Quyển 6 Chương 238: Bạch Thế Niên trọng thương (hạ)

Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Lục Nguyệt Hạo Tuyết 06-11-2023 10:27:00

Khoảng cách quá xa, thời gian dài như vậy nhất định sẽ gặp phải trời mưa. Dược liệu thì không thể bị dính nước được. Trở lại phủ Quận chúa, Ôn Uyển lập tức phân phó phân chia dược liệu tốt. Người dưới được phân phó lập tức nhặt thuốc, lại dựa theo phân phó chọn lựa ra dược liệu rồi bao bọc thật tốt, lại dùng giấy dầu bao hết vài tầng, xác định không bị ngấm nước, mới gói kỹ rồi bỏ thuốc vào trong cái sọt. Gùi thuốc có thể treo ở hai bên ngựa, dễ dàng mang theo. Ôn Uyển gọi Hạ Ảnh tới, tuy Hạ Ảnh có đủ loại tật xấu, nhưng không thể phủ nhận, nếu không liên quan đến lợi ích của hoàng đế, Hạ Ảnh đối với nàng cũng rất trung tâm. Chuyện này Ôn Uyển phó thác cho Hạ Ảnh, Ôn Uyển cũng yên tâm hơn: "Hạ Ảnh, ngươi tự mình đi biên quan. Ta cho ngươi thời gian hai nén hương thu dọn, sau đó mang theo dược liệu thuốc bổ, mang theo Hạ Nhàn, ngoài ra ta sẽ điều thêm mười người nữa đi cùng các ngươi. Hạ Ảnh, nhiệm vụ lần này ngươi, không chỉ là đem dược liệu đi qua. Quan trọng nhất là đào ra những con chuột ẩn núp kia ( Không thể lộ ra ngoài ánh sáng núp ở nơi âm ui hẻo lánh chẳng lẽ không phải là chuột). Hiện tại biên quan tình thế quỷ dị khó lường, ta hi vọng lúc ngươi trở lại, đã đem những thứ quỷ mị kia tất cả đều làm cho sạch sẽ rồi." Thị vệ là có. Về phần Hạ Nhàn, Hạ Nhàn tinh thông dược lý, có thể giúp Bạch Thế Niên điều trị thân thể. Năm đó Ôn Uyển muốn Hạ Nhàn giúp Bạch Thế Niên điều trị thân thể một chút. Đáng tiếc Hạ Nhàn nói thời gian quá ngắn, cho dù bắt đầu điều dưỡng, điều dưỡng mấy ngày cũng không làm nên được chuyện gì. Ôn Uyển mới tâm không cam lòng không nguyện mà buông ta. Lần này, thì cùng đi a! Hạ Ảnh vừa muốn phản bác, nhưng nhìn bộ dạng Ôn Uyển, lại biết rõ Ôn Uyển đã hạ quyết tâm, chỉ đành đem lời nuốt trở về. Nàng biết rõ, Quận chúa đã hạ quyết tâm thì cũng không cho phép nàng phản đối. Nhưng mà trong lòng Hạ Ảnh thật không có ôm hi vọng. Tuy dựa vào linh dược trên người Cao Tần cùng Cao Sơn, không có chết tại chỗ nhưng là tuyệt đối không cứu được. Nhưng phía trên đó ngâm độc rồi, độc khí công tâm, không có cứu được. Nhưng mà Hạ Ảnh nghĩ trong lòng, liên quan đến việc diệt trừ những nghịch tặc kia thì một chuyến này vẫn phải đi: "Chủ tử, người yên tâm, ta nhất định dùng tốc độ nhanh nhất đi tới biên thành." Ôn Uyển tuy nhìn ra Hạ Ảnh cam đoan kịp thời đến. Nhưng mà trong mắt lại không có bao nhiêu chấn động, lạnh giọng nói ra: "Ta biết rõ ngươi đang suy nghĩ cái gì, ngươi nghĩ đến một mũi tên có ngâm khán độc xuyên tim là khẳng định không cứu được. Ta đã cho ngươi đi, thì khẳng định hắn không có việc gì. Ta cho ngươi biết, thời điểm hắn ra đi ta đã xin hoàng đến cho mượn kim ty nhuyễn giáp. Hắn nhất định là mặc kim ty nhuyễn giáp vào người. Kim ty nhuyễn giáp đao thương bất nhập. Mũi tên kia khẳng định không có bắn trúng ngực. Mũi tên trên cánh tay kia mới là vấn đề. Mặc dù trên tên có Ngâm độc, nhưng mà ta cho Cao Tần cùng Cao Sơn rất nhiều linh dược, kể cả dược giải độc cũng có. Tướng quân có thể sẽ có nguy hiểm, nhưng không có nguy hiểm tới tính mạng. Cho nên, ngươi phải nhanh một chút chạy tới biên thành đi. Chỗ đó thiếu y thiếu dược, ta sợ hắn bị trễ nãi, để lại bệnh căn gì." Bạch Thế Niên bị hai mũi tên, một mũi ở ngực, một mũi ở trên cánh tay. Ôn Uyển không lo lắng mũi tên ở ngực kia, nàng lo lắng chính là trên cánh tay. Hơn nữa Bạch Thế Niên cho dù không chết, lần trúng độc này lại không thể so với đao thương phía trên, nhất định nguyên khí sẽ bị tổn thương nặng nề. Chuyện về kim ty nhuyễn giáp không nói Hạ Ảnh thật không biết, mà cả Hạ Dao cũng không biết. Trong nội tâm Hạ Dao kỳ thật cũng giống Hạ Ảnh không có ôm hi vọng quá lớn. Tuy nhiên Ôn Uyển nói thế nào nàng làm như thế. Trên mặt nàng cũng vẫn an ủi Ôn Uyển, nhưng mà trong nội tâm cũng coi như Bạch Thế Niên hết thuốc chữa, một phần hi vọng đều không có. Ban đầu nàng còn bội phục nghị lực của Ôn Uyển. Hôm nay xem ra Quận chúa là nắm chắc cho nên mới phải chèo chống. Nếu không, chỉ cần nghe được ngực trúng tên độc, vậy hẳn phải chết không thể nghi ngờ ah! Hạ Ảnh nghe xong lời Ôn Uyển nói, cũng cực kỳ mừng rỡ. Nếu là như thế thì chí ít có xác suất bảy phần Bạch Thế Niên có thể sống: "Quận chúa, ta lập tức đi thu dọn." Động tác của Hạ Ảnh rất nhanh, lập tức đi đến chỗ ở thu dọn đồ đạc. Nàng thu thập cũng không phải là quần áo, mà là một ít thứ khác gì đó. Võ Tinh quản lý thị vệ trong phủ, Ôn Uyển để cho hắn từ trong đội thị vệ chọn ra chín thị vệ công phu nhất đẳng, cộng thêm bản thân hắn là mười người. Võ Tinh cũng là muốn đứng ở bên cạnh Ôn Uyển, sợ Ôn Uyển có nguy hiểm gì. Nhưng mà Ôn Uyển nói rất đơn giản, ở trong kinh thành nếu như muốn hành thích nàng, trừ phi là muốn diệt cửu tộc. Âm mưu quỷ kế thì lại càng không cần lo lắng. Từ hôm nay trở đi, đóng cửa đại môn, trừ khi đi hoàng cung gặp hoàng đế, địa phương khác nàng đều không đi. Nhưng mà có bọn người Hạ Dao, cũng không cần lo lắng. Hạ Nhàn nghe được Ôn Uyển lại sai nàng đi điều trị thân thể cho Bạch Thế Niên, cũng không nói hai lời, lập tức đi về phòng thu thập mấy bộ y phục, lại đem một chút chai chai lọ lọ kia thu thập một chút đem đi (Hạ Nhàn cùng Hạ Ảnh đều là ở cùng trong tiểu viện của Ôn Uyển). Nếu như những người muốn xuất hành khác mà nhìn thấy tốc độ như vậy, tuyệt đối phải té xỉu. Sau thời gian hai nén nhang, mười hai người chuẩn bị ra khỏi phủ Quận chúa, ra roi thúc ngựa chạy tới biên thành. Tin tức Bạch Thế Niên bị tập kích, rất nhanh truyền tới kinh thành. Rất nhiều người đều vì Ôn Uyển mà thở dài, lúc này mới kết hôn hơn một năm, hai người cũng chỉ gặp nhau không đến ba tháng đã phải thủ tiết. Cũng may còn có hai đứa con trai, hai đứa con trai cũng có thể dựa vào. Nhưng mà nếu không có hài tử cũng tốt, có thể tái giá ah! Mọi người muốn thăm, đáng tiếc Ôn Uyển đóng cửa từ chối tiếp khách. Kỳ Mộ nhận được tin tức