Kỳ Phong đối với vụ tấu chương đột nhiên xuất hiện này, cũng rất tò mò: "Tam hoàng huynh, huynh nói rốt cuộc ai là độc thủ phía sau màn? Là đại ca sao?"
Kỳ Mộ lắc đầu: "Ta cũng không biết." Mọi người không nghĩ tới Ôn Uyển, thứ nhất là bởi vì Ôn Uyển không tham dự vào cuộc tranh đấu giữa các hoàng tử. Thứ hai, cũng là quan trọng nhất, Ôn Uyển hiện giờ đang bận dưỡng thai, làm sao còn có thể đi quản chuyện bên ngoài. Đây cũng là nguyên nhân chân chính tại sao Ôn Uyển lại lựa chọn đúng lúc mình dưỡng thai để động thủ.
Kỳ Mộ không dây dưa nhiều ở chuyện này mà nói đến một chuyện vô cùng quan trọng khác: "Hiện giờ Ôn Uyển mang thai, phải dưỡng thai. Nhất định không thể quản được nhiều. Như vậy, sản nghiệp trên danh nghĩa của nàng chắc chắn phải giao cho người khác quản lý. Cho dù về sau đợi lúc nàng sinh rồi, đợi an trí thỏa đáng xong tất cả cũng phải đến ba năm năm sau. Chuyện khẩn cấp ngay trước mắt chính là phải tìm nhân tài ở phương diện này." Có nhân tài ở phương diện này rồi thì mới có thể xếp người đi vào. Bọn hắn mới có thể kiếm được chỗ tốt.
Kỳ Phong gật đầu, sản nghiệp trong tay Ôn Uyển, mỗi thứ đều kiếm ra tiền. Chỉ cần đem một chỗ tới tay, vậy thì không lo không có tiền bạc để dùng: "Tam ca, những thứ khác thì không nói. Nhưng Viễn dương mậu dịch và ngân hàng Quảng nguyên là hàng đầu. Nếu hai cái sản nghiệp này có người của chúng ta, đối với tương lai của chúng ta sẽ có giúp ích rất lớn." Lợi ích Viễn dương mậu dịch hàng năm có thể làm cho người ta biến sắc. Mà ngân hàng lại trải rộng từng châu của Đại Tề (ở huyện cũng có, nhưng còn chưa phổ biến đến từng huyện một. Mỗi lần Ôn Uyển mở một chi nhánh đều vô cùng cẩn thận, không khuếch trương nhanh chóng).
Kỳ Mộ vô cùng rõ ràng: "Tin tưởng Thái Tử và lão Ngũ cũng có suy nghĩ như vậy. Vậy phải xem ai tiến cử nhân tài đắc lực hơn rồi. Cho nên, chúng ta phải tìm được nhân tài ở phương diện này." Thấy Kỳ Phong khó hiểu, ngừng một chút rồi nói: "Người chúng ta tiến cử. Cho dù phụ hoàng cho rằng có thể thì nhất định cũng phải hỏi qua ý của Ôn Uyển. Tôn chỉ dùng người của Ôn Uyển là gì, đệ khẳng định cũng biết." Điều kiện tiên quyết dùng người của Ôn Uyển là phải có thực tài. Nếu không, địa vị lớn cỡ nào nàng cũng không cần. Đáp lại rất đơn giản, nàng không nuôi người ăn không ngồi rồi. Điểm ấy, mấy vị hoàng tử cũng biết.
Đối với người vạch tội Ngũ hoàng tử, Thái Tử rất có hứng thú. Nếu có thể lôi kéo đến bên mình nhất định có thể tiến thêm một bước. Tiếc rằng, bọn họ không tra ra được độc thủ phía sau màn là ai. Vì vậy vấn đề hiện tại mọi người quan tâm nhất chính là sản nghiệp trên danh nghĩa của Ôn Uyển. Sản nghiệp kiếm ra nhiều tiền như vậy, trước kia là một mình Ôn Uyển làm. Mọi người cho dù đỏ mắt cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Không chỉ do Ôn Uyển có thủ đoạn mà quan trọng nhất là có hoàng đế chống lưng ở phía sau. Nhưng hiện tại không giống với lúc trước, Ôn Uyển đang mang thai, sắp sinh con rồi. Nhất định sẽ không có thời gian và có tinh lực đi quản.
Thái Tử thương lượng cùng Như Vũ, muốn cho Như Vũ đi theo Ôn Uyển nói giúp, nếu như có sự cho phép của Ôn Uyển. Tin tưởng hoàng đế cũng sẽ đáp ứng.
Như Vũ uyển chuyển tỏ vẻ, Ôn Uyển là một người vô cùng nguyên tắc. Nói giúp là có thể, nhưng điều kiện tiên quyết là người này phải hữu dụng. Nếu là tiến cử một phế vật, đến lúc đó Ôn Uyển chắc chắn sẽ không nể tình.
Đương nhiên Thái Tử hứa hẹn nhất định sẽ tiến cử nhân tài. Như Vũ hạ thiếp mời, rất nhanh đã bị trả về. Lý do rất đơn giản, Ôn Uyển đang dưỡng thai, tinh thần không tốt, muốn hảo hảo nghỉ ngơi.
Như Vũ cũng không tức giận. Điều này đã sớm ở trong dự liệu.
Mấy vị hoàng tử không biết là do Ôn Uyển động tay, đó là nhờ Hạ Dao thu dọn rất sạch sẽ. Nhưng hoàng đế với tốc độ nhanh nhất đã biết người sau lưng là Ôn Uyển. Ôn Uyển có thể dấu diếm được những người khác, nhưng không dấu diếm được hoàng đế. Đương nhiên, Ôn Uyển vốn không nghĩ tới sẽ dấu diếm hắn.
Hoàng đế biết là Ôn Uyển động tay, nhất định cũng muốn biết rốt cuộc vì sao mà lão Ngũ lại chọc giận Ôn Uyển. Vừa tra, kết quả làm Hoàng đế rất thất vọng. Một vài thủ đoạn hạ dẳng đều đem ra hết thế này, lại là nhi tử lúc trước chính mình vẫn lấy làm tự hào.
Giống như Ôn Uyển đã đoán trước, hoàng đế đối với việc Ôn Uyển động tay chân không có cảm giác quá lớn. Hoàng đế không nghĩ nhiều về nàng, điều quan trọng nhất là Ôn Uyển cũng không bịa đặt. Bất kể là lúc trước đối phó Triệu Vương, hay là hôm nay đối phó Yến Kỳ Huyên, Ôn Uyển chưa bao giờ vu oan hãm hại. Dựa theo cách Ôn Uyển mà nói, muốn mưu liền dùng dương mưu. Âm mưu nàng không thèm để vào mắt. Lần này đối phó Yến Kỳ Huyên cũng giống như vậy.
Về phần vấn đề sản nghiệp. Chuyện mấy vị hoàng tử nghĩ đến, hoàng đế khẳng định so với bọn hắn còn cân nhắc nhiều hơn. Nhưng sản nghiệp trên danh nghĩa của Ôn Uyển khổng lồ như vậy, nếu là người không có đủ thân phận, tài năng thì trấn không được. Nếu không tách ra quản lí, không ai có năng lực trấn áp như thế. Nhưng nếu phải phân ra, hoàng đế lại không nỡ. Tuy rằng hoàng đế không hỏi Ôn Uyển nhiều về quá trình quản lý những sản nghiệp này. Nhưng hắn cũng minh bạch, nếu không có Ôn Uyển ở giữa điều hành thích hợp, lợi nhuận khẳng định phải giảm đi nhiều. Thậm chí, còn sẽ tụt dốc một cách nhanh chóng.
Hoàng đế cũng rối rắm a!
Đối với những người bên ngoài đang rục rịch, Ôn Uyển đương nhiên không thể không biết. Trong mắt Hạ Dao dần hiện lên vẻ phẫn nộ. Những người này đã sớm nhìn chằm chằm vào sản nghiệp của quận chúa rồi. Hôm nay làm sao chịu bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Thật hận, cực kỳ hận.
Ôn Uyển lại không phẫn nộ giống như Hạ Dao mà sắc mặt rất bình tĩnh khiến cho Hạ Dao sợ Ôn Uyển buồn bực phát bệnh, hôm nay cái gì cũng không quan trọng bằng hài tử: "Quận chúa, đợi đến lúc đó, đem sản nghiệp đoạt lại là được. Điều quan trọng nhất bây giờ là hài tử."
