Trịnh vương trở lại phủ đệ bước vào thư phòng. Trầm Giản nhìn thấy Trịnh vương lặng yên ngồi ở trên bàn. Thì vội vàng lui ra ngoài, để cho hắn một mình yên tĩnh.
Nhưng ngồi vào vị trí xong, vẫn nhịn không được lại một lần nữa đen thư tín ra xem một lần. Thấy trên thư viết ' Nương nhìn con mềm mại khả ái, muốn ôm con nhiều hơn, hôn nhẹ một cái, nhưng nương không dám. Nương sợ một khi ôm con, sẽ không hạ quyết tâm được. Hồng Chương, không nên oán hận nương, nương biết làm như vậy sẽ khiến con bị rất nhiều ủy khuất, ăn rất nhiều khổ. Nhưng nương không có biện pháp, nương chỉ có làm như vậy, mới có thể làm cho con bình an lớn lên. Hồng Chương, nương không cầu gì khác, nương chỉ cầu con cùng Phúc Huy bình an lớn lên, cả đời khỏe mạnh. Chỉ cần các con có thể khỏe mạnh bình an, nương đã mãn nguyện rồi."
"Mẫu hậu, mẫu hậu..." Trịnh vương trước mặt càng không ngừng hiện lên những lời Tô Hoàng hậu nói trong thư, lầm bầm cúi đầu kêu khóc. Đều nói nam nhi không dễ rơi lệ, chẳng qua là chưa tới lúc thương tâm. Trịnh vương cũng là người kiên cường rắn rỏi, chỉ đổ máu không đổ lệ. Nhưng bây giờ, Trịnh vương đang cầm phong thư này, nhìn giữa những hàng chữ trong thư đều là không nỡ cùng đau thương, còn có những ác mộng, những ủy khuất cùng không cam lòng, bị khuất nhục cùng phẫn hận kia, vào giờ khắc này, đều hóa thành nước mắt chảy ra.
Rốt cục đã xác nhận, quả thật mẫu hậu hắn chỉ vì có thể làm cho hắn sống sót, mà dùng kế sách này. Mẹ của hắn là mẫu thân vô cùng nhẫn tâm nhưng cũng là mẫu thân nhân từ nhất trên đời này. Trịnh vương trước kia thường xuyên gặp ác mộng, trong mộng đều là Đỗ Dung Hoa cầm roi còn luôn mắng hắn làm sao mà không chết đi, dùng roi quất hắn, phạt hắn đứng trong tuyết, cả người đều là tuyết, mỗi lần gặp ác mộng đều là tuyết lớn đem đè đến thở không nổi, gần sắp chết đi, những chuyện cũ kia, đã trở thành ác mộng trong lòng Trịnh vương xóa không được.
Trịnh vương vừa thương tâm vừa thoải mái. Những tảng đá đè nén trong lòng hắn bao năm qua, rốt cục cũng biến mất. Qua thật lâu hắn mới khôi phục cảm xúc bình thường.
Đại môn phủ Trịnh vương, sắp bị đạp phá. Trịnh vương phi không dám làm chủ, nên sai người đi xin chỉ thị của Trịnh vương, biết hắn ở trong thư phòng. Nàng cũng không dám tự ý làm chủ. Không thể làm gì khác hơn là đóng cửa từ chối tiếp khách, làm như vậy là phương pháp ổn thỏa nhất.
"Vào đi." Đã qua hơn nửa ngày. Tâm tình khôi phục bình thường, Trịnh vương hướng về phía ngoài kêu. Ánh mắt tuy có chút sưng đỏ, nhưng vẻ mặt cũng bình thản rất nhiều, không có lạnh nhạt như lúc trước nữa.
"Chúc mừng thái tử điện hạ, chúc mừng thái tử điện hạ. Thái tử điện hạ. Rốt cục cũng đợi đến khi hoàng thượng cho người chính danh a" Trầm Giản lập tức chúc mừng. Không chỉ được thái tử vị còn để cho hoàng thượng chính miệng xác nhận hắn là nhi tử Thánh Nguyên Hoàng hậu. Thánh Nguyên hoàng hậu, xuất thân từ Tể tướng phủ Tô gia. Tô gia lại là gia tộc nổi danh nhất vương triều Đại Tề gần ngàn năm qua. Trịnh vương có xuất thân này, rất dễ dàng được phái thanh lưu cùng phía trung gian ủng hộ. Như vậy, Thái tử điện hạ có thể được Tể tướng đương triều cùng triều thần toàn tực ủng hộ. Ngôi vị thái tử của Trịnh vương sẽ vô cùng ổn định.
"Vương... chúc mừng thái tử điện hạ, chúc mừng thái tử điện hạ." Mọi người rối rít chúc mừng. Đám người Trịnh vương phi được tin Trịnh vương đi ra khỏi thư phòng, tất cả đều là chạy tới trước tiên, sắc mặt vui mừng đi ra ngoài chúc mừng Trịnh vương. Vương gia thành thái tử, địa vị của các nàng lập tức như nước lên thì thuyền lên.
Trịnh vương cũng không có sắc mặt vui mừng, ngược lại mặt lại có vẻ đau thương. Hắn từ lời phụ hoàng mà nghe ra, cũng từ trong thư mẫu hậu lưu lại cho hắn. Hắn biết. Mẫu hậu là vì Đại Tề, vì phụ hoàng mới làm ra chuyện tình quyết tuyệt như vậy. Vì có thể làm cho mình bình an sống sót, phải dùng thủ đoạn kịch liệt bậc này. Mẹ của hắn, vì Đại Tề, vì phụ hoàng, thế nhưng đích thân đem mình đưa lên con đường hoàng tuyền. Đây là việc làm cần đến quyết đoán bực nào, lòng dạ bậc nào. Nên hiện tại hắn không cảm nhận được bất kỳ vui sướng nào, ngược lại trách nhiệm nặng nề.
Trịnh vương lập tức hạ lệnh, tất cả như thường, không cho làm ra bất kỳ hành động biểu lộ vui mừng gì. Tiếp theo, Trịnh vương lập tức đến Thượng Thư phòng, nói muốn trước khi đại điển sắc phong diễn ra, đi dâng hương cho Thánh Nguyên Hoàng Hậu và cúng tế một phen trước.
Ôn Uyển nhận được tin tức, bảo Trịnh vương mang theo nhiều thị vệ một chút. Hoàng đế nhìn bộ dạng cẩn thận từng li từng tí của Ôn Uyển thì cười cười, sai người truyền lời nói mang hai trăm thị vệ đi theo.
Cũng trong cùng một ngày, hoàng đế hạ thánh chỉ, Triệu vương và Hằng vương phải lập tức trở về đất phong, nói cách khác, địa vị Trịnh vương đã ổn định.
Triệu vương từ Phủ Tông Nhân đi ra liền phát điên một trận. Mình khổ tâm tiến hành kế hoạch ba mươi năm, mắt thất sắp thành nhưng lại bại. Mà thua cũng là thua bởi một quân cờ, thua ở con cờ tâm huyết mình dâng lên muốn lợi dụng. Nếu như ban đầu không phải đầu óc mình nhất thời mơ hồ, mà là lập tức giết cái tai tinh này thì căn bản sẽ không phải là cái kết quả hiện tại.
"Ban đầu dùng Ôn Uyển làm mồi dụ, là sai lầm nhất cũng làm chuyện thất bại nhất trong đời Bổn vương." Triệu vương giọng đầy căm hận. Ai có thể ngờ, mẹ con hắn khổ tâm tiến hành ba mươi năm, lại bị hủy bởi một con cờ tầm thường. Bảo hắn làm sao có thể không hận, không bực, không giận.
"Vương gia, chuyện đã qua, truy cứu đã không còn ý nghĩa rồi. Hiện tại hãy thử nghĩ xem, sau này nên làm như thế nào? Ba ngày sau, chúng ta phải về đất phong rồi." Trang tiên sinh rất tỉnh táo nói.
"Ta muốn cái nha đầu chết tiệt kia chết, ta nhất định phải làm cho nó chết, ta mới có thể giải cái mối hận trong lòng." Triệu vương vừa nghĩ tới hai chữ Ôn Uyển này, thì hận không thể bới da của nàng, rút gân nàng, uống máu của nàng, mổ bụng rút xương của nàng mới có thể giải hận.
