Quyển 4 Chương 172: Lời hứa trong lúc say (thượng)

Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Lục Nguyệt Hạo Tuyết 06-11-2023 10:27:06

Một đôi bàn tay thô ráp của Bạch Thế Niên bao quanh đôi bàn tay dịu dàng nhu nhược như không có xương của Ôn Uyển, ôn hòa nói : "Thanh nhi, bắt đầu từ hôm nay, ta và nàng chính là vợ chồng, nàng yên tâm, ta sẽ đối xử với nàng thật tốt Sẽ không để cho nàng phải chịu khổ nữa." Trên mặt Ôn Uyển lộ vẻ hoang mang "Vợ chồng son, vĩnh kết đồng tâm?" Nàng cùng hắn là vợ chồng son, còn có thể vĩnh kết đồng tâm, đừng có nói đùa. Một khi tìm được cơ hội, nàng sẽ chạy, chạy được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu. Bạch Thế Niên gật đầu, thấy Ôn Uyển vẫn lộ ra vẻ nghi ngờ, bộ dáng không tin tưởng. Kéo mười ngón tay của Ôn Uyển đan xen vào nhau, cười nói"Chấp Tử chi thuyết, dữ tử giai lão." ( ý chỉ cùng nhau kiên trì ở bên nhau tới già, không chia lìa ) Ôn Uyển sợ run. Nàng vẫn muốn có một gia đình, một gia đình có thể làm cho nàng yên tân."Chấp Tử chi thuyết, dữ tử giai lão" , cùng nhau sống qua cả đời, chính là những gì mà nàng theo đuổi. Đáng tiếc đã nhiều năm như vậy rồi, không thể nào thực hiện được. Lại không nghĩ rằng, dưới cái hôn lễ thần xui quỷ khiến tới bậc này nàng lại nhận được lời hứa hẹn của một người đàn ông. Đây có được tính là ông trời đang thực hiện một truyện cười lớn với nàng hay không? Ôn Uyển rất muốn khóc, ông trời ơi, không nên dẫn dắt chơi đùa người ta như vậy a. Tại sao có thẻ đùa giỡn nàng như vậy. Bạch Thế Niên nhìn vẻ mặt của Ôn Uyển, lại nghĩ rằng Thanh nhi hẳn đã trải qua rất nhiều khổ sở "Nàng yên tâm, có ta ở đây, sau này sẽ không để cho bất cứ ai khi dễ nàng. Cũng muộn rồi, nên đi nghỉ thôi!" Ôn Uyển vừa nghe đến hai chữ đi nghỉ, thoáng chốc run rẩy, tinh thần liền phục hồi lại. Xong đời, đang nghĩ xem nên dùng cái gì lấy cớ, đem việc hôm nay xử lý viên mãn. Ôn Uyển nhìn ra phía ngoài: "Dường như bây giờ trời cũng chỉ mới vừa tối a ?" chưa bao giờ thấy chủ rể nào như vậy, trời còn chưa tối đã muốn động phòng rồi. Bạch Thế Niên cười đến rất sáng lạn " Trời vừa tối cũng không ảnh hưởng đến chuyện động phòng của chúng ta a." Thật ra thì hắn cũng không quá nghĩ đến chuyện động phòng, dù sao hiện giờ Thanh nhi cũng chỉ mới mười ba tuổi, nhỏ như vậy vốn không thể viên phòng, nếu không sẽ có hại cho thân thể. Ôn Uyển muốn giả bộ, nhưng đây rốt cục là cái rượu chết tiệt gì, nàng đã uống tới ba chén rồi, làm sao mà vẫn không say a! Ôn Uyển muốn giả bộ cũng không giả bộ được. Đầu óc nhanh chóng chuyển động. Nên dùng cái biện pháp gì để đem cái đêm động phòng chết tiệt này lừa gạt cho qua đây. Bạch Thế Niên nhìn Ôn Uyển sau khi uống rượu xong, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn trắng nõn liền đỏ ửng, lộ ra vẻ kiều diễm đặc biệt, lan tới gáy phía sau tai, ngay cả vành tai khéo léo cũng biến thành màu hồng phấn, trong lòng hắn cũng đã sớm ngứa ngáy tới không chịu