Bạch Thế Niên vừa về tới phủ tướng quân, Bạch Thế Hoa liền vội vàng đi qua hỏi "Lục đệ, A Mãnh nói người mà đệ muốn kết hôn chính là Hưng Quốc Quận Chúa. Có phải thật vậy hay không? Không phải là lừa gạt chúng ta chứ?"
Bạch Thế Hoa cẩn thận từng li từng tí hỏi, Bạch Thế Niên cũng lười theo chân bọn họ nói nhảm, cầm thánh chỉ đưa cho bọn họ xem. Nhìn trên thánh chỉ ghi là Hưng Quốc Quận Chúa Ôn Uyển ( Ôn Uyển cự tuyệt lại dùng họ Bình, trực tiếp lấy chữ Ôn làm họ ).
Sau khi Bạch Thế Hoa xem xong, kích động đến nước mắt cũng chảy ra. Hắn quỳ trên mặt đất, lầm bầm nói "Tổ tông phù hộ, thật sự là Quận chúa, thật sự là Hưng Quốc Quận Chúa. Cái này, ta không cần lo lắng trăm năm sau xuống dưới ( ý là lúc chết được chôn) không có cách nào báo cáo kết quả cho cha biết, thật tốt. Tổ tông đã có thể nhắm mắt, ta cũng yên tâm." Nói một đống lời nói lộn xộn. Cưới Ôn Uyển Quận chúa, Bạch gia nhất định có thể chấn hưng. Cho nên, Bạch Thế Hoa hưng phấn quá, nước mắt hết dòng này đến dòng khác.
Bạch Thế Niên nhìn thấy vậy vừa cảm động lại buồn cười, giúp hắn đứng lên. Xoay người về phía Thanh Hà nói "Đại tẩu, hôn kỳ của đệ là vào ngày mười sáu tháng mười. Cách hiện tại chưa tới hai tháng, thời gian có chút vội vàng. Tuy thời gian vội vàng nhưng hôn lễ không thể sơ sài, đệ không muốn lưu lại tiếc nuối. Muốn đem hôn lễ làm vô cùng náo nhiệt, không cần quan tâm đến xài bao nhiêu tiền." Bạch Thế Niên bình tĩnh tính toán xuống. Một năm bổng lộc của hắn thượng vàng hạ cám cộng lại cũng một vạn lượng bạc, lần này trở về hoàng đế ban thưởng cho hắn hai tòa nhà Hoàng Trang* có chừng một trăm Khuynh (thước đo bên Trung Quốc), hoàng kim ngàn lượng, bạc năm ngàn lượng. Thôn trang bây giờ là lúc thu tiền lời. Những cái khác tính toán đâu ra đấy cũng là chỉ có hơn một vạn lượng bạc.
* thôn xóm do hoàng gia lập ra để thí điểm các phương pháp nuôi trồng và là nơi ở cho người nhà của quan lại.
"Nhưng Lục đệ, trong phòng thu chi chỉ có một vạn ba ngàn lượng bạc." Thanh Hà có chút khó xử.
Trong mắt Bạch Thế Niên thoáng hiện qua ánh sáng lạnh "Không sao, đệ sẽ xử lý. Mặt khác, đại tẩu, đệ hi vọng chuyện xảy ra lúc trước, sẽ không nghe bất luận kẻ nào nhắc tới. Nếu là trong phủ có người miệng lảm nhảm, loạn côn đánh chết."
"Đệ yên tâm, hạ nhân trong phủ đều mới mua. Không ai biết là chuyện gì xảy ra." Thanh Hà thoáng một cái đã nghe được ý ở ngoài lời, lập tức bảo đảm. Vài người khác cũng hiểu câu này ý ở ngoài lời, cũng đều gật đầu tỏ vẻ sẽ không nói lung tung. Chuyện này, người ngoài cungg4 không có mấy người biết đến.
Sau khi đám người họ rời đi. Hắn bảo A Mãnh đi kêu quân sư Diệp Tuần đến nói chuyện này.
Thật ra thì Diệp Tuần cũng là phụ tá riêng của Bạch Thế Niên. Hắn đem ngân phiếu lấy ra "Cái này là ta đã tích góp từng tí một trong mấy năm qua của tướng quân, có chừng năm vạn lượng bạc. Lúc trở về chiến lợi phẩm không mang theo, bằng không, bán đi cũng thu vào một số lớn. Có hơn năm vạn lượng bạc hẳn là đủ rồi. Ngươi cầm đi giao cho Đại phu nhân." Nói xong liền đem tiền đưa cho A Mãnh.
