Ôn Uyển ở trong hoàng cung hơn một tháng, lại giống như ở đến vài năm. Thời điểm đi vào bụng còn bằng phẳng. Lúc đi ra, thì bụng đã lớn.
Ôn Uyển đẩy Hạ Dao đang muốn đỡ mình ra, chậm rãi đi tới. Cũng không phải là già bảy tám mươi tuổi, lúc này đang mang thai, cần phải vận động nhiều hơn. Không chỉ hiện tại, về sau càng phải bắt đầu vận động nhiều hơn rồi.
Ôn Uyển trở lại trong phủ đệ, khẩu vị tốt thoáng chốc ăn hết hai chén cơm, ăn hết hai bàn đồ ăn, mà còn uống một chén canh, mới cảm thấy no bụng: "Ta làm sao ăn hết nhiều như vậy?" Nếu ăn đến cảm thấy chướng bụng cũng đúng, nhưng vấn đề là một chút cũng không cảm thấy chướng ah! trong long Ôn Uyển có chút sầu lo.
Hạ Dao rất im lặng: "Quận chúa, người bây giờ là một người ăn cho hai người. Ăn nhiều hơn nữa có quan hệ gì đâu. Không thể ăn mới đáng lo lắng đấy!"
Ôn Uyển cảm giác, cảm thấy ăn được nhiều hơn, liền hỏi Trương thái y một chút. Trương thái y cũng nói là bình thường ah! Có điều nhìn Ôn Uyển lo lắng, thì Trương thái y uyển chuyển nói cả buổi.
Ôn Uyển buổi tối trước khi đi ngủ liền soi gương. Nắm bắt khuôn mặt không có thịt của mình, cái bộ dáng này, không cần tới ba tháng có thể dưỡng trở về. Nhiều thịt khẳng định là có đấy, chỉ sợ là tăng trưởng quá nhanh ah!
"Quận chúa, Bình phu nhân đã tới." Bình phu nhân tất nhiên là nói Chân Chân. Chân Chân nhận được tin Ôn Uyển trở về phủ Quận chúa, lập tức đi tới.
Hạ Dao nhìn một cái liền cảm thấy không có chuyện tốt.
Chân Chân nhìn Ôn Uyển mặc dù có chút tiều tụy, nhưng khuôn mặt lại tốt. Lúc này lại nàng đang mặc một thân đồ mặc ở nhà, đầu nghiên một bên đang lười nhác nằm ở trên giường hoa mỹ. Nàng liền che miệng cười cười: "Tuy gầy đi rất nhiều, nhưng mà tinh thần không tệ."
Ôn Uyển rất kỳ quái hỏi: "Cười cái gì, trong kinh thành có phải lại phát sinh chuyện gì hiếm có hay không?"
Chân Chân đang cười, đồng thời cũng vô cùng kính nể lá gan của Ôn Uyển: "Hiện tại toàn bộ kinh thành không người nào không biết. Sau khi muội mang thai, tính tình cổ quái, không chỉ cau mặt với Hoàng thượng, còn đối với Hoàng Thượng phát đại tính tình. Hoàng Thượng đều không có nói ngươi vài câu, mỗi ngày dụ dỗ ngươi, Hoàng Thượng đối với ngươi, thật sự là so với cha và con gái còn hơn! Thậm chí Hoàng Thượng còn vì ngươi. Còn phát tác với Ngự Sử. Ta nói ngươi cũng quá lớn mật rồi, dám phát giận với Hoàng Thượng, cũng không sợ Hoàng Thượng nổi giận, trị ngươi tội bất kính."
Đầu tiên sắc mặt Hạ Dao trầm xuống. Nhìn thần sắc Chân Chân là thật tình, thật giống như đang nhìn một người ngu ngốc. Nếu không phải đối với Chân Chân quá mức quen thuộc, Hạ Dao tuyệt đối cho rằng nàng đang thăm dò điểm mấu chốt của Ôn Uyển. Không ngờ còn có người ngu ngốc đến vậy. Nhiều người chết như vậy đều do quận chúa gây ra (ít nhất biểu hiện ra là như thế). Bây giờ lại nói việc này ở trước mặt Quận chúa, thật ngu ngốc.