nổi. Bạch Thế Niên không nhẫn nhịn được nữa. Một đôi tay hướng từ trên xuống dưới mà sờ. Thấy hiện tại Ôn Uyển như đi vào cõi thần tiên, liền thổi hơi vào vành tai Ôn Uyển . Thổi vào khiến Ôn Uyển ngứa ngáy tới khó chịu. Ôn Uyển muốn đẩy hắn ra. Đáng tiếc hiện tại toàn thân nàng không có chút sức lực nào, nhuyễn cân tán chết tiệt. Chờ trở về, nàng nhất định phải thiên đao vạn quả kẻ làm ra cái nhuyễn cân tán này. Không, ngay cả Đinh thị, cũng không thể bỏ qua cho nàng ta được, không thể buông tha được. Nam nhân ở trước mắt. Ừ, cũng không thể bỏ qua. Bạch Thế Niên bị giày vò mất hai ngày hai đêm không ngủ rồi nên có chút mệt mỏi. Muốn ôm Ôn Uyển ngủ. Nhưng Ôn Uyển cho hắn đang muốn ăn đậu hủ của mình, trong đầu nhanh trí nảy ra một câu"Cái kia, ta hôm nay không có phương tiện, cái kia, cái kia tới." Trên thực tế, Nàng đến bây giờ, còn chưa có cái đó để mà tới. Thật ra thì theo như lời nói của Ôn Uyển, Bạch Thế Niên cũng suy ra được số tuổi thật sự của nàng, nên hoàn toàn từ đầu tới giờ cũng không có cái ý nghĩ này. Thấy Ôn Uyển đột nhiên nói tới một câu như vậy. Ngược lại bật cười, hắn chỉ nghĩ ôm nàng thôi, hiện tại lại cố ý nên hai tay cũng chuyển động. Ôn Uyển tội nghiệp nói: "Thật bất tiện, còn nhiều thời gian." Bạch Thế Niên vừa nhìn vẻ mặt của Ôn Uyển cũng biết, nàng đang trì hoãn thời gian. Cười ha hả mà cố ý ở trên cổ Ôn Uyển ngửi một cái, lại gặm xuống mấy ngụm: "Thanh nhi, nàng thật là thơm. Ngửi thấy khiến cho ta không thể cầm lòng được nữa rồi." Đầu óc Ôn Uyển vừa chuyển liền nhìn chằm chằm hắn. Cố ý giả dạng làm bộ dáng rất căm tức mà nổi giận mắng : " Thơm , thơm, thơm, thơm cái tên đại khốn kiếp nhà người. Ngươi đã thơm qua quá nhiều nữ nhân rồi?" Bạch Thế Niên thấy tân nương tử có bộ dáng một bình dấm chua bị đổ, liền cười híp mắt. Ôn Uyển không muốn, phải nói sang chuyện khác. Cố ý giả bộ làm một bộ dáng hăng hái rất cao nói " Chúng ta đi nói chuyện phiếm đi!" Bạch Thế Niên cũng vô cùng đứng đắn mà ngồi dậy. Hắn muốn nhìn xem, rốt cuộc Ôn Uyển muốn làm cái gì. Ôn Uyển nghĩ tới làm anh hùng là mơ ước của mỗi người nam nhân . Nhưng mà quá trình này là cực kỳ thảm thiết. Cho nên cố ý hỏi "Bạch Thế Niên, cảm giác giết người như thế nào ? Có buồn nôn tới muốn ói hay không ? có bao giờ gặp ác mộng hay không?" Lần đầu tiên nàng giết người, bởi vì buồn nôn quá nhiều khiến cho nàng sợ hãi. Chờ cảm giác buồn nôn trong lòng đã qua. Thì cũng không còn sợ hãi nữa rồi. Sắc mặt Bạch Thế Niên rất bình tĩnh "Lần đầu tiên giết người, nôn cả ngày. Sau đó lại giết giết , sẽ thành thói quen." Ôn Uyển thoáng chốc cứng họng lại , nghĩ tới nên tìm chủ đề khác thôi. Bạch Thế Niên cũng hỏi ngược lại: "Làm sao mà nàng trốn ra được?" Đầu óc Ôn Uyển xoay chuyển nhanh chóng : "Lúc ấy thích khách quá nhiều, Hạ Dao tỷ tỷ bảo mọi người chia thành mấy đường phân tán lực chủ ý của thích khách. Mấy thị vệ bảo vệ ta đều chết hết, ta nhân cơ hội bọn họ đang đánh nhau liền tìm