Dọc theo đường đi rất an bình, cũng không có thích khách xuất hiện như Ôn Uyển nghĩ. Đại quân trực tiếp đến Hoàng cung. Hoàng đế mang theo Ôn Uyển cùng văn võ bá quan vào cung, đến điện Văn Đức.
Hoàng đế ngồi trên ghế rồng, Ôn Uyển cũng không đứng ở phía dưới, mà là theo Hoàng đế đi lên, đứng ở phía trên. Vị trí Ôn Uyển đứng, là chỗ Thái tử nghe chuyện triều chính.
Hoàng đế dựa theo lệ cũ nói một chút chuyện công, sau đó vung tay lên, văn võ bá quan rốt cuộc cũng có thể về nhà.
Những người vừa mới ra khỏi hoàng cung liền chui vào trong kiệu thành đoàn. Còn có về nhà liền trực tiếp kêu đại phu. Bởi vì Hoàng đế khoe khoang một phen, hại không ít người. Nhưng cũng chỉ có Ôn Uyển mới dám nói oán trách.
Ôn Uyển thật biết điều ở lại, rất nhiều chuyện nàng cần phải bàn giao lại cho Hoàng đế. Bắt đầu từ hôm nay, cái danh Nhiếp chính Quận chúa có thể biến mất rồi, cũng có thể buông lỏng một hơi.
Một trận di chuyển như vậy, đã qua giờ cơm. Ôn Uyển không đói bụng, bởi vì nàng ở trên kiệu đã ăn qua điểm tâm. Nàng ăn một chút lót dạ, chứ không tới lúc này hẳn bụng dạ đã kêu rột rột rồi.
Hoàng đế cũng để Bạch Thế Niên ở lại cùng nhau dùng cơm.
Bạch Thế Niên vốn một bụng muốn nói chuyện với Ôn Uyển, nhưng có bóng đèn siêu cấp là Hoàng đế ở đây, hơn nữa ăn cơm chú trọng ăn không nói ngủ không nói, thành ra Bạch Thế Niên cái gì cũng không nói a! Chỉ cúi đầu ăn cơm, nhưng cơm này ăn không có chút mùi vị gì, miễn cưỡng ăn một chén.
So với Bạch Thế Niên nuốt không trôi, Ôn Uyển ăn rất ưu nhã, hơn nữa ăn được không ít. Ôn Uyển vừa rồi còn sợ đói bụng, ăn một ít điểm tâm. Nhưng điểm tâm chẳng qua là lót dạ, hiện tại được ăn no, lấp đầy bụng xong còn một đống chuyện đang chờ nàng làm, không có sức muốn làm cũng không được.
Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển tập trung ăn cơm, cùng một loại đồ ăn, mà vợ hắn ăn lại ngon như vậy, còn hắn ăn như ăn phải sáp nến vậy. Trong lòng có tư vị khó hiểu.
Hoàng đế thấy Ôn Uyển như không nhìn thấy Bạch Thế Niên, nhưng ánh mắt Bạch Thế Niên thỉnh thoảng lại nhìn Ôn Uyển. Khóe miệng Hoàng đế chứa đựng ý cười, nhìn vợ chồng son này thật thú vị.
Một không mang sự che giấu, một người không muốn ở trước mặt mọi người biểu lộ tình cảm. Hoàng đế nghĩ tới tám năm trước, khi đó Ôn Uyển tương đối khoe khoang. Còn kém không nói vợ chồng ân ái đâu. Tám năm rồi, Ôn Uyển cuối cùng cũng có tiến bộ.
Đáng ra Hoàng đế hồi triều, phải nghỉ ngơi một hai ngày. Đáng tiếc Hoàng đế nóng lòng muốn biết cặn kẽ chuyện đã xảy ra trong kinh thành. Ừm, chính xác là muốn tiếp nhận chính vụ. Ôn Uyển biết ý tứ của Hoàng đế, thật ra muốn nói, Hoàng đế đúng là mệnh lao lực, không nghỉ ngơi không được, nghỉ một chút xương cốt không yên được. Dĩ nhiên, Hoàng đế mệnh lao lực, nàng cũng xui xẻo theo. Muốn nghỉ ngơi cũng không nghỉ ngơi được.
Dùng xong thiện, Hoàng đế để Ôn Uyển lại với Bạch Thế Niên. Hắn đi ngự thư phòng trước. Hoàng đế là muốn vợ chồng Ôn Uyển hai người nói chuyện. Dù sao thấy ánh mắt trông mong của Bạch Thế Niên hắn cũng không thể quá vô tình.
Hoàng đế mở lòng từ bi, rốt cuộc cũng để hai người ở lại nói chuyện. Nhưng Hoàng đế mở lòng từ bi, Ôn Uyển lại không cảm kích. Cái gì một mình cũng không bí mật nha! Chung quanh không thiếu cung nữ với thái giám. Hoàng đế có thể xem họ như không khí, nhưng nàng không thể nha!
Bạch Thế Niên chờ sau khi Hoàng đế tránh đi, đến bên cạnh Ôn Uyển nhỏ giọng nói: " Vợ." Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển quay lại nhìn mình, lại không nói chuyện. Không biết tại sao trong lòng có chút khổ sở. Lúc này vốn tự mình an ủi, Ôn Uyển vì quy củ. Vậy biểu hiện bây giờ của Ôn Uyển, Bạch Thế Niên trong lòng cảm giác không ổn. Từ cổng thành đến giờ, Ôn Uyển không chỉ không nói với mình một câu, ánh mắt nhìn mình cũng không có. Lúc trước còn có thể nói kiêng dè người ngoài, Ôn Uyển muốn duy trì hình tượng. Nhưng hiện tại xung quanh không có người, Ôn Uyển lạnh nhạt, trong bụng Bạch Thế Niên dễ chịu mới lạ đó.
