Ôn Uyển xử lý chuyện của cải trong tay xong, rốt cục cũng bắt đầu phát thiệp, muốn mời Như Vũ, Mai Nhi, Y Y, Vũ Đồng, Ngọc Tú, Chân Chân, sáu người đến nhà mới của nàng tham gia náo nhiệt.
Lúc này đã là chuyện sau khi Ôn Uyển dọn nhà nửa tháng. Sáu người nhận được mời, Ngọc Tú bởi vì hài tử trong bụng đã lớn nên không thể tới.
Về phần Tịnh Thu, làm Tần phi trong hậu cung nên không thể tùy ý ra vào vì vậy Ôn Uyển đã bỏ qua. Nàng cũng không muốn bởi vì chuyện nhỏ này mà phải nhận ân tình của hoàng hậu. Vì Hứa Tịnh Thu còn không đáng để nàng làm thế.
Những người khác, tự nhiên có hài tử mang hài tử, không có hài tử thì một người tới. Đến bây giờ, có thể tập hợp đông đủ mọi người cũng không có nhiều cơ hội. Đáng tiếc, dù có một lần ở chỗ này cũng không tập hợp được đầy đủ hết.
Ôn Uyển phân phó đi xuống, nhất định phải sắp xếp mọi thứ cho thỏa đáng, không thể chậm trễ khách nhân. Đây là lần đầu Ôn Uyển mở tiệc chiêu đãi khách nhân (sau khi xuất cung).
Mai Nhi lần đầu tiên tới nơi này. Nhìn phủ Tôn Quý Quận chúa tráng lệ, viện Trai Thất Hiên quanh co biến ảo, phong cảnh tĩnh mịch tú lệ, dòng nước trong xanh chảy quanh co qua những cảnh vật trong vườn, lại rối rít than thở rằng hoàng đế thật là yêu thương Ôn Uyển.
Một đường nhìn lại, đến chánh viện, mọi người đã không biết nên hình dung như thế nào.
Mai Nhi đánh giá trên dưới, vui tươi hớn hở nói: "Mới mấy tháng không gặp, lại cao lớn rồi. Thật cao a, trong mấy người chúng ta ngươi là cao nhất rồi."
Ôn Uyển đắc ý nói: "Ta khẳng định còn có thể cao thêm, đến lúc đó, khẳng định có thể cao hơn ngươi cả cái đầu." Nàng bây giờ mới mười lăm tuổi, tự nhiên còn có thể cao thêm.
Mai Nhi vui vẻ mà vỗ vỗ tiểu tử trong ngực còn đang nhìn ngó bốn phía, nhưng lại không nhìn Ôn Uyển: "Hổ ca nhi, mau gọi dì, bằng không sẽ không có quà gặp mặt đâu."
Hổ ca nhi không để ý đến mẹ nhóc, tiếp tục nhìn chung quanh. Đối với mọi thứ ở nơi này đều thấy rất mới lạ. Đoán chừng đang suy nghĩ: nơi này thật xinh đẹp nha.
Ôn Uyển vui vẻ cầm một khối Dương Chi ngọc bội chạm trổ hình rồng, đặt ở trong xiêm y Hổ ca nhi. Lại lấy thêm tấm vải hình con cọp có màu sắc sặc sỡ, thoáng cái đã thu hút được lực chú ý của tiểu lão hổ tới đây. Mai nhi thấy tấm vải hình con cọp thì cười ha hả không ngừng: "Có lấy về, đoán chừng cha nó cũng không cho thằng nhóc này chơi."
Ôn Uyển cười cười, hài tử nhỏ như vậy có cái gì không thể chơi. Dĩ nhiên, cha không cho chơi, vậy thì không bằng cất đi, để ở chỗ này chơi là được rồi.
Bà vú ôm hài tử sang bên cạnh để hai người nói chuyện phiếm. Vừa nói một lát lại nhắc đến Yến Kỳ Hiên. Bởi vì Ôn Uyển hạ lệnh, cho nên không ai báo bất kỳ tin tức gì trong phủ Thuần vương. Hôm nay đột nhiên nghe được Mai nhi nhắc tới, liền phát hiện mình không còn cảm giác nữa.
Mai nhi cũng chỉ vô ý nhắc đến, nàng nói chuyện ở trước mặt Ôn Uyển , thường không suy nghĩ trước khi nói, giống như lúc còn là cô nương, nghĩ đến cái gì thì nói cái đó. Nói ra xong mới thấy ảo não.
