Hoàng đế vừa thấy vẻ mặt Ôn Uyển, cũng biết Ôn Uyển không có nghe vào: "Uyển nhi, bây giờ con đã là mẹ của hai đứa nhỏ rồi. Làm việc gì cũng không nên tùy hứng nữa. Phải suy nghĩ cho hài tử nữa. Biết không? Nhưng ngàn vạn lần đừng nghĩ tới giảm cân, giảm cái gì mà giảm, cậu nhìn thấy như thế này rất tốt mà."
Ôn Uyển ở trước mặt hoàng đế chưa bao giờ nói lời trái với lòng mình: "Cậu hoàng đế, Người yên tâm, con sẽ không lấy thân thể chính mình ra đùa. Con sẽ từ từ giảm trở lại. Cậu hoàng đế, thật sự không thể duy trì cái bộ dáng này. Không nói tới thứ khác, những thứ y phục kia không mặc được nữa, ngay cả soi gương cũng không dám soi."
Hoàng đế nghe Ôn Uyển nói vậy, mới yên lòng: "Vậy con phải nghe thái y, nếu không tốt cho thân thể, cậu sẽ không đồng ý."
Ôn Uyển vội vàng gật đầu, tỏ vẻ nhất định sẽ đồng ý.
Đang nói chuyện thì Duệ ca nhi lại bắt đầu hừ hừ. Một tiếng hừ hừ này nếu không phải hắn muốn xi xi, thì chính là đói bụng. Hắn đói bụng, nên tiểu tử còn lại dứt khoát gào hét, không biết có phải vì là anh em sinh đôi hay không mà lớn đói bụng, nhỏ nhất định cũng sẽ đói bụng.
Hoàng đế vui vẻ để Ôn Uyển về Vĩnh Ninh Cung trước, ông trở về ngự thư phòng xử lý chút chính vụ, buổi trưa sẽ cùng nhau dùng bữa.
Ôn Uyển ôm Duệ ca nhi cùng Cẩn ca nhi đi Vĩnh Ninh Cung. Vĩnh Ninh Cung là nơi dành riêng cho nàng, không phải bất kỳ người nào cũng có thể tùy ý đi vào.
Người trong Vĩnh Ninh Cung biết được Ôn Uyển muốn đi qua, mọi người cùng đi nghênh đón. Thấy đoàn người Ôn Uyển đã đi tới đây, thì lập tức quỳ xuống hô: "Quận chúa vạn phúc, Duệ thiếu gia, Cẩn thiếu gia cát tường."
Ôn Uyển vui vẻ cười nói: "Tốt, các ngươi thật có lòng. Thưởng mỗi người hai mươi lượng bạc." Người trông coi Vĩnh Ninh Cung không nhiều lắm, tổng cộng hai mươi người. Lúc trước cũng đã được tuyển chọn cặn kẽ, lại trải qua nhiều mưa gió mới lưu lại đến giờ. Lòng trung thành của họ căn bản không cần lo lắng.
Ôn Uyển có chút ngượng ngùng. Hạ Dao vừa nhìn bộ dáng Ôn Uyển, cười nói: "Ban đầu, hoàng thượng đã hạ ý chỉ, trong phủ quận chúa mỗi người ban thưởng ba tháng tiền tiêu. Hạ Thêm đã dựa theo thánh chỉ của hoàng đế mà thi hành xuống. Mấy ngày nay quận chúa tinh thần không tiện, cho nên ta cũng không nói những chuyện nhỏ nhặt này để làm phiền người."
Ôn Uyển cười nói "Ngươi giúp ta thì cũng giống như thế." Đi vào cung điện, nhìn chỗ quen thuộc của mình, cũng đã mấy tháng không có tới, phảng phất như đã qua cả đời người. Ôn Uyển thở dài nói "Nhìn bàn đu dây, nhìn giàn hoa này khiến ta cảm thấy được thật thân thiết."
Hạ Dao ở bên cạnh nói "Đó là vì chủ tử đã trải qua cửu tử nhất sinh, trong lòng có chút sở ngộ." Ôn Uyển gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với lời này. Trải qua lần mạo hiểm này, Ôn Uyển cảm giác mình nhìn rất nhiều chuyện đã trở nên nhàn nhạt. Cái biến hóa lớn nhất, chính là tầm mắt không có nhỏ nữa, so sánh với dĩ vãng thì rộng lớn hơn nhiều.
