Hôm đó Ôn Uyển đang ăn tối, bụng bỗng đau từng cơn. Bắt đầu đau bụng cũng là lúc bụng căng lên, trong khoảng thời gian nay Ôn Uyển đã học được không ít kiến thức liên quan. Biết đây là muốn sinh rồi nên nhịn đau, Ôn Uyển nói với Hạ Dao: "Mau gọi bà đỡ."
Hạ Dao vẫn luôn trấn định , thấy bộ dáng này của Ôn Uyển liền đoán được muốn sinh rồi, nghe những lời Ôn Uyển nói thì bị dọa cho sắc mặt tái nhợt, nhưng cũng nhanh chóng trấn tĩnh lại: "Mau. Quận chúa sắp sinh rồi. Mau gọi bà đỡ đến đây."
Hạ Dao muốn đỡ Ôn Uyển đứng lên, nhưng nàng không đứng: "Khoan, để ta ăn chút." Tiếp đó lang thôn hổ yết ăn hết bát cơm, rồi bảo Hạ Nhàn phục vụ bên cạnh lấy thêm nửa bát nữa. Ôn Uyển ăn nào có cảm thấy mùi vị gì, cho dù không có khẩu vị cũng cố và cơm vào miệng, nhai nuốt xuống.
Hạ Dao không hiểu Ôn Uyển đang làm gì: "Quận chúa, người, người làm cái gì vậy?" Trong đầu Hạ Dao hiện ra một ý niệm kinh khủng, không phải, không phải là quận chúa muốn làm một con ma no chứ?
Mặc dù bụng đau từng cơn đến khó chịu, nhưng Ôn Uyển vẫn cố ăn no: "Bây giờ ăn no, không sợ lát nữa sẽ không có khí lực." Theo như Ôn Uyển biết, sản phụ muốn sinh còn thêm ba bốn canh giờ nữa, mặc dù bắt đầu đau đến sinh có khoản sáu bảy canh giờ nhưng chân chính sinh chỉ có một canh giờ cuối. Cho nên hiện tại có gấp cũng không được.
Hạ Ảnh nghe vậy thì sửng sốt ngây ngốc. Trong lòng cũng không thể không bội phục. Quận chúa quả là thần nhân, bọn nàng bị dọa gần chết, người còn xem xét ăn cái gì mới có khí lực.
Sau khi Ôn Uyển ăn no lại phân phó: "Đỡ ta đến tịnh phòng, tắm rửa trước." Phải tắm thỏa thích, bằng không sau khi sinh xong phải đợi một tháng mới được tắm rửa đấy!
Mấy bà mụ vội vã chạy tới đều trợn mắt, há hốc mồm, chưa từng thấy một sản phụ trấn định như vậy. Trong đầu đều hiện lên một suy nghĩ, Hưng Quốc quận chúa quả nhiên không phải người phàm.
Bất quá nghĩ thì nghĩ nhưng ý niệm tắm rửa liền bị bác bỏ. Lý do cự tuyệt cũng rất đơn giản, đó là tắm xong thì lát nữa cũng là một thân toàn mồ hôi.
Ôn Uyển bất mãn, không thể giảng đạo lý với bọn họ. Huống chi đau đớn càng ngày càng kịch liệt. Ôn Uyển đã không thể tiếp tục duy trì tỉnh táo.
Bà đỡ vội vàng đỡ Ôn Uyển không phải phàm nhân vào phòng sinh.
Ôn Uyển đau đến chết đi sống lại. Nàng vốn không muốn hét lên, muốn cắn răng chịu đựng, giữ vững thể lực đến thời điểm mấu chốt dùng, nhưng phía dưới truyền đến cảm giác đau như muốn xé rách, khiến nàng không chịu được vẫn hét lên. Nhưng để bảo tồn thể lực, Ôn Uyển tận lực giảm nhỏ tiếng kêu.
Như Vũ bằng thời gian nhanh nhất nhận được tin Ôn Uyển muốn sinh, Như Vũ vội đi tìm thái tử, nói muốn đi phủ quận chúa xem, như vậy nàng cũng có thể yên tâm.
Sắc mặt thái tử phức tạp nhìn Như Vũ: "Ôn Uyển sinh con nàng đi làm gì? Nàng có thể hỗ trợ cái gì? Ở lại phủ mà chờ đi."
Thái tử nói xong lại đi thư phòng cùng phụ tá thương nghị nếu Ôn Uyển chết thì làm thế nào? Thái tử cũng sớm nhận được tin cái thai này của Ôn Uyển rất nguy hiểm. Thật tâm mà nói thái tử cũng không biết mình hi vọng Ôn Uyển chết hay là hi vọng nàng không việc gì? Về công mà nói Ôn Uyển là trụ cột của Đại Tề, về tư trong lần cung biến nếu không có Ôn Uyển nhúng tay hắn hiện tại đã chẳng được coi trọng, nếu không có hoàng đế áp chế, đám huynh đệ đã ngấm ngầm gây khó khăn cho hắn.