Ôn Uyển rút trâm cài tóc Trân Trâu Lưu Ngân trên đầu nàng, cầm ở trên tay xoay xoay, trâm cài tóc ở trên tay nhanh chóng xoay tròn. Trân Châu Lưu Ngân cứ quay một vòng lại một vòng.
Mai Nhi dở khóc dở cười: "Nhìn cái bộ dáng này của ngươi nào có một phần khí chất ổn trọng như người bên ngoài đồn đại, giống như hài tử năm tuổi nhiều hơn."
Ôn Uyển quay thêm một vòng, rồi cài trở lại búi tóc của Mai nhi: "Ở trước mặt ta có cái gì thì nói cái đó, đều đã qua hơn nửa năm rồi, khổ sở bi thương gì đều cũng qua. Hiện tại hắn có tốt không? Cùng Thuần thế tử phi chung đụng như thế nào?"
Mai nhi thấy Ôn Uyển quả thật thản nhiên, không có toát ra chút bi thương, lúc này mới tiếp tục nói: "Rất tốt. Cùng Thuần thế tử phi, hai vợ chồng rất hòa hợp. Nhưng tinh lực của hắn đặt chủ yếu ở thư pháp. Có điều theo ta nhìn thấy thì Thuần Vương Phi không thích vị Thế tử phi này. Khắp nơi cất nhắc tiểu Giang thị, chính là trắc phi của Thuần thế tử, cháu gái Thuần Vương Phi, khiến hai người họ đối nghịch. Nhưng Thế tử phi rất thông minh, nên không rơi vào thế hạ phong."
Ôn Uyển cũng không cảm thấy kinh ngạc, vì điều này ở trong dự liệu của nàng: "Chèn ép rất nghiêm trọng sao?"
Mai nhi lắc đầu: "Thế thì không có. Có Thuần Vương ở trên cao che chở, còn chia cho Thế tử phi hơn nửa gia quyền. Nhưng bị mẹ chồng gây khó khăn thì cuộc sống sẽ không quá tốt. Có điều Giang thị cũng rất có thủ đoạn, Thuần thế tử đối với nàng mặc dù không có tình cảm sâu đậm gì, nhưng cũng rất che chở cho nàng."
Mai nhi chần chờ một chút, tiếp theo mới lên tiếng: "Thật ra thì, Giang Vân Vân sau khi vào cửa được một tháng thì đã mang bầu, nhưng sau đó không biết xảy ra chuyện gì mà lại bị xảy thai. Còn gài tang vật giá họa cho Thế tử phi, nhưng Giang Lâm là người thông minh nên không dễ dàng mắc bẫy. Về phần chuyện sau này thì ta không biết. Dù sao Giang Vân Vân cũng không chiếm được lợi ích gì, vì cuối cùng Thuần Vương đã đứng ra che chở, tùy ý để cho một đứa nha hoàn nhận tội. Ta còn nghe nói, Lý trắc phi đối với vị Thế tử phi này không tệ, thường xuyên giúp đỡ thế tử phi nói chuyện."
Ôn Uyển cúi đầu, suy nghĩ một chút cười nói: "Ở trước mặt ngươi, ta cũng không nói lời vô nghĩa. Ban đầu ông ngoại hoàng đế vốn đã đáp ứng hôn sự của ta cùng với Yến Kỳ Hiên. Nhưng bị Thuần Vương Phi cản trở. Ông ngoại hoàng đế không muốn ta vào đó để chịu đau khổ này. Thuần Vương Phi còn tự mình chọn mấy người cho con mình, trong số đó Giang Vân Vân thì có tầm nhìn hạn hẹp, những người còn lại, toàn bộ đều là dưa già táo non. Giang Lâm là do ta chọn giúp. Nên bà ấy không thích, còn chèn ép nghiêm trọng, cũng không ngoài dự liệu của ta."
Mai Nhi há hốc miệng, ý này là của hoàng đế, Thuần Vương Phi lại dám động tay chân: "Hai huynh đệ của Thuần Vương Phi, một bị hoàng thượng chém đầu, một đến nay còn bị nhốt tại Thiên Lao, chính là do nguyên nhân này?" ban đầu Mai Nhi cho là Ôn Uyển hạ độc thủ chỉ là lời đồn trong kinh thành. Không nghĩ tới, lại là sự thật. Hơn nữa nàng vẫn hiếu kỳ không dứt về hai vị huynh trưởng của Thuần Vương Phi, một kẻ chết, một kẻ bị giam trong ngục kia. Về chuyện này, chỉ cần Thuần Vương nguyện ý ra mặt thì chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể gì. Nhưng đến bây giờ vẫn chưa được thả ra khỏi ngục, thì ra đều do Thuần Vương phi đắc tội hoàng đế.
Ôn Uyển cười một tiếng.
Mai Nhi thấy bộ dáng Ôn Uyển vân đạm phong khinh, trong lòng tràn đầy khổ sở: "Ngươi cũng thiệt là, ngươi, ngươi nên nói cho Thuần thế tử biết mọi chuyện. Đâu cần tự ăn khổ nhiều như vậy."
Ôn Uyển mặt lộ vẻ bất đắc dĩ: "Trước khi hắn đám cưới, ta đã gặp hắn. Ta nói cho hắn biết ta là Phất Khê. Nhưng hắn không tin, hắn cho rằng ta lừa gạt hắn, còn mắng ta một trận. Hắn nói cho ta biết, nếu như Phất Khê chính là ta, vậy cũng không phải là Phất Khê trong lòng hắn. Ngươi nghĩ xem, đều náo loạn thành như vậy rồi, còn có thể có kết quả sao? Ông ngoại hoàng đế không đáp ứng, ta cũng không cảm thấy có vấn đề gì."
Mai Nhi liền lắc đầu không tin: "Làm sao có thể như vậy, ngươi đã nói đến thế mà hắn còn chưa tin sao? Điều này sao có thể? Hắn là tên ngốc hả?"
Ôn Uyển đang nhìn bầu trời, bầu trời vạn dặm không mây, xanh thẳm một màu. Mà trong lòng nàng bi thương đã biến mất từ lâu, chỉ để lại nỗi phiền muộn còn chưa hòa tan: "Thật ra ta cũng không tin, tại sao hắn lại thích Phất Khê? Tất cả mọi người trong kinh thành đều biết hắn ngưỡng mộ Phất Khê. Nhưng khi ta đứng ở trước mặt hắn, hắn lại nói ta giả mạo, lúc đó ta mới biết được, hắn chỉ thích Phất Khê trong trí nhớ của hắn mà không phải Ôn Uyển hiện tại. Lúc đó ta mới buông tay. Chấp nhất hai năm. Kết quả chỉ là một trò hề. Thử nghĩ lại xem, ta cảm thấy mình rất ngốc."
Mai Nhi thấy Ôn Uyển mang bộ dáng vân đạm phong khinh, trái tim co rút đau đớn từng cơn. Hao hết tâm lực cầu được hoàng đế đồng ý ban hôn, kết quả, đứng ở trước mặt người yêu, hắn lại không nhận ra. Còn nói coi như đúng thì cũng không phải là người trong lòng hắn. Lời này đả thương người khác đến cỡ nào.
Mai Nhi lôi kéo tay Ôn Uyển, ánh mắt hồng hồng, nước mắt muốn trào ra: "Ngươi, ngươi, làm sao ngươi không nói với ta. Hắn ở đó mà thâm tình hoài niệm Phất Khê, còn trong hiện thực thì lại tàn nhẫn với ngươi như vậy. Vậy hắn thâm tình chó má cái gì, thâm tình cái chết tiệt gì? Ngươi, ngươi, những chuyện này đều giấu ở trong lòng, chắc khổ sở nhiều lắm. Tại sao ngươi không nói với ta." Mấy năm ở trong hoàng cung kia đã chịu muôn vàn khó khăn, không nghĩ tới Yến Kỳ Hiên ở sau lưng còn đâm một dao vào ngực nàng.
Ôn Uyển cười cười.
Mai Nhi rất khó chịu, lập tức lắc đầu: "Không thể nào, cái này không thể nào? Trừ phi hắn là kẻ ngu. Kẻ ngu cũng sẽ không ngu xuẩn như vậy."
Chuyện này đã qua nửa năm, Ôn Uyển đã không thấy khó chịu nữa: "Tất cả những chuyện này đều là công sức của Thuần Vương Phi. Bà ấy không thích ta gả vào phủ Thuần Vương. Yến Kỳ Hiên cũng chưa từng trải qua chuyện gì, cho nên giống như là tượng gỗ nghe theo Thuần Vương phi. Nhưng ta nghe nói, gần đây hắn tiến bộ không ít."
