Quyển 5 Chương 76: Ở Riêng

Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Lục Nguyệt Hạo Tuyết 06-11-2023 10:27:03

Ôn Uyển đang đánh bàn tính đối chiếu sổ sách thì Cố ma ma vội vã chạy tới "Quận chúa, Thất phu nhân sinh non rồi. Muốn đến nơi này nhận đối bài, đi mời Trương thái y ở trong cung xem một cái cho thất phu nhân, xem có để lại di chứng gì không?" Ra khỏi phủ đệ, không cùng nhau ở chung ngược lại mới nhớ tới cái tốt của ngươi, con người vẫn luôn như vậy. Ôn Uyển lớn tiếng hỏi "Chuyện gì xảy ra?" An thị kia mới trở về có mấy ngày, sao lại làm ầm ĩ khiến Chân Chân đẻ non chứ? Những nha hoàn bà Tử bên cạnh đều là người chết sao? Cố ma ma lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không rõ lắm. Ôn Uyển vốn định lập tức chạy tới Bình phủ, nhưng đã bị Hạ Dao ngăn lại: "Quận chúa, người an tâm ở trong phủ đệ đừng đi vội. Nếu người tin tưởng nô tỳ thì để nô tỳ đi qua đó. Nô tỳ sẽ xử lý thích đáng ." Ôn Uyển có chút kỳ quái nhìn về phía Hạ Dao: "Ngươi làm thế là ý gì?" Hạ Dao lạnh lùng nói: "Quận chúa, người suy nghĩ một chút xem. Thất phu nhân có con, phải là thời điểm cẩn thận nhất mới phải. Chưa nói bên cạnh còn có Mao ma ma và Lục La nữa. Cho dù tính tình của Thất phu nhân có nhu hòa, nhưng hai người này cũng không phải là ngồi không. Làm sao lại để cho Thất phu nhân đang yên lành mà mất đi hài tử. Nô tỳ thấy bên trong tất nhiên là đã có tính toán riêng gì đó." Ôn Uyển nhìn về phía Hạ Dao, sắc mặt trở nên ảm đạm: "Ngươi đi xem một chút đi. Rốt cuộc là như thế nào? Trở vền cẩn thận báo lại với ta." Hi vọng không phải như suy nghĩ của Hạ Dao. Tô phu nhân trái chờ phải đợi, cũng không đợi được Ôn Uyển tới, mà chờ được Hạ Dao tới. Hạ Dao còn kiêu căng hơn cả Ôn Uyển. Vừa bắt chuyện với Tô phu nhân xong là đã gọi thái y đi ra phía ngoài, thì thầm một hồi lâu. Rồi để dược liệu xuống, cũng không hỏi gì nhiều hay nói gì nhiều, chẳng qua chỉ chờ xem kết quả thế nào thôi. Mãi cho đến đầu buổi trưa nàng mới trở về phủ. Vừa trở lại đã đi gặp Ôn Uyển. Ôn Uyển thấy sắc mặt Hạ Dao rất khó coi, thì ngạc nhiên hỏi: "Làm sao?" Hạ Dao lạnh lùng nói: "Thai nhi của Thất phu nhân không ổn định, thái y nói rất khó giữ được. Cho nên, dứt khoát đem chậu nước bẩn này đổ lên người của An thị và Diêu thị." Sắc mặt Ôn Uyển thay đổi một chút: "Chân Chân làm thế à? Có tính toán gì sao?" Hạ Dao lắc đầu: "Nhìn bộ dạng của Thất phu nhân chắc là không biết. Nô tỳ đã thử dò xét hai câu. Nếu như nô tỳ đoán không sai, hẳn là chủ ý của Tô phu nhân. Lúc nô tỳ đến, bọn họ đã đạt được thống nhất. Phòng lớn phân ra ngoài. May là Quận chúa không đi qua." Trên mặt Ôn Uyển lộ vẻ mỉm cười: "Nói như vậy, bọn họ vốn chờ để cho ta đến chủ trì công đạo. Muốn ta nói ra tiếng ở riêng đúng không?" Ban đầu nàng không để cho đám người đó vào ở thì lại không nghe. Hiện tại muốn mình đến đóng vai ác nhân này. Thật đúng là buồn cười. Hạ Dao gật đầu: "Tô phu nhân hẳn là có ý này. Nhưng khi thấy Quận chúa không đi qua, mà là nô tỳ. Nên cũng không nói thêm gì nữa. Ở riêng, là Tô phu nhân