A Mãnh vẫn cảm thấy tướng quân cưới tiểu thư thứ xuất của Thích gia ( trong mắt hắn, nữ tử bình thê kia chính là thứ xuất), nhìn xinh đẹp, ánh mắt lại cao đến trên trời. Hắn cảm thấy rất uất ức cho tướng quân bọn họ, trong mắt hắn, tướng quân nên cưới công chúa, chỉ có công chúa mới xứng đôi với tướng quân của bọn họ. Lúc này biết tướng quân muốn kết hôn là Hưng Quốc Quận Chúa, sao hắn có thể không cao hứng vạn phần được?
Bạch Thế Niên một chút cũng không thèm để ý "Sáu vạn lượng bạc hẳn là đủ rồi. Trước hết ngươi đem bạc cho vào trướng phòng đi, nếu như không đủ, đến lúc đó đi Ngân hàng Quảng Nguyên mượn một ít."
Trên mặt Diệp Tuần có chút khó xử. Nhưng trong mắt tất cả đều là nụ cười "Tướng quân, cái này, Ngân hàng Quảng Nguyên là sản nghiệp của phu nhân tương lai tướng quân chúng ta. Cái này. Không được tốt a?" Tướng quân thật khôn khéo, của tướng quân phu nhân còn không phải là của tướng quân sao? Bàn tính này đánh cái kia thật tinh a!
"Điều dựa theo quy định làm việc, là của ai thì có cái gì quan trọng. Chờ tiền bên kia chuyển tới đây thì trả lại." Bạch Thế Niên không quan tâm mà nói. Tình hình kinh tế của hắn không chỉ có ít bạc đâu. Chẳng qua là tiền tài không lộ ra ngoài nên tách ra để cất giữ.
Nếu như Ôn Uyển nghe được lời này. Nhất định đá chết hắn. Còn lý lẽ biện hộ? Cái này rõ ràng là thiếu tiền liền đi ngân hàng mượn, sau này mình mà gả tới đây, chẳng phải là trả nợ sao?
Hôn sự của Ôn Uyển, đã gợi lên sự quan tâm của rất nhiều người. Bởi vì hiện nay hoàng đế đã ban thánh chỉ xuống, là chuyện đã định không thể thay đổi rồi.
Ôn Uyển đang ăn cơm tối, thì thấy Hạ Ngữ mang khuôn mặt cười lấy ra một phong thơ: "Quận chúa, đây là thư của tướng quân gửi cho người."
Ôn Uyển để ở một bên.
Ôn Uyển chờ sau khi tiêu thực xong, mới cầm lấy thư Bạch Thế Niên viết cho nàng. Trong thư chữ rất ít: "Vợ, muốn gặp nàng."
Ôn Uyển thực sự sửng sốt một chút. Tư tưởng Bạch Thế Niên còn vượt mức quy định như vậy sao? Nhưng mà, ừ, nàng rất vui. Nụ cười ở khóe miệng che cũng che không được, sau khi xem xong còn vui vẻ đem thư cất vào trong cái hộp nhỏ. Ừ, dựa theo quy củ, trước hôn nhân hình như là không thể gặp mặt. Cho nên nàng hồi âm sai người đưa qua cho hắn.
Hạ Ảnh thấy vẻ mặt Ôn Uyển vui mừng, biết là mình quá lo lắng. Quận chúa của bọn họ chính là kiểu người khó chịu. Ngoài miệng không nói ra, nhưng trong lòng thì vui mừng đến nói không nên lời.
Bạch Thế Niên nhìn nét chữ xinh đẹp của Ôn Uyển mà nói: "Trước hôn nhân không thể gặp mặt. Đây là quy củ." Bạch Thế Niên rất buồn bực. Quy củ cái quỷ a. Phải hai tháng sau mới có thể nhìn thấy vợ của hắn. Mà hắn nghỉ tối đa chỉ được năm tháng. Cái này chẳng phải mất đi hai phần năm thời gian rồi sao?
Bạch Thế Niên mặt ủ mày chau.
Diệp Tuần thì cười haha nhìn bộ dáng âm tình bất định của tướng quân bọn họ.
Hạ Ngữ tới đây truyền lời nói " Quận chúa, Thái Tử Phi, Quận Vương phi, phu nhân thế tử Trấn Quốc Công ở chính sảnh chờ người." Bên ngoài tin tức lan truyền sôi sục, bên trong Ôn Uyển còn đang xem sổ kế toán của mấy sản nghiệp. Nghe lời bẩm báo, nàng đoán chừng là vì chuyện mình được ban hôn, nên họ tới thăm dò tin tức.
Mấy người lập tức đi tới, lo lắng hỏi Ôn Uyển rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Ôn Uyển bất đắc dĩ vừa nói "Tin truyền đi đúng sự thật, cậu hoàng đế muốn đem ta gả cho người khắc thê kia làm vợ. Thánh chỉ đã ban xuống rồi, ta cũng không có biện pháp đi ngăn cản."
"Hoàng thượng không phải thương muội nhất sao?" Như Vũ ngạc nhiên.
Ôn Uyển rất là bất đắc dĩ, trong mắt nàng quả thật tràn đầy lửa giận. Bộ dáng kia giống đến mười phần "Cậu hoàng đế thật sự thương ta, cũng không muốn ta gả cho hắn. Nhưng Bạch Thế Niên kia liều chết dập đầu muốn kết hôn với ta, cậu cũng không có biện pháp. Cậu còn phải trọng dụng hắn, dựa vào hắn đê đánh bại Mãn Thanh Thát tử. Sao có thể không chìu ý của hắn. Hơn nữa, chuyện này là ta cũng đồng ý. Dù sao, gả ai mà không gả. Nếu không có biện pháp từ chối, còn không bằng cứ như vậy. Tránh khỏi huyên náo khó coi, cuối cùng vẫn phải gả cho hắn."
" Chẳng lẽ hắn coi trọng thân thế và quyền thế của người. Người này cũng quá đáng rồi." Vũ Đồng tức giận mà nói.
Ôn Uyển nhìn Vũ Đồng một cái, đây coi như là lần đầu Vũ Đồng đến cửa nhà nàng sau khi cưới. Mà mục đích đến, cũng là tới dò tiếng gió. Ôn Uyển cảm thấy thời gian biến hóa khiến cho người ta rất bất đắc dĩ "Thích thị là thiếp, không phải là vợ. Quỷ mới biết hắn xảy ra chuyện gì? Ta đã khuyên can hắn mãi hồi lâu, nhưng hắn chính là bắt được rồi chết cũng không buông."
Vũ Đồng lo âu nói "Bắt được cái gì? Hắn rốt cuộc mưu đồ cái gì? Thật sự nhìn trúng quyền thế cùng tiền tài của ngươi. Nam nhân như vậy sao có thể gả?"
Như Vũ thì rất tỉnh táo nói "Ban đầu ta nghe thái tử nói, Bạch Thế Niên muốn lấy một cung nữ làm vợ, lúc ấy ta cho là Thái tử nói đùa nên cũng không để ý. Ôn Uyển, đây rốt cuộc là làm sao?"
Ôn Uyển rất bất đắc dĩ nói: "Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra? Lúc ấy ta vốn đang chọn Quận mã, vì không muốn bị người ta phát giác thân phận. Cho nên giả làm cung nữ phục vụ. Ta nào biết đâu rằng. Bạch Thế Niên giống như bị điên. Ở trong điện Văn Đức vừa nhìn thấy ta, nhìn chằm chằm vào ta, lúc ấy ta chỉ có thể sợ hãi. Sau đó, sau đó hắn nói ta là vợ hắn. Lúc ấy hắn liền van xin cậu hoàng đế đem ta gả cho hắn."
Mấy người họ ngây ngẩn. Thật sự không biết chuyện gì xảy ra. Cũng là Như Vũ phản ứng nhanh, nàng có chút kinh ngạc hỏi: "Ôn Uyển, muội nói là Bạch Thế Niên nói, muội là vợ hắn?" Bạch Thế Niên tuyên bố với bên ngoài, hắn đã sớm lấy vợ. Nhưng mà vị thê tử này từ trước đến giờ là điều bí ẩn.