Ôn Uyển đi vào tẩm cung, chăm sóc cho hai tiểu tử trước. Hai tiểu tử ăn uống no đủ, liền an tĩnh đi ngủ.
Ôn Uyển vuốt từng vòng thịt béo trên bụng: "Ngày trước bước đi như bay, hôm nay mới đi một đoạn đường ngắn mà đã thở dồn dập. Thực sự phải bắt đầu rèn luyện thân thể thôi."
Hạ Dao đối với đề nghị của Ôn Uyển, không có phản đối: "Chỉ cần ở trong phạm vi cho phép, quận chúa muốn làm cái gì, cũng có thể." Nếu vì giảm cân, làm một chút vận động gì đó quá mức, nàng sẽ không đáp ứng. Chỉ là Hạ Dao hiểu rõ Ôn Uyển đối với hai đứa nhỏ vô cùng coi trọng, sẽ không lấy thân thể chính mình ra nói giỡn. Hạ Dao đối với việc này, cũng sẽ không có quá nhiều ý kiến.
Ôn Uyển còn chưa ngồi nóng chỗ, đã nghe thấy hoàng hậu tới. Trong mắt Ôn Uyển hiện lên chán ghét, nhưng vẫn đứng lên, đi gặp hoàng hậu.
Ôn Uyển không có chiêu đãi ở nhà giữa, mà tiếp khách ở phòng khách. Kể ra thì cũng có chút quái dị, dựa theo bình thường mà nói hoàng hậu đứng đầu lục cung, hoàng hậu là chủ, Ôn Uyển là khách mới đúng. Mà hôm nay, Ôn Uyển là chủ, hoàng hậu là khách.
Hoàng hậu nói gì, Ôn Uyển cũng có thể ứng đối. Nhưng nói muốn đi nhìn hài tử, Ôn Uyển sẽ không đồng ý: "Hài tử mới vừa ăn xong đã ngủ rồi." Đây là uyển chuyển cự tuyệt, không muốn để hoàng hậu đi nhìn.
Trong lòng Hoàng hậu hơi trầm xuống, nhưng trên mặt lại là bộ dáng cực kỳ tiếc hận. Sau khi hoàng hậu đến, thì Thích quý phi cũng tới, một vài tần phi cũng tới. Ôn Uyển đối với tất cả đều là hàn huyên mấy câu.
Hạ Dao nhìn Ôn Uyển có chút mệt nhọc, liền trực tiếp mở miệng đuổi người: "Quận chúa mệt mỏi, cần nghỉ ngơi, xin các vị nương nương trở về đi!"
Hoàng hậu nhìn thoáng qua Hạ Dao. Đối với thân phân của Hạ Dao, hôm nay bà ta đã biết rõ. Bà cô của Ôn Uyển, dựa theo bối phận thì chính bà ta cũng phải gọi Hạ Dao một tiếng cô. Bối phận cao như vậy, làm việc ngang ngược càn rỡ một chút cũng là bình thường (ở cổ đại chỉ có chuyện trưởng bối dạy dỗ vãn bối, không có không phân vãn bối trưởng bối). Hoàng hậu dẫn đầu rời đi, các phi tần khác cũng rời đi theo.
Ôn Uyển quả thật có chút mệt mỏi. Không phải là ứng đối mọi người khiến nàng mệt chết đi. Mà là Ôn Uyển nhàm chán những thứ hư tình giả ý này. Cùng bọn họ nói chuyện, còn không bằng nhìn cục cưng nhà mình. Ôn Uyển trở về tẩm cung, nhìn hai cục cưng đang ngủ say sưa thì cười nhẹ, đi đến tháp ngồi xuống, lấy quyển sách ra (tư thế ngủ của Ôn Uyển quá bất nhã, sợ bản thân sẽ đè ép hài tử ).
Ôn Uyển đi theo hoàng đế dùng bữa, hài tử thì để Hạ Dao, Hạ Ảnh cùng hai ma ma chiếu cố. Không để cho nàng ra khỏi Vĩnh Ninh Cung. Bên cạnh Ôn Uyển chỉ dẫn theo Hạ Hương. Bởi vì có thêm hài tử, hôm nay người bên cạnh Ôn Uyển không đủ dùng, phải bắt đầu trọng dụng mấy đại nha hoàn khác.
