biến sắc"Nàng có phải muốn dính líu cả Tào gia hay không mà nói chuyện lại không có đầu óc như vậy? Không thích cũng phải lấy cho ta, cưới được Ôn Uyển quận chúa còn hơn mấy lần cưới được công chúa" Thật ra sau khi Tào phu nhân nói xong cũng có chút hối hận, bởi vì Ôn Uyển quận chúa nhìn rất giống hoàng thượng, liền vội vàng chuyển đề tài "Thiếp chẳng qua chỉ nói trước mắt lão gia một chút thôi, còn ở chỗ Tụng nhi cũng không lộ ra nửa điểm gì, lão gia người còn không biết đâu, chỉ riêng cây trăm Phượng Triêu Hoàng Kim Bộ dao kia còn có cây trâm Mẫu Đơn bằng ngọc bích kia, thiếp là người đã nhìn quen đồ tốt nhưng hôm nay cũng phải sửng sốt không chớp mắt. Thiếp còn nghe nói cây trâm Mẫu Đơn bằng ngọc bích kia chính là cây trâm mà khai quốc hoàng hậu yêu thích nhất, vẫn còn truyền lại tới bây giờ. Lần này hoàng thượng lại ban xuống cho quận chúa dùng làm lễ cập kê. Lễ cập kê của trưởng công chúa còn không có long trọng được như vậy a." . Tào đại nhân lo lắng "Đó là tự nhiên. Cháu gái này chỉ có một, còn ở tại thời điểm người đoạt đích là nhân vật mấu chốt quyết định thắng bại, hơn nữa được cưng chiều nhưng lại không sinh ra kiêu ngạo, vẫn cứ điệu thấp như vậy, tự nhiên không phải là mấy công chúa có thể sánh được. Lúc đầu ta cũng chỉ muốn cho Tụng nhi phú quý cả đời, lại không ngờ tới Ôn Uyển quận chúa có tạo hóa bậc này, hi vọng là hôn sự này không có điều gì bất ngờ xảy ra." Tào phu nhân đối với nhi tử của bà tràn đầy lòng tin, lấy tài năng của con bà còn lo Ôn Uyển quận chúa không nhìn tới hay sao "Chỉ cần Tụng Nhi nhà chúng ta có thể trúng Trạng Nguyên, di chỉ của tiên hoàng tự nhiên là phải tuân theo rồi." "Hi vọng hết thảy thuận lợi." Tào đại nhân mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng cũng không nắm chắc. Hoàng thượng lên ngôi một năm rồi mà vẫn không có chút động tác nào với những người thuộc bè phái có khoảng cách với hắn lúc trước. Điều này quả thật không tầm thường rồi. Hoàng đế nhất định là đang đợi một cơ hội thích hợp nhất. Kinh thành hiện giờ đang yên bình trước cơn bão táp, hơn nữa ở chỗ ông bây giờ cũng có tai mắt ngầm. Không biết mình có thể tránh được một kiếp khó khăn này hay không? Nếu như nhi tử có thể thuận lợi cưới được Ôn Uyển Quận chúa thì cho dù mình không thể thoát được kiếp nạn này, ít nhất có thể bảo vệ một nhà lớn nhỏ không phải lo lắng. Quản sự ma ma trong phòng Tào Tụng vội vàng chạy tới "Phu nhân, không xong." Tào phu nhân nghe xong quản sự ma ma nói, sắc mặt liền đại biến, vội vàng đi tới trong phòng của nhi tử. Đợi xử lý xong mọi chuyện thì cũng đã nửa đêm rồi, mệt mỏi tới không chịu nổi. "Nàng yên tâm, có ta ở đây, sau này sẽ không để cho nàng phải chịu thiệt thòi. Quận chúa cũng là người rộng lượng có thể chứa được người khác, mẫu thân quận chúa là Phúc Huy công chúa không phải cũng rất rộng lượng sao? Hiện giờ nàng không nên suy nghĩ bậy bạ nữa, chăm sóc thân thể quan trọng hơn." Tào Tụng trấn an Đan nương, nữ nhân mà mình yêu thích. "Thiếu gia, ngài yên tâm, nô tỳ không có chuyện gì. Nô tỳ cũng không biết là có chuyện gì xảy ra, ngày ngày vẫn đều uống thuốc." Trong lòng Đan nương vô cùng khó chịu, hôm nay nàng cũng đã hai mươi rồi, hài tử này không dễ dàng có được mà cứ như vậy bị mất đi. Sự bi thương trong lòng không biết dùng từ ngữ nào để miêu tả được. Sau khi đám người kia đi thì Ôn Uyển liền đi vào hoàng cung. Hoàng đế nhìn Ôn Uyển giống như đang nhìn thấy mình khi còn trẻ, nhìn xuyên qua Ôn Uyển để nhớ lại tuổi trẻ của mình " Ôn Uyển nhà chúng ta hiện tại đã thành đại cô nương rồi, nhưng vẫn giống một khuôn mẫu in ra với cậu." Ôn Uyển bỉu môi "Làm sao giống cậu được, cậu là mày rậm, con là mày liễu, hơn nữa nhìn còn nhỏ nhắn hơn một chút, đâu có to lớn được như cậu hoàng đế. Cậu hoàng đế, nếu toàn bộ con đều giống cậu thì cũng không có ai thèm lấy con nữa rồi." Lời nói ra khiến cho hai người đứng bên cạnh đều buồn cười , Hoàng đế cũng cười ha hả: "Không lo lắng, không lo lắng, Uyển nhi nhà chúng ta nhất định có thể gả được cho người tốt