nói ra. Lý do cũng đã có sẵn. Có một người bị hưu ở đó phong thủy của Ngũ phòng không tốt. Hôm nay đã làm hại Tô thị đẻ non." Sắc mặt Ôn Uyển thản nhiên nói: "Lấy thêm dược liệu tốt, căn dặn Trương thái y tận tâm điều dưỡng cho nàng. Ở riêng rồi, đoán chừng tâm tình thư sướng, thân thể cũng khỏe lại nhanh hơn." Hạ Dao gật đầu, ngược lại nói: "Bình Hướng Hi đã bỏ An thị, muốn đuổi bà ta ra ngoài. Nhưng lại bị hai đứa con khuyên mới để ở ngũ phòng. Nhưng vẫn bỏ bà ta." Ôn Uyển ừm một tiếng rồi không có nói gì nữa. Thượng Đường nhìn vẻ mặt của thê tử đã khá nhiều rồi, liền hỏi mấy câu, còn nói có thể xin nhạc mẫu ở chỗ này thêm hai ngày hay không? Để cố gắng trấn an và chiếu cố Chân Chân một chút. Nghĩ lại nếu có nhạc mẫu ở đây thì thân thể của Chân Chân sẽ nhanh khỏe lại. An bài thỏa đáng xong hắn liền đi đến nha môn Hộ Bộ. "Lần này, coi như là trong họa được phúc. May mắn bọn họ đã đồng ý ở riêng rồi, cũng chia đều nhà. Cũng không có mẹ chồng ngồi phía trên nữa, nếu không, Nương thật không biết những ngày tháng sau này, con làm như thế nào mà qua." Tô phu nhân lau nước mắt. Chân Chân nhìn mẹ nàng khóc nhớ tới hai năm bị khổ sở, nước mắt cũng rơi xuống. "Phu nhân. Mới vừa rồi còn nói trong họa được phúc. Tiểu thư hiện đang ở cữ, không thể khóc, bằng không làm bị thương ánh mắt là sẽ không xong." Lục La nóng lòng khuyên giải. Tô phu nhân nhanh chóng lau nước mắt, nghĩ thoáng một chút mà khuyên Chân Chân. "Phu nhân, Quận chúa đã tặng chút dược liệu tốt tới đây. Nói người hãy cố gắng dưỡng thân thể, không nên nghĩ nhiều. Chờ ra hiếu xong rồi, phu nhân nhất định có thể sinh một tiểu tử mập mạp." Hạ Hương cười nói. Chân Chân nghe xong thiếu chút nữa nước mắt rơi ra ngoài, phải cuống quýt dừng lại. "Chân Chân của ta, nhất định sẽ sinh được một tiểu tử mập mạp. Con không cần lo lắng quá " Tô phu nhân khuyên. Chân Chân gật đầu, vừa lúc thừa dịp còn hiếu kỳ đem thân thể điều dưỡng cho tốt. Sau khi Ôn Uyển vào cung trở về, liền hỏi tin tức tra được thế nào? Ôn Uyển nghe xong rất tức giận, nhưng cũng không thể gây chuyện quá lớn. Nếu quả thật để Chân Chân biết được chân tướng, đoán chừng sẽ điên mất. Cuối cùng, chẳng qua chỉ xử trí Lục La, sau đó đem Mao ma ma mời về Tô gia. Thuận đường cũng cảnh cáo Tô phu nhân, bàn tay đừng giương quá dài, ngay cả chuyện nội viện của Bình gia cũng muốn quản. Ôn Uyển tự mình chọn lựa một quản sự ma ma thủ đoạn lợi hại, tặng đi qua. Trợ giúp Chân Chân quản lý mọi việc trong viện. Chuyện này mới hoàn toàn xử lý xong. Dĩ nhiên, bởi vì an bài chu đáo chặt chẽ, nên Chân Chân cũng không biết còn có nhiều chuyện như vậy. Hạ Dao ở trong lòng nói thầm, người ngu có phúc khí của kẻ ngu đây mà. Hạ Dao đối với việc Ôn Uyển dung túng Chân Chân như vậy rất bất mãn: "Quận chúa, người đối với Thất phu nhân thật quá tốt." Ôn Uyển cười nói: "Cũng không coi là quá tốt. Chỉ là trong tám người, cho đến hiện giờ cũng chỉ có nàng còn bảo tồn được tính tình lúc đầu. Nếu thay đổi không được, vậy cố hết sức bảo toàn là được rồi! Cuối cùng trong mấy người