đường bỏ chạy." Bạch Thế Niên nhìn Ôn Uyển nói: "Một mình nàng, bên cạnh không có hộ vệ, không sợ sao?" Ôn Uyển lắc đầu: "Bên cạnh có hộ vệ mới càng nguy hiểm. Trước kia Hạ Dao tỷ tỷ dạy cho chúng ta, ở thời điểm nguy hiểm nên làm như thế nào để chạy trốn. Lúc ấy nghĩ tới, bọn họ muốn giết chính là Quận chúa, ta mặc dù lớn lên giống, nhưng có thể nói chuyện những tên thích khách kia cũng sẽ không hoài nghi đến trên người của ta." Bạch Thế Niên khẽ gật đầu: "Vậy làm sao nàng lại bị người của Đinh gia bắt được ? Lại còn bị đẩy lên kiệu hoa?" Ôn Uyển cúi đầu, rầu rĩ nói: "Ta lúc ấy nghĩ rằng theo nữ quyến Đinh gia đi cùng, vậy nguy hiểm cũng sẽ nhỏ đi rất nhiều. Dù sao một người, cũng dễ bị người khác chú ý. Vốn định tính toán theo một đoạn để về kinh, trở lại kinh thành tìm người hỗ trợ. Nào biết đâu rằng, lại bị người ta hạ thuốc rồi đẩy lên kiệu hoa chờ gả thay." Bạch Thế Niên cũng cảm thấy cái thần xui quỷ khiến này thật rất tốt. Ánh mắt Ôn Uyển chợt lóe lên: "Bạch Thế Niên, ta chỉ là gả thay thôi, không phải cô dâu chân chính, hẳn là cũng không thể tính a?" Bạch Thế Niên cười đến rất kiêu ngạo: "Không thể tính? Ai dám nói không tính. Bái đường thành thân vào động phòng rồi, nàng chính là thê tử của ta. Cho dù là hoàng thượng, cũng không thể nói không tính." Ôn Uyển cúi đầu, oán thầm không dứt, nàng cũng đã đoán được là như thế mà. Vốn đang tốt đẹp, sao hết lần này tới lần khác lại đụng phải một người thế này? Ôn Uyển chỉ có thể nói sang chuyện khác, cái đề tài này quấn quýt quá nhiều, cũng vô ích thôi."Giặc Oa, rốt cuộc lợi hại tới bao nhiêu?" Bạch Thế Niên lắc đầu nói"Những thứ này, nàng sẽ không hiểu ." Ôn Uyển khẽ cười nói"Ngươi dường như xem thường nữ nhân đúng không? Ta biết khá nhiều thứ đấy, đừng có xem thường nữ nhân. Giống như là ở bên trong giặc Oa có một loại sát thủ, gọi là Ninja, chính là những kẻ lần này tới ám sát chúng ta . Những người này luyện thuật phân thân, chỉ có giết người thật mới có thể hoàn toàn tiêu diệt được, ta nói có đúng không. Không được nói dối nhé?" Bạch Thế Niên vô cùng kinh ngạc"Làm sao nàng biết ?" Một cô gái chốn khuê các. Nơi nào sẽ biết những thứ này. Ôn Uyển đắc ý nói: "Là Quận chúa nói. Quận chúa học thức uyên bác. Biết rất nhiều thứ. . . . . . . Ngươi không biết sao, lần này cũng may mắn nhờ quận chúa biết được nhiều nhược điểm của ninja. Nếu không thì không biết là có thể trốn chạy để thoát chết hay không đâu!" Ôn Uyển bắt đầu ra sức khoe khoang. Vừa nói liền phát hiện có cái gì không đúng, nàng đã quá hưng phấn rồi. Bạch Thế Niên lại không phát hiện biến hóa của Ôn Uyển, chủ yếu là Ôn Uyển trước sau đều biểu hiện quá thích hợp, khiến cho hắn không phát hiện ra được biến hóa rất nhỏ bên trong. Nghe xong liền khen ngợi "Ôn Uyển Quận chúa, quả thật lợi hại." Ôn Uyển vội vàng tranh thủ thời gian nghĩ lại xem mình còn biết những cái gì, biết những thứ gì liên quan tới đề tài quân sự kia. Có thể làm cho hắn cảm thấy