Ôn Uyển không muốn nghe loại đề tài này: "Nghe bọn họ nói lung tung đấy, vị Ngự sử kia là kẻ lỗ mãng, nên bị trở thành mũi giáo bị sai khiến." Ôn Uyển hiện tại chỉ muốn tâm tình thoải mái, không muốn đem chuyện tình xấu đến cho nữ nhi bảo bối của nàng. Cho nên, đối với một ít lời nói vẫn có thể không để ý.
Chân Chân nhìn bụng Ôn Uyển, mỉm cười nói: "Nếu là con gái, chúng ta kết làm thân gia a! Đương nhiên, ta hi vọng ngươi sinh con trai, tốt nhất là long phượng thai một trai một gái."
Hạ Dao nhìn thấy vậy thì có chút không kiên nhẫn. Nói nhiều như vậy làm cái gì? Bình Thượng Đường cùng Tô Chân, một ngươi vô tình vô nghĩa, một người ngu ngốc, con nuôi dạy ra có thể tốt hơn chỗ nào. Cũng không biết vì sao Quận chúa đối với Tô Chân Chân có kiên nhẫn như vậy. Nếu là nàng đã sớm không cho vào cửa rồi. Cũng không nghĩ kỹ, chính mình là cái rễ hành gì? Quận chúa nếu không nhớ tình bạn cũ, thì đại môn nàng cũng không có tư cách bước vào.
Ôn Uyển lập tức cự tuyệt: "Không được, con của ta. Nội trong ba đời sẽ không cưới gả."
Chân Chân nghi hoặc nhìn Ôn Uyển, không biết tại sao lại nói như vậy.
Ôn Uyển chuyển cho nàng một cái lý luận Tây Dương: "Ta xem một quyển sách Tây Dương. Trong sách nói người họ hàng gần trong ba đời mà kết hôn, tiểu hài tử sinh ta xác suất thân thể không trọn vẹn cùng thân thể không tốt so với vợ chồng bình thường cao gấp mười lần (cố ý khuếch đại số liệu). Cho nên, con của ta kiên quyết không tìm một nửa khác trong họ hàng anh em bà con."
Chân Chân có chút không rõ: "Còn có chuyện như vậy sao?" Người ôm cách nghĩ này rất nhiều, cô cháu làm ông tức( bố mẹ chồng- nàng dâu), bình thường sẽ ít đi rất nhiều điều khó dễ. Hơn nữa lại là người một nhà, sau khi về nhà chồng hai người có thể dựa vào giúp đỡ lẫn nhau. Đây cũng là lý do vì sao những người làm mẹ chồng kia, rất vui vẻ để cho cháu gái của mình tiến gả vào nhà. Chân Chân cũng chỉ là dựa theo chiều hướng phát triển này mới nói như vậy, hiện tại cũng không biết trong bụng hai người là nam hay là nữ nữa. Nhưng lý do Ôn Uyển thoái thác lại làm cho nàng lắp bắp kinh hãi.
Ôn Uyển vừa cười vừa nói: "Người khác không tin nhưng ta lại rất tin tưởng đấy. Ta vì đời con cháu khỏe mạnh mà nghĩ. Vẫn chú ý cẩn thận một chút vẫn hơn. Ngươi cũng thế, cố chọn lựa cho kỹ."
"Ngươi lo lắng quá nhiều rồi." Chân Chân kinh ngạc qua đi, thấy Ôn Uyển không đáp ứng, cũng không đặt quá nhiều tâm tư ở điều này. Hiện tại còn không biết là nam hay là nữ? Coi như là nữ thì thời gian còn dài, không gắp ở nửa khắc này. Hai người vừa rảnh rỗi nói nhiều them vài câu.
Chân Chân cười kéo tay Ôn Uyển nói xong: "Con của ngươi đại khái là tháng mười sinh ra. Phải chuẩn bị túi nhỏ các loại, còn phải chuẩn bị áo nhỏ mùa đông, các loại áo bông nhỏ, thật nhiều y phục nhỏ đấy, ngươi hãy chuẩn bị dần đi." Chân Chân cố ý trêu ghẹo Ôn Uyển. Ngẫm lại, Ôn Uyển ngay cả giá y của mình đều phải người khác làm. Muốn nàng may cho hài tử, chỉ có một kết quả, đó là không thể nào.