chúng ta, vẫn còn có một người miễn cưỡng coi như trải qua cuộc sống thoải mái." Chưa chân chính nói thoải mái, vì còn phải sinh hạ nhi tử thì mới coi là đúng. Thượng Đường chuyển đến ngõ Thiên Thủy, tên của tòa nhà liền lấy tên chức quan của Thượng Đường. Viện mà hai người ở vẫn gọi là Ngẫu Hương Tạ. Có thể do áp lực ít, cũng có thể là dọn đến hoàn cảnh mới nên khiến cả người vui vẻ. Vì vậy tình huống của Chân Chân khi tiến vào ở nhà mới đã khá hơn nhiều so với trước kia. Chuyện này trôi qua không đến mấy ngày thì có một người tới cửa viếng thăm. "Quận chúa, Cố phu nhân cầu kiến." Ôn Uyển ngạc nhiên nhìn Hạ Ảnh, mình không thích tiếp khách, đây là chuyện mọi người trong phủ đều biết, bỗng nhiên ở đâu nhô ra một Cố phu nhân vậy? "Biết là Quận chúa không nhớ mà, là thiên kim nhà Dư Thị Lang, tỷ muội tốt của Quận chúa – Y Y cô nương. Nô tỳ đã cho người ta dẫn vào sắp đến sương phòng rồi." Hạ Ảnh cười nói. "A, Y Y trở lại, cũng đã hơn một năm không gặp rồi." Ôn Uyển để bàn tính và giấy bút xuống, lập tức đi ra ngoài. Hạ Ảnh nhìn cái bộ dáng này liền cười ha hả. "A, Hưng Quốc Quận chúa của chúng ta hiện tại xinh đẹp quá đi." tiếng cười sảng lãng của Y Y, đã từ phía xa xa truyền đến. Ôn Uyển nghe xong liền mừng rỡ. "Y Y, đã lâu không gặp. . . . . ." Ôn Uyển nói còn chưa dứt lời, Y Y đã nhiệt tình chạy đến ôm trước. Mấy hạ nhân ở bên cạnh đều mím môi cười. Y Y cười ha ha nói "Ta cũng nhớ ngươi lắm. Ban đầu khi nhận được tin tức nói ngươi bị bệnh nặng, lúc ấy ta gấp đến độ muốn lập tức bay trở về. Nhưng mà thân thể không tiện, nên không thể trở về. Bây giờ nhìn thấy khí sắc của ngươi rất tốt, chắc là đã khỏe rồi. Như thế cũng làm ta yên tâm." "Ngươi cũng khá tốt, không nghĩ tới sau khi lập gia đình rồi vẫn xinh đẹp như vậy." Trước kia Y Y nhỏ nhắn khả ái. Hiện giờ đã để lộ ra sự quyến rũ của nữ tử trưởng thành, còn tản ra một chút anh khí nữa, trên người giống như đang phát sáng, quả nhiên là lệ nhược xuân mai trán tuyết, thần như thu huệ phi sương. . "Đã làm mẹ rồi, còn nói xinh đẹp cái gì. Lễ vật ngươi tặng ta đều nhận được. Ngươi vừa tặng món đồ chơi nhỏ, còn tặng dược liệu. Khiến đám chị em dâu kia hâm mộ gần chết, hai mắt lúc nào cũng phát ra ánh sáng xanh. Chỉ thiếu chút nữa là nhào vào đoạt lấy. Ha hả, khiến cho ta được nở mày nở mặt một phen." Y Y thần thái phi dương. Năm nay tháng tư nàng vừa sinh một tiểu tử mập mạp. Chồng của nàng lại là đích thứ tử, không có gánh trách nhiệm gia tộc nặng nề. Nhìn dáng dấp chắc cuộc sống trải qua rất như ý. "Hiện tại trở lại, có phải không có ý định đi trở về hay không?" Nhìn cái bộ dáng này chắc không muốn trở về. Nữ tử thời cổ đại trừ phi là nhà mẹ đẻ không còn, nếu không thì đi xa nhà cũng phải có trượng phu đi cùng nhau. Hiện tại trượng phu nàng nhất định cũng có đi theo. "Đúng vậy, bố chồng, mẹ chồng ta bảo tướng công đi theo bên cạnh cha ta học tập hai năm. Nói là không cần hắn có tiền đồ nhiều, chỉ cần học hỏi được kinh nghiệm là tốt. Ta ở Giang Nam nên nhận được tin tức về ngươi cũng mất cả nửa ngày, thơ nè, thi từ nè, ta mới rời đi hơn một năm, ngươi đã làm nhiều chuyện kinh thiên động địa như vậy. Thật là làm cho người hâm mộ chết được." Y Y lôi kéo tay Ôn Uyển. Trong đôi mắt đều là hâm mộ ghen tỵ. "Người đâu, căn dặn phòng bếp làm mấy món thức ăn ngon. Hôm nay chúng ta phải uống mấy chung." tâm tình của Ôn Uyển đặc biệt tốt, nên lập tức cho người mang đến rượu trái cây thượng hạng. Y Y mặt không đỏ tim không đập vội nói "Ta ở Giang Nam nghe nói đại danh ủ rượu của ngươi. Tướng công ta ngày ngày lẩm bẩm. Vừa vào kinh không tới mấy ngày, đã ngày ngày thúc giục ta tới chỗ ngươi đòi rượu uống. Ta sẽ không khách khí, một lát nữa bất kể như thế nào, ta cũng phải đem một vò rượu trở về." "Ha ha, không thành vấn đề. Y Y Đại tiểu thư đã lên tiếng, ta không có ảo thuật cũng phải biến ra cho ngươi." Ôn Uyển ha hả cười. Nàng rất thích Y Y sảng lãng thẳng thắn. "Thật không sao rồi chứ, ta nghe tin đồn, nói ngươi bệnh đến. . . . . . . Lúc ấy đã đem ta hù dọa đến mất hồn, thật không có chuyện sao?" Y Y nắm tay Ôn Uyển, bộ dạng rất lo lắng. "Cậu Hoàng đế đã cho mời một thần y điều dưỡng thân thể cho ta, nuôi hơn nửa năm, so sánh với trước kia đã khá nhiều. Dưỡng thêm hai năm nữa, sẽ khỏe lại hoàn toàn. Bằng không, ngươi cho rằng tại sao các nàng phải đồng ý cho ta uống chút rượu." Ôn Uyển cũng không quá để ý. "Ta biết mấy cái này là rượu trái cây, uống một chút không chỉ không hại thân, còn tốt cho thân thể." Nhìn khí sắc Ôn Uyển quả thật tốt, hơn nữa có hoàng đế chiếu cố, hẳn là không tệ. Hai người hàn huyên một hồi lâu, Y Y ríu ra ríu rít kể lại chuyện hơn một năm ở Cố gia. Cố gia là đại gia tộc, những huynh đệ liên quan trong gia đình có hơn ba mươi người. Nên hay lục đục với nhau, bình thường cũng có chút ồn ào, không có chuyện gì thì lạnh lùng ám chỉ trào phúng hai câu. Không chút yên bình. "Ngươi biết không? Ta thấy bọn họ châm chọc ta, thì ta liền nghĩ trong lòng, các nàng vì thấy ta sống quá hạnh phúc nên ghen tỵ thôi. Ngươi nghĩ xem, ta có vị tỷ muội tốt quyền cao chức trọng, không ngại ngàn dặm xa xôi đưa nhiều thứ tốt như vậy cho ta. Ta còn có cha mẹ thương yêu, cách ba hôm năm ngày là tặng đồ cho ta, còn phái người tới hỏi thăm, chỉ sợ ta trôi qua không tốt. Bố chồng, mẹ chồng đối với ta rất tốt, tướng công cũng rất kính yêu ta, thành thân được một năm, ta liền sinh được một tiểu tử mập mạp, ta cảm thấy ta đặc biệt có phúc. Cho bọn hắn nói hai câu, coi như rửa lỗ tai đi. Vừa nghĩ như vậy, ta liền cảm thấy các nàng khá đáng thương. Bây giờ trở về kinh thành, có cha mẹ thương yêu, tướng công lại càng không dám không tốt với ta. Ta cảm giác cuộc sống của mình ngọt như ở trong hủ mật vậy." Y Y vui vẻ nói. Ôn Uyển nhìn bộ dáng hạnh phúc của Y Y, trong mấy người tỷ muội rốt cục cũng có một người thật sự hạnh phúc. Thật là hiếm thấy, khiến trong lòng mình thất vọng cực độ, rốt cục cũng có một ít chờ đợi. Trong lúc vô tình nàng liếc nhìn nha hoàn của Y Y là A Thanh đang bỉu môi, trong bụng liền hiểu, chắc chắn là không tốt như lời Y Y nói, hẳn còn có nội tình.