Quyển 7 Chương 52: Bạch Thế Niên bị tố cáo

Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Lục Nguyệt Hạo Tuyết 06-11-2023 10:26:56

Ôn Uyển ngủ ở trên ghế lắc đặt ở trong viện, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên trên người, những hạt bụi nhỏ thong thả bay múa trong ánh mặt trời, trong không khí tràn ngập hơi thở tươi mới của vùng núi lúc sáng sớm, tiếng chim hót thánh thót vang lên trong sơn trang càng đặc biệt rõ ràng. Ôn Uyển cảm thấy rất thích hoàn cảnh vui vẻ như vậy. Yên bình, thoải mái, an tâm. Hạ Dao tiến vào trong sân đi tới bên cạnh Ôn Uyển lên tiếng nói: "Quận chúa, Tô thị hôm qua đã trở lại kinh thành. Cho người gửi bái thiếp sang phủ đệ." Kể từ sau sự kiện lần đó, Hạ Dao trực tiếp gọi Chân Chân là Tô thị. Ôn Uyển gật đầu. Nàng đã sớm nhận được tin tức, đầu tháng ba Chân Chân đã dẫn bốn hài tử trở lại kinh thành. Lần này trở về sẽ không đi nữa. Bởi vì Phúc Ca Nhi năm nay đã bảy tuổi, muốn nhập học. Ở Giang Nam khẳng định là không tốt như ở kinh thành. Ôn Uyển nghe nói Chân Chân trải qua chuyện lần trước, đã biến đổi không ít. Tuy nhiên Ôn Uyển vẫn cảm thấy, có biến đổi như thế nào đi nữa thì bản tính của một người cũng biến đổi không được. Sau khi Ôn Uyển suy nghĩ liền nói: "Lần này ta tính toán ở đến tháng năm mới mang theo hài tử trở về." Ý chính là, Tô Chân Chân muốn gặp nàng, cũng phải đợi đến khi nàng trở về rồi hãy nhắc lại sau. Bây giờ, vẫn là ở trong này im lặng đến tháng năm đi. Ôn Uyển dừng lại một chút sau lại nói: "Phúc Ca Nhi bây giờ như thế nào?" Nghe nói sau sự kiện kia, Phúc Ca Nhi cũng trưởng thành hơn, hiểu chuyện hơn. Hạ Dao gật đầu: "Nghe nói bây giờ hiểu chuyện hơn rất nhiều. Chờ sau khi Quận Chúa nhìn thấy sẽ biết được rằng cũng không phải là hiểu chuyện lắm." Trong lòng Hạ Dao không cho là vậy, dù hiểu chuyện hơn nữa cũng không thể bằng được Minh Duệ a! Đây mới chính là hài tử hiếu thuận hiểu chuyện. Hạ Ảnh không lên tiếng. Kỳ thật muốn nói, Phúc Ca Nhi cũng không có may mắn như Minh Cẩn. Ai bảo trên hắn lại có một đôi phụ mẫu không bình thường. Nhưng vì không muốn Ôn Uyển nghi ngờ, Hạ Ảnh không nói thêm. Ôn Uyển gật đầu: "Ba hài tử kia cũng trở về rồi? Ta nhớ kỹ Mộng Lan năm nay đã mười hai tuổi." Cô nương mười hai tuổi, bình thường đã đến lúc phải định thân. Hạ Dao lành lạnh nói: "Quận chúa, Mộng Lan mười ba tuổi, Mộng Tuyền cũng đã mười một tuổi. Cụ thể thì nô tỳ không tìm hiểu. Tuy nhiên lần này trở về, cũng nói muốn bàn về hôn sự của mấy hài tử. Quận chúa, ý của nô tỳ chính là đến lúc đó người ra tay một chút là được. Những chuyện khác cũng không cần phải quản nhiều." Chỉ cần giúp đỡ nhìn một chút có thích hợp hay không liền được. Chuyện tìm đối tượng thích hợp thì đừng có làm. Ôn Uyển cười lắc đầu: "Ngươi nói ngươi xem, quan tâm nhiều quá rồi. Ta chỉ là cô cô, không phải là cha mẹ chúng. Làm gì mà cần để tâm nhiều chuyện cơ chứ." Hạ Dao lộ vẻ mặt khinh bỉ. Nói là nói như thế, nếu thật sự gặp chuyện không may nhất định sẽ tìm đến Quận chúa. Sau đó nhất định sẽ nói hài tử là vô tội, cũng không thể bỏ mặc. Nghĩ đến chỗ này, Hạ Dao liền nói trước để Ôn Uyển đánh cái bàn tính dự phòng: "Quận chúa, nếu