Ôn Uyển không phải không muốn nói chuyện với Bạch Thế Niên, nàng sợ mình mất khống chế. Lúc ở ngoài cổng thành, nàng phải áp chế chính mình không nhìn Bạch Thế Niên. Sợ nhìn rồi áp chế không được. Sau đó muốn cùng Bạch Thế Niên nói chuyện thật tốt. Nhưng tình cảnh như vậy nàng không nói được, nhiều người như vậy, phải giữ hình tượng. Ôn Uyển hiện giờ đối với mình một câu nói một cử chỉ đều rất chú ý. Trong ngày thường có thể ngang ngược, nhưng hiện đang ở trong cung phải cẩn thận một chút.
Ôn Uyển nhìn thấy vẻ mặt lo âu của Bạch Thế Niên, cười nói: " Chàng về trước đi! Chỗ này ta còn rất nhiều chuyện cần phải xử lý. Hết thảy chờ về nhà rồi hãy nói." lúc này Ôn Uyển hận không thể cùng Bạch Thế Niên về nhà. Nhưng thái độ Hoàng đế rất rõ ràng, cần nàng báo cáo chính vụ. Nếu không nhanh phải tới tối mới xong.
Ôn Uyển buồn bực so với Bạch Thế Niên cũng không ít, Hoàng đế đúng là bóc lột sức lao động! Chẳng qua Ôn Uyển so với Bạch Thế Niên biết đè nén cảm xúc hơn. Làm cho người ta không nhìn ra được nàng đang khẩn trương. Bạch Thế Niên không rõ nguyên nhân cứ cho là tám năm không gặp, nên Ôn Uyển có chút xa lạ.
Điều này cũng không trách được Bạch Thế Niên. Hai năm qua, Ôn Uyển ít viết thư cho hắn. Trước kia mỗi bức thư đều dài đến hai mươi mấy tờ, mỗi tháng đều có hai phong, có khi còn tới bốn năm phong thư. Hai năm qua, hai ba tháng mới có một phong thư, mỗi phong chỉ nói le que mấy câu. Quản gia báo tin nói Quận chúa rất bận, trừ chuyện làm ăn, còn lại thời gian đều tập trung trên người hai hài tử. Bạch Thế Niên cũng nguyện ý tin tưởng Ôn Uyển. Nhưng đều là cố giả bộ, nội tâm hắn một chút cũng không bình tĩnh được. Bây giờ thái độ của Ôn Uyển lại quái dị, có thể không để cho trong lòng Bạch Thế Niên thấp thỏm sao?
Đây cũng là Bạch Thế Niên chột dạ. Trong lòng hắn luôn cảm thấy thua thiệt cho Ôn Uyển cùng hai đứa trẻ rất nhiều, lo lắng sẽ không đủ. Hơn nữa địa vị hiện tại của Ôn Uyển như đang ở trên mây, càng làm lòng hắn thêm lo lắng.
Bạch Thế Niên đối với Hoàng đế không thể không oán hận. Vợ chồng bọn họ tám năm không gặp, có việc gì không thể chờ tới mai nói sao? Thế nào hôm nay cũng phải bàn giao hết công việc, treo cổ cũng phải cho người ta lấy hơi đã chứ! Không để cho hai vợ chồng họ yên tâm trò chuyện, vậy có cần phải vội về kinh như vậy không? Nhưng Bạch Thế Niên cũng biết, lời của Hoàng đế là vàng ngọc, không phải hắn nói phản bác được: " Vậy ta chờ nàng, chờ nàng xử lý xong chuyện cùng nhau về nhà."
Ôn Uyển nghe hai chữ về nhà, ngực run lên. Nhưng vẫn lắc đầu, giọng có phần mềm nhẹ hơn: "Chàng cũng biết mấy tháng nay là ta xử lý chính vụ. Cậu Hoàng đế muốn tiếp nhận, những chuyện kia tất nhiên phải hỏi ta. Chàng trước hết trở về nhìn hài tử đi. Hai đứa nhỏ trông trăng trông sao cũng muốn hy vọng chàng trở lại, sớm được gặp chàng. Chờ giờ dậu lại tới đón ta, cùng nhau về ăn cơm tối." Nếu Hoàng đế không nói nhân tình, bữa tối nàng nhất định phải về ăn. Nếu không nàng phất tay bỏ chạy lấy người. Thực là không còn cách nào khác a!
Ôn Uyển hiểu rõ hoàng cung xung quanh đều là người, đều có ánh mắt nhìn a! Ôn Uyển không muốn nói thêm cái gì nữa. Tám năm cũng đã chờ rồi, chẳng lẽ không thể chờ thêm một chút nữa hay sao? Ôn Uyển cười nói: " Nhanh về đi!" Khụ, nàng đã nói là không thích hoàng cung rồi mà! Nếu ở nhà mình, thế nào cũng có một màn vợ chồng tình thâm ôm nhau thăm thiết! Nơi nào giống như bây giờ, vợ chồng làm động tác thân mật cũng không được. Ôn Uyển đối với việc Hoàng đế hà khắc trong lòng oán thầm không dứt!
Thái giám bên cạnh Hoàng đế Tôn công công trở lại nói với Ôn Uyển, Hoàng đế đang chờ nàng. Ôn Uyển gật đầu, cho người đưa Bạch Thế Niên ra ngoài: "Trở về nhìn hài tử chút, lát lại tới đón ta." Nói xong liền đi về phía ngự thư phòng.
Minh Duệ và Minh Cẩn vẫn còn ở ngã tư đường, chờ mọi người tản ra, Hạ Dao cùng Võ Tinh mới mang bọn họ trở về.
Suốt dọc đường đi, miệng Minh Cẩn nói không ngừng: " Ca, cha thực sự giống với bộ dạng của huynh chứ?" Tám năm, lớn như vậy rồi mới lần đầu tiên gặp cha. Minh Cẩn còn chưa trong hưng phấn mà phục hồi lại đâu.
Minh Duệ cười lắc đầu: "Đệ nha, là ta lớn lên giống cha, không phải là cha lớn lên giống ta. Đừng nói sai nữa, tới lúc đó cha nghe được lại không vui." thật ra Minh Duệ trong lòng cũng yêu thích, nhi tử lớn lên giống cha không hiếm, nhưng hắn và cha của hắn lại rất giống nhau! Người bình thường giống, cũng là bốn năm phần tương tự. Hắn cùng cha lại sáu bảy phần giống nhau.