Khinh bỉ trong mắt Hạ Dao đều không mang chút che dấu. Nếu không phải Hạ Dao khí tràng quá mạnh mẽ, thì nha hoàn bên cạnh Chân Chân đoán chừng đã muốn mở miệng khiển trách. Nhưng mà lúc này, nha hoàn chỉ có thể cúi đầu, coi như mình không phát hiện. Biệt hiệu Diêm Vương của Hạ Dao cũng không phải khoác lác mà ra, là sát nhân giết người thật sự.
Ôn Uyển đảo mắt một vòng: "Hài tử còn nhỏ mà vội cái gì nha! Không phải vội, đến lúc đó cần thì gọi phòng may vá đi làm là được. Thật sự gấp quá thì gọi người châm tuyến cục làm một ít tới."
"Ngươi nha, quần áo hài tử đều không quan tâm. Cũng không biết con của ngươi có thể oán trách người làm mẹ này không quan tâm nó hay không?" Chân Chân nhìn bộ dáng Ôn Uyển, biết rõ không có lo lắng đấy.
"Ai vừa sinh ra đã biết làm mẹ như thế nào? Tất nhiên là phải từng bước một tự học hỏi. Hiện nay lúc này vừa vặn, vừa học tập vừa làm, không phải càng hưởng thụ sao?" Ôn Uyển vừa rồi mất tự nhiên một hồi, hiện tại lại trả lời rất có thứ tự. Lời này là thật sự, ai mà không từng bước tự học hỏi đâu.
"Nhìn ngươi mặc y phục kiểu dáng này, thật đúng đoan trang cao quý." Chân Chân nhìn Ôn Uyển mặc một thân y phục rộng thùng thình đơn giản, Hán phục đã được sửa chữa lại nhưng lại không lộ ra giản dị.
"Đây là Hán phục, ta cảm thấy mặc thoải mái dễ chịu, thì để cho người làm nhiều hơn mấy bộ, thuận tiện đem cái cổ áo này đều sửa lại. Mặc cũng không tệ lắm." Ôn Uyển đem cổ áo sửa hơi cải biến đi một chút, khảm mấy đường viền màu đen hoặc là màu sắc khác, nhìn thấy liền có hương vị khác. Hôm nay nhiều người lại theo phong cách này.
"Ngươi nha, ý tưởng luôn nhiều như vậy." Chân Chân vừa cười vừa nói.
Ôn Uyển cười ha ha nói: "Không nghĩ ngợi thêm làm sao mà được, theo ta trong khố phòng có nhiều vải, không lấy sửa lấy ra sài làm dạng xiêm y nào, không được đầy đủ đều lãng phí. Để chúng mốc meo cũng đau lòng."
Hai người nói chuyện một hồi lâu, đều là một ít kinh nghiệm dạy dỗ trẻ con. Ôn Uyển nghe khá chăm chú, cũng từ đó có thể nghe được rất nhiều chuyện mà nàng không biết.
Chân Chấn quấn nửa vòng. Rốt cục cũng nói đến chính sự: "Quận chúa, phu quân muốn điều ra ngoài. Hắn nói luôn ở trong kinh thành đối với mọi chuyện ở các địa phương biết không nhiều lắm. Muốn đi lịch lãm rèn luyện, ngươi thấy thế nào?"
Ôn Uyển nở nụ cười, xem bộ dáng này. Hẳn là nhìn thấy có chỗ thiếu người mới nói đấy. Nhưng có thể biết đi ra bên ngoài để tránh đầu gió, cũng không có ngu xuẩn đến hết thuốc chữa. Vì bốn đứa bé, Ôn Uyển cảm giác có lẽ mình cũng nên nói nhiều vài lời: "Thượng Đường năm nay hai mươi sáu tuổi thì đã là quan viên Tam phẩm, ở kinh thành muốn tiến một bước, cũng không có hai cái ô che chở là không thành, dù sao đến vị trí này, điều cần chính là từng trãi. Hắn nghĩ đến việc đi tham quan rèn luyện một phen là tốt."
"Ôn Uyển. Tướng công nói hôm nay có ba vị trí khuyết thiếu. Một là Giang Nam Bố Chính Sử ( là nhị phẩm), một là Hồ Quảng Án sát sứ (là Tam phẩm), một là Sơn Đông Diêm Vận sử vận dụng vật tư( là Tam phẩm). Nếu vận tác được tốt , có lẽ có thể bổ sung muối vận dụng tư vận bị thiếu. Ôn Uyển, theo ngươi thì sao?" Đây cũng không phải là Chân Chân có chủ ý cố vấn, mà là Thượng Đường muốn hỏi. Nói đúng ra, là Tô Tướng dụng tâm vì Bình Thượng Đường dò xem thái độ của Ôn Uyển. Bình Thượng Đường tự mình hướng vào chính là Giang Nam Bố chánh sử.
Ôn Uyển nghĩ nghĩ, rồi nói: "Giang Nam Bố chính sử chính xác là cao hơn hắn hai cấp, hẳn là không được. Chức vị Diêm Vận sử vận dụng. Lợi lộc thì nhiều, nhưng nguy hiểm cũng rất lớn. Hơn nữa Sơn Đông bên kia có Tổng đốc hình như là người của Thái tử, đi làm sao được. Khó tránh khỏi phải cùng đám người bọn họ liên hệ. Làm không tốt một cái, sẽ dính dáng đến bọn họ, đến lúc đó muốn bứt ra cũng khó. Ta thấy Hồ Quảng Án sát sứ ngược lại là không tệ, tuy không có giàu có như Giang Nam, không có lợi lộc phong phú như Diêm Vận sử vận dụng, nhưng hơn ở chỗ Hồ Quảng Tổng đốc là người ngay thẳng, người trong sạch. Quan trọng nhất là đại thần tâm phúc của Hoàng Thượng, Thượng Đường đi chủ yếu là để rèn luyện nhiều một chút, những thứ khác chỉ là thứ yếu." Ôn Uyển nói những lời này, coi như là lời tâm huyết rồi.
Chân Chân vốn còn muốn nói Bình Thượng Đường vừa ý chính là Giang Nam Bố Chính sử. Nhưng nghe Ôn Uyển nói như vậy, liền hiểu được là không đáng tin cậy. Cũng không có tiếp tục nói nữa. Chỉ nói trở về nói cho Bình Thượng Đường.
Hạ Dao nhìn bóng lưng Chân Chân, trong mắt tràn đầy khinh thường cùng tức giận. Lúc này là lúc nào rồi, còn chạy tới hỏi Quận chúa cái này. Coi Quận chúa nhà bọn họ là cha hay là mẹ đám bọn hắn, còn có người vô sỉ như vậy sao?"Quận chúa, ta đi ra ngoài một lát." Nếu là ngày thường thì Hạ Dao sẽ không tức giận như vậy. Nhưng mà chuyện lần này, đem Bình Thượng Đường cùng Tam hoàng tử quan hệ mật thiết điều tra ra ( trước kia không có quá nhiều chú ý). Cái này đối với Hạ Dao mà nói, là việc phản bội Ôn Uyển. Ai mà không biết Ôn Uyển là trung lập, Bình Thượng Đường vốn nên đứng bên phía Ôn Uyển. Bình Thượng Đường làm như vậy, không biết còn tưởng rằng Quận chúa cũng cùng Tam hoàng tử lui tới mật thiết. Cho nên, Hạ Dao trong lòng hỏa rất lớn.
Nếu là Ôn Uyển thường ngày, có thể sẽ chú ý thần sắc Hạ Dao. Nhưng mà hiện tại, nàng không có tinh thần! Nói chuyện và suy nghĩ nhiều một chút, thì muốn đi ngủ rồi. Nên không có nghĩ nhiều, liền để cho nàng đi xuống.