Ôn Uyển giận dữ nói "Đúng vậy a. Lúc ấy ta cũng nói hắn là bệnh thần kinh rồi. Mười lăm tuổi là hắn đã đi duyên hải, còn ta ngay cả kinh thành cũng không ra khỏi. Về sau hắn đánh thắng trận quay trở về, ta cũng không có ra khỏi cửa cung. Ta vẫn đàng hoàng mà sống ở trong cung. Ta thật không biết đã thành thân với hắn lúc nào rồi. Nhưng hắn cứ cắn chết nói ta là vợ hắn, còn cùng hắn bái đường thành thân. Ta vốn cho là hắn nói hưu nói vượn, muốn lấy vợ đến sắp điên rồi. Nhưng oái oăm là lá bùa bình an ta mang theo bên người cũng ở trên tay hắn. Ta thật không biết hắn từ nơi nào lấy được. Khiến cho cậu hoàng đế vẫn một mực cho rằng ta đang nói láo, cuối cùng chỉ đành phải đáp ứng hắn. Bản thân ta hiện tại vẫn không rõ, vật thiếp thân của ta. Làm sao lại ở trong tay của hắn chứ?"
"Vậy là ngươi sẽ phải gả cho hắn sao?" Vũ Đồng nghẹn họng nhìn trân trối.
Như Vũ nhíu mày nói: "Đây cũng trò đùa quá lố rồi."
Ôn Uyển cúi đầu, giọng nói rất thấp, trầm giọng nói "Ta không muốn lấy chồng. Nhưng mà, nhưng mà không thể không gả. Nếu không lấy chồng, đời này ta cũng không gả đi được. Tên khốn kia. Tên khốn kia ngay cả lòng bàn chân ta có một nốt ruồi son cũng biết. Người hầu hạ bên cạnh ta, tất cả đều là tâm phúc của ta. Không thể nào có người bán đứng ta? Hắn cũng không có bản lãnh lớn để mua được người bên cạnh ta. Cho nên, chuyện này rất huyễn hoặc. Khụ, không nói nữa. Ta đã nói chuyện cùng hắn ba lần, nhưng hắn cắn chết nói ta là người vợ đã bái đường thành thân của hắn. Nói đến có đầu có đuôi. Cuối cùng cậu hoàng đế, cũng không thể không đồng ý. Vì khuê dự của ta, ta không thể không gả. Cũng không thể làm gái lỡ thì."
Hạ Ảnh ở bên cạnh âm thầm bội phục, bản lĩnh đổi trắng thay đen của Quận chúa càng ngày càng mạnh rồi.
Vũ Đồng vẫn không tin "Cái này, cũng quá quỷ dị đi? Ôn Uyển, ngươi không thể nào đến cả việc mình lấy chồng bái và đường thành thân mà cũng không biết a!"
Ôn Uyển cười khổ: "Ta thật sự không biết. Trước kia đừng nói, hắn không có trở lại kinh thành mà ở duyên hải. Nhưng sáu năm trước, các ngươi cũng biết. Ban đầu thì ta bị trúng độc, sau đó ta liền một mực ở trong hoàng cung dưỡng bệnh. Tiếp theo, ta đi dâng hương cho mẹ gặp phải thích khách. Cửu tử nhất sanh. Cũng vẫn ở trong hoàng cung dưỡng thương. Ta làm sao có thể đi theo hắn bái đường thành thân. Ta cũng thấy chuyện này đoán chừng là gặp quỷ rồi."
Như Vũ sững sờ mà hỏi: "Ngươi một chút cũng không có ấn tượng?"
Ôn Uyển phì cười trong lòng, không có ấn tượng mà ta chịu gả sao? Dĩ nhiên, trên mặt nàng vẫn giả dạng bộ dáng rất vô tội, nặng nề thở dài nói: "Ta đã hỏi thái y rồi, có phải ta bị chứng mất trí nhớ gì đó hay không? Nhưng mà họ cũng không giải thích được. Cho dù mất trí nhớ, ta cũng một mực ở trong hoàng cung, lại không đi ra ngoài. Làm sao có thể cùng hắn bái đường thành thân. Thật là kỳ lạ."
Như Vũ giống như là thấy quỷ: "Vậy ngươi không có hỏi hắn, hắn là làm sao biết cái bớt trên người của ngươi? Làm sao bắt được vật thiếp thân của ngươi?"