Nếu như Ôn Uyển có ở chỗ này, tuyệt đối sẽ nói không chỉ có tướng mạo, mà ngay cả thần thái cũng giống nhau, ừm, vẻ mặt căn bản là giống nhau. Phụ tử hai người là mặt không chút biểu tình. Đương nhiên khí tràng của Minh Duệ hiện tại không bằng Bạch Thế Niên.
Minh Cẩn cũng không vì mình nói sai mà ảo não, chẳng qua lầm bầm nói: "Ca, tại sao đệ lại lớn lên giống mẹ mà không giống cha?" Giống như mẹ một chút cũng không tốt. Vốn bị ca ca nói thành cô nương, nếu giống như cha thì sẽ không bị nói thành như thế đâu.
Minh Duệ mỉn cười nói: "Tốt, đợi đến tối đệ đi hỏi cha mẹ đi!" Kể từ khi Minh Duệ nói Minh Cẩn thích khóc thích náo giống như một cô nương. Minh Cẩn sẽ đổ hết lên người mẹ. Có điều Minh Duệ cũng phải thừa nhận, Minh Cẩn có cái ý nghĩ này cũng đúng. Minh Cẩn thích khóc điểm này nhất định là kế thừa từ mẹ.
Nếu không phải Minh Duệ có suy nghĩ của kiếp trước, tuyệt đối sẽ được sắt còn tỏ vẻ, hắn kế thừa tất cả ưu điểm của cha và mẹ.
Hai người mới về tới nhà liền phân phó cho Hạ Nhàn cùng Thu Ngũ chuẩn bị một bàn thức ăn thịnh soạn. Hôm nay phải làm tẩy trần cho cha.
Hạ Dao cũng không nói Minh Cẩn, tùy hắn điều phó. Nếu không để Minh Cẩn làm, nhất định sẽ không an bình. Có điều tẩy trần mấy ngày là điều không thể được. Phải đợi Quận chúa hết bận rộn mới làm được.
Bạch Thế Niên trên đường trở về nhà, thần sắc không được tốt. Thị vệ A Mãnh bên cạnh Bạch Thế Niên cũng bất mãn với Hoàng đế quá không có nhân tình rồi. Thế nào cũng phải thả Quận chúa cùng trở về với tướng quân chứ, cứ như vậy thật không có nhân đạo.
Đừng nói Hoàng đế, bọn họ bên cạnh cũng nhìn thấy đôi mắt tướng quân nhà mình luôn nhìn Ôn Uyển Quận chúa. Ánh mắt nhìn không chớp. Nhưng Quận chúa lại không nhìn tướng quân nhà mình một cái. Thật là lạnh lùng nha!
Đoàn người đi tới nửa đường, A Mãnh đột nhiên hỏi: " Tướng quân, chúng ta là đi phủ Tướng quân hay phủ Quận chúa ạ?" Đây là một vấn đề khó khăn. Hài tử là ở trong phủ Quận chúa hay trong phủ Tướng quân đây! hẳn là trong phủ Quận chúa rồi.
Lời của A Mãnh vừa dứt, người bên cạnh nén cười. Đây mà cũng cần phải hỏi sao? Đây là cố tình làm khó tướng quân mà!
Lời của A Mãnh nếu ở trong trường hợp khác thì không sao. Chẳng qua hiện tại người nào không biết Ôn Uyển trở thành Nhiếp chính Quận chúa. Hài tử tất nhiên cũng ở trong phủ Quận chúa. Hỏi vặn như vậy, không phải là nói Tướng quân sợ vợ sao?
Cao Tần và Cao Sơn thiếp thân thị vệ bên cạnh Bạch Thế Niên lạnh lùng nhìn A Mãnh. Cũng không biết tại sao tướng quân lại chọn một tên ngu ngốc như thế làm thị vệ nữa.
Bạch Thế Niên mãnh liệt trợn trắng mắt nhìn A Mãnh.
Diệp Tuần ha hả cười không ngừng: " Này còn phải hỏi. Trời lạnh như vậy, hai công tử tất nhiên là ở phủ Quận chúa rồi." Tin tưởng ai cũng nhìn ra tâm tình của Tướng quân đang buồn bực, cũng là do bị vợ mình làm như không có gì, nhìn cũng không nhìn nhiều một chút. Không buồn bực được sao? Tuy nhiên Diệp Tuần cũng không dư hơi đâu mà đi giải thích. Để cho hắn buồn bực một hồi cũng tốt.
Ôn Uyển chờ sau khi Bạch Thế Niên đi, mới đi đến ngự thư phòng. Trong tay Ôn Uyển còn có một số sổ con, nhưng chủ yếu là chính vụ mà Ôn Uyển sắp chuyển giao.
Hoàng đế nhìn thấy Ôn Uyển cười nói: " Làm sao không cùng Bạch Thế Niên nói nhiều một chút, nhanh trở lại rồi!" Hắn nhìn cảm thấy Bạch Thế Niên đáng thương, hết lần này đế lần khác Ôn Uyển vẫn cứ thờ ơ.
Ôn Uyển lầm bầm trong miệng một chút, biểu hiện sự bất mãn của mình." Về nhà nói cũng giống nhau. Hắn có thể quyết vứt bỏ thê nhi ở nhà tám năm, còn kém mấy ngày này sao?" Bạch Thế Niên ở biên thành ngây người tám năm, nói đến chuyện này Hoàng đế cũng có một phần trách nhiệm. Ôn Uyển không thể nói Hoàng thượng bất nhân được, có thể nói cũng chỉ có thể nói Bạch Thế Niên mà thôi. Hoàng đế hôm nay tâm tình tốt, xác thật mà nói tâm tình của Hoàng đế vẫn luôn tốt. Sau khi trở về, khí sắc tốt lên nhiều, cho nên cũng nói tốt một chút giúp Bạch Thế Niên: " Những năm này Bạch Thế Niên cũng không dễ dàng gì, con nên khoan dung một chút." Bạch Thế Niên có thể nhịn tám năm tịch mịch, thật không phải nam nhân nào cũng làm được. Ít nhất Hoàng đế không làm được như vậy.