Ôn Uyển dùng thiện xong liền nói chuyện cùng hoàng đế. Trở về Vĩnh Ninh Cung một lần nữa, hài tử vẫn còn đang ngủ. Ôn Uyển hôn một cái trên khuôn mặt nhỏ xíu của hài tử, vừa bắt đầu ngủ trưa được một lát, đã bị tiếng khóc oa oa đánh thức. Ôn Uyển ôm Duệ ca nhi, Duệ ca nhi hướng trong ngực nàng cọ cọ, Ôn Uyển im lặng, lại đói bụng rồi, sữa thật sự không đủ a! Ôn Uyển nghĩ nếu có sữa bột thì tốt rồi.
Ôn Uyển chớp mắt một cái, thật ra hiện tại cũng đã có sữa bột, nhưng cái mùi vị kia không ngon chút nào. Nếu không phải người trên thảo nguyên, thì người bình thường đều không uống. Nhưng nếu đã trải qua gia công, cũng có thể chế tạo ra sữa bột. Nàng làm chuyện này không phải là vì bán được bao nhiêu tiền, mà trước hết phải giải quyết khẩu phần lương thực của hai tiểu tử nhà nàng a.
Hạ Dao thấy Ôn Uyển rửa mặt xong mới nói " Quận chúa, Hứa Thục Dung mới vừa rồi cầu kiến. Biết quận chúa đang ngủ, nhưng vẫn ở lại chờ, còn mang theo cả thập tam hoàng tử đến nữa." Ôn Uyển nghe xong tự nhiên biết Hứa Thục Dung này chính là Hứa Tịnh Thu, người ta đã tới cửa chúc mừng, không gặp cũng không tốt. Hơn nữa lúc trước đã gặp nhiều người như vậy, thêm một người cũng không nhiều. Hàn huyên hai câu rồi tiễn khách là được. Chủ yếu là hiện tại tâm cảnh Ôn Uyển đã có điều biến hóa so với trước.
"Quận chúa vạn phúc." Hành lễ xong, còn có một hài tử đi theo sau, Ôn Uyển lần đầu tiên nhìn thấy hài tử kia. Đoán chừng đó chính là nhi tử của nàng ta, Kỳ Lâm, tuổi mụ cũng đã đến năm tuổi.
"Biểu tỷ cát tường." Hài tử cung kính hành lễ ngang hàng với Ôn Uyển.
Ôn Uyển mặt hàm chứa ý cười nhìn Kỳ Lâm "Nhìn qua chắc cũng sắp đến thư phòng rồi đọc sách rồi, Hạ Ảnh, đem nghiên mực Đoan Khê, bút lông sói chạm ngọc lấy tới, còn có phong bút lông Hồ Châu kia, tặng cho Thập Tam hoàng tử. Kỳ Lâm bắt đầu đọc sách có thể sẽ cảm thấy rất khổ, nhưng từ từ sẽ thấy tốt hơn."
Hài tử liền trả lời "Dạ, Kỳ Lâm nhớ ở trong lòng ." Rốt cuộc cũng là lớn lên trong hoàng cung, hành động rất quy củ hữu lễ.
"Quận chúa, ta cũng không có gì tốt để tặng. Cái này là do ta thêu, coi như một phần tâm ý của ta." Để cho nha hoàn Tiểu Thúy đem đồ vật lấy ra.
Cũng là hai cái yếm đỏ thẫm thêu hài tử nghịch nước, màu sắc sống động xinh đẹp, thủ pháp thêu cũng là vô cùng tốt. Quan trọng nhất chính là đầu sợi chỉ đều hướng ra ngoài, hài tử da non mịn, nếu đầu sợi chỉ ở mặt trong, có thể khiến cho da bị ửng đỏ. Đây là Ôn Uyển nghe Hạ Ngữ nói, có thể thấy được nàng đã bỏ tâm tư chú ý.
Ôn Uyển cười nhẹ "Có lòng rồi."
"Quận chúa, làm sao không thấy hai vị ca nhi." Tịnh Thu ánh mắt khác thường hỏi. Ôn Uyển nhàn nhạt trả lời, hài tử đang ngủ!