Trước lăng mộ Thánh Nguyên Hoàng hậu, thái tử bi thương không dứt. Bản thân hắn suy nghĩ ngàn lần vạn lần, đau qua lại hận qua, nhưng không nghĩ rằng, mẫu hậu của mình không chỉ đối với hắn nhẫn tâm, còn đối với bản thận mình ác hơn. Thái tử đứng thật lâu trước lăng mộ Thánh Nguyên Hoàng Hậu, đứng thật lâu thật lâu.
"Mẫu hậu, người yên tâm, nhi tử sẽ không để cho người thất vọng." Thái tử quỳ trước lăng mộ, vừa khóc. Cuối cùng ở trước lăng mộ Thánh Nguyên Hoàng Hậu, nặng nề mà phát hạ cái lời thề này.
"Quận chúa, quận chúa..." Hạ Ảnh được tin tức này, kích động sắc mặt ửng hồng. Ôn Uyển lạnh lùng mà liếc nàng, lại không nói gì.
Ôn Uyển sau khi nhận được tin tức Trịnh Vương được phong làm thái tử, không hề có chút hưng phấn ngược lại rất bình tĩnh. Dường như là không có nghe thấy gì vậy. Hạ Dao biết rõ tính tình Ôn Uyển. Dựa theo tính tình không muốn ôm lấy công việc của Quận chúa, sợ cho rằng làm hoàng đế không chỉ là chuyện không tốt, mà còn là một cái khổ sai a!
Không nói đến ai khác, mà ngay cả hoàng đế đều cười hỏi, như thế nào mà ngay cả một điểm vui mừng cũng không có.
Ôn Uyển chán ghét nói: "Cái này có cái gì để cao hứng chứ, nhìn ông ngoại đã thấy rõ, làm hoàng đế vừa khổ vừa mệt, quanh năm suốt tháng khó có được vài ngày nghỉ. Hiện tại quốc khố trống rỗng không có bạc, được cái ngôi vị này, còn phải mỗi ngày vì tiền mà phát sầu, mỗi lần đều là chặt đầu cá vá đầu tôm, bên dưới thần tử ngày ngày khóc lóc đòi tiền, con thấy mà sợ. Được một cái việc làm mệt mỏi như vậy, con làm sao, làm sao đều không có cảm giác cái vị thái tử này, có giá trị chỗ nào để cao hứng, có cái gì tốt để chúc mừng." Ôn Uyển gần đây không có tránh kiêng kị khi nói ra suy nghĩ chân thật của bản thân. Nàng đi theo bên người hoàng đế hai năm, đối với chuyện quốc khố không có bạc, đại thần bên dưới lại mỗi ngày kêu khóc đòi tiền đã sớm mệt mỏi.
Đương nhiên, Ôn Uyển không nghĩ qua làm hoàng đế sẽ được hưởng thụ vô tận vinh hoa cùng phú quý. Ở trong mắt nàng, trở thành hoàng đế thì phải có trách nhiệm. Ngươi phải gánh vác vấn đề sinh kế của cả dân chúng thiên hạ. Đạt được bao nhiêu quyền lợi đồng thời ngươi cũng nhất định phải bỏ ra bấy nhiêu trách nhiệm.
Chỉ vài câu nói bình thường như vậy, khiến cho hoàng đế á khẩu không trả lời được, lại để cho Ôn công công trợn mắt há mồm, Ôn công công thật sự thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh. Bao nhiêu người tha thiết mơ ước vị trí này, bao nhiêu người si tâm vọng tưởng đều muốn ngồi lên vị trí này, vậy mà Quận chúa chẳng thèm ngó tới thậm chí còn có chút bài xích.
Sau khi hoàng đế á khẩu, thì cười ha ha: "Ha ha, không sai, làm hoàng đế thật là một công việc khổ nhất trên đời này." Hồi tưởng lại mấy chục năm qua, thật đúng là công việc vừa khổ vừa mệt mỏi. Tuy được hưởng vinh hoa phú quý thật, nhưng đồng dạng ông cũng đã mất đi rất nhiều thứ.
"Người tới, đem lời này truyền cho Trịnh Vương." Hoàng đế lập tức lại để cho người đem lời này truyền cho Trịnh vương.