Đầu Ôn Uyển rũ cụp xuống nói: "Hỏi rồi, hắn nói là thời điểm thành thân ta đưa cho hắn làm vật đính ước. Hy vọng có thể phù hộ hắn Bình An trở về. Về phần bớt trên chân, hắn chỉ biết như vậy. Ta cũng không rõ ràng lắm. Dù sao có hơn một nửa là kỳ lạ. Đột nhiên nhảy ra bảo hắn là chồng của ta. Gả cũng phải gả, không lấy chồng cũng phải gả."
Vũ Đồng tức giận : "Tranh thủ thời gian mời pháp sư tới đây làm phép. Không để cho hắn mê hoặc nữa."
Ôn Uyển cúi đầu, như đưa đám nói không ra lời "Ta cũng mời quốc sư xem cho ta rồi. Quốc sư nói ta và hắn có tam thế nhân duyên, ông trời tác hợp cho. Quỷ dị thì quỷ dị, nhưng đó là sự thật. Ta không tin, nhưng cậu hoàng đế lại tin tưởng. Ta thật vất vả thuyết phục cậu hoàng đế đáp ứng để cho hắn tỷ thí với ta, thua sẽ bảo hắn xem như một giấc mộng. Nhưng ông trời hết lần này tới lần khác đứng ở bên hắn, ba trận hắn thắng hai, một hòa, số mệnh đúng là số mệnh a. Dù sao gả cho hắn, không tới hai tháng thì hắn phải về biên quan. Ai biết hắn ngày tháng năm nào mới có thể trở lại. Ta liền coi như mình không có lập gia đình là được." .
"Vậy còn có những biện pháp khác hay không?" Vũ Đồng gấp gáp hỏi .
" Thánh chỉ của Cậu Hoàng đế cũng ban xuống rồi, ta còn có thể có biện pháp gì?" sắc mặt Ôn Uyển bi thương. Những người khác đều trầm mặc. Đúng vậy a, thánh chỉ đã ban xuống rồi thì nói cái gì nữa cũng vô dụng. Bọn họ vốn là tới hỏi rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Kết quả người trong cuộc cũng không biết là chuyện gì xảy ra. .
Chờ sau khi Như Vũ cùng Vũ Đồng đi. Mai Nhi hỏi Ôn Uyển: "Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?"
Ôn Uyển lắc đầu: "Ta thật không biết. Ta thấy hắn nói có bài bản hẳn hoi. Cắn chết nói ta là vợ hắn. Cậu Hoàng đế cũng đáp ứng. Bản thân ta đã nghĩ nhiều biện pháp, nhưng đều vô dụng."
Mai Nhi nhìn Ôn Uyển, rất là nghi ngờ hỏi: "Cái này không thể nào? Trước đây không phải ngươi đã gặp hắn sao? Như vậy sao có thể bị nhận không ra. Hắn còn cần chờ đợi nhiều năm như vậy."
Ôn Uyển lắc đầu: "Ta không biết, ta thật không biết chuyện gì xảy ra. Ngươi suy nghĩ một chút xem, khi đó ông ngoại hoàng đế thân thể không tốt. Ta một năm cũng không ra khỏi cung được hai lần. Hơn nữa, một lần ra cung ngày đó cũng trở lại. Làm sao có thể có chuyện kia. Về phần nói đã gặp ta. Ta gặp hắn cũng đều cách rèm" Đánh chết nàng cũng không nói. Thật ra mình đều nhớ được. Nếu như bị lan truyền đi ra ngoài, không biết nàng sẽ bị người ta nói đến cỡ nào.
Mai Nhi trợn tròn mắt: "Cuối cùng chuyện gì xảy ra? Cũng không thể không duyên cớ nói ngươi là vợ hắn, vậy ngươi chính là thê tử của hắn thật rồi."
Ôn Uyển tiếp tục lừa dối: "Quốc sư nói, có thể đây là Thiên Hôn." Ôn Uyển giải thích. Cái gọi là Thiên Hôn, chính là ông trời đã chỉ định các ngươi là vợ chồng, cho nên thiên định nhân duyên, thấy trước thành hôn ở trong mộng. Sau đó, đều nhớ được dung nhan đối phương. Đợi khi tìm được thì duyên phận cũng đến.
Mai Nhi nghi ngờ không giải thích được, nhưng nàng tìm không ra lý do tốt hơn, để giải thích tốt hơn.