chậm hơn Thái tử một chút, nghe nói Bạch Thế Niên trọng thương, trong mắt dần hiện ra quang mang chói mắt: "Bạch Thế Niên nếu không còn, với ta mà nói chính là một cơ hội tuyệt hảo." Nếu như Bạch Thế Niên đi rồi, hắn có thể chủ động xin đi biên thành giết giặc, trấn thủ biên quan. Cho nên Kỳ Mộ thoáng chốc đi lên, lập tức đi thư phòng viết sổ con. Chỉ cần vừa nhận được tin tức Bạch Thế Niên chết, hắn sẽ dâng sổ con đi biên thành. Ngũ hoàng tử Yến Kỳ Huyên sững sờ, rồi nở nụ cười: "Ngàn chọn vạn tuyển, lại chọn một người như vậy. Bây giờ mới kết hôn bao lâu, đã sắp phải làm quả phụ rồi." Từ Trọng Nhiên nghe được Yến Kỳ Huyên nói lời cay nghiệt, mày thoáng chốc nhíu lại. Nhưng lại không có lên tiếng. Kỳ thật cho dù Ôn Uyển Quận chúa làm quả phụ thì như thế nào? Bạch Thế Niên có chết hay không, đối với địa vị Ôn Uyển Quận chúa lại không có ảnh hưởng. Nam nhân không có thì sẽ tìm, chỉ cần Ôn Uyển Quận chúa muốn, muốn bao nhiêu nam nhân mà không có. Yến Kỳ Huyên bỗng nhiên ngay lúc đó nói ra: "Ngươi nói, nếu như Bạch Thế Niên chết rồi, lại để cho lão Tam đi biên thành thì thế nào?" Nhìn thấy Từ Trọng Nhiên nhíu mày: "Lão Tam đi rồi, ta cũng có thể yên lặng hạ xuống. Như vậy đối với ta cùng lão Tam đều tốt." Từ Trọng Nhiên không nói gì, nhưng trong nội tâm lại cười lạnh, ngoài miệng nói như vậy, trong lòng nghĩ như thế nào chỉ có mình Ngũ hoàng tử biết: "Vương gia, chúng ta vẫn là yên lặng theo dõi kỳ biến! Nếu lúc này mà ngoi đầu lên, bị Quận chúa Ôn Uyển đang trong bi thương ghen ghét. Người bị Ôn Uyển Quận chúa ghen ghét, như mẹ kế An thị của nàng, kết cục như thế nào, tin tưởng Vương gia cũng nghe nói." Yến Kỳ Huyên nhớ tới An thị cuối cùng bị chúng bạn xa lánh mà chết đi, chỉ nói một câu: "Độc nhất là lòng dạ đàn bà. Buồn cười chính là thế nhân lại còn có thể coi nàng thành Bồ Tát chuyển thế." Rõ ràng là tâm như rắn rết, lại được khen ngợi thành Bồ Tát, có được lòng từ bi, thực không thể nói không phải là cực kỳ châm chọc. Từ Trọng Nhiên không nói gì, chỉ là lúc trở về trên mặt lộ ra mỉa mai. Ngũ hoàng tử không nghĩ tới, hắn cũng có cùng trải nghiệm như Ôn Uyển quận chúa. Đối với ác phụ như vậy, nên phải làm cho các nàng sống không bằng chết. Từ Trọng Nhiên có chút thở dài, tạm thời còn cần phải cùng Ngũ hoàng tử lá mặt lá trái, dù sao hắn nắm giữ quá nhiều chuyện của mình. Nếu như cường ngạnh, cũng sẽ chỉ là cá chết lưới rách, không có lợi nhất. Bạch Thế Hoa biết được tin tức này trong lòng nóng như lửa đốt, lập tức để cho Đại phu nhân Thanh Hà đến thám tính tin tức. Ôn Uyển nghe nói đại phu nhân đã tới, nghĩ đến muốn thông qua Đại phu nhân cho bên ngoài thấy thái độ của nàng. Đại phu nhân tâm hoảng ý loạn: "Quận chúa, Lục đệ đã xảy ra chuyện. Cái này có phải thật hay không vậy?" Nếu như nói hai đứa trẻ là hi vọng tương lai, thì Bạch Thế Niên là hi vọng hiện tại của Bạch gia rồi. Ôn Uyển sắc mặt bình tĩnh: "Ừ, ta nhận được tin tức là Thế Niên bây giờ đang hôn mê bất tỉnh. Nhưng mà, ta tin tưởng nhất định