Trong Dưỡng Hòa Điện đèn đuốc đã sáng suốt một đêm. Hoàng đế cả đêm đều không ngủ được, vẫn thường hỏi có tin tức gì hay không, đáng tiếc là vẫn chưa có tin tức nào cả. Dường như chỉ thoáng chốc mà Hoàng đế đã già đi mấy tuổi rồi. Đây đã là lần thứ hai rồi, đứa bé này làm sao lại gặp phải nhiều tai họa khó khăn như vậy.
Mấy ngày qua Hoàng đế không hề đụng tới Triệu vương. Trong lòng ông vẫn thường suy nghĩ, đến tột cùng vì lí do gì mà lão Ngũ nhất định phải đưa Ôn Uyển vào chỗ chết. Lần này dốc hết hơn phân nửa lực lượng của hắn, còn dùng tới một món tiền khổng lồ mời một đám sát thủ trên giang hồ. Nếu như trong đó không có nguyên nhân gì thì Hoàng đế không tin tưởng. Nhưng ám vệ cũng đã tra xét suốt mấy ngày rồi, đều không điều tra ra. Hoàng đế đứng dậy hỏi: "Như thế nào, lão Ngũ có hành động gì khác thường không?"
Ôn công công lắc đầu: "Vương gia đi ngủ rồi."
Trong Hàm Phúc Cung, Hiền phi cũng không ngủ được nên đứng lên. Quách má má khuyên giải nói: "Nương nương, ngươi đừng lo lắng nữa. Thái y nói người nhất định phải tĩnh dưỡng."
Hiền phi bây giờ làm sao có thể bình tĩnh để nghĩ tới chuyện tĩnh dưỡng thân thể được: "Lão Ngũ rốt cục là làm cái gì đây?" Tại sao nhất định phải đuổi tận giết tuyệt Ôn Uyển. Bên trong chuyện này, tất nhiên là có cái gì mà bà không biết. Nhưng lão Ngũ bây giờ, mặc dù hoàng thượng vẫn còn không nói rõ, nhưng đã không cho phép hắn tiến cung nữa. Hoàng thượng đã chán ghét mà vứt bỏ con của bà rồi. Đây rốt cuộc là tại sao, tại sao muốn mạo hiểm lớn tới như vậy, đi giết Ôn Uyển. Bà nghĩ mãi mà không rõ, rốt cuộc có nguyên nhân sâu xa gì?
Tại kinh thành, trong thư phòng của vô số nhà đều đang đốt đèn thảo luận , kinh thành hôm nay nhìn có vẻ giống như là bình tĩnh, nhưng lại không ai biết sẽ mang tới một trận cuồng phong như thế nào.
"Keng. . . . . ." Nghe được âm thanh đánh chiêng ở phía ngoài , Ôn Uyển mở mắt. cẩn thận điếm số lần gõ mà người tuần canh đi khắp nơi điểm canh, bây giờ là canh tư đầu ngày ( vừa rạng sáng một chút).
Ôn Uyển giãy giụa đứng dậy, đầu trướng đau đến lợi hại. Bỗng nhiên nhìn thấy người nam nhân còn đang ngủ ở bên cạnh. Sợ hãi trong lòng Ôn Uyển càng nhiều. Cúi đầu nhìn xuống, may quá, thân thể không phải trần truồng, dù sao thì còn có cái yếm cùng quần lót hoàn hảo không tổn hao gì. Người nam nhân này không đến nỗi không biết xấu hổ, không có lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Nhưng mà, đầu Ôn Uyển ong một tiếng. Thời điểm nàng xuất cung mặc một cái yếm màu vàng nhạt, không phải là cái yếm màu xanh lá mạ thêu hoa mai. Y phục của nàng đã bị đổi .
Ôn Uyển vừa ngồi dậy, liền phát hiện nam nhân bên cạnh nắm lấy tay mình lôi trở về. Ôn Uyển xoay người liền nhìn thấy người trên giường đang dùng con mắt lấp lánh hữu thần mà nhìn nàng. Ôn Uyển nổi giận đùng đùng mắng: "Ngươi đối y phục cho ta?"
Bạch Thế Niên cười gật đầu: "Đúng. Ta thấy trên người của nàng dính cháo, nên ôm nàng đi tắm rửa, y phục cũng là ta đổi cho nàng."
Mặt của Ôn Uyển đỏ đến lợi hại, liền cúi đầu, trong mắt lóe lên tia sáng sắc bén, chẳng qua là chỉ lóe lên rồi biến mất.
Bạch Thế Niên giơ đôi tay to lớn vuốt lên mái đầu đen nhánh của Ôn Uyển, trước mắt sáng ngời "mới hơn nửa đêm, nàng dậy làm gì?"
Âm thanh của Ôn Uyển chậm lại: "Ta muốn đi nhà xí." Giọng nói có chút đông cứng. Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển có thái độ lạnh nhạt. Trong lòng liền vắng vẻ .
Ôn Uyển nhìn nam nhân trước mắt này cũng chỉ mặc cái quần lót, trên người tất cả đều là sẹo, rất dữ tợn dọa người. Ôn Uyển nhanh chóng quay đầu đi. Sợ nhìn nhiều sẽ bị đau mắt hột.
Ban đầu Bạch Thế Niên còn cho là Ôn Uyển bị dọa , nhưng nhìn thấy gương mặt đang đỏ rừng rực của Ôn Uyển, cảm giác không vui vừa rồi thoáng chốc liền biến mất. Cười khanh khách : "Thì ra là vợ ta thẹn thùng. Động phòng đều đã xong rồi, còn xấu hổ cái gì nữa." giọng nói ôn nhu đến không diễn tả được.
Tiếng nói ôn nhu này, khiến cho toàn thân Ôn Uyển nổi da gà phải rùng mình một cái. Nam nhân này uống lộn thuốc rồi. Thật là quỷ dị. Ôn Uyển cũng không muốn hiện tại lại lấy cứng đối cứng. Nàng bây giờ đang rất nóng ruột, nên giọng nói không khỏi hơi lớn một chút: "Tịnh phòng ở đâu, ta muốn đi nhà xí."
Theo phương hướng mà Bạch Thế Niên chỉ, đi tịnh phòng. Ôn Uyển ở bên trong không muốn đi ra ngoài. Mãi cho đến khi Bạch Thế Niên ở bên ngoài kêu nếu không ra hắn liền đi vào. Ôn Uyển mới đi ra ngoài.
Trở lại trong hỉ phòng. Ôn Uyển nhìn căn phòng một mảnh đỏ rừng rực này, cảm thấy rất chói mắt ! Không được, tuyệt đối không thể nói ra thân phận. Nếu không, với cái bộ dáng này, còn không phải sẽ hoàn toàn ngồi vào vị trí lão bà của tên sao chổi này sao?
Thật ra thì Ôn Uyển rất buồn bực, đang tốt đẹp yên lành tại sao lại gặp phải hắn chứ? Nếu như là người khác, khi nàng nói ra thân phận của mình nhất định sẽ bị làm cho sợ đến tránh lui ba thước. Nhưng người nam nhân này, người nam nhân này đã ở trên chiến trường từng tắm máu qua. Nên có dùng áp bức hay dùng dụ dỗ, đoán chừng không có bao nhiêu tác dụng.
Bạch Thế Niên nhìn Ôn Uyển cúi đầu không nói lời nào: "Nàng làm sao vậy?"
Ôn Uyển oán thầm không dứt, làm sao à? Ta hận không được xé tên khốn kiếp nhà ngươi ra làm ba. Ôn Uyển nhẹ nhàng thở một hơi, hạ giọng nói: "Ngươi thả ta trở về đi thôi, bây giờ trở về thì sẽ không có người biết ta đang ở lại chỗ này của ngươi . Ngay khi trời vừa sáng các ngươi đem cô dâu đón trở lại cũng sẽ không có ai biết từng xảy ra chuyện gì. Hoàng thượng và Trịnh vương cũng không biết, ngươi thả ta trở về được không?"
Bạch Thế Niên lắc đầu: "Chờ hừng sáng, ta với nàng sẽ ùng đi tìm Ôn Uyển Quận chúa."
Ôn Uyển bực mình, nhưng vẫn ôn tồn theo sát hắn nói: "Bạch Thế Niên, Quận chúa là người mà hoàng thượng và Trịnh vương đều yêu thích ở trong lòng. Nếu Quận chúa quả thật có vạn nhất gì, ngươi không che chở được cho ta đâu, ai cũng không che chở được cho ta. Ta van cầu ngươi, ta van cầu ngươi còn không được sao? Ta không muốn chết , ngươi để cho ta một con đường sống được không?"
Bạch Thế Niên nghĩ đến những lời nói lúc trước của Ôn Uyển , trong lòng khô khốc: "Nàng yên tâm, có ta ở đây, sẽ không để cho nàng bị khi dễ, cũng sẽ không để cho nàng phải đi chịu khổ."