Ôn Uyển hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không theo nói tiếp. Có một số việc đến điểm dừng, nói quá cũng không tốt: "Không nói cái này nữa..." Ôn Uyển liền cùng Hoàng đế nói chính sự.
Hoàng đế biết Ôn Uyển là con vịt chết còn mạnh miệng, hắn đối với quan hệ vợ chồng hai người không có gì lo lắng. Nếu Ôn Uyển không nhớ Bạch Thế Niên, cũng sẽ không thường xuyên tặng đồ qua đó. Còn có hai hài tử tốt như vậy, người một nhà khẳng định sẽ hòa hòa mỹ mỹ.
Minh Cẩn ở trên tửu lâu làm hươu cao cổ. Hiện giờ đang ở trước cửa nhà mình tiếp tục làm hươu cao cổ. Cổ đã đau nhức, mà còn chưa thấy người đâu.
Minh Cẩn chờ trái chờ phải, chờ hoài mà không thấy cha cùng mẹ về, đột nhiên nghĩ đến nói : " Ca, có khi nào cha cùng mẹ về phủ Tướng quân trước hay không?"
Minh Duệ nhìn Minh Cẩn một ánh mắt xem thường. Trước kia cảm thấy Minh Cẩn có chút yếu ớt. Hiện tại còn phát hiện thêm Minh Cẩn có chút ngu ngốc. Thỉnh thoảng nói ra một câu ngu ngốc như thế làm người ta không theo kịp được.
Minh Duệ rất nhanh phát hiện ra động tác của mình rất trẻ con, lập tức thu lại. Cùng Minh Cẩn sống chung một chỗ, mình cũng trở nên có tính trẻ con mất rồi. Minh Duệ u oán nhìn Minh Cẩn. Hắn tốn bao nhiêu tinh lực như vậy, trong thời gian này Minh Cẩn lại giống như trở về như lúc trước. Thật là thất sách!
Minh Duệ hối hận, sớm biết sẽ không để Minh Cẩn ở trước mặt Ôn Uyển giả bộ bộ dáng trước kia. Nơi nào giống giả bộ chứ, rõ ràng là nhớ tính tình trước kia nha! Trên đường lịch lãm cũng không có tác dụng, đều vứt trở về. Minh Duệ ngổn ngang thở dài, ngàn vàng khó mua hối hận a! Vẫn là mẹ lợi hại, mới thời gian bao lâu, Minh Cẩn đã phục hồi bộ dạng khi chưa rời khỏi nhà nhanh như vậy. Ám ảnh tâm lý tiêu tán rồi, nhưng tính tình này lại trở về. Một năm tôi luyện bên ngoài, như công dã tràng.
Bạch Thế Niên dẫn đoàn người đến phủ Quận chúa. Xa xa đã nhìn thấy cổ Minh Cẩn đang vươn dài. Gương mặt không chút thay đổi của Bạch Thế Niên, lại hiện ra một chút nhu hoà.
Minh Cẩn nhìn người ngồi trên ngựa, liền xông ra chạy đến bên cạnh: " Cha, cha. ."
Bạch Thế Niên lập tức nhảy xuống ngựa, Minh Cẩn ôm chặt thắt lưng của Bạch Thế Niên. Nếu là Ôn Uyển, khẳng định sẽ ôm lấy Minh Cẩn, cho dù ôm không được, cũng sẽ ôm Minh Cẩn. Đáng tiếc, Bạch Thế Niên có yêu thương hay áy náy với hai hài tử, cũng không thể ôm bọn họ được.
Ở thời đại này, là nghiêm phụ từ mẫu. Bạch Thế Niên muốn làm một nghiêm phụ, làm sao có thể ôm nhi tử được đây! Thêm đó lúc trước Bạch Thế Niên nghe nói Minh Cẩn biểu hiện yếu đuối, cho nên không thể dung túng Minh Cẩn được. Ôn Uyển nuông chiều là được, còn hắn tuyệt đối không thể tiếp tục nuông chiều nữa. Nếu không đến lúc đó trở thành một người hay sợ hãi. Căn cứ vào mấy cái ý nghĩ này, Bạch Thế Niên không ôm Minh Cẩn, cũng không cầm tay, chỉ vỗ vỗ vào vai Minh Cẩn, sau đó nhìn sang Minh Duệ.
Bạch Thế Niên nhìn Minh Duệ, nhìn nhi tử cùng bộ dáng của mình có sáu phần giống nhau. Trên mặt nhàn nhạt nở nụ cười.
Hai đứa con trai, Bạch Thế Niên càng gửi kỳ vọng nhiều vào trên người Minh Duệ. Đó là bởi vì quan điểm của nam nhân trước nay. Tương lai gia tộc, phải dựa vào trưởng tử. Hơn nữa, biểu hiện của Minh Duệ như hắn mong đợi. Bạch Thế Niên đối với Minh Duệ hết sức vừa lòng. Khẽ gật đầu, ừm, giống như tưởng tượng của mình, ừ, so với tưởng tượng của mình còn tốt hơn ba phần.
Đương nhiên, trọng tâm hắn đặt vào trưởng tử, không có nghĩa là nuông chiều tiểu nhi tử. Hai nhi tử phải trở thành nam tử hán đỉnh thiên lập địa, mà không phải mãi ở dưới gối cha mẹ không trưởng thành được. Cho nên hắn đòi hỏi nghiêm khắc nhất là Minh Cẩn.
Vào lúc Minh Cẩn nhào vào người Bạch Thế Niên. Minh Duệ cũng nhìn Bạch Thế Niên. Tuy rằng nói tướng mạo có chút tương tự, nhưng khí thế mà nam nhân trước mặt phát ra, hắn còn xa mới có thể bì kịp.
Minh Duệ nhìn thấy cha như vậy, nghĩ đến cha đời trước của hắn. Hai người thật sự khác biệt a! Minh Duệ chìm đắm trong chuyện xưa.
Hạ Dao cười đẩy Minh Duệ đang ngẩng người: "Minh Duệ, làm sao vậy? Vui mừng quá sao, còn không kêu cha đi."