Hạ Dao đi ra ngoài nhìn thấy Chân Chân. Mặt không biểu tình nói: "Bình phu nhân, ta hi vọng ngươi nhớ kỹ một chuyện, Quận chúa nhà ta hiện tại cần an tâm dưỡng thai, về sau có những chuyện như vậy, tự các ngươi hãy giải quyết, muốn đi nơi nào, tự mình đi tìm người đi tìm quan hệ. Không cần ngay cả chuyện lông gà vỏ tỏi gì cũng tới tìm Quận chúa. Quận chúa nhà ta không phải là vú nuôi của ngươi, ngươi cũng không phải còn chưa dứt sữa."
Chân Chân tròng mắt muốn trừng ra ngoài: "Ngươi..."
Ánh mắt Hạ Dao sắc bén lóe lên: "Quận chúa trọng tình là đúng vậy, nhưng ngươi đừng đem lòng tốt của Quận chúa trở thành việc đương nhiên. Ngươi tốt nhất nên biết rõ ràng, lúc trước đem ngươi gả cho Bình Thượng Đường, là tướng gia cầu Quận chúa nhà ta cho ngươi gả tới, không phải Quận chúa nhà chúng ta đi cầu Tô gia. Những năm này, Quận chúa chúng ta đối với ngươi đã hết lòng hết dạ. Ngươi cũng nên có chút tự mình hiểu lấy."
Sắc mặt của Chân Chân đã thành màu gan heo rồi. Thiếp thân nha hoàn bên người thì nhịn không được nói chen vào: "Làm càn, sao ngươi lại dám nói với phu nhân những lời như vậy."
Hạ Dao không cần động thủ, bởi vì động thủ cùng nha hoàn là hạ thấp thân phận của nàng. Chỉ thấy nha hoàn đi theo Hạ Dao đến tát cho nha hoàn kia một cái, nha hoàn của Chân Chân trực tiếp ngất đi.
Hạ Dao lạnh lùng nói: "Đi về nhà đi, suy nghĩ thật kỹ xem ngươi có cuộc sống hôm nay là ai cho. Dù nuôi một con chó, nó còn quẫy đuôi với chủ nhân, còn chia sẽ với chủ nhân. Mà phế vật như ngươi vậy, ta cũng không hy vọng xa vời ngươi đến chia sẽ với Quận chúa chúng ta, chỉ cần đừng đến làm ta buồn nôn là được rồi. Nếu như có lần tiếp theo, ta sẽ khiến ngươi không bước lên được đại môn phủ Quận chúa. Dù ngươi có chết ở Bình phủ, cũng đừng nghĩ để cho Quận chúa nhà chúng ta nhìn thấy ngươi. Tiễn khách."
Chân Chân không thể tin mà nhìn Hạ Dao: "Đây, đây là ý tứ Ôn Uyển?"
Trong mắt Hạ Dao hiện lên chán ghét: "Quận chúa nhà ta nhân thiện, tất nhiên sẽ không nói lời như vậy. Đây là ý của ta. Quận chúa có thể dễ dàng tha thứ cho ngươi nhưng ta thì không. Nhớ kỹ, đây là lần cuối cùng. Lần sau nên tự biết có chuyện gì thì tới nơi này. Không có việc gì thì ít đến đi."
Trong mắt Chân Chân có lửa giận: "Ngươi, ngươi thật sự là quá láo xược, ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi dám làm chủ cho Ôn Uyển?" Nếu Ôn Uyển có ý tứ này cũng thôi đi, nhưng nàng ta lại dám tự tiện chủ trương. Lúc trước Ôn Uyển còn nói mình chống đở không nổi một phủ. Nhưng hôm nay trong phủ Quận chúa đều bị một cái nô tài làm chủ rồi. Còn có chuyện gì so với chuyện này kỳ quái hơn sao?