Như Vũ thấy thái tử không cho nàng đi phủ quận chúa, thì ngồi phịch xuống ghế, Bảo Vân đỡ Như Vũ: "Thái tử phi, Thái tử phi, người sao vậy?"
Như Vũ cười khổ: "Không có gì." Nói xong, nhìn cung điện có lụa mỏng che, đèn lồng màu đỏ, ánh sáng ảm đạm. Chỉ hi vọng Ôn Uyển hết thảy đều thuận lợi.
Sau khi cơn đau đã qua, rốt cục có thể nghỉ ngơi một chút. Ôn Uyển khẽ thở phào nhưng rồi lại lo lắng vì đây mới chỉ là bắt đầu.
Hai ma ma có kinh nghiệm đỡ đẻ, nhìn bộ dáng Ôn Uyển vội nói: "Quận chúa, lần đầu đau bụng vẫn chưa tới hai canh giờ. Mấy ngày nay thân thể quận chúa dưỡng rất tốt, không cần lo lắng, cứ như vậy là được."
Hạ Thiêm ở bên ngoại viện cũng rất khẩn trương. Nhìn về phía phủ đệ thắp đèn sáng trưng, một lát phía trước một thái giám đi đến thông báo hoàng thượng lập tức tới ngay.
Hạ Thiêm thấy hoàng đế cũng không ít, hoàng đế nhiều lần tới phủ quận chúa. Cho nên không có kinh hoảng, an bài thỏa đáng mọi việc.
Hoàng đế ở nội cung, vừa nghe Ôn Uyển muốn sinh liền vội vã xuất cung. Nhưng hoàng đế xuất hành cũng không phải nói ra ngoài là ra ngoài. Triệu tập thị vệ cộng với phủ quận chúa cách hoàng cung cũng có chút xa nên khi hoàng đế tới đã là một canh giờ sau.
Tất nhiên ai cũng không thể ngăn Hoàng đế, Hạ Thiêm tự mình đón hoàng đế đi vào. Hoàng đế tiến vào sân thì thấy nha hoàn, bà tử ra ra vào vào. Nhưng quỷ dị chính là không nghe thấy tiếng Ôn Uyển kêu gào. Trong phòng không có âm thanh gì?
Tim hoàng đế thót đến cuống họng, lo lắng hỏi: "Sao lại không có âm thanh gì?" Hoàng đế nhớ được mấy lần nghe thấy tiếng nữ nhân hậu viện lúc sinh nở (khi đó hoàng đế còn là phiên vương) âm thanh mà nữ nhân kêu lên có thể nói là đinh tai nhức óc. Dù tâm trí ngài kiên định, cũng chịu không nổi. Nên về sau bất kể là ai sinh hoàng đế cũng không xuất hiện. Hắn thực sự không muốn nghe âm thanh kia. Quả thực, ưhm, quá kinh hãi mà.
Diệp thái y ở bên cạnh giải thích: "Hoàng thượng, quận chúa giờ không thét lên là muốn bảo tồn thể lực. Nếu hiện tại kêu gào lớn sẽ hao phí thể lực. Lúc chân chính muốn dùng sức để sinh lại không còn khí lực." Thật ra trong lòng Diệp thái y cũng oán thầm, những nữ nhân kia kêu lớn như vậy còn không phải hi vọng hoàng đế biết mình sinh gian nan thế nào, sinh con không dễ dàng để có thêm một phần thương tiếc.
Hoàng đế nghe như có điều su nghĩ. Đang nghĩ thì nghe thấy tiếng kêu thê lương của Ôn Uyển, nhưng âm thanh kia so với những tiếng kêu nghe được của những nữ nhân trong quá khứ thì nhỏ hơn nhiều.
Hai ma ma đỡ đẻ là do phủ nội vụ phái tới, là người có kinh nghiệm cũng tuyệt đối đáng tin. Trước trước sau sau giằng co vài lần, mỗi lần Ôn Uyển muốn dùng sức bà đỡ liền nói với nàng: "Còn chưa tới thời điểm sinh, quận chúa, trước đừng dùng lực quá lớn, đến lúc thực sự muốn dùng sức lại không còn thể lực."
Mấy bà đỡ lần này đều tinh tế chọn ra. Huống chi Hạ Dao đã tra xét rõ ràng ba đời tổ tông nhà họ, không những vậy còn ra mặt nói với bọn họ nếu dám có tâm tư gì chỉ cần vừa phát hiện, không chỉ bản thân mình chết mà toàn bộ người nhà cũng phải chết cùng. Có cảnh cáo này, lại thêm toàn bộ người nhà của bà đỡ đều trong vòng quản chế, ai cũng không dám nổi lên tâm tư gì.
Mới đầu Ôn Uyển nói Hạ Dao làm có chút quá, vạn nhất vì như vậy mà bó tay bó chân họ chẳng phải là chuyện xấu sao? Hạ Dao trả lời rất đơn giản, vạn nhất có người ở sau lưng động tay động chân thì có hối cũng không kịp. Để cho bọn họ thấy hậu quả không thể thừa nhận, sẽ không dám nổi lên tâm tư gì.