Ôn Uyển đứng lên, dẫn theo Hạ Dao và Hạ Ảnh đi tới trong vườn. Đi đến dưới tàng liễu xanh mướt, vừa cười vừa nói: "Ta không hề tức giận. Lúc đầu ta làm những sản nghiệp này, vốn là vì giúp cậu hoàng đế giải quyết khó khăn nhất thời. Hôm nay triều chính đã ổn thỏa, giờ ta vừa vặn mượn cơ hội an thai, nên đem những sản nghiệp này giao ra đi thôi."
Hạ Dao ngạc nhiên, nàng đối với Ôn Uyển rất quen thuộc. Ôn Uyển nói thật hay là lời trái lương tâm, nàng có thể nhìn ra được: "Quận chúa người không có chút luyến tiếc nào sao?" Đã bỏ ra nhiều tâm huyết như vậy. Nói buông tay liền buông tay, không phải ai đều có thể không chút bận lòng. Đến nàng còn không nỡ.
Không nói Hạ Dao mà trong lòng Hạ Ảnh cũng không thoải mái. Ôn Uyển xây dựng lên những sản nghiệp này, nàng cũng nhìn nó lớn mạnh lên từng chút một. Người khác chỉ cảm thấy dễ dàng, nhưng mà ai biết quận chúa ở đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết, phí bao nhiêu cố gắng vào đó. Người thường xuyên ở trong thư phòng cân nhắc vài ngày, mới có thể làm ra một chương trình thỏa đáng.
Ôn Uyển bẻ gãy một cành liễu: "Đồ vật không thuộc về mình, có cái gì phải không nỡ." Từ đầu đến cuối Ôn Uyển đều coi chính mình thành người quản lý sản nghiệp, giống như CEO được mời đến làm ở hiện đại, mà không phải là người sở hữu tất cả những sản nghiệp này. Ôn Uyển đã xác định rất tốt, cho nên không có gì vướng vít. Nàng vô cùng rõ ràng, nếu không phải có hoàng đế ở sau lưng chống đỡ, nàng cũng không thể làm quy mô lớn đến vậy. Nàng cố gắng như thế, bỏ ra nhiền tâm huyết như thế. Thứ nhất là vì giúp hoàng đế, thứ hai là vì tìm việc làm cho chính mình. Cũng không thể thật sự giống như những nữ tử khác mỗi ngày đều bận rộn quản gia xã giao cái gì đấy. Nhưng hôm nay bởi vì mang thai nên không thể tiếp tục công việc, từ chức tìm người tới thay, đó là chuyện vô cùng bình thường.
Lời nói ra quả thật rất nhẹ nhõm, nhưng trong lòng Ôn Uyển rốt cuộc cũng có mấy phần không nỡ. Không phải Ôn Uyển không nỡ uỷ quyền, mà là không nỡ bỏ rơi tâm huyết của mình. Nếu việc kinh doanh thật sự bị phân ra, không tới hai năm dưới sự chia cắt cướp đoạt của nhiều người như vậy, nhất định xuống dốc với tốc độ nhanh nhất. Những thứ này đều là nàng từng bước tạo dựng lên. Nếu cứ như vậy mà tan thành mây khói, nói cho cùng vẫn thấy luyến tiếc.
Trong lòng Hạ Dao không có tư vị gì, không nghĩ tới Ôn Uyển một chút cũng không để ý đến những sản nghiệp này. Người với người thực không giống nhau. Bao nhiêu người đỏ mắt nhìn sản nghiệp trong tay quận chúa. Nhưng ai có thể nghĩ đến quận chúa một chút đều không để ý.
Ôn Uyển nói tới chỗ này, vừa cười vừa nói: "Ngươi cũng đừng rối rắm nữa. Không có người nào có thể nuốt được những sản nghiệp này." Cái này không chỉ là vấn đề năng lực, mà người này còn phải làm cho hoàng đế yên tâm. Nhưng muốn tìm được một người có thể khiến hoàng đế yên tâm như nàng, cái này là chuyện không thể nào. Cho nên, nếu thật muốn tiếp nhận, chỉ có thể phân ra.