Ôn Uyển triệt để nổi giận, nàng gầm hét lên: "Ta yên tâm, ta dùng cái gì để yên tâm? Đến lúc đó người chết chính là ta, không phải là ngươi. Phải, ngươi là tướng quân đắc dụng của hoàng thượng, hoàng thượng sẽ không trừng phạt nặng ngươi, nhưng hoàng thượng nhất định sẽ xử tử ta. Bạch Thế Niên, nếu như đến lúc đó hoàng thượng hạ thánh chỉ nói muốn xử tử ta, ngươi sẽ làm như thế nào ? Ngươi kháng chỉ sao? Kháng chỉ nhưng là tội tru di cửu tộc. Ngươi dám không?"
Bạch Thế Niên ngơ ngác nhìn Ôn Uyển, từ khi bắt đầu biết Thanh nhi chính là tiểu hồ ly, sự mừng như điên ở trong lòng trong nháy mắt đã đóng băng. Thanh nhi rốt cuộc ở trong hoàng cung bị dạy thành cái gì rồi, bị đem dạy thành ngu trung rồi: "Ta nói rồi, hừng sáng ta sẽ dẫn nàng đi tìm Ôn Uyển Quận chúa. Ôn Uyển Quận chúa gặp nạn, không phải là lỗi của nàng."
Ôn Uyển rất buồn bực, làm sao lại đụng tới một nam nhân đầu óc chết người như vậy. Ôn Uyển rất hoài nghi người trước mắt không phải là đại tướng quân anh minh thần võ trong truyền thuyết mà là một người khác: "Bạch Thế Niên, Ôn Uyển Quận chúa gặp nạn không phải lỗi của ta, nhưng là lỗi của ngươi. Ngươi không được quên, Quận chúa hiện tại sống chết không rõ, ngươi cũng phải chịu một nửa trách nhiệm. Nếu như Quận chúa mà chết, hoàng thượng tức giận, chính bản thân ngươi cũng khó mà bảo vệ được, nếu như bây giờ ta trở về còn có một đường sống sót, cứ bị ngươi giam giữ thế này, vốn là không chết cũng sẽ bị ngươi liên lụy tới chết."
Bạch Thế Niên nhìn Ôn Uyển, vuốt Ôn Uyển đầu nói " Hết thảy chờ hừng sáng rồi nói sau! Sau khi trời sáng, ta tự mình cùng nàng đi tìm Ôn Uyển Quận chúa."
Con mắt Ôn Uyển nhoáng một cái đã bị kéo vào một lồng ngực rộng rãi. Trời tháng tám giống như là bị một cái bếp lò nóng mà bị ôm vào trong ngực, thật sự nàng có cảm giác rất muốn chết.
Chuyện lúc trước, Ôn Uyển là một chút cũng không nhớ rõ. Ôn Uyển nhìn thấy trong đáy mắt của Bạch Thế Niên có lửa, liền vô cùng khẳng định, người này quả thật đối với bé gái có yêu thương nhiệt tình tới cố chấp.
Ôn Uyển cố gắng tránh thoát khỏi kiềm chế của người này, nhưng Bạch Thế Niên là một kẻ theo chủ nghĩa bá đạo, đem nàng gắt gao kiềm chế ở bên trong.
Trong lòng Ôn Uyển phát khổ, nàng làm sao lại gặp một người như thế. Tin đồn quả nhiên không thể tin a: "Bạch Thế Niên, ngươi thả ta đi! Ta không biết tại sao ngươi phải chấp nhất như vậy, nhưng ta không muốn chết. Những năm này, ta mặc dù trôi qua rất cực khổ, nhưng ta không muốn chết."
Bạch Thế Niên rất tức giận, giọng nói vô cùng kiên định: "Ta sẽ không để cho nàng đi chịu chết ."
Ôn Uyển nhìn Bạch Thế Niên, trong mắt đều lộ ra vẻ cầu khẩn : "Bạch Thế Niên, ngươi rốt cuộc bởi vì sao cố chấp như vậy? Hoàng thượng và Trịnh vương có bao nhiêu thương yêu Quận chúa, nếu ngươi không biết. Ngươi đi hỏi người nhà của ngươi xem. Ngươi cứu không được ta."
Thần sắc Bạch Thế Niên bất động: "Bởi vì nàng là thê tử của ta, ta sẽ không để cho nàng có việc. Dù phải liều mạng mạng của ta, ta cũng sẽ không để cho nàng có việc."
Ôn Uyển kinh ngạc mà nhìn hắn, nàng biết cho dù nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng. Cuối cùng chỉ đành thở dài một tiếng, không nói nữa.