Cho dù vậy Hạ Dao vẫn canh giữ bên người Ôn Uyển. Hạ Ngữ đã có kinh nghiệm sinh nở, có thể giúp bà đỡ, còn Hạ Hương ở bên cạnh thái y bên này, vạn nhất có chuyện gì nàng có thể kịp thời giúp đỡ. Hạ Nhàn chịu trách nhiệm về nhân sâm cho Ôn Uyển, chờ thời khắc khẩn cấp cần dùng đến.
Chuyện Ôn Uyển sinh con lại gây động tĩnh lớn, đến hoàng đế cũng tới phủ quận chúa. Hậu cung, tiền triều, đã kinh động toàn bộ người ở kinh thành.
Hoàng hậu nhận được tin, nhớ tới thời điểm nàng sinh Kỳ Ngôn hoàng đế có đi qua, sau đó sinh hai đứa con trai đều không tới. Có điều khiến hoàng hậu thấy cân bằng chính là, sau đó hoàng đế cũng không có đi chờ những nữ nhân khác sinh. Nhưng mà hoàng đế một lần nữa vì Ôn Uyển phá vỡ kỷ lục. Hoàng hậu hừ lạnh: "Xem ra tin đồn không sai, không biết còn tưởng là sinh con của hắn nữa." Sau khi nói xong thì quay về phía người bên cạnh: "Ngươi nói xem, nếu Ôn Uyển trực tiếp sinh xong rồi chết có phải chẳng có chuyện gì nữa hay không?" Thật ra Hoàng hậu có nghĩ tới cho vài bà đỡ tới nằm vùng bên cạnh Ôn Uyển, sau đó chờ thời điểm sinh xong cho Ôn Uyển một kích trí mạng. Đáng tiếc Hạ Dao phòng bị quá chặt chẽ, bà muốn mua cũng không mua được. Hơn nữa kể từ khi những người này vào phủ quận chúa liền không thể tiếp cận được.
Hoàng hậu đời này hận nhất một người đó chính là Ôn Uyển. Bà đường đường là hoàng hậu Đại Tề, nhất quốc chi mẫu, lại phải cúi đầu trước một cô nhi đến cha đẻ cũng không muốn, gia tộc cũng vứt bỏ. Chỉ điều này thôi cũng khiến bà không chịu được. Nhưng Ôn Uyển ngàn không nên, vạn không nên là không nên giết em trai ruột của bà. Cũng vì Ôn Uyển xuống tay ác độc mà khiến phụ thân bà tại chỗ tắt thở bỏ mình. Mà bà lại không thể làm gì.
Bà không thể không nghĩ tới việc đối phó Ôn Uyển, xử lý Ôn Uyển nhưng Ôn Uyển quá xảo trá, căn bản là không tìm được nhược điểm của người ta. Ôn Uyển lại quá cẩn thận, chỉ tín nhiệm mấy nha hoàn bên cạnh, trừ ăn cơm trong điện Dưỡng Hòa của hoàng thượng cũng chỉ ăn đồ ăn qua tay mấy đại nha hoàn bên cạnh. Những năm này bà đều tự nói với mình phải nhẫn, phải nhẫn. Nhẫn đến trong lòng rỉ máu cũng phải nhẫn. Vẫn nhẫn đến hôm nay. Hi vọng ông trời có mắt lần này nhất định phải thu yêu nghiệt này.
Cùng có hận ý như hoàng hậu cũng không ít, chuyện hậu cung lần trước dính líu không biết bao nhiêu cung nhân. Những người này ngoài mặt không đối phó được, nhưng trong lòng hận Ôn Uyển không chết sớm nhiều không đếm hết.
Hoàng đế ngồi trên ghế mây trong viện, bên cạnh còn đặt điểm tâm, nước trái cây và trà. Nghe âm thanh thống khổ rên rỉ trong phòng, hoàng đế nơi nào còn tâm tư ăn uống.
Hoàng đế cảm thấy thời gian trôi qua vô cùng chậm chạp, ngay cả thời điểm biết mình phải chết cũng không chậm như vậy.
Bà đỡ và nha hoàn bắt đầu tới tấp bưng chậu nước ra ra vào vào, một chậu nước trong tiến vào, một chậu nước nhiễm máu mang ra, hoàng đế vừa kinh vừa sợ: "Như thế nào? Rốt cục là chuyện gì xảy ra?"
Một bà đỡ đi ra ngoài nói: "Vạn tuế gia đừng lo lắng, quận chúa bắt đầu rồi, bây giờ mới thật sự sinh." Bà cũng không giải thích lúc trước chẳng qua la đau đẻ, cũng không phải là đứa bé muốn ra. Sinh con chính là một quá trình như vậy. Quận chúa cũng là người phàm, nên đều giống nhau.
Mắt Ôn Uyển hơi khép, miệng thở hổn hển, ngực lên xuống không dứt, chuyện Ôn Uyển muốn làm nhất lúc này là mau chóng kết thúc đi.
Đáng tiếc bà đỡ nói đây mới chỉ là bắt đầu.