Minh Duệ phục hồi tinh thần, thấy Bạch Thế Niên nhìn về phía chính mình, ánh mắt nhu hòa. Không biết làm sao, Minh Duệ bật thốt lên: " Cha..." sau khi kêu xong Minh Duệ có chút sửng sốt. Hắn vẫn cho rằng, lúc gặp Bạch Thế Niên hắn rất khó kêu Bạch Thế Niên là cha. Hắn thật sự không nghĩ tới, mở miệng liền gọi cha. Minh Duệ rất nhanh thoải mái lại, bởi vì sâu trong nội tâm hắn đã thừa nhận nam nhân trước mặt này là cha của hắn. Trước kia có chút lo lắng, đều là lo lắng vô ích.
Bạch Thế Niên nhìn thấy hài tử, tâm tình không vui vừa rồi liền bị quét sạch. Hai đứa con trai lớn lên đang đứng trước mặt hắn là tốt nhất.
Minh Cẩn không muốn bước đi, muốn Bạch Thế Niên ôm hắn vào.
Diệp Tuần có chút giật mình. Hắn đã nghe rất nhiều lời khen về Minh Duệ và Minh Cẩn. Không nghĩ tới Minh Cẩn như cô nương còn muốn ôm. Bé trai mà lớn lên yếu ớt như vậy. Diệp Tuần đồng thời rất kính nể Minh Cẩn nha, có thể hướng về cái mặt quan tài làm nũng được. Tiểu công tử tuyệt đối là nhân tài nha!
Diệp Tuần nhìn lại Minh Duệ bình tĩnh, Minh Duệ trong mắt Diệp Tuần, cũng là người hiểu chuyện trầm ổn. Nhưng bây giờ nhìn thấy được Đại công tử, hắn mới biết mình sai lầm rồi. Đứa nhỏ này, không, ở hài tử này, rõ ràng là một đại nhân!
Diệp Tuần lúc này rất muốn sờ sờ cái trán. Quận chúa làm thế nào dạy dỗ ra hai hài tử này nha! Một yếu ớt như cô nương, một trầm ổn giống như lão đầu, cái này hoàn toàn là hai thái cực khác nhau, làm sao có thể dạy a!
Bạch Thế Niên nghe Minh Cẩn nói muốn ôm, vốn định nói lớn như vậy mà còn ôm thì ra cái thể thống gì. Nhưng nhìn bộ dạng tương tự với Ôn Uyển, đặc biệt là cặp mắt hạnh, đang tràn đầy mong đợi nhìn hắn, cộng thêm tới nay luôn đau lòng hai đứa trẻ, Bạch Thế Niên không thể quát lớn ra được. Dĩ nhiên, ôm Minh Cẩn là chuyện không thể. Chẳng qua kéo tay Minh Cẩn, đi tới bên Minh Duệ, vỗ vỗ vai Minh Duệ.
Phụ tử ba người song song bước vào phủ đệ.
A Mãnh ở phía sau nói thầm, đại công tử cùng tiểu công tử sao một chút cũng không sợ tướng quân thế? Những người khác thấy tướng quân liền đứng cách xa đây này!
Diệp Tuần ở bên cạnh nghe A Mãnh nói thầm như thế, không khỏi cười: "Người ta là cha con máu mủ, đối với cha ruột mình thì có gì phải sợ." Diệp Tuần trên miệng là nói như vậy, nhưng trong lòng không khỏi không cảm khái. Bạch Thế Niên thuộc loại 'người lạ chớ lại gần'. Không nghĩ, hai hài tử không có nửa điểm sợ hắn, không chỉ không sợ, nửa điểm ngăn cách cũng không có. Cũng thật khó cho Quận chúa!
Ví dụ trong kinh thành rất nhiều. Phụ thân đi ra ngoài, vừa đi đã là mấy năm, khi về nhà hài tử đã trưởng thành. Hài tử này nhìn thấy phụ thân lại khách khí mang sự xa lạ trong lòng. Chỉ duy trì tình phụ tử trên mặt. Nơi nào giống ba phụ tử nhà này, giống như mỗi ngày đều gặp. Không biết còn tưởng rằng chưa từng cách xa nhau quá lâu. Sẽ không có ai nghĩ bọn họ mới lần đầu tiên gặp nhau a!
Diệp Tuần cảm thán Ôn Uyển tận tâm tận lực, phải biết làm phụ thân ai không hy vọng hai tử thân cận với mình. Nhìn hài tử đối với mình như người xa lạ, trong lòng nhất định không thoải mái. Nếu không phải có mẹ dạy dỗ, khẳng định tình huống sẽ như thế. Nơi nào giống như hiện tại, hai hài tử đối với Tướng quân thân thiết. Cho nên nha, Tướng quân đúng là có phúc khí! Tốt đến độ hắn phải ghen tỵ!
A Mãnh không biết trong lòng Diệp Tuần cong cong vẹo vẹo: " Khoa hãy nói, đại công tử cùng tướng quân lớn lên giống nhau, còn có điệu bộ này, nhất định lớn lên sẽ kế thừa y bát của tướng quân."
Minh Duệ rất cao, so với Minh Cẩn còn cao hơn nửa cái đầu. Điểm này cũng là điều canh cánh trong lòng Minh Cẩn. Ăn uống giống nhau, nhưng lại không cao bằng ca ca được.
Minh Duệ vừa lòng, còn Minh Cẩn lại không vừa ý chút nào.
Minh Cẩn nghĩ tới chuyện lúc trước Minh Duệ nhắc nhở hắn từng lời. Nói rất nhiều quy củ, giống như Phương tiên sinh nói rất nhiều quy củ. Chắc chắn không như mẹ đi theo hắn, để cho hắn chuẩn bị tâm lý thật tốt. Không nghĩ tới cha vừa về lại hạ mã uy với hắn như vậy. Ôm cũng không ôm hắn, chỉ kéo tay hắn đi thôi.