Hạ Ảnh cũng không nỡ: "Quận chúa, thật sự không có biện pháp nào sao? Không thể chậm rãi chờ người sinh hài tử ra rồi nhận lại sao?" Hạ Dao cũng thật sự không nỡ. Sản nghiệp như vậy, một khi buông tay, không thể nhận lại cũng không sao cả. Nhưng sợ là sợ không đến một năm, điều thần kì Ôn Uyển sáng tạo nên đã bị sụp đổ. Nàng có chút không cam lòng, hi vọng Ôn Uyển có thể tiếp tục kiên trì.
Hạ Dao khó có được lúc không phản bác lại, ánh mắt sáng ngời nhìn Ôn Uyển. Quận chúa trời sinh là thương nhân. Quận chúa không làm kinh thương thì thật lãng phí một đại nhân tài, càng là tổn thất cho Đại Tề. Hơn nữa, thời điểm quận chúa sáng tạo ngân hàng từng có một hi vọng, Hạ Dao cũng biết đến. Nếu hiện tại thả ra, để cho người khác tiếp nhận thì hi vọng kia, vĩnh viễn chỉ là hi vọng rồi. Những năm này Ôn Uyển cũng chỉ khống chế đại cục, hiện nay mang thai sinh con, cứ dựa theo chương trình lúc trước làm là được. Đợi hài tử sinh ra rồi, thân thể bình phục, vẫn có thể khống chế lại. Về phần hài tử, hài tử trong gia đình giàu có đều có người đặc biệt trông nom. Hài tử của Ôn Uyển cũng như vậy.
Ôn Uyển cũng không nỡ, nếu giao ra tất cả sản nghiệp, hài tử còn nhỏ thì nàng có thể ở cạnh chăm sóc hài tử. Nhưng đợi hài tử lớn hơn không có việc gì làm, nàng sẽ rất buồn chán. Tương lai lúc có thời gian, nhất định nàng sẽ không muốn làm lại chuyện này nữa, không có hứng thú: "Cũng không phải không có biện pháp. Để xem cậu hoàng đế quyết định thế nào đã." Chuyện này, có hai sự lựa chọn. Một là đem sản nghiệp phân ra. Biện pháp khác là để nàng khống chế đại cục. Đợi nàng sinh hài tử xong thì sẽ tiếp nhận lại toàn bộ.
Ôn Uyển cho rằng cái sau là một kết quả rất tốt. Đợi hài tử đầy một tuổi nàng có thể ra ngoài làm việc. Dù sao việc nàng làm chỉ là khống chế đại cục, công việc sẽ không quá mệt mỏi so với hiện tại, giờ thì áp lực cạnh tranh quá lớn. Đây là nghiệp vụ hoàn toàn lũng đoạn thị trường. Chỉ cần phương hướng không có sai lầm, nghiêm túc dựa theo chương trình nàng chỉ định, cơ bản sẽ không có vấn đề lớn. Mỗi ngày làm việc nửa ngày, nửa ngày còn lại để dành cho hài tử. Vô cùng lý tưởng a.
Biện pháp này tốt, nhưng ý nghĩ này lại có tai hoạ ngầm. Hoàng đế đối với nàng tín nhiệm, Ôn Uyển không hoài nghi. Nhưng sự tín nhiệm giữa người với người, đều chỉ là tương đối. Nếu nàng hiện tại mang thai còn ôm chết lấy sản nghiệp không buông, ngay cả thân thể của mình và an nguy của hài tử cũng không để ý đến, hoàng đế sẽ nghĩ như thế nào? Cái này rơi vào trong mắt người khác là ngụ ý gì. Cho nên, trước nàng cứ bày ra tư thái muốn buông đã. Dù sao người cuối cùng quyết định chính là hoàng đế. Hơn nữa, nếu thật xuất hiện tình huống xấu nhất, người bị thiệt nhất cũng là cậu hoàng đế.
Mắt Hạ Ảnh lóe lên: "Quận chúa, đây là ý gì?"
Ôn Uyển nhìn thoáng qua Hạ Ảnh: "Không có ý gì, chỉ tùy tiện nói thôi." Lời nàng mới nói, cậu hoàng đế rất nhanh sẽ biết được. Nếu hoàng đế đáp ứng tất nhiên là tốt. Nếu không đáp ứng, nàng cũng đã cố gắng, không có gì phải tiếc nuối.