Sau khi đám người đó đi, Hạ Ảnh lầm bầm nói: "Quận chúa, người không làm tiên sinh kể chuyện, thật là đáng tiếc. Trắng cũng bị người nói thành đen. Không có bị người lừa gạt lung tung một hồi cũng thành có rồi."
Ôn Uyển vui tươi hớn hở. Nàng không thể không nói vậy. Bằng không, nàng giải thích thế nào đây? Nàng giải thích không được. Cho nên cũng chỉ có thể bịa đặt.
Cửa của Bạch gia cũng bị đạp hỏng. Nhưng không có mấy người thấy được Bạch Thế Niên. Bạch Thế Niên mới không cho bọn họ cơ hội leo lên.
Những người khác của Bạch gia. Biết người hắn phải kết hôn chính là Ôn Uyển. Thì tất cả mọi người mặt ủ mày chau. Nữ nhân kia có thể ra tay độc ác. Đến cha ruột cũng có thể không cần. Những người như bọn họ coi là cái gì. Cho nên, trong lòng mọi người đều có tính toán. Đoán chừng xong việc hôn sự, thì phải bị quét ra khỏi cửa rồi. Nghĩ muốn ỷ lại cũng không được nữa.
Thế tử nhà Thích gia tức giận đến hồ đồ mà chạy đến Bạch gia."Tướng quân, Thích thế tử tới" Bạch Thế Niên nhướng mày. Để cho người mời hắn đến phòng khách."Bạch Thế Niên, lời đồn đãi phía ngoài có phải thật hay không? Ngươi làm thế là có ý gì? Ngươi muốn bỏ vợ để ái giá?"
"Ngươi nói vậy là sao, cái gì gọi là bỏ vợ tái giá? Ta chỉ có một thê tử, đó chính là Hưng Quốc Quận Chúa. Thích Lệ Nương chỉ là tiểu thiếp của ta, Thích nguyên soái không phải có nói cho các ngươi biết rồi sao?" Bạch Thế Niên lạnh lùng nói.
"Phải, muội muội của ta là tiểu thiếp của ngươi. Nhưng vì ngươi đã nói, ngươi sẽ không lấy vợ. Làm sao ngươi có thể vì vinh hoa phú quý mà không biết xấu hổ như vậy. Lời ban đầu hứa của ngươi đâu rồi, ngươi không phải nói ngươi không lấy vợ nữa sao? Ngươi là cái tên tiểu nhân bội bạc." Thích thế tử giận đến hận không được đem người trước mắt chém thành bảy tám khúc. Dám lừa muội muội của hắn làm thiếp ( mặc dù không phải là ruột thịt, nhưng mặt cũng ném đi rồi ).
"Phải, ta đã nói, đời này sẽ không lấy vợ. Nhưng Ôn Uyển Quận chúa vốn là thê tử của ta, hiện tại ta chẳng qua chỉ đem hôn lễ thiếu nàng bù lại thôi. Ta không có phản bội lời hứa." Bạch Thế Niên lạnh lùng nói.
Uy Vũ Hầu thế tử chán nản. Tên vương bát đản này, được tiện nghi còn khoe mã "Ngươi có ý gì? Ngươi nói rõ ràng?"
Bạch Thế Niên mặt không chút thay đổi "Ôn Uyển là thê tử của ta. Chỉ vì rất nhiều nguyên nhân, ta không biết nàng là Ôn Uyển Quận chúa, chỉ cho là thế thân của Quận chúa. Quỷ thần xui khiến bỏ lỡ nhiều năm như vậy. Lần này ta theo Bảo Bảo Cương đi hoàng cung, mới biết được Ôn Uyển Quận chúa chính là thê tử mất tích của ta."
Thích thế tử muốn mắng người, hắn muốn mắng nói hưu nói vượn, hắn muốn mắng Bạch Thế Niên toàn bộ đều nói lời bịa đặt. Nhưng hắn mắng không ra "Vậy Lệ Nương phải làm sao bây giờ?" Thật ra quan trọng hơn là sau này đối với Thích gia như thế nào?
"Lệ Nương đã cứu mạng của ta, ta đã hứa sẽ đối xử tốt với nàng." Đơn giản mấy câu nói, cũng chính là nên làm thế nào thì làm thế ấy.