Mai Nhi không thể hiểu được: "Không thể nào, cho dù Thuần Vương Phi không thích ngươi, nhưng cũng không có thể hại Yến Kỳ Hiên như vậy, biết rõ ràng ngươi và hắn có hôn ước, còn dâng sổ con xin cưới gì? Cái này chẳng những chọc cho hoàng đế không vui, còn có hại mà không có lợi với Yến Kỳ Hiên."
Ôn Uyển lộ ra ánh mắt khinh thường nói: "Đều nói hổ dữ không ăn thịt con, nhưng Thuần Vương Phi thì ngoại lệ. Nếu có cơ hội, ngươi cũng nên nói những lời này cho Thuần thế tử phi biết. Nàng thông tuệ hơn người, tâm kế không tồi. Sau khi biết rồi sẽ có cách phòng ngừa."
Mai Nhi nhìn Ôn Uyển giống như nhìn quái vật: "Ôn Uyển, ngươi có biết ngươi đang nói gì không?" Hổ dữ ăn thịt con, chỉ có thể có hai khả năng, một là không phải ruột thịt, hai là con cọp nổi điên thật rồi.
Ôn Uyển dứt khoát nói: "Kẻ điên thì cái gì mà không làm được. Ta chỉ dựa vào nhiều chuyện hoang đường bà ấy đã làm mà suy đoán như vậy. Chuyện này chỉ ngươi biết là được rồi, không nên nói với người khác nữa. Đối với Giang thị, ngươi đặc biệt nhắc nhở là được." Ôn Uyển biết, lấy giao tình của La Thủ Huân và Yến Kỳ Hiên, nữ quyến hai nhà nhất định sẽ qua lại. Hai nàng đều là người thông minh, nên quan hệ nhất định tốt.
Mai Nhi sững sờ gật đầu.
Cũng tại lúc này, Hạ Xảo ở bên ngoài kêu lên: "Quận chúa, Dư cô nương tới." Hai người đi ra khỏi phòng đã nhìn thấy Y Y tiến vào.
Tiếp theo, tốp năm tốp ba đều tới. Chân Chân cũng mang hai hài tử tới.
Mai Nhi nhìn hai bé gái phấn điêu ngọc mài: "Chân Chân, ngươi tùy ý đem một khuê nữ gả cho Hổ ca nhi của ta làm vợ, có được hay không?"
Chân Chân ngạc nhiên, vừa định há mồm.
Ôn Uyển còn không có đợi Chân Chân nói tiếp: "Ngươi thật là biết nói, chúng còn là con nít, nhà chúng ta không có lệ định hôn cho trẻ nhỏ. Hổ ca nhi còn chưa lớn ngươi đã lo chuyện cưới vợ cho nó. Mai nhi, ngươi giữ lại ý định này đi."
Mai nhi cũng không tức giận, cười ha hả nói: "Ta cứ đặt cọc trước, đến lúc đó nếu Hổ ca nhi nhà chúng ta là một người tốt thì cần phải ưu tiên ta trước a, không thể gả cho người lung tung được"
Lúc này Ôn Uyển không trả lời. Chân Chân nhìn Hổ ca nhi khoẻ mạnh kháu khỉnh, rất là khả ái: "Chờ hài tử lớn lên, nhìn tính tình rồi hãy nói." Nếu là Hổ ca nhi có thể thuận lợi lớn lên thì chính là trưởng tử, sau này có thể thừa kế tước vị. Lại có Mai Nhi làm mẹ chồng, nữ nhi của mình gả qua đó, cuộc sống cũng không tệ lắm.
Tất cả mọi người đều nói hai đứa trẻ thật xứng đôi. Nhưng Ôn Uyển liều chết cũng không mở miệng. Kiên quyết không nói cưới nhà ai, gả nhà ai. Mấy câu nói giỡn có đôi khi có thể trở thành sự thật. Không nên tự tìm chuyện phiền phức như vậy, hài tử lớn lên, ai biết tính tình như thế nào, nhiều hài tử cứ bị lừa như vậy đấy (Ôn Uyển cũng không phải nói những hài tử này sau này sẽ kém, nhưng nếu tính tình không hợp, người vốn thích tính tình uyển chuyển hàm xúc lại cưới một người bưu hãn, sau này làm sao mà sống. )
Như Vũ là người đến cuối cùng, cũng có mang Nguyên ca nhi đến. Nguyên ca nhi mặc một thân bào phục bằng gấm hoa văn hình đám mây màu đen. Trên đầu mang một cái mũ lông chồn đỏ thẫm. Trước mũ có khảm một viên đá mắt mèo to, phú quý vô cùng. Phía ngoài khoác một bộ quần áo lông chồn màu xanh, làn da trắng nõn, một đôi mắt hạnh nhấp nháy chuyển động, tướng mạo có bốn phần giống Ôn Uyển.