tương lai Bình Thượng Đường xảy ra chuyện. Người nhất định phải mặc kệ." Ôn Uyển cả kinh, Bình Thượng Đường đã xảy ra chuyện: "Bình Thượng Đường không phải rất tốt à. Xảy ra chuyện gì được chứ?" Tạm thời Hạ Dao cũng không nhận được tin tức về phương diện này. Chẳng qua là biết được chuyện này liên quan đến Bình Thượng Đường, nhất định là chuyện không may. Nên yêu cầu Ôn Uyển đến lúc đó mặc kệ. Ôn Uyển nhìn Hạ Dao một cái: "Bình Thượng Đường phạm tội, Tô thị dắt theo mấy hài tử đến trước mặt ta khóc lóc, ta liền can thiệp vào chuyện triều chính? Đi theo bên cạnh ta nhiều năm như vậy, ngươi thấy ta là người không có nguyên tắc như vậy hay sao?" Mềm lòng là một chuyện, có thể giúp được một tay Ôn Uyển cũng không hà khắc. Nhưng nếu vượt qua giới hạn của nàng, nàng nhất quyết sẽ không ra tay giúp đỡ. Hạ Dao á khẩu không trả lời được. Hai người đang nói chuyện, Hạ Ảnh vội vã tiến vào nói: "Quận chúa, Tướng quân bị tố cáo." Có người tố cáo Bạch Thế Niên kể từ khi thăng nhiệm đến Nguyên soái, độc đoán chuyên quyền, kiêu ngạo ương ngạnh còn có rất nhiều tội khác. Ôn Uyển cảm thấy thú vị: "Ai tố cáo Bạch Thế Niên?" Lấy hiểu biết của Ôn Uyển đối với Bạch Thế Niên, Bạch Thế Niên có thể có cái gì để tố cáo. Hạ Ảnh đưa cái gì đó trên tay cho Ôn Uyển. Ôn Uyển xem nhìn thấy chính là bản sao sổ con Vương giám quân tố cáo Bạch Thế Niên. Ôn Uyển lắc đầu cười đem cái kia để trên mặt bàn: "Chắc chắn tấu chương của Bạch Thế Niên cũng sắp đến rồi." Bạch Thế Niên bị tố cáo, há có thể ngồi chờ chết. Hai người này bắt đầu đánh nhau rồi. Hạ Ảnh thấy Ôn Uyển chỉ mỉm cười trên mặt không có chút thần sắc khẩn trương: "Quận chúa mặc kệ?" Dựa theo trình độ quan tâm của Quận chúa đối với tướng quân, thì không thể là thái độ này được. Ôn Uyển nhìn Hạ Ảnh nhún nhún vai: " Ta lại không hiểu được quân chính. Quản thế nào được. Dù sao có náo loạn đến thế nào đi nữa cũng không thương tổn được Bạch Thế Niên. Nếu huyên náo đến mức Bạch Thế Niên bị bãi quan cuốn gói trở về nhà, ta còn phải cảm tạ người này đấy!" Hoàng đế sủng nàng như vậy còn không để cho Bạch Thế Niên trở về, sổ con của một giám quân nho nhỏ có thể khiến cho Bạch Thế Niên trở về. Vậy thì mặt mũi của người này cũng quá lớn rồi. Hạ Dao vui vẻ: "Người người đều hi vọng trượng phu kiến công lập nghiệp, Quận chúa liền chỉ hi vọng lão công cùng hài tử lúc nào cũng ở bên người. Nếu tướng quân biết được, nhất định sẽ nổi nóng." Ôn Uyển nghĩ đến Bạch Thế Niên: "Hắn nổi nóng với ta? Hắn có can đảm này hay không?" Nàng dẫn theo hài tử cực khổ đợi hắn trở về. Dám nổi nóng với nàng, cũng phải nhìn xem hắn có cái dũng khí này hay không ? Hạ Dao cười, Quận chúa bây giờ càng ngày càng có khí thế. Ôn Uyển nói với Hạ Ảnh ở đối diện: "Bạch Thế Niên không phải vẫn muốn xuất binh đánh giặc hay sao? Sao hiện tại lại xảy ra chuyện như thế này? Vương giám quân này là người thế nào?" Hạ Ảnh nói người này tham lam thành tính, hết sức kiêu ngạo. Ôn Uyển ngạc nhiên: "Một người như vậy, tại sao nhiều năm qua Bạch Thế Niên vẫn không xử trí hắn? Cậu Hoàng đế cũng không thay người khác?" Hạ Ảnh lắc đầu, tỏ vẻ không biết. Sau khi Ôn Uyển suy nghĩ liền nói: "Mặc kệ đi, chuyện này Bạch Thế Niên sẽ tự mình xử trí. Ta sẽ không quản." Hoàng đế rất ghét đám tham quan ô hợp. Nếu Hạ Ảnh nói người này tính tình như vậy mà Hoàng đế cũng không thay người. Xem ra Hoàng đế có dụng ý riêng. Ôn Uyển lắc đầu không nói gì: "Còn nói muốn xuất binh đánh giặc? Một người như vậy lắc lư trước mặt, cũng không diệt trừ được. Còn đánh cái gì trận. Khó trách Cậu Hoàng đế không đồng ý với hắn. Nếu là ta, ta cũng không đồng ý." Nói ra thì Bạch Thế Niên cũng chịu đủ uất ức, một tai hoạ như vậy bất kể hoàng đế bởi vì nguyên do gì, nếu đổi lại là nàng, đã sớm trừ đi rồi. Còn để một người như thế ở trước mặt thật chướng mắt. Hạ Dao cùng Hạ Ảnh hé miệng cười. Xa ở ngoài ngàn dặm Bạch Thế Niên nặng nề hắt xì hơi một cái: "Phỏng chừng vợ của ta đang nói ta. Chuyện lần này quá ầm ĩ?" Bạch Thế Niên nghĩ đến tấu chương Vương giám quân tố cáo hắn hẳn đã cấp tốc đặt trên ngự án của hoàng đế. Việc Vương giám quân tố cáo hắn không coi ai ra gì. Chuyên quyền độc đoán. Chuyện này cũng là chuyện nhỏ, làm nguyên soái mà không chuyên quyền thì làm sao có thể điều binh khiển tướng. Chẳng lẽ còn phải giải thích với hắn từng cái từng cái một. Nhưng mà người này lại muốn cái vòng tuần hoàn này. Đây chính là thói quen Thích Tuyền tạo ra. Quen được chuyện này nên khẩu vị càng ngày càng lớn, cũng càng lúc càng đem mình xem là cao. Mấy năm nay Bạch Thế Niên không phải không nghĩ qua việc giết chết Vương giám Quân, thậm chí còn muốn ép hắn chết. Đáng tiếc người này gian trá giảo hoạt, vô cùng tàn nhẫn. Đương nhiên, chủ yếu nhất chính là không rõ vì sao hoàng đế không thay người. Rõ ràng chứng cứ phạm tội của hắn ở đấy cũng không thể đánh ngã được. Diệp Tuần vui tươi hớn hở nói: "Có Quận chúa ở kinh thành, họ Vương kia chết chắc." Bạch Thế Niên lắc đầu, không giải thích với Diệp Tuần. Dựa theo hiểu biết của hắn đối với Ôn Uyển, Ôn Uyển tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào việc này. Giúp đỡ hậu phương chuẩn bị lương thảo quân lương vân vân, Ôn Uyển sẽ giúp một tay. Nhưng đại sự liên quan đến quân đội, Ôn Uyển sớm đã nói để chính bản thân hắn tự mình xử lý. Tuy nhiên Ôn Uyển không ra mặt vẫn là tốt nhất, sự kiện này chính hắn cũng có thể giải quyết được. Nói xong chính sự, hai người bàn bach đến chuyên riêng. Bạch Thế Niên rầu rĩ khoa tay múa chân một chút nói: "Minh Duệ và Minh Cần đã lớn đến tầm này. Hài tử lớn thật nhanh." Hài tử đều đã năm sáu tuổi, còn không được nhìn thấy mặt một lần. Thực sự Bạch Thế Niên rất tưởng niệm a! Nói đến chuyện riêng, Bạch Thế Niên hỏi Diệp Tuần trong thư Hạ Nhàn gửi cho hắn viết cái gì. Diệp Tuần thực bất đắc dĩ a. Hạ Nhàn kiên quyết cho rằng hắn muốn lấy Hạ Nhàn là vì muốn nàng hằng ngày bưng trà đưa nước , giặt quần áo nấu cơm cho hắn. Làm một cái lão bà tử bình thường hầu hạ hắn. Hắn đều đã nói rất nhiều lần, không phải như vậy. Đáng tiếc trong mắt Hạ Nhàn không có hi vọng gì. Nói thế nào cũng không tin. Nhưng nếu muốn phải tỏ thành ý, cách xa nhau cả ngàn dặm, cũng không có biện pháp nào để chứng tỏ. Đối với cách nói của Hạ Nhàn, Bạch Thế Niên chỉ có thể cảm thán rằng nàng này quá sắc bén rồi. Nhưng về bản chất mà nói, Bạch