hứng thú, mà không quay ra hứng thú đối với mình. Đầu óc nàng xoay chuyển thật nhanh"Ngươi sai lầm rồi. Chân chính lợi hại không phải Quận chúa, mà là Hạ Dao tỷ tỷ bên cạnh Quận chúa. Ta nghe Hạ Dao tỷ tỷ nói, người Mãn Châu, chính là thát tử Mãn Thanh, nói bọn chúng rất thiện chiến và thích chinh phạt. Công phu Cỡi ngựa bắn cung công phu vô cùng lợi hại. Cũng bởi vì bọn họ là dân tộc du mục, nên người dân rất vạm vỡ, người người tập võ, nam tử trưởng thành căn bản đều tự ý cỡi ngựa bắn cung, còn rất thích đeo đao bên người, thích tranh đấu, sùng bái võ sĩ mạnh. Nghe nói người lợi hại nhất chính là người có thể mang theo Kim Đao ( đao vàng ), đại biểu cho dũng sĩ. Loại người này ở trong đám người Mãn Thanh, vô cùng được tôn kính. Những người Mãn Thanh đặc thù này, thường đến biên quan khiến cho tướng lãnh biên quan khó mà đối phó được. Người Mãn Thanh chỉ cần là nam tử trưởng thành. Thậm chí là phụ nhân ( phụ nữ có chồng ), đều am hiểu tác chiến. Cực kỳ khó đối phó. Ngươi xem Hạ Dao tỷ tỷ nói có đúng hay không?" Bạch Thế Niên nghe liền cảm thấy ngoài ý muốn, hắn vẫn cho rằng Ôn Uyển Quận chúa chỉ am hiểu vơ vét của cải. Nhưng lại không biết, Ôn Uyển Quận chúa đối với quân sự cũng hiểu thấu triệt như vậy, người như vậy, trời cao đã sinh nhầm giới tính cho nàng rồi, phải là nam tử mới đúng: "Đúng, rất đúng. Ôn Uyển Quận chúa quả là người rất lợi hại." Ôn Uyển khinh bỉ Bạch Thế Niên: "Đã nói không phải là Quận chúa nói. Quận chúa kiếm tiền đã rất lợi hại rồi, nhưng mà đối với mấy cái này, nàng cũng không hiểu lắm. Đều là Hạ Dao tỷ tỷ nói. Hạ Dao tỷ tỷ còn dạy ta biết rất nhiều thứ." Bạch Thế Niên cũng không quấn quýt cái gì Hạ Dao hay không Hạ Dao , chỉ cần có dùng là được."Vậy nàng nói một chút. Các nàng có đề cập tới chuyện làm sao đối phó với người Mãn thanh hay không?" Ôn Uyển lắc đầu"Không biết, Quận chúa chưa nói. Hạ Dao tỷ tỷ cũng không nói qua." Bạch Thế Niên cười nói" Ôn Uyển Quận chúa, còn cả Hạ Dao tỷ tỷ kia của nàng nữa đã nói cái gì? Đem những lời các nàng nói đều nói cho ta biết đi." Ôn Uyển nghe xong đầu óc liền xoay chuyển "Được, để cho ta thử nghĩ xem. Ta nhớ được có một lần Hạ Dao tỷ tỷ đã từng nói, đối phó với người Mãn Thanh không thể giống với giặc Oa , họ đều tác chiến trên ngựa. Ngựa của Quận chúa cũng đã được cải thiện qua rồi. Giảm bớt không ít sức nặng. Hạ Dao tỷ tỷ nói nếu như có thể chiếu vào biện pháp của Quận chúa, để con ngựa kia có thể giảm bớt được gánh nặng, thì ở thời điểm đối địch, có thể chiếm được ưu thế nhất định. Còn có, Hạ Dao tỷ tỷ nói, ngựa của chúng ta không tốt được như của bọn họ. phải cải tiến, thay đổi tính năng thành ngựa tốt . . . . . ." Những thứ này, đúng là ở trên thôn trang, Hạ Dao cùng Ôn Uyển đã nói tới. Chẳng qua hiện tại nàng đổi thân phận một chút thôi. Bạch Thế Niên ngạc nhiên, không nghĩ tới Ôn Uyển Quận chúa cùng người bên cạnh, ngay cả khuyết điểm ở biên quan cũng biết nhất thanh nhị sở, thậm