Minh Cẩn yếu ớt là yếu ớt, nhưng hài tử có ánh mắt nhìn. Mới vừa rồi Bạch Thế Niên nhìn thoáng qua sự bất mãn trong ánh mắt Minh Cẩn. Minh Cẩn không hài lòng, cũng không dám cưỡng cầu nhiều hơn nữa. Cha hắn đã biểu lộ thái độ rồi, hắn mà cưỡng cầu thêm nữa sẽ làm cha mất hứng.
Minh Cẩn có chút như đưa đám, nhưng rất nhanh bắt đầu khoe khoang: "Cha, người không biết, chúng con cùng với mẹ đều rất nhớ người."
Diệp Tuần thấy Minh Cẩn có chút ngạc nhiên. Mới vừa rồi, thái độ của Bạch Thế Niên đối với Minh Cẩn có chút lạnh nhạt, cái này rất đả kích hắn a! Không nghĩ tới đảo mắt liền có vẻ mặt tươi cười. Diệp Tuần trong lòng suy nghĩ, có lẽ mới vừa rồi hắn nhìn nhầm, tiểu tử này không phải là thiên chân vô tà, mà là một hài tử trơn trượt như cá trê.
Diệp Tuần càng nghĩ càng cảm giác mình đoán đúng, thử nghĩ xem, con lớn dạy tốt như vậy, không thể nào đem tiểu nhi tử dạy thành tiểu hài tử chỉ biết làm nũng được. Nhất định là có chỗ hơn người.
Lúc này Bạch Thế Niên không biết Diệp Tuần đang suy nghĩ nhiều. Nghe Minh Cẩn từng tiếng cha, vô cùng thân thiết. Hoàn toàn không có chút mới lạ, dường như chỉ mới có xa cách nhau mấy ngày. Sắc mặt Bạch Thế Niên trở nên nhu hòa hơn.
Minh Cẩn nhìn Bạch Thế Niên, nghiêng đầu khả ái hỏi: "Cha, người có biết con là Minh Duệ hay là Minh Cẩn không?"
Minh Duệ đối với Minh Cẩn hỏi cái vấn đề ngu ngốc này, rất muốn khinh bỉ hắn. Nhưng mà tình huống bây giờ không được, cần phải giữ hình tượng chững chạc.
Bạch Thế Niên vuốt đầu tiểu nhi tử cười nói : "Mẹ của con nói, Minh Duệ rất chững chạc, con thì như con khỉ vậy." Ôn Uyển không chỉ một lần viết nói Minh Duệ quá mức trưởng thành, thật không tốt. Mà Minh Cẩn lại ăn ngon, chơi rất khá, còn thích nói, hay nhiều lời. Ừ, còn rất yếu ớt.
A Mãnh từ khi được làm cận vệ sau, còn chưa bao giờ thấy Bạch Thế Niên lộ ra nụ cười ấm áp như vậy, lập tức ngu ngơ luôn. Mặt trời mọc đằng tây sao, tướng quân bọn hắn là một từ phụ.
Bạch Thế Niên không phải là không muốn nghiêm túc. Nghiêm túc thì nghiêm túc, nhưng mới ngày đầu về mà nghiêm túc quá sẽ làm hài tử sợ, vậy sau này hài tử không dám cùng hắn thân cận rồi.
Những thứ này Ôn Uyển có nhắc nhở qua Bạch Thế Niên, để lúc hắn gặp nhi tử thì kiềm chế một chút. Không thể không nói chân tướng, nếu dựa vào bản tính vốn có của Bạch Thế Niên, Minh Duệ thì không biết như thế nào, Minh Cẩn nhất định sẽ bị dọa sợ, càng không có khả năng ở trước mặt hắn khoe mẽ đâu.
Minh Cẩn vừa nghe Bạch Thế Niên nói như vậy, không vui nói: " Cha, không thể nghe lời mẹ được. Mẹ giống như thương ca ca hơn, không thương con. Còn phạt con, có lần còn đánh nữa." Hiện tại không tố cáo, thì còn lúc nào nữa. Chẳng qua thời điểm tố cáo còn len lén nhìn Minh Duệ, thấy Minh Duệ không biểu tìnhgì mới yên tâm.
Bạch Thế Niên vui vẻ nói: "Đó là do con hư, nếu không là sao mẹ con có thể đánh con được." Lời nói của Bạch Thế Niên, thoáng chốc làm Minh Cẩn yên lại.
Đoàn người đi đến hậu viện, Hạ Nhàn phân phó người đem thức ăn bưng lên. Bạch Thế Niên nhìn hai đứa trẻ: " Các con còn chưa ăn cơm sao?"
Minh Duệ thấy Minh Cẩn đang nhìn mình, rồi mới lên tiếng: " Chúng con đợi cha cùng về ăn cơm."Minh Duệ mới vừa rồi đã nói, mẹ chắc chắn không về ăn cơm trưa. Đây cũng không phải là Minh Duệ dự kiến trước, mà là lúc trước Ôn Uyển có nói qua, nói mẹ tới tối mới có thể về.
Ý tứ Minh Duệ là hai huynh đệ cứ ăn một ít trước rồi chờ cha. Nhưng Minh Cẩn kiên trì nhất định phải chờ cha cùng mẹ về, cả nhà cùng nhau dùng cơm. Cho dù Minh Duệ nói mẹ sẽ không về, Minh Cẩn còn ôm một hy vọng nhỏ. Hy vọng mẹ có thể trở về cả nhà cùng nhau ăn cơm.
Bạch Thế Niên ở trong cung ăn một chút cơm kia, cũng có chút đói: " Tốt, chúng ta dùng cơm." Thấy nhi tử thà để bụng đói cũng chờ mình về dùng cơm, Bạch Thế Niên đau lòng, lòng mong muốn về nhà, trong nội tâm lại vui mừng.
Minh Cẩn đứng lên gắp đùi gà cho Bạch Thế Niên: " Cha, người đánh thắng trận, cho cha phần thưởng, đùi gà này cho cha ăn."
Gắp đùi gà cho hắn, biểu lộ hài tử quan tâm đến người cha như hắn, Bạch Thế Niên tự nhiên cao hứng. Nhưng thấy Minh Cẩn ở trên bàn ăn không có quy củ như vậy, Bạch Thế Niên có lòng mở miệng. Nếu để người ngoài thấy được, nhất định sẽ nói là hài tử không có quy củ.