Tịnh Thu nhìn Ôn Uyển thần sắc lạnh nhạt, thái độ đối với nàng và các phi tần khác cũng không khác nhau, không giống như lúc trước đối với mình ôn hòa, trong lòng khổ sở không dứt. Ngày đó mình đúng thật là bị ma quỷ mê hoặc, mới nóng lòng làm ra chuyện hồ đồ kia. Nhưng sau đó, nàng cũng không có ý định tính kế Ôn Uyển. Chuyện ở hậu hoa viên hôm đó, nàng cũng là người bị hại. Nhưng Ôn Uyển đã đem khoản sổ sách này tính ở trên đầu nàng, khiến nàng rất oan uổng.
Ôn Uyển không muốn nhiều lời với nàng ta: "Sắc trời cũng không còn sớm. Ta phải về phủ đệ rồi." Đây là đuổi người trong âm thầm và thẳng mặt.
" Nếu Quận chúa bận rộn, thần thiếp xin cáo lui." Tịnh Thu nhịn xuống chua chát trong lòng, Thời điểm Kỳ Lâm lui ra ngoài, còn ngửa đầu, trong mắt tràn đầy chờ đợi: "Biểu tỷ, chờ bọn hắn tỉnh, ta có thể đến xem hắn không?"
Ôn Uyển cười đến rất hiền lành: "Biểu tỷ không ở trong hoàng cung thường. Chờ đệ đến thượng thư phòng rồi, cũng sẽ không có thời gian đi ra ngoài."
Chờ hai người bọn họ đi rồi, Hạ Dao ở bên cạnh giống như vô ý nói "Hứa Thục Dung coi như là người có thủ đoạn. Lúc này đã là tam phẩm nương nương. Hai nữ tử cùng được đưa vào vương phủ làm thị thiếp với nàng, một người đã qua đời vào mấy năm trước, một cũng mới là Dung tiệp thứ ngũ phẩm, nên nàng ta cao hơn không phải chỉ là một chút."
Ôn Uyển cười cười chỉ ra chút tính toán của Hạ Dao. Cho dù quen biết có giao tình, tất cả cũng đã là chuyện của rất nhiều năm trước rồi, trãi qua nhiều chuyện như vậy. Nàng làm sao còn có thể đồng tình, rảnh rỗi đi quản chuyện người khác chứ?"Ngươi yên tâm, ta sẽ không mềm lòng giúp nàng. Ta và nàng đi trên hai con đường khác nhau, không có va chạm . Ta cũng biết tại sao nàng ta có thể leo đến địa vị ngày hôm nay? Nhà mẹ nàng rơi đài, không có hậu viện, liều mạng chống đỡ cũng là một thứ phi, là người từng được hoàng đế ân sủng nhất nhưng cũng đã qua rồi. Có điều nàng ta rất thông minh, ban đầu đã chọn được núi dựa có quyền thế nhất hậu cung".
"Quận chúa biết là tốt rồi. Một bước không cẩn thận, để cho nàng ta tranh thủ tình cảm, đến lúc đó không làm gì cũng bị ô danh." Hạ Dao bị Ôn Uyển chỉ ra tính toán của mình, nhưng không hề xấu hổ.
Hạ Ảnh gần đây cũng bắt đầu nhiều lời. Tuy không có nói nhảm, nên chỉ nói đồng tình với Hạ Dao: "Quận chúa, Hạ Dao nói rất đúng. Nữ nhân trong hoàng cung, mỗi người có ít nhất hai bộ mặt. Cũng không ai biết được các nàng lúc nào là thật, lúc nào là giả. Quận chúa tâm địa mềm, ít cùng các nàng tiếp xúc là tốt nhất."
Ôn Uyển im lặng rồi: "Bộ ta giống người tâm từ thủ nhuyễn? Không có nguyên tắc vậy sao?" Nàng không phải là kẻ ngu, nàng tham gia vào mấy chuyện ở hậu viện hoàng cung kia làm cái gì, có thể được chỗ tốt gì chứ? Thân nàng hiện nay đã ở địa vị cao rồi, còn có thể cao tới đâu nữa. Chẳng lẽ còn đi làm nhiếp chính Quận chúa mà chơi đùa. Cho dù có cho nàng, Ôn Uyển cũng không hứng thú. Mệt chết người a! ! ! !