Thích thế tử mặc dù tức giận, nhưng cũng biết hắn không có biện pháp. Hắn không thể nào không biết Thích Lệ Nương là tiểu thiếp, chẳng qua trước kia Bạch Thế Niên không có thê thất, như vậy được ngày nào hay ngày nấy. Hiện tại phụ thân hắn sắp bị hoàng đế gọi trở về. Sau này, biên quan chính là thiên hạ của Bạch Thế Niên. Thích gia còn có rất nhiều đệ tử ở trong quân phải dựa vào Bạch Thế Niên.
Bạch Thế Niên đối với thê tử tình thâm ý trọng, rất nhiều người đều tiếc hận giai nhân đi sớm ( dĩ nhiên, càng nhiều người hiếu kỳ không biết giai nhân rốt cuộc là người nào ). Nhưng bây giờ là nổ ra một tin tức cho mọi người khiếp sợ, bọn họ đều cho rằng thê tử của Bạch Thế Niên đã chết (bản thân người ta đâu có nói là đã chết), không phải chết thì cũng mất tích. Không ngờ vị Bạch phu nhân này lại chính là Ôn Uyển Quận chúa. Không ngờ Ôn Uyển Quận chúa đã mất đi đoạn trí nhớ này.
Bạch Thế Niên tính toán, cách ngày mười sáu tháng mười một còn có bốn mươi tám ngày. Thế này thật sự gọi là sống một ngày bằng một năm. Bạch Thế Niên rất muốn nhanh một chút đem người cưới về nhà. Càng nhanh càng tốt. Đáng tiếc, việc này hắn chỉ có thể tưởng tượng thôi. Thời gian chuẩn bị chỉ có hai tháng, người bình thường chuẩn bị hôn lễ ít nhất cũng phải nửa năm. Công chúa chuẩn bị hôn lễ thường thường cũng là phải một năm trở lên. Nếu không phải bởi vì thân phận đặc thù của hắn thì phải chậm rãi chờ xem!
Bạch Thế Niên rất buồn bực. Bọn họ là bọn họ. Ta là ta, đã không cho phép ta đem vợ mang đến biên quan. Thì nên thừa dịp hiện tại thành thân sớm, để có thể ở chung thêm mấy ngày.
Đông Thanh vốn đang làm việc ở bên ngoài, nghe nói Ôn Uyển tìm Quận mã, lại tìm trúng Bạch Thế Niên. Nàng vội vàng đem chuyện trên tay làm xong. Để gấp gáp quay trở về. Vừa về tới trong kinh thành, sau khi nghe tin tức mang tính chất bùng nổ khắp nơi. Lập tức chạy tới phủ Quận chúa.
Lúc này Ôn Uyển đang tản bộ trong vườn hoa. Đối diện nhìn nước chảy ào ào mà ngẩn người. Hạ Ảnh lặng yên đứng ở bên cạnh. Từ khi Quận chúa biết mình sắp gả thì trừ công việc ra, chính là ngẩn người, mỗi lần phát ngốc chính là gần nửa ngày. Cũng không biết Quận chúa đang suy nghĩ gì?
Đông Thanh vừa thấy được Ôn Uyển, cấp bách hỏi: "Quận chúa. Quận chúa, nghe nói hoàng thượng tứ hôn, đồng ý gả người cho Bạch tướng quân rồi? Quận chúa, có phải thật vậy hay không? Có phải thật vậy hay không?"
Ôn Uyển tức giận nói: "Không phải."
Đông Thanh thoáng cái liền ủ rũ. Như một đóa hoa nở rộ gặp phải bão táp tập kích. Lầm bầm nói: "Không thể nào? Không thể nào? Quận chúa người là gạt nô tì ."
Ôn Uyển cực kỳ tức giận: "Lừa ngươi thì thế nào?"
Đông Thanh chớp mắt cười giống như đóa hoa nhỏ nở rộ: "Nô tỳ biết Quận chúa gạt nô tì. Quận chúa, nô tỳ đã chờ chín năm a. Quận chúa gả cho tướng quân, là mối hôn phối trong mộng lý tưởng nhất của nô tì. Chín năm a. Rốt cục đã thành. Quận chúa, hãy thưởng cho nô tì một vò rượu mạnh nhất đi. Hôm nay nô tì muốn không say không nghỉ."