Nguyên ca nhi từ trong tay bà vú đi xuống, hướng Ôn Uyển đường đường chính chính mà hành đại lễ. Hiếm thấy là lễ nghi của đứa bé này không tìm ra một phần lỗi.
Ôn Uyển không đợi Nguyên ca nhi hành lễ xong, đã kéo hắn lên ôm trong ngực, hôn bẹp một cái trên khuôn mặt nhỏ nhắn, cười nói: "Nhìn xem mẹ con dạy con cái gì nè, nhỏ như vậy lại đi học những thứ này, cũng không sợ con mệt mỏi. Hôm nay đến nơi này của cô cô, muốn làm gì, chơi như thế nào, cũng không ai quản con đâu. Đừng nghe mẹ con a!"
Như Vũ thấy ánh mắt nhi tử nhìn về phía mình thì cười đến vui vẻ: "Ở chỗ này, cô cô của con là lớn nhất, nghe theo cô cô con đi."
Ôn Uyển thấy trong mắt Nguyên ca nhi chần chờ, trong lòng có chút thương tiếc, hài tử còn nhỏ đã phải học nhiều thứ như vậy, thật là cực khổ. Liền sai người mang mấy con búp bê vải đã chuẩn bị đem tới, ánh mắt Nguyên ca nhi sáng lên, đưa tay liền ôm vào trong ngực. Nguyên ca nhi cũng để người ta ôm đi xuống.
Mới vừa rồi mọi người tùy ý nói giỡn chuyện hứa hôn, nhưng nhìn Nguyên ca nhi cười đùa, ai cũng không dám mở lời. Nguyên ca nhi thân phận quý trọng, hắn là con vợ cả, nếu gả qua rất có thể là Thái tử phi tương lai, thậm chí là hoàng hậu, chuyện đùa giỡn này ai cũng không dám.
Mấy người ngồi cùng một chỗ, mặc dù cười cười nói nói nhưng khác biệt vô cùng rõ ràng. Ôn Uyển còn tốt, rất là tùy ý. Nhưng Như Vũ, thì mỗi tiếng nói cử động đều không thoát khỏi tiêu chuẩn lễ nghi hoàng gia.
Ôn Uyển ở bên cạnh nhìn thấy, trong lòng thở dài trong lòng một tiếng. Cũng không phải nói Như Vũ không tốt, nhưng nếu đã tạo thành cái thói quen này, muốn cho nàng ấy thay đổi là không thể. Bởi vì Thái Tử Phi có địa vị tôn quý, không thể xảy ra một chút sai lầm nào.
Cũng may ở trên còn có Ôn Uyển chống đỡ. Nếu không tình huống này không phải là chị em tụ hội mà là Thái tử phi triệu kiến.
Ôn Uyển cười nói: "Ra ngoài nhé, ta mang các ngươi ra ngoài đi dạo. Ta thấy những thứ đại gia khuê tú các ngươi, làm vợ người ta rồi cũng không thể cứ ngày ngày ngồi yên trong nhà không hoạt động. Theo ta đi xem một chút vài sân nhỏ khác, cảnh trí cũng không tệ."
Đoàn người đi dạo tới Đằng Mạn viện, liền rối rít khen ngợi sân nhỏ thật tinh xảo rất khác biệt. Cái này không phải khen lấy lòng Ôn Uyển, mà cái viện nhỏ này quả thật xinh đẹp vô cùng.
Ôn Uyển vô cùng đắc ý nói: "Dù sao cả đời ta đều ở đây, mỗi năm ta sẽ thay phiên ở trong một sân nhỏ. Các ngươi chớ hâm mộ ghen tỵ với ta nha!"
Một câu nói khoe khoang dưới vẻ mặt khôi hài của Ôn Uyển, mọi người cười ha hả không ngừng. Mai nhi trêu ghẹo: "Ôn Uyển, chờ ngươi có hài tử rồi, hài tử nhà ngươi cũng phải đi theo ngươi ngày ngày đổi viện. Ngươi không sợ hành hạ hài tử nhà ngươi a!"
Mọi người rối rít trêu ghẹo, cũng rất hoà thuận vui vẻ.