Trịnh vương nghe xong không nhịn được cười lên, đồng thời trong nội tâm cũng thấy ấm áp. Hôm nay thiên hạ này, cũng chỉ có mình Ôn Uyển nói lời như vậy. Chính hắn cũng biết vấn đề của triều đình hiện nay. Nên Ôn Uyển ở bên người hoàng đế, cũng đồng dạng hiểu rõ.
Trầm Giản nhìn Trịnh vương, hiện tại có lẽ gọi thái tử điện hạ, rốt cục lộ ra bộ dạng cao hứng. Trong nội tâm âm thầm nói, coi như đây là công việc khổ nhất mệt nhất cần làm, cũng có bao nhiêu người tranh giành vỡ đầu thậm chí đạp lên vô số mạng người để giành đấy. Nếu những lời này, người khác nói thì là sĩ diện cãi láo, nhưng xuất phát từ miệng Ôn Uyển Quận chúa, chỉ có quan tâm nhiều thôi. Hoàng đế có thể sẽ đi ngao du, bắt đầu chú trọng dưỡng thân, sẽ đem chính quyền giao cho thái tử, tuy còn nắm giữ quân quyền không có giao ra, nhưng với thế cục bây giờ, cũng rất tốt. Mà hết thảy mọi chuyện có một nửa công lao của Quận chúa. Thái tử có thể có hôm nay, Quận chúa có công lao hàng đầu.
"Trịnh vương trở thành thái tử. Cuộc sống của Ôn Uyển sau này, thì càng thuận lợi rồi." Mai nhi nâng cao cái bụng lớn, sau khi nhận được tin tức, vừa cười vừa nói. Địa vị Ôn Uyển càng kiên cố, nàng cũng có thể có nơi đi lại nhiều một chút. Vừa dứt lời, đột nhiên lớn tiếng kêu lên.
"Nhanh, mau gọi bà đỡ, thế tử phu nhân sắp sinh rồi. Mau đi thông báo cho phu nhân một tiếng." Bình nhi phản ứng cực nhanh, phân phó từng cái rõ ràng.
Đau một ngày một đêm, cuối cùng cũng đem hài tử sinh hạ được. Lúc nàng tỉnh lại thì đã bình minh rồi. Nhìn thấy trượng phu đứng bên cạnh, bộ dạng ôm hài tử vui mừng không thôi, vội hỏi: "Là nhi tử hay nữ nhi."
"Nàng không phải rất nắm chắc là nhi tử đấy ư, đương nhiên là nhi tử rồi. Đến, Hổ ca nhi, gọi cha, gọi cha." La Thủ Huân có nhi tử, yêu thích vô cùng.
Mai nhi nghe được là nhi tử, trái tim cũng buông xuống. Hiện tại không cần phải chờ đợi lo lắng rồi. Lập gia đình làm vợ mới biết được, lúc trước mẫu thân vì cái gì nhất định phải đem nàng đến phủ quốc công. Cho dù trong nhà xảy ra chuyện, mẹ chồng đới với nàng vẫn như lúc đầu, bảo hộ có thừa. Thời điểm mang thai, mẹ chồng vẫn như mẫu thân chiếu cố chính mình. Tuy trượng phu có chút háo sắc, nhưng Mai nhi vẫn thấy rất thỏa mãn.
"Nàng yên tâm dưỡng thân thể, không được suy nghĩ những cái thứ loạn thất bát tao(*) kia. Ta đã cưới nàng, sẽ đối với nàng thật tốt." La Thủ Huân nói rất tinh tế, nhìn thấu thê tử gần đây thần sắc không đúng nên cẩn thận an ủi.
(*): là những chuyện lộn xộn, lung tung, rối loạn
Mai nhi nhẹ gật đầu, trong lòng thấy rất dễ chịu, nhẹ nhàng hỏi : "Nhi tử lấy danh tự, gọi là Hổ ca nhi a?"
"Ừ, đợi con chúng ta trưởng thành, một quyền có thể đánh chết một lão hổ. Nàng nói có đúng hay không, Hổ ca nhi." Đối với nhi tử, hắn vui mừng mà kêu.
Mai nhi nhìn, lão hổ, cho rằng lấy thân thể to lớn, tuy thô tục một chút, nhưng là nam hài tử thô tục cũng không sao cả. Chỉ lần sau tên của nữ nhi, phải do nàng đặt. Nhìn nhi tử béo mũm mĩm, trong lòng Mai nhi đầy thỏa mãn.