Ôn Uyển lạnh lùng nói: "Một vò rượu ngon của ta đến mấy trăm lượng vàng, một tháng bổng lộc của ngươi mới hơn hai mươi lượng bạc. Ngươi uống được sao hả?"
Đông Thanh lầm bầm: "Quận chúa keo kiệt. Cho là uống rượu mừng trước cũng không được." Ôn Uyển tức cũng không được, cười cũng không được.
Ôn Uyển trầm mặt nói: "Ai nói là ngươi có thể uống được rượu mừng?" Ý tứ của Ôn Uyển là muốn đem nàng ta đuổi rất xa. Mắt không thấy tâm không phiền.
Thế nhưng Đông Thanh lại nghĩ Ôn Uyển muốn hủy hôn: "Quận chúa, trăm triệu lần không thể a. Người cùng tướng quân chính là một đôi ông trời tác hợp. Người nhìn xem, tướng quân đã giữ mình sáu năm. Quận chúa không thể như thế nhé"
Ôn Uyển lấy một khuôn mặt cứng ngắc nói: "Ta liền muốn thoái hôn, thì như thế nào?"
Vẻ mặt Đông Thanh như đưa đám: "Quận chúa, không cần như vậy. Nô tì đợi chín năm, chín năm đó. Thật vất vả hy vọng rồi kỳ vọng, người không thể bởi vì nô tì nói hưu nói vượn mà thoái hôn. Nếu như vậy, Bạch tướng quân sẽ hận chết nô tì đó."
Ôn Uyển hất đầu, không để ý tới nàng.
Đông Thanh nhìn bộ dáng Ôn Uyển, sợ Ôn Uyển thật sự thoái hôn. Liền ở bên cạnh khoa trương về trình độ xứng đôi của Bạch Thế Niên và Ôn Uyển. Tất cả từ ngữ tốt đẹp đều bị nàng dùng đến. Đem Bạch Thế Niên khen đến trên trời có đất khó có được, trên mặt đất tìm không ra nam nhân tốt tuyệt thế.
Hạ Ảnh ở bên cạnh trên mặt không ngừng nụ cười, thật giống như lập gia đình chính là nàng. Ôn Uyển thì mang bộ dáng vừa bực mình vừa buồn cười. Có cái kẻ dở hơi này ở bên cạnh, nhất định có thể sống lâu mười năm.
Ôn Uyển chờ Đông Thanh khen đến miệng đắng lưỡi khô, cũng không cho nàng một chén trà uống. Chẳng qua chỉ lành lạnh nói: "Lần này đi ra ngoài, chuyện làm được thế nào?"
Đông Thanh biết tính tình Ôn Uyển, nên nhiều năm qua đều cẩn trọng mà hoàn thành lời nhắn công việc của Ôn Uyển. Nhưng lần này, lần này nàng thật sự quá hưng phấn: "Quận chúa, người tạm tha tiểu nhân a! Quận chúa, van cầu người."
Ôn Uyển cũng nhẹ nhàng cười một tiếng: "Quy củ của ta, ngươi ở bên cạnh ta nhiều năm rồi còn không biết sao? Chính mình đi lĩnh phạt a! Không cần ta nhiều lời."
Đông Thanh cố ý lôi kéo mang một bộ mặt khổ qua, nhưng nụ cười trong mắt làm sao cũng không che dấu được. Ôn Uyển nhịn không được: " Người không biết, còn tưởng rằng ngươi mới là người gả đó! Nếu không, ta đi nói cùng Bạch Thế Niên một chút, để cho người gả thay ta."
Đông Thanh bị làm cho sợ đến mức lập tức quỳ trên mặt đất, hướng về phía Ôn Uyển giả dạng khóc lóc nỉ non nói: "Quận chúa a, nô tì không muốn bị Bạch tướng quân bóp chết a! Quận chúa, nô tì không muốn trở thành tội nhân thiên cổ. Quận chúa, người hãy tha cho nô tì đi"
Mọi người thấy Đông Thanh phô trương một trận như vậy, tất cả mọi người cười đến không đứng thẳng nổi. Ôn Uyển cũng là cười đến xoa bụng. Vừa cười vừa mắng: "Không nói kẻ dở hơi, ngươi cũng không nhìn xem mình đã bao nhiêu tuổi?"