chí còn có biện pháp ứng đối. Vậy thời điểm đối chiến với kẻ địch, quả thật có thể mưu lợi, hơn nữa sẽ đem những khuyết điểm đó hóa giải không ít. Tuy nhiên, Bạch Thế Niên cũng nổi lên nghi ngờ: "Những thứ này đều thuộc về cơ mật, làm sao lại nói cho nàng biết?" Trong lòng Ôn Uyển kêu một tiếng hỏng bét, cái nam nhân chết tiệt này quá tinh khôn. Thiếu chút nữa lộ ra rồi: "Ngươi cũng biết, ta là thế thân. Thế thân không chỉ cần phải lớn lên giống, còn phải mỗi tiếng nói, cử động đều giống. Nếu không, rất dễ dàng bị làm lộ. Cho nên, ta thường xuyên ở bên cạnh Quận chúa. Thời gian lâu dài rồi thỉnh thoảng cũng sẽ nghe được một ít chuyện. Hơn nữa ta cảm thấy được những thứ này cũng không tính là cơ mật gì" Đối với những người quen thuộc Ôn Uyển đều biết, nàng là một người mang tâm phòng bị vô cùng nặng, cẩn thận từng li từng tí. Làm sao có thể để cho một cung nữ ở bên người nghe nàng cùng Hạ Dao nói chuyện. Đáng tiếc Bạch Thế Niên đối với Ôn Uyển Quận chúa chưa quen thuộc. Nên bị Ôn Uyển lừa gạt được. Bạch Thế Niên gật đầu"Còn có cái gì, đều nói cho ta biết đi." Đầu của Ôn Uyển bắt đầu nặng và khó chịu, đây là dấu hiệu say rượu a. Ôn Uyển nghĩ tới, say cũng tốt, lập tức có thể buồn ngủ. Mặc dù không thích người nam nhân này, nhưng Ôn Uyển tin tưởng, hắn không phải là người không phân biệt tốt xấu như vậy. "Không có chuyện gì, có thể từ từ suy nghĩ, nói một chút Ôn Uyển Quận chúa cùng Hạ Dao tỷ tỷ còn nói qua cái gì?" Bạch Thế Niên hướng dẫn từng bước . Có lẽ hắn có thể nhận được thứ hữu dụng. Ôn Uyển làm sao mà nguyện ý nói, nói thêm nữa thì có thể lộ ra mọi chuyện: "Còn có, còn có, không rõ ràng lắm nữa. Dường như không có." Bạch Thế Niên cũng không quá ở truy cứu, nghĩ tới Ôn Uyển học được nhiều cũng tốt. Cho nên cười nói: "Hạ Dao kia là ai? Nàng ta dạy nàng thứ gì, nàng học được những gì?" Lúc này đầu của Ôn Uyển cháng váng nặng nề "Hạ Dao tỷ tỷ chính là người mà quận chúa tín nhiệm nhất, cũng là người ta bội phục nhất. Nàng dạy ta rất nhiều thứ, nhưng ta nghe không hiểu lắm. Tỷ như gặp nguy hiểm phải làm sao chạy trốn. Cầm kỳ thư họa, cái gì Tôn Tử binh pháp. Khụ, may là Quận chúa bị câm, chúng ta chỉ cần học được cử chỉ đi đứng giống như vậy là được. Nói chuyện cũng là Hạ Dao tỷ tỷ. Bằng không, thật đúng là không biết làm sao qua được đây!" Nói tới đây, hơi rượu cũng bắt đầu phát tác, đầu óc có chút mơ hồ, bắt đầu giật loạn mấy thứ trên đầu: "Ta cho ngươi biết a. Học nhiều thứ trong đó như vậy, ta ghét nhất chính là mỹ nhân kế. Ngươi nói xem. Tại sao trên binh pháp lại có mỹ nhân kế, tại sao mỹ nhân nhất định là vật hy sinh, nhất định là người chịu tội thay cho nam nhân? Ta rất buồn bực. Tại sao chỉ có mỹ nhân kế. Nhưng không có mỹ nam kế đây? Bằng hữu của ta chính là bị mỹ nam kế, vì một người đàn ông mà phản bội ta. Tình nghĩa tỷ muội nhiều năm như vậy, lại không sánh bằng một nam nhân không quen biết tới mấy tháng." Bạch Thế Niên ngạc nhiên. Vừa nhìn bộ dáng của nương tử hắn, cũng biết là nàng say rượu rồi. Ba chén rượu nhỏ đã bị say. Hắn thật sự không biết tửu lượng của Ôn Uyển rất kém, rượu này lại mạnh, tác dụng chậm mười phần. Nên say cũng là chuyện bình thường. Ôn Uyển mới không đi quản hiện tại Bạch Thế Niên nghĩ như thế nào, lúc này nàng chỉ muốn phát tác tức giận trong đáy lòng ra ngoài "Nam nhân a. Nam nhân là cái thứ đồ chơi gì a! Nam nhân đều là thứ đồ chơi một chút cũng không đáng tin cậy. Hắn đã hứa yêu ta cả đời, sẽ cho ta một gia đình hạnh phúc vui. Sẽ cùng ta bạc đầu giai lão. Nhưng hắn lại chỉ vì một chút tiền mà đi cưới người khác, không quan tâm ta nữa. Tình cảm nhiều năm như vậy chỉ vì một chút tiền, mà không cần ta nữa, thậm chí còn làm trò ở trước mặt người đàn bà kia, nhục nhã ta. Tại sao? Tại sao phải như vậy? tình cảm nhiều năm như vậy, nói bỏ liền bỏ. Tại sao? Tại sao a? Ta toàn tâm toàn ý đối xử với hắn, yêu thương hắn. Tại sao? Từng lời thề non hẹn biển, đến cuối cùng. Cũng chỉ là một trò cười." "Nàng say rồi." Mặc dù nghe được những chuyện xảy ra không có nguyên nhân. Nhưng trong lòng Bạch Thế Niên lại khô khốc. Chẳng lẻ, trước kia Thanh nhi có thanh mai trúc mã. Ôn Uyển lắc đầu, nói là mình không có say, không có say. Bạch Thế Niên cũng không trấn an được. Tinh thần của Ôn Uyển lúc này hoàn toàn trầm mê ở kiếp trước, còn làm tổ ở trong ngực Bạch Thế Niên, lệ rơi đầy mặt "Ngươi có thể nói cho ta biết, tại sao bằng hữu nhiều năm lại có thể vì một người đàn ông mà phản bội ta, tại sao tình cảm nhiều năm lại vì một chút tiền liền phản bội ta. Cha mẹ ta mất rồi, người trong nhà cũng không yêu thích ta. Người khác đều nói ta hiểu chuyện, nghe lời, là một hài tử tốt biết điều, nhưng tại sao chính bọn họ cũng không thích ta. Ta có tiền, ta có rất nhiều tiền, nhưng có tiền thì có ích lợi gì, có tiền cũng không mua được vui vẻ. Ta không lấy tiền, ta không muốn, ta chỉ muốn cha mẹ, ta chỉ muốn người một nhà thật vui vẻ mà ở chung một chỗ. Tại sao muốn sống thật tốt lại khó như vậy? Tại sao lại phải sống thống khổ như vậy, tại sao? Tại sao lại phải để ta một mình chịu khổ trên thế gian này." "Nàng yên tâm, sẽ không bao giờ ... để nàng một mình một người nữa." Bạch thế Niên liền nói, Thanh nhi gặp phải tất cả những chuyện này, không biết đã bị bao nhiêu bi thương, bao nhiêu thống khổ rồi. Ôn Uyển cũng không lĩnh tình: "Ai có thể yên tâm, ai cũng không thể yên tâm. Đừng chạm vào ta, ta muốn về nhà. Ta muốn về nhà." Bạch Thế Niên nói chuyện rất nhẹ nhàng ôn nhu: "Về nhà cái gì, nơi này chính là nhà của nàng? Đây là nhà của chúng ta, sau này, nàng yên tâm. Ta sẽ không để nàng chịu ủy khuất nữa." Ôn Uyển lắc lư đầu, rồi cười trào phúng nói: "Nói thật là dễ nghe, nói tiếp, nói rất hay. Nhưng mà, cho dù ngươi nói nhiều hơn nữa ta cũng sẽ không tin. Những lời nói trống rỗng dễ thay đổi như vậy, ta đã nghe nhiều lắm rồi, toàn là gạt người thôi. Đều không thể trông cậy được, ai cũng không dựa vào được. Ta chỉ dựa vào chính mình, ta chỉ có thể dựa vào chính mình." Đáy lòng của Bạch Thế Niên càng thêm chua xót lợi hại hơn: "Nha đầu ngốc, ta là tướng công của nàng. Sau này, có chuyện gì, có ủy khuất gì, Đều nói với ta, ta sẽ không để cho người ta khi dễ nàng nữa." Ôn Uyển lầm bầm tướng công là vật gì. Bạch Thế Niên không nghe thấy Ôn Uyển lầm bầm, nên vuốt đầu Ôn Uyển bộ dạng rất là thương yêu. Những năm này, Thanh nhi đã phải trải qua quãng thời gian khó khăn. Nếu không, tại sao phải nói ai cũng không tin được, ai cũng không đáng tin cậy "Thanh nhi, nhạc phụ nhạc mẫu mất như thế nào?" Ôn Uyển nghi ngờ nhìn Bạch Thế Niên, nghe được hắn giải thích là hỏi tại sao cha mẹ mình không còn. Tim của Ôn Uyển co thắt lại, nàng không muốn nói, nhưng nhìn vào ánh mắt ân cần trên mặt người kia, nàng liền nhịn không được mà muốn nói ra, những thứ này chôn dấu ở đáy lòng của nàng quá lâu quá lâu rồi, lâu tới nỗi nàng tưởng là nàng đã quên mất, thật ra chỉ đem nó giấu ở trong đáy lòng không dám vạch trần "Cha mẹ là vì ta, vì ta mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà qua đời. Bà nội mắng ta, nói là ta hại chết cha mẹ. Bà nội không có mắng sai, là ta hại chết cha mẹ. Là ta, là ta hại chết cha mẹ. Ta không muốn bọn họ chết , ta tình nguyện lấy mạng chính mình để đối cho bọn họ quay về. Ta không muốn bọn họ chết, ta tình nguyện người chết chính là ta. Ngươi biết không? Ta tình nguyện người chết chính là ta, ta tình nguyện cả đời là cô nhi, ta cũng không nên để cho bọn họ vì tìm ta mà mất đi tính mạng. Ngươi biết không? Ta nhìn cha mẹ nhắm mắt , ta vẫn liều mạng mà kêu cha mẹ không thể chết, một mực kêu gào nhưng mà không có tác dụng gì. Không tác dụng, cha mẹ đi, cứ như vậy đi. Bỏ lại một mình ta." Vừa nói xong, nước mắt ào ào mà rơi xuống. Bạch Thế Niên nghe xong, trái tim đau dữ dội: "Đều đã qua, Đều đã qua." Ôn Uyển cúi đầu nói : "Qua không được, cả đời này đều không qua được. Ta chỉ cần vừa nhắm mắt lại, liền cảm nhận được thân thể lạnh như băng của nương. Ta hận ông trời, tại sao muốn để cho ta sống được, tại sao người chết không phải là ta, tại sao không để cho ta chết? Ta tự sát nhiều lần, nhưng không chết thành công, mỗi lần đều được cứu về. Bá phụ nói, mạng của ta là cha mẹ đã đổi lấy. Ta không thể chết được, ta nhất định phải sống cho thật tốt mới đúng với mong muốn của bọn họ. Cho nên, ta không chết được, ta vẫn tận lực để sống tốt mỗi ngày, nhưng mà ngươi biết không? Mỗi một ngày đối với ta mà nói đều là đau khổ. Đối với ta mà nói, sống so sánh với chết còn thống khổ hơn. Nhưng ta lại không thể chết, bởi vì mạng của ta là do cha mẹ đổi cho." Đây là đau đớn sâu nhất trong đáy lòng Ôn Uyển. Cái gánh nặng trầm trọng này khiến cho nàng rất quý trọng từng giây phúc an bình. Bạch Thế Niên nhìn bộ dáng Ôn Uyển khóc đến thương tâm, đáy lòng vô cùng đau đớn. nhẹ nhàng ôm Ôn Uyển mà trấn an nói " Đều qua rồi, đều qua rồi , đều là quá khứ rồi. Nhạc