Bạch Thế Niên nhìn bộ dáng của Ôn Uyển , rất đau lòng: "Nương tử, nàng yên tâm, không có việc gì. Mọi chuyện đều có ta ở đây, ta sẽ không để cho nàng có việc . Ta sẽ không để nàng đi để chịu khổ như vậy."
Ôn Uyển cúi đầu, nàng không biết hiện tại mình nên làm cái gì. Nàng lại càng không hiểu tự tin của Bạch Thế Niên là từ đâu tới. Nên khuyên nên nói tất cả nàng đều làm rồi nhưng vô dụng. Nói không thông, hắn cũng không thả nàng đi. Biện pháp duy nhất, chính là đem hắn đánh ngất xỉu, sau đó rời đi. Nhưng nàng đánh ngất xỉu được hắn sao? Ôn Uyển quả thật không có nắm chắc.
"Tiểu hồ ly, Thanh nhi." Ôn Uyển đang suy nghĩ xem có biện pháp gì là tốt nhất liền nghe được âm thanh như vậy. Vừa ngẩng đầu lên liền thấy người trước mắt bỗng trở nên to lớn, môi của nàng cũng bị khóa lại .
Ôn Uyển giận đến muốn chết, thì ra những lời mới vừa rồi nàng nói cùng hắn, tất cả đều là nói nhảm. Người này căn bản là một tên sắc lang du côn hữu dũng vô mưu. Ôn Uyển đẩy không ra, nên dùng hết khí lực toàn thân đạp một cái. Người không những không đạp ra ngoài, ngược lại bị Bạch Thế Niên đặt ở phía dưới. Tay chân của nàng dù bây giờ có thể động cũng có sức. Nhưng đối với người nam nhân trước mắt mà nói, quả thực chỉ là gãi ngứa. Ôn Uyển bị kiềm chế lại cũng chỉ có thể ô ô mà kêu lên. Cuối cùng trong cơn tức giận, trò cũ tái diễn, dùng sức cắn xuống, cắn tới khi trong miệng Ôn Uyển có mùi vị máu tanh.
Bạch Thế Niên buông nàng ra, nhìn bộ dáng cực kỳ tức giận của Ôn Uyển, còn cố ý cười nói: "Mới vừa rồi còn đang tốt mà, tại sao lại cắn người rồi? Căn bệnh này cần phải sửa đổi, không thể cắn nữa."
Ôn Uyển cảnh giác mà nhìn hắn: "Ngươi có ý gì?"
Bạch Thế Niên cười nói: "Nàng không nhớ rõ sao? Mới vừa rồi nàng vẫn ôm ta, muốn cùng ta thân mật, chết cũng không buông tay. Nhiệt tình chủ động đến nỗi khiến cho ta không giữ vững được ."
Ôn Uyển căn bản không tin. Tình tình lúc say rượu của nàng trước giờ đều rất tốt, uống rượu say là đi nằm ngủ. Lập tức cắn đôi môi đỏ mọng, thở hổn hển nói: "Ngươi nói nhảm, không thể nào."
Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển không thừa nhận, liền cười ha ha cúi người ở trên tai Ôn Uyển, cố ý đùa nàng: "Điều này sao có thể nói nhảm, nương tử, nàng không biết đâu, mới vừa rồi nàng một mực mời gọi, thiếu chút nữa ta thật không cầm lòng được. Có phải nàng cũng đã quên, chúng ta còn tắm uyên ương nữa."
Ôn Uyển tức giận tới hổn hiển mà kêu lên: "Ngươi lưu manh, ngươi khốn kiếp, ngươi không bằng cầm thú, ta còn nhỏ như vậy làm sao ngươi có thể xuống tay được. Ngươi quá vô sỉ rồi." Tên khốn này, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Bạch Thế Niên nhìn bộ dáng vừa tức giận vừa thẹn của Ôn Uyển, cười ha hả nói: "Chúng ta là vợ chồng, cái gì khốn kiếp lưu manh, sau này không cho nói như vậy nữa. Có điều nàng yên tâm, bây giờ tuổi nàng còn nhỏ, còn chưa có phát triển đầy đủ, chờ sau khi nàng cập kê, chúng ta lại viên phòng."
Mới vừa rồi Ôn Uyển còn một mực nghĩ tới làm sao chạy trốn, nên không có đi chú ý cái vấn đề này. Hiện tại, Ôn Uyển mang theo mâu thuẫn vạn phần mà nhìn người nam nhân trước mặt này.