Hạ Dao thấy Bạch Thế Niên muốn mở miệng, lại ho khan một tiếng. Trước khi chờ Bạch Thế Niên mở miệng nói: " Minh Cẩn, ăn không nói ngủ không nói, con còn nhớ không" Đứa nhỏ này một khi cao hứng sẽ không có phân tấc gì cả.
Minh Cẩn lầm bầm miệng nhìn Bạch Thế Niên.
Bạch Thế Niên bị Hạ Dao quấy rầy một chút, liền hiểu ý của Hạ Dao lập tức nói: " Hạ Dao nói đúng, nên giữ quy củ không thể phá hư được." Những thứ này là những lễ nghi căn bản nhất định phải tuân thủ. Nếu không sau này đi ra ngoài sẽ bị người khác chê cười.
Minh Cẩn nhã nhặn ăn cơm. Thật ra ngày thường Minh Cẩn cũng rất quy củ, Ôn Uyển ở phương diện này yêu cầu rất nghiêm khắc. Nếu thân ở vị trí này, sẽ phải tụ họp với đám đông. Nàng không ở trong số đó vì thân phận đặc thù của mình. Còn Minh Duệ và Minh Cẩn phải dung hợp vào cái xã hội này. Cho nên, lễ nghi quý tộc đều dạy hai hài tử.
Minh Cẩn nhìn Bạch Thế Niên ăn uống nhã nhặn thì có chút ngạc nhiên. Không phải Hạ Dao cô cô nói ăn trong quân doanh phải rất nhanh sao? Tại sao cha hắn lại ăn chẫm như vậy?
Ừ, ăn không nói ngủ không nói, Minh Cẩn rất thức thời không hỏi. Cha khác với mẹ, mẹ rất dễ nói chuyện, cha lại không dễ nói chuyện như thế. Cho nên còn phải dụ dỗ cha, theo cha thật tốt. Ôn Uyển cùng Minh Duệ còn có Hạ Dao lúc trước còn dự phòng trước, nói cha rất nghiêm nghị, để cho hắn chuẩn bị tâm lý một chút. Minh Cẩn không tin, giờ thì hắn đã biết được rồi.
Dùng xong thiện, Minh Cẩn vây quanh Bạch Thế Niên hỏi chuyện. Minh Cẩn hỏi chuyện Bạch Thế Niên, Bạch Thế Niên đều nhất quyết kiên nhẫn trả lời.
Minh Duệ ở bên cạnh lẳng lặng lắng nghe, thỉnh thoảng cũng hỏi lại một số vấn đề không rõ, Minh Duệ hỏi qua cũng là những chuyện quan trọng. Để cho Bạch Thế Niên vừa mừng vừa sợ. Mặc dù Ôn Uyển nói Minh Duệ sẽ kế thừa y bát của hắn, người bên cạnh cũng nói như vậy. Nhưng vẫn không bằng tận mắt nhìn thấy mới chân thật hơn một chút.
Phụ tử ba người nói chuyện, bất giác đã trôi qua hơn một canh giờ. Bạch Thế Niên thấy sắc trời bên ngoài đã tối, phải đi đón Ôn Uyển về nhà.
Minh Cẩn vội vàng nói: " Cha, chúng ta cùng đi đón mẹ."
Minh Duệ cùng hướng về Minh Cẩn nói: " Cha đón mẹ trở lại, chúng ta ở nhà chờ." Lời này của Minh Duệ là khẳng định, chứ không phải là thương lượng nữa. Người khác có lẽ không nghe ra ngữ khí khác nhau, nhưng Minh Cẩn sớm chiều chung đụng với hắn làm sao không nghe ra cho được.
Mặc dù Minh Cẩn trong lòng tràn đầy không nguyện ý, nhưng lại không có phản bác. Ca ca làm như vậy nhất định là có nguyên nhân. Minh Cẩn rất hay nghe lời Minh Duệ: " Cha, con cùng ca ca ở đây chờ." Ca ca nói không thể đi, nhất định là có lý do không thể đi.
Bạch Thế Niên kinh ngạc nhìn Minh Duệ. Ôn Uyển ở trong thư có nhắc đến chuyện Minh Cẩn rất nghe lời Minh Duệ, thậm chí so với Ôn Uyển còn có tác dụng hơn.
Bạch Thế Niên không hiểu vì sao Minh Duệ không cho Minh Cẩn đi theo, nhưng hai đứa không đi theo cũng tốt. Thái độ của Ôn Uyển cũng làm cho hắn có chút thấp thỏm: "Được, cha đi đón mẹ các con, sẽ về nhanh thôi."
Hạ Dao cười nói: "Tướng quân, hay là người đi tắm rửa một chút." Trên đường phong trần mệt mỏi, râu mép cũng đã dài. Cũng nên đi làm vệ sinh, nếu không sẽ bị Quận chúa ghét bỏ.
Bạch Thế Niên ừ một tiếng, rồi đi tịnh phòng. Thời điểm Bạch Thế Niên tắm rửa, nghe tiếng bước chân, cất giọng nói: " Không cần đi vào hầu hạ." Hắn có thói quen tự mình tắm rửa, có người hầu hạ không thoải mái.
Người cũng không vì hắn quát lớn mà dừng cước bộ. Bạch Thế Niên xoay người lại, vốn định khiển trách, không nghĩ tới là Hạ Nhàn.
Trước kia Hạ Nhàn có từng giúp hắn châm cứu, vân vân. Hắn cũng không cảm giác gì. Khi đó hắn là bệnh nhân. Nhưng bây giờ không như lúc trước, Hạ Nhàn là nữ nhân của Diệp Tuần, Bạch Thế Niên nghĩ tới đây cả người liền không được tự nhiên. : " Ngươi đi ra ngoài đi, ta không cần hầu hạ."
Hạ Nhàn cười nói: " Tướng quân, ta là tới xem người hồi phục được như thế nào rồi."Hạ Nhàn không biết suy nghĩ trong lòng Bạch Thế Niên, chỉ cho là hắn ngại ngùng.