Trong mắt Hạ Dao tràn ngập khinh bỉ: "Ngươi quả thật nói đúng. Ta đúng là có thể làm chủ cho Quận chúa. Trước kia nhìn nể mặt Quân chúa, ta cũng nhẫn nại một hai rồi. Nhưng hiện này ta không có phần kiên nhẫn này nữa? Nếu không phải Quận chúa dễ dàng tha thứ cho ngươi, ngươi nghĩ rằng ngươi có thể tính toán cái gì? Ngươi có tư cách gì đứng ở chỗ này làm đương gia chủ mẫu rồi hả? Bằng ngươi là biểu tỷ của Quận chúa sao? Vào lúc Quận chúa còn nhỏ đã bị người Bình gia đuổi tới ở thôn trang, Tô gia các ngươi có từng hỏi tới sao? Không có. Nếu không phải Quận chúa nhà chúng ta thiện lương mà đổi lại là ta, thân thích như vậy ta đã sớm không qua lại. Còn ngươi gả cho Bình Thượng Đường, còn không phải là Tô Hiển thấy Quận chúa chúng ta thiện lương bảo vệ ngươi chu toàn. Tô gia các ngươi ngoại trừ lợi dụng Quận chúa nhà chúng ta ra, đã từng vì Quận chúa nhà chúng ta làm qua việc gì?"
Hạ Dao thấy Chân Chân bộ dáng ngơ ngác, trong nội tâm càng lạnh lẽo: "Còn có, lúc trước Tô phu nhân tính toán Quận chúa chúng ta, muốn để cho Quận chúa nhà chúng ta làm ác nhân làm cho các ngươi có thể ở riêng. Sau khi Quận chúa biết không có so đo cũng thôi đi, còn muốn đến bày ra thân phận trưởng bối sao? Bằng bà ta cũng xứng?"
Chân Chân khiếp sợ mà nhìn Hạ Dao. Những điều này nàng không biết gì cả.
Hạ Dao khinh thường: "Đừng nói ngươi không biết. Ngươi không biết chỉ đại biểu ngươi ngu xuẩn, ngươi vô năng. Mà không phải lấy cớ đó để trốn tránh trách nhiệm. Không nói ngươi, còn Bình Thượng Đường. Quận chúa nhà chúng ta đối với hắn thật tốt a? Đưa hắn từ trong cái hầm phân kia vớt lên, mời danh sư dạy bảo, tìm người che chở hắn, giúp hắn một đường làm quan hưởng thụ, trải qua cuộc sống vinh hoa phú quý. Hắn thì sao? Từ trước đến nay hắn đều chỉ quan tâm thân ca ca và muội muội ruột của hắn. Có chính thức dùng tâm đối đãi với Quận chúa nhà chúng ta sao? Vợ chồng các ngươi thật đúng là tuyệt phối, một cái giả dạng nhu nhược vô tri, còn một cái khoác lên người bộ mặt lương thiện không có nửa điểm ân đức. Đều là cái thứ gì chứ?" Quận chúa hiện nay có bộ dáng kia rồi, còn dám tới tìm Quận chúa để chỉ bảo cho bọn hắn, cơn tức này nếu nàng còn nhịn được xuống. Nàng không gọi là Hạ Dao.
Chân Chân vội vàng lắc đầu: "Không có, phu quân đối với Quận chúa vẫn luôn cảm kích, chỉ là..." Người khác không biết, chẳng lẽ nàng còn không biết sao? Phu quân đối với Quận chúa cảm kích, là ẩn sâu trong lòng.
Hạ Dao giống như nghe được một chuyện buồn cười nhất trên đời: "Cảm kích? Ngươi đang nói giỡn sao? Nếu thật cảm kích Quận chúa, năm đó vào thời điểm Quận chúa ở Ôn Tuyền sơn trang bị bệnh sắp chết. Ngươi biết rõ hắn đang làm cái gì không? Hắn đi theo ca ca ngươi, ở trên biển yển thuyền hoa tầm hoan tác nhạc. Đây chính là hắn cảm kích, cảm kích buồn nôn như vậy Quận chúa chúng ta không có cần."
Chân Chân không tin lắc đầu: "Điều đó không có khả năng, ngươi nhất định là nhìn lầm rồi."
Hạ Dao lộ ra một nụ cười chế nhạo: "Không có khả năng? Chuyện này chính là ta cùng Quân chúa tận mắt nhìn thấy đấy. Tô Chân Chân, ngươi ngu ngốc cũng vừa thôi. Nhưng vì để cho Quận chúa nhà ta có được hai ngày sống yên ổn, ta muốn nói cho ngươi biết một chút. Bình Thượng Đường triệt triệt để để là một ngụy quân tử. Nếu ngươi muốn một mực sống trong vọng tưởng như vậy thì thôi. Còn nếu ngươi muốn nghe lời nói thật của ta, ta ngược lại có thể nói cho ngươi biết vài câu."
Chân Chân lung lay sắp đổ, nhưng mà vẫn cắn răng kiên cường nói: "Ngươi nói." Nàng muốn xem, Hạ Dao đến tột cùng muốn nói điều gì.
Hạ Dao sở dĩ ở đằng sau nói mấy câu, đơn giản là muốn cho Ôn Uyển giảm nhẹ gánh nặng một chút. Ôn Uyển đối với Bình Thượng Đường đã sớm không có cảm giác, hôm nay đối với Tô Chân Chân cũng không còn cảm giác rồi. Nhưng vì mấy hài tử, nên sau này chuyện có thể giúp đỡ Quận chúa nhất định sẽ giúp đỡ. Chỉ là để cho Tô Chân Chân tự mình đứng lên, mới có thể để cho Quận chúa bớt việc. Cho nên, phải xuống tay hung ác mới được: "Nếu như không có Quận chúa thủ đoạn cường thế, hậu viện của Bình Thượng Đường hôm nay đã sớm mỹ nhân quanh quẩn rồi. Ngươi không có Quận chúa che chở, tự mình không đứng lên, mãi là một phu nhân bù nhìn thì mấy hài tử cũng sẽ bị ngươi liên lụy. Nếu như ngươi không tin, lần này điều đi ngoài, ngươi đi theo đi. Nhìn xem Bình Thượng Đường có thể ngăn cản được hấp dẫn bên ngoài hay không? Không thu mỹ nhân hay không?Nếu hắn có thể, không nói Quận chúa, ta cũng có thể cam đoan cho ngươi cả đời không lo, cả đời tiếp tục nhu nhược cũng có thể bình yên đến già."
Chân Chân không biết mình làm như thế nào mà trở về đấy. Dù sao trong đầu một mực xoay quanh mấy lời Hạ Dao nói. Nàng không tin Thượng Đường là người như vậy, nhưng mà Hạ Dao là người thế nào nàng cũng biết, không phải là người biết bịa đặt.
Nha hoàn đi theo bên người Hạ Dao nhỏ giọng nói ra: "Hạ Dao cô cô, như vậy hữu dụng sao?" Nàng nhìn ra Hạ Dao hi vọng Tô Chân Chân có thể tự mình cố gắng lên.
Hạ Dao lộ vẻ mặt chán ghét: "Để cho người dặn dò mấy Đại quản gia cùng mấy Ma ma trong phủ, còn có mấy vị ma ma giáo dưỡng các cô nương, không nên quản thì cũng đừng quản. Ta ngược lại muốn nhìn xem, mất đi trợ giúp của Quận chúa, Tô Chân Chân nàng có thể đứng lên hay không? Nếu là có thể, cũng coi như lần tâm huyết này của ta không có phí công. Nếu không thể, Bình gia, cũng nên triệt để bỏ đi. Không cần gánh một cái bao phục như vậy." So với Bình Thượng Đường, phòng lớn Bạch gia ngược lại là lựa chọn không tệ. Ít nhất ba đứa bé kia, bất kể là nhân phẩm, hay là tiếp đãi người khác, dường như không tệ. Hạ Dao lạnh mắt nhìn, Thanh Hà cũng là một người biết tiến thoái biết cảm ơn. Ba đứa bé bồi dưỡng tốt rồi, tương lai cũng có thể vì hài tử trong bụng Quận chúa tăng thêm một phần trợ lực (ở trong mắt Hạ Dao, Ôn Uyển đời này cũng chỉ có một mình thôi. ). Cổ đại chú ý nhiều người lực lượng lớn, đả hổ thân huynh đệ.