nhất." Ôn Uyển đối với ngoại hình của mình và hoàng đế giống nhau đến chín phần ngược lại cảm thấy may mắn một chút, nếu được cậu hoàng đế thương yêu như vậy mà lớn lên quá xinh đẹp thì đoán chừng mình cũng đừng nghĩ tới có được cuộc sống an bình. Ngoài ra có khuôn mặt giống với hoàng đế đúng lúc chỉ cần trưng ra bản mặt này, đem khí thế phóng ra thì những hoàng tử kia thấy mình sẽ tạm thời buông tha mà không gây phiền toái với mình . Xem Lục biểu đệ một chút đi, nhìn thấy mình là hận không thể đi vòng đường khác. Khiến cho Ôn Uyển mỗi lần nhìn thấy hắn đều muốn trêu đùa một chút. Lần này xuất cung, cũng không biết là có phải là trùng hợp hay không mà lại chạm mặt rồi. Kì phong rất là buồn bực, liền đi lên hành lễ "Biểu tỷ." Nói xong thì cúi đầu không dám nhìn Ôn Uyển. Trong lòng ảo não, tại sao lại có thể gặp được a. Ôn Uyển nhìn bộ dáng ảo não của hắn liền cười rất thoải mái, biết rõ là Kỳ Phong sợ nàng, không muốn cùng nàng tiếp xúc nhiều nên cố ý nới đùa với Kỳ phong: "Biểu đệ, vừa lúc cũng không có việc gì làm, đệ đi theo ta trò chuyện một lúc được không?" Kì phong lắp bắp nói: "Biểu tỷ, đệ còn có công khóa không có làm xong. Lần sau, lần sau nhất định phụng bồi biểu tỷ." Vẻ mặt Ôn Uyển tiếc nuối nói: "Được rồi, học hành quan trọng hơn. Nếu không đệ mà bị cậu phạt thì ta rất có lỗi." Kì Phong sau khi nghe xong được lời nói của Ôn Uyển liền xin lỗi hai câu rồi xoay người rời đi, dưới chân như được bôi dầu, chỉ thoáng cái đã không thấy bóng dáng tăm hơi đâu . Sau khi đám người họ rời đi, Ôn Uyển nhíu mày. Nội viện trong hoàng cung lớn như vậy sao lại có nhiều trùng hợp tới thế, xem ra là có người muốn tác hợp mình với Kỳ Phong rồi. Nhìn Kì Phong tránh mình Như Hồng Thủy Mãnh Thú, giống như sợ nàng vội vàng muốn gả cho hắn vậy. Ôn Uyển lắc đầu, trở về phủ đệ. Hạo thân vương phi chờ Hạo thân vương trở về, liền đem chuyện của ngày hôm nay nói hết với hắn biết. Hạo thân vương phi nhỏ giọng hỏi: "Vương gia, nghe nói Quận chúa ở cửa biển có một thương đội, chỉ một lần ra biển đã kiếm được món tiền khổng lồ mấy trăm vạn, có phải thật vậy hay không?" Hạo thân vương ừ một tiếng. Chuyện này, trong kinh thành cũng không phải là bí mật. Hạo thân vương phi luyến tiếc một tiếng: "Tào gia thật đúng là dám nói. Đang ở lễ cập kê của Ôn Uyển lại dám đường đường chính chính nói ra lời này. Lúc ấy sắc mặt của Ôn Uyển cũng thay đổi, chẳng qua nếu thật sự thành thì Tào gia có thể trở thành một nhà phú quý rồi ." Hạo thân vương cười nhạt một chút: "Bọn họ rõ ràng cóc mà đòi ăn thịt thiên nga. Chỉ bằng Tào Tụng, cũng dám chạm tới Ôn Uyển. Cho dù trúng Trạng nguyên thì như thế nào, còn không phải là một con kiến, muốn bóp chết lúc nào mà chẳng được." Hạo thân vương phi không có phản bác, cũng không thấy lạ lẫm, thật đúng là không biết trời cao đất rộng. Ôn Uyển là ai, chính là vị quận chúa tôn quý có thể so sánh với thân vương, nếu Ôn Uyển có ý này thì thật là trai tài gái sắc, nhưng Ôn Uyển rõ ràng rất bài xích, đây đâu phải là muốn kết thân, rõ ràng là đã kết thù rồi! Ôn Uyển quá mức bận rộn, sau lễ cập kê mấy ngày liền bị cảm lạnh. Vương thái y bắt mạch xong thì nói "Quận chúa là vì mệt nhọc quá độ, cần phải chăm sóc thật tốt." Ôn Uyển thấy Vương thái y nói một câu như vậy liền có chút đau đầu. Không phải chỉ nóng lên một chút sao, quanh năm suốt tháng khó có được một trận cảm vặt, thật ra thì cũng rốt. Thỉnh thoảng sinh bệnh nhẹ so với một lần bệnh nặng thì tốt hơn nhiều. Chút cảm vặt này đoán chừng buổi sáng dậy chạy cho ra mồ hôi một chút thì khỏe lại rồi, đâu cần hưng sư động chúng như vậy. Ôn Uyển kiên quyết không uống thuốc, vòng quanh vườn hoa chạy một vòng, chạy khiến cho đầu đầy mô hôi, lau mồ hôi rồi nghỉ ngơi một lúc. Uống một chén canh gừng, chờ lên giường ngủ ba canh giờ, khi tỉnh lại thì cũng không còn nóng nữa. Bởi vì Ôn Uyển kiên trì rèn luyện, nên tố chất thân thể so sánh với trước kia còn khỏe mạnh hơn không biết mấy lần, chỉ một chút cảm lạnh nho nhỏ đối với Ôn Uyển mà nói chỉ là một chuyện nhỏ thôi