phụ nhạc mẫu cũng không hi vọng nàng vẫn sống với đau đớn ở trong lòng. Về sau phải sống cho thật tốt mới không phụ sự yêu thương của bọn họ đối với nàng." Ôn Uyển cúi thấp đầu, tiếp tục mệt mỏi, không có nói nữa. Bạch thế Niên lau nước mắt cho Ôn Uyển nói " Thanh nhi, đừng khổ sở nữa. Nhạc phụ nhạc mẫu nếu nhìn thấy nàng như vậy, sẽ rất đau lòng. Bọn họ có thể dùng mạng của mình đổi cho mạng của nàng, chính là hi vọng nàng trôi qua thật tốt." Ôn Uyển ừ một tiếng, nhìn Bạch Thế Niên vừa ôn nhu tỉ mỉ trấn an nàng, nghi ngờ hỏi: "Ngươi là ai, tại sao đối với ta tốt như vậy?" Bạch thế Niên nói "Ta là tướng công của nàng." Ôn Uyển ngẩng đầu lên hỏi tướng công là vật gì. Ôn Uyển nhìn Bạch Thế Niên đợi chờ hắn giải thích nghi hoặc, vẻ mặt cảm thấy hỗn độn này muốn đáng yêu bao nhiêu liền đáng yêu bấy nhiêu. Tâm tình Bạch Thế Niên vốn bị Ôn Uyển làm cho trầm xuống, thoáng chốc liền tiêu tán, nhịn không được cười lên. Giọng điệu rất là ôn nhu nói "Ta là trượng phu của nàng. Là người sống cũng nàng cả đời." Thật ra thì Bạch Thế Niên rất nghi ngờ, tại sao Thanh nhi gọi cha mẹ là ba ba ma ma. Nhưng hắn biết, bây giờ không phải là thời điểm hỏi cái này. Ôn Uyển nghe lời này, phảng phất phát hiện tân đại lục liền hỏi Bạch Thế Niên"Trượng phu của ta? Ta có trượng phu sao? Ta kết hôn sao? Ta lúc nào kết hôn? Ha hả, bất kể lúc nào kết hôn, dù sao đã kết hôn rồi, ngươi là chồng của ta rồi, ngươi là chồng ta rồi. Lão công, ngươi có thể yêu ta một đời một thế hay không?" Bạch Thế Niên vuốt đầu Ôn Uyển , không trả lời những câu hỏi liên tiếp của Ôn Uyển. Hắn chỉ mím môi cười. Hắn đúng là chưa nghe nói qua, có người đem trượng phu gọi thành lão công . Đầu óc Ôn Uyển hỗn loạn vô cùng, nhưng nhìn thấy Bạch Thế Niên không trả lời lại tiếp tục hỏi: "Ngươi là chồng ta, ngươi phải yêu ta một đời một thế. Cả đời đối tốt với ta." Ôn Uyển chờ thật lâu cũng không lấy được đáp án, liền cười haha "Sẽ không yêu ta một đời một thế, sẽ không đối tốt với ta cả đời? Đúng vậy a, một đời một thế, là lời thề thật tốt đẹp, là thứ nữ nhân thích nhất. Nhưng trên đời lại có mấy người có thể làm được đây? Lão công, ngươi không thương ta một đời một thế, nhưng ta sẽ yêu ngươi một đời một thế, ta đối tốt với ngươi cả đời." "Tốt." Bạch Thế Niên giảo hoạt nghe lời. Ôn Uyển nghe xong câu này, bống chốc trở nên hung thần ác sát, rống giận "Ngươi tên khốn này. Ta yêu ngươi một đời một thế, đối tốt với ngươi cả đời cũng đã nói. Ngươi lại không muốn nói yêu ta một đời một thế đối tốt với ta cả đời, thật không công bình. Được rồi, thế giới này vốn là không công bình, coi như là ta bị lỗ. Chẳng qua ngươi phải đáp ứng ta, nếu chúng ta đã là vợ chồng, sau này ngươi phải hứa sẽ không phản bội ta, có nữ nhân khác, chỉ có thể yêu một người là ta. Nếu ngươi còn dám có nữ nhân khác, đến lúc đó ta không chỉ có giết nàng, ngay cả ngươi cũng giết, ngươi có đồng ý hay không?" Bạch Thế Niên vẫn trầm mặc mà vuốt đầu Ôn Uyển