Bạch Thế Niên không chút nghĩ ngợi đáp: " Thương thế của ta đã sớm không còn trở ngại gì rồi. Ngươi đi ra ngoài đi, chỗ này của ta không cần hầu hạ." Nếu để Diệp Tuần biết vợ tương lai của mình hầu hạ hắn tắm rửa, trong lòng có vướng mắt là chuyện nhỏ, phỏng chừng còn một bụng phẫn nộ nữa cho mà xem.
Hạ Nhàn không hiểu vì sao Bạch Thế Niên lại kiên trì không cho nàng lại gần hắn, chỉ có thể ngượng ngùng đi ra ngoài. Ra tới sân nói thầm với Hạ Dao vài câu: "Tỷ nói tướng quân đây là làm sao? Ta chỉ muốn nhìn hắn khôi phục như thế nào rồi, cẩn thận, mới có thể điều dưỡng thân thể tốt được."
Hạ Dao suy nghĩ rồi nói: " Không sao, đợi Quận chúa trở về chúng ta đem chuyện này nói với Quận chúa. Cũng không quá hai ngày nữa." Hạ Nhàn là do Hạ Dao kêu đi vào, vì chính là kiểm tra vết sẹo trên người Bạch Thế Niên, nhìn tận mắt kiểm tra.
Hạ Dao bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể như vậy.
Hạ Dao có vẻ cẩn thận, chọn một tên sai vặt đi vào tiếp nước. Nếu cần, có thể chà lưng cho tướng quân chẳng hạn. Đáng tiếc, Bạch Thế Niên hết thảy đều không cần.
Hạ Dao cùng Võ Tinh lén lút bàn bạc: " Tướng quân trước kia nói phải xa cách nữ nhân mười trượng, kiêng kỵ cũng rất chặc chẽ a."Ngay cả một nha hoàn cũng không cần. Hạ Dao trong lòng cảm thán, đến nỗi này là cùng nha! Quận chúa cũng không để ý đến vậy đâu.
Võ Tinh cười khẽ: " Cẩn thận cũng không sai mà." Ai biết Quận chúa lại tái phát kiêng kỵ kia, nên vẫn kiêng kỵ là tốt nhất. Đỡ phải vợ chồng mới gặp nhau lại giận dỗi. Đối với Quận chúa là một bình dấm chua, Võ Tinh là người rõ nhất. Cho nên hắn cảm thấy tướng quân làm như vậy là đúng. Quận chúa cái gì cũng tốt, nhưng ở phương diện này, lại vinh quang mang danh người đàn bà đanh đá đệ nhất thật không sai.
Hạ Dao giận trách: " Nói như thể Quận chúa là người đàn bà đanh đá không bằng." Quận chúa cũng chỉ là dấm chua một chút, nơi nào giống như người đàn bà đanh đá, thiệt là.
Võ Tinh cười không nói. Quận chúa không phải là người đàn bà đanh đá, mà là đệ nhất thiên hạ dấm chua.
Bạch Thế Niên tắm rửa từ đầu tới chân, đầu tóc còn phải lau khô, rất tốn thời gian. Lúc ra cửa cũng đã vượt qua thời gian Ôn Uyển nói.
Minh Cẩn chờ sau khi Bạch Thế Niên đi ra ngoài, nhìn Minh Duệ có chút không hiểu: " Ca, tại sao không cùng cha đi đón mẹ vậy?"
Minh Duệ như tiểu đại nhân nói: " Cha và mẹ có rất nhiều chuyện để nói. Chúng ta ở đó không tiện." Vợ chồng xa nhau tám năm rồi, nhất định có vô số chuyện riêng cần nói. Hai đứa nhỏ bọn họ ở đó, làm sao có thể dễ nói chuyện được.
Hạ Dao nghe Minh Duệ nói, mím môi cười. Cũng không biết Minh Duệ từ nơi nào biết chuyện này, nhưng đừng uất ức trong lòng là được.
Minh Cẩn có chút không rõ, chỉ là nhìn bộ dạng Minh Duệ không muốn giải thích nhiều, Minh Cẩn cũng không hỏi nhiều nữa: " Ca, chúng ta đi gọi món ăn. Để Hạ Nhàn cô cô làm những món mà mẹ thích nhất. Ca nói có được hay không?" Đại nhân cong cong thẳng thẳng rất nhiều, ca hiểu, nhưng hắn không thể hiểu a.
Minh Duệ lúc này hỏi: " Cô cô, cha thích ăn gì?" Cũng không thể toàn món mẹ thích được, phải có món cha thích nữa chứ.
Hạ Dao lắc đầu. Hạ Dao thật không biết Bạch Thế Niên thích ăn cái gì, cái này hỏi Hạ Nhàn chắc biết. Đáng tiếc, Hạ Nhàn cũng không biết, bởi vì làm cái gì Bạch Thế Niên cũng đều ăn. Không đặc biệt thích món nào nhất.
Được rồi, Minh Duệ bị cha hắn đánh bại. Cuối cùng cha của hắn cũng không đặc biệt thích ăn cái gì đó, còn hắn thì thích ăn trứng.
Hạ Dao híp mắt cười nói: " Cũng không phải là không có, tướng quân thích uống rượu. Trong phủ có mấy trăm vò nữ nhi hồng. Nếu đại công tử có thể nói Quận chúa xuất ra, tướng quân khẳng định rất thích." Ôn Uyển thật ra cũng không có cái ham mê gì, nàng rất thích cất dấu rượu ngon. Đặc biệt cái loại rượu ngon nhiều năm, có điều chuyện này là bí mật. Đến bây giờ phủ Quận chúa cất giấu rất nhiều rượu ngon. Có một vài loại, đừng nói tới tiền mua, có rất nhiều loại mọi người còn chưa có nghe qua.
Minh Duệ híp mắt nói: " Rượu này hay là giữ lại đi!" Rượu ngon như vậy, giữ lại, chờ thêm ít năm nữa hai huynh đệ hắn lớn rồi có thể cùng cha mẹ uống rượu.