không có việc gì. Hài tử cũng còn chưa có gặp mặt cha bọn hắn đây này!" " Nói như vậy, Lục đệ thực đã xảy ra chuyện." Đại phu nhân mặt như giấy trắng. Nếu như Bạch Thế Niên thực sự có vạn nhất, Đại phu nhân rất lo lắng trượng phu sẽ không chịu nổi đả kích như vậy. Ôn Uyển sắc mặt bình thản, căn bản là nhìn không ra bất luận cảm xúc gì: "Ừ, bị người tiết lộ quân tình, lọt vào phục kích của địch nhân. Nhưng mà ta tin tưởng, tướng quân nhất định có thể tránh được kiếp nạn lần này, tin tưởng ông trời phù hộ." Kỳ thật Ôn Uyển rất không muốn cùng người khác nói lên đề tài này. Nhưng mà, Ôn Uyển cần biểu lộ thái độ của nàng ra bên ngoài. Đó chính là, Bạch Thế Niên không có việc gì. Đại phu nhân lau nước mắt, nếu Bạch Thế Niên thật sự có cái vạn nhất, tất cả hi vọng của Bạch gia, tất cả đều đặt lên trên người hai hài tử: "Vậy có thể cho ta nhìn thấy Duệ ca nhi cùng Cẩn ca nhi không?" Ôn Uyển lắc đầu: "Hài tử đang ngủ." Kỳ thật hai bé cũng không có ngủ mà thật biết điều ở trong phòng đồ chơi. Nhưng hiện tại Ôn Uyển không hi vọng để cho Đại phu nhân nhìn thấy bọn họ. Ôn Uyển biết rõ ý tứ Bạch gia, Bạch Thế Niên có chuyện gì, hi vọng Bạch gia đặt ở trên người Minh Duệ cùng Minh Cẩn. Ôn Uyển sẽ không để cho hài tử trốn tránh trách nhiệm sau khi lớn lên của bọn chúng, nhưng điều kiện tiên quyết là lớn lên, mà không phải bây giờ. Ôn Uyển tuyệt đối sẽ không đem những trách nhiệm của người lớn này mà đặt lên trên người hài tử. Đại phu nhân có chút thất vọng. Ôn Uyển nhàn nhạt nói: "Đại phu nhân, ngươi đi về trước đi. Có tin tức ta sẽ để cho người nói cho các ngươi biết." Nàng hiện tại đã không còn có nhiều tinh lực đi ứng phó người khác. Tuy trên mặt nàng là điềm nhiên như không có việc gì, nhưng mà ai biết rõ bi thống trong lòng nàng. Ôn Uyển nghĩ tới đây, nhìn lại Đại phu nhân, trong mắt có lãnh ý. Đều là một đám người vì tư lợi. Vào thời khắc này, lại chỉ nghĩ đến tiền đồ Bạch gia, nghĩ đến Minh Duệ cùng Minh Cẩn là tương lại Bạch gia. Đại phu nhân thấy thần sắc Ôn Uyển lạnh lùng, cảm thấy hoảng hốt. Nàng cũng không biết gây lỗi gì với Ôn Uyển, để cho Ôn Uyển không chào đón mình như vậy, liền vội vàng đứng dậy cáo từ. Đại phu nhân sau khi về đến nhà, Bạch Thế Hoa vội vàng hỏi Lục đệ như thế nào. Nghe được Quận chúa nói xác thực rất nguy hiểm, những thứ khác cũng không có nhiều lời. Chỉ là đáp ứng có tin tức, nhất định sẽ phái người truyền lời. Bạch Thế Hoa những thứ khác không làm được, cầu tổ tông phù hộ vẫn có thể làm đấy. Ôn Uyển ôm hai hài tử vào trong ngực, thì thào lầm bầm: "Nhi tử, cha của các con nhất định có thể bình an vượt qua cửa ải lần này, nhất định có thể." Duệ ca nhi gần đây rất hiểu chuyện. Cẩn ca nhi lần này hiếm lúc không náo loạn. Hai hài tử nhu thuận mà uốn mình trong ngực Ôn Uyển. Ôn Uyển trong nội tâm âm thầm nói. Bạch Thế Niên, vì mẫu tử ba người chúng ta, chàng nhất định không thể có chuyện gì. Nếu chàng có chuyện gì, bỏ lại đám cô nhi quả mẫu bọn họ, ba mẹ con chúng ta phải làm sao bây giờ?