Thế Niên nhận ra Diệp Tuần muốn cưới Hạ Nhàn cũng chính là có ý tứ này. Cưới Hạ nhàn chính là muốn nàng hầu hạ hắn cho tốt để hưởng phúc: "Ta nói này, không phải chỉ là một nữ nhân thôi sao ? Thiên hạ nhiều nữ nhân, nàng không muốn thì coi như xong." Diệp Tuần chán nản: "Lúc đó tất cả chúng ta đều khuyên người bỏ cuộc, ngươi cũng không bỏ cuộc. Bây giờ lại nói với ta những lời này? Ngươi đúng là không có tình người." Diệp Tuần cũng đau khổ a! Kỳ thật Hạ Nhàn nói không sai, đúng là lúc đầu hắn muốn lấy Hạ Nhàn là do một tay thủ nghệ tốt của nàng đả động. Khi đấy hắn nghĩ, sau này có một nàng dâu trù nghệ tốt như vậy, cẩn thận quan tâm, bưng trà đưa nước cho hắn, giặt quần áo nấu cơm, có thể mang đến cảm giác của một gia đình. Nửa đời sau của hắn có thể được hưởng phúc rồi. Nhưng sau này lại bị Hạ Nhàn chất vấn, cùng với thư của Ôn Uyển, làm cho hắn bắt đầu nghĩ lại. Vừa nghĩ lại kết quả hắn phát hiện, kỳ thật hắn thầm nghĩ muốn lấy nữ nhân này, không liên quan đến việc khác. Bạch Thế Niên cũng chỉ trêu chọc Diệp Tuần: "Ngươi yên tâm. Nếu thật sự muốn kết hôn, sau này khi trở về ngươi dụng tâm một chút. Chỉ cần Ôn Uyển đồng ý, hôn sự này đã thành công một nửa rồi." Diệp Tuần lúc này mới phe phẩy quạt lông trên tay: "Lời này mới là tiếng người." Như dự liệu của Ôn Uyển, tấu chương của Vương giám quân đến không được bao lâu, tấu chương của Bạch Thế Niên cũng đến. Bạch Thế Niên tố cáo Vương giám quân tham ô hối lộ, hà khắc quân lương ở giữa kiếm tiền túi riêng, lấy quyền mưu tư, cường thưởng dân nữ. Tấu chương của Bạch Thế Niên nghiêm trọng hơn tấu chương của Vương giám quân nhiều. Tố cáo Bạch Thế Niên độc đoán chuyên quyền, kiêu ngạo ương ngạnh, đường đường là một nguyên soái mà lại chuyên quyền, kiêu ngạo ương ngạnh vân vân chỉ cần không quá phận thì mọi người cũng mắt nhắm mắt mở bỏ qua thôi. Vương giám quân không phải là không nghĩ đến việc tố cáo một vài việc khác. Đáng tiếc rất khó bắt được nhược điểm. Đầu tiên Bạch Thế Niên không thiếu tiền, ở Đại tề không có ai là không biết hắn có một lão bà là thần tài, tham tiền vân vân có nói ra mọi người cũng không tin. Tiếp theo cuộc sống riêng tư của Bạch Thế Niên rất sạch sẽ, lúc trước Bạch Thế Niên từng tuyên bố Ôn Uyển muốn hắn phải cách xa nữ nhân hơn mười bước. Nếu không có chứng cứ xác thực, về sau tội danh này sẽ hậu hoạn khôn cùng (ít nhất chính là đắc tội với Ôn Uyển). Cái khác thì Bạch Thế Niên rất biết tự hạn chế, đối với thân tín yêu cầu vô cùng nghiêm khắc. Vương giám quân nghĩ đến vỡ đầu cũng không thể tìm ra thêm được tội trạng của Bạch Thế Niên. Ngược lại, chuyện Bạch Thế Niên tố cáo, tùy tiên một cái cũng có thể khiến cho hắn rơi đầu. Cho nên tấu chương của Bạch Thế Niên vừa xuất hiện trên Ngự án, liền gây nên một trận huyên náo ồn ào. Lần này không giống như trước kia, trước kia đều bị hoàng đế giữ lại không truy cứu, hiện tại thì, đã đến rồi. Tấu chương của Vương giám quân trên tấu chương của Bạch Thế Niên, chậm hơn mấy ngày. Mọi người đều cho rằng Ôn Uyển sẽ trở về kinh thành, đáng tiếc mọi người phải thất vọng rồi, Ôn Uyển không có bất kỳ động tác nào, vẫn dẫn theo ba hài tử ở nông thôn trồng rau.