Quyển 7 Chương 42: Hai năm sau

Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Lục Nguyệt Hạo Tuyết 06-11-2023 10:26:57

Chớp mắt một cái, đã hai năm trôi qua. Ngày mười sáu tháng giêng, Ôn Uyển theo thường lệ dẫn ba hài tử đi đến Ôn Tuyền thôn trang. Bây giờ Ôn Tuyền thôn trang đã không còn thanh tịnh như trước kia rồi. Ôn Uyển phân chia thôn trang thành rất nhiều khu, nơi có ôn tuyền so với không có ôn tuyền cao hơn gấp 10 lần. Ngoại trừ một khu của Ôn Uyển không có xuất ra, còn tự làm ra một biện viện riêng của nàng, những thứ khác đã bán toàn bộ. Cho nên chỉ bán mấy khu này mà Ôn Uyển lời ra rất nhiều. Nhưng mà vì trước đó Ôn Uyển có nói, toàn bộ tiền bán được đều chuyển hết vào trong Từ thiện đường. Mọi người cũng không cho rằng Ôn Uyển chỉ lấy cớ mà giữ cho mình. Vì hàng năm Ôn Uyển đều đóng góp vàng bạc vào Từ thiện đường, mặc dù mọi người không biết con số cụ thể, nhưng mà mọi chuyện làm ra đều rõ như ban ngày. Hơn nữa người bình thường làm từ thiện, đều vui vẻ tuyên dương mình là đại thiện nhân. Nhưng Ôn Uyển bởi vì dùng danh nghĩa hoàng gia làm việc thiện, nên những dân chúng được chỗ tốt đều thừa nhận chính là hoàng gia. Mà trong ngày thường Ôn Uyển cũng không đề cập đến chuyện này. Người khác trò chuyện đến, Ôn Uyển đều nói một câu, chỉ là góp chút sức lực không đáng nói đến, sau đó liền chuyển chủ đề nói chuyện. Ôn Uyển thành lập Từ thiện đường, cũng vì ảnh hưởng của đời trước. Nhưng sau này bởi vì Mộc thần y nói, nếu Ôn Uyển đã có chút tư tâm, hi vọng trợ giúp thật nhiều người để tích công đức, làm tăng thêm phúc thọ cho nàng. Cũng bởi vì như thế, Ôn Uyển không có tổ chức quyên tiền bên ngoài. Tất cả đều là nàng một người tận tâm ( tất nhiên là nằm trong khả năng nàng có thể tận tâm). Tiền bán được, Ôn Uyển quả thực chuyển hết vào sổ sách của Từ thiện đường. Khoản tiền lớn này, đủ chi tiêu vài năm. Từ thiện đường chỉ mới mở vài năm đã rất lớn, hai năm này cơ bản đều duy trì trong vòng mười lăm vạn lượng. Từ thiện đường của Ôn Uyển chủ yếu lấy trợ giúp người làm chính, trợ giúp không giống với cứu trợ. Trợ giúp là dạy cho những người kia một sở trường, sau này sẽ tự lực cánh sinh. Không nói thu lưu mấy phụ nhân có chút đáng thương, mà còn hài tử, có sở trường đặc biệt thì có thể chọn mặt khác bồi dưỡng, bình thường cũng để cho bọn bé học sở trường. Sau này, đến tuổi tác nhất định sẽ tìm việc cho bọn bé, tự mình nuôi sống mình. Ôn Uyển sẽ không lấy tiền đi nuôi người khác cả đời. Đây không phải là giúp đỡ người, mà lấy tiền làm hại người ta. Hành vi này của Ôn Uyển, thời gian dần qua cũng đã truyền đi ra ngoài. Nhận được khen ngợi liên tiếp từ triều đình. Ngay cả những Ngự Sử thanh lưu rất thích kiếm chuyện nhất kia cũng không thể không thở dài tán đồng. Sự kiện này còn có một chuyện nhỏ xen giữa. Có người từ chuyện này có dịp thấy được Ôn Uyển, liền điêu khắc một bồ tát có dung mạo tương tự Ôn Uyển đưa cho Ôn Uyển. Sau khi Ôn Uyển thấy tượng phật giận tím mặt. Người khác nói bồ tát chuyển thế là mỹ danh, bây giờ điêu khắc thành bồ tát, đây chính là mạo phạm thần linh. Như thế để nàng đắc tội bồ tát rồi. Kết quả này hợp ý người mưu lợi, cuối cùng là trộm gà không thành còn mất nắm gạo. Sau chuyện này, mọi người cũng không dám vọng tưởng từ chỗ này để lấy lòng Ôn Uyển nữa. Minh Duệ và Minh Cẩn bây giờ đã hơn sáu tuổi rồi, vóc dáng cao lên không ít. Bởi vì Minh Duệ chăm chỉ luyện võ nên so với Minh Cẩn cao hơn nửa cái đầu. Đối với chuyện này Minh Cẩn rất oán niệm, bé cũng theo ca ca tập võ, vì sao lại thấp hơn? Linh Đông nhìn rõ nhất. So với Minh Duệ cũng cao hơn một cái đầu. Một năm trước Linh Đông cũng bắt đầu tập võ. Ôn Uyển cũng không trông cậy vào bé sẽ như thế nào, những mà tập võ tốt ở chỗ có thân thể khỏe mạnh, cho nên Ôn Uyển cũng để bé tập võ. Linh Đông đã sớm muốn tập võ rồi, phải biết nếu ngay cả Minh Cẩn đều không đánh lại, vậy mặt mũi bé để vào đâu. Ba hài tử bởi vì sớm chiều quen biết, cảm tình cũng ngày càng tăng. Nhưng mà thú vị là, Linh Đông lại thỉnh thoảng lại ăn gian liên hợp với Minh Duệ cùng sửa trị Minh Cẩn. Minh Cẩn bi thương không thôi. Vốn một Minh Duệ cũng đủ áp chế bé rồi, lại cộng thêm một Linh Đông nữa. Mẹ quá bất công, Minh Cẩn cảm thấy không có thiên lý. Đương nhiên, cái này cũng không trách được Minh Duệ và Linh Đông. Chủ yếu là Minh Cẩn luôn trộm giam dùng mánh lới, không hoàn thành khóa nghiệp thực hành của Ôn Uyển đã ngồi nghỉ. Cho nên bảy ngày bọn bé có một ngày nghỉ liền bị bỏ đi. Còn nếu được nghỉ ngơi một ngày Ôn Uyển sẽ để cho bọn bé chơi, không can thiệp vào. Một ngày này bọn bé có thể đá bóng, có thể ở trong khi vui chơi chơi đùa bất cứ thứ gì. Bởi vì Minh Cẩn mà xôi hỏng bỏng không, có thể thấy buồn bực thế nào. Mặc dù ba hài tử cái đầu đều cao, cũng càng lúc càng hiểu chuyện rồi. Nhưng mà vẫn rất vui vẻ nghe Ôn Uyển kể chuyện. Ôn Uyển kể chuyện thể loại gì cũng đều có. Nhưng câu chuyện cũng không phải là kể loạn, đều có ý nghĩa đặc biệt. Nghe xong câu chuyện, sắc trời bên ngoài cũng tối rồi, ba hài tử thấy buồn ngủ. Minh Duệ dựa vào Ôn Uyển nằm ngủ. Nói ra Ôn Uyển lại thấy buồn cười. Dựa theo cách nói bây giờ hài tử sáu tuổi đã phải biết ngủ riêng. Minh Cẩn còn may, tùy ý Ôn Uyển, nhưng mà Minh Duệ lại không muốn. Vì thế mãnh liệt kháng nghị. Ôn Uyển dở khóc dở cười, bên ngoài một bộ dạng tiểu đại nhân, ở bên trong lại vẫn là một hài tử chưa dứt sữa. Đến ôn tuyền thôn trang nghỉ ngơi một chút thì đi ngâm ôn tuyền. Ba hài tử không ngâm cùng một chỗ với Ôn Uyển. Ngâm ôn tuyền xong nàng cũng đi nằm ngủ. Sáng sớm ngày thứ hai Ôn Uyển thức dậy đánh quyền, ba hài tử cũng thức dậy sớm luyện công. Bắt đầu từ cuối năm trước, Minh Cẩn cũng theo các ca ca dậy luyện công. Đối với việc không thể ngủ nướng Minh Cẩn vô cùng oán niệm. Nhưng có oán niệm cỡ nào cũng vô ích, bởi vì mẹ bất công, ca ca bất lương, nên chỉ có thể đành phải khuất phục uy quyền. Ăn sáng xong, Ôn Uyển dẫn ba hài tử đi thỉnh an hoàng đế. Năm trước hành cung được thành lập xong. Vài năm này hoàng đế đều đến thôn trang tránh đông. Hai năm này thái bình thịnh trị, triều Đại Tề gần đây mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an. Hoàng đế bây giờ không giống như trước kia cái gì cũng trầm mê chính sự. Nghe theo Ôn Uyển kiến nghị, bây giờ hoàng đế chú trọng dưỡng thân, ở phương diện ẩm thực cũng đặc biệt chú ý hơn. Cho nên khí sắc hoàng đế bây giờ càng lúc càng tốt. Đặc biệt là sau khi nghỉ phép từ thôn trang trở về tinh thần cũng tốt hơn không ít. Để những người luôn mơ tưởng hoàng đế sẽ chết sớm đều tâm kinh đảm chiến. Mùa đông hoàng đế đến chỗ này tránh đông, mùa đông bên trong thôn trang cũng không an tĩnh giống như trước kia. Mùa đông ở chỗ này cũng rất náo nhiệt. Đương nhiên, náo nhiệt thì náo nhiệt, nhưng rừng hoa mai cùng rừng hoa đào bên này vẫn là tư sản của Ôn Uyển, không có sự đồng ý của nàng ai cũng không được đi vào. Về phần tiểu viện của Ôn Uyển, mặc dù tiểu viện chỉ chiếm một diện tích nhỏ. Nhưng mà Ôn Uyển cũng không đem hơn 100 mẫu xung quanh bán ra, làm như vậy chính là bảo trì đủ thanh tĩnh. Hoàng đế nhìn thấy bốn người, cho bốn người mỗi người một hồng bao. Sau đó hoàng đế nói muốn Ôn Uyển cùng hắn leo núi. Được rồi, mặc dù Ôn Uyển không muốn leo núi, nhưng mà hoàng đế đã đến thôn trang, mỗi ngày tất nhiên muốn làm một việc. Lúc này cũng không phải chỉ mang theo một mình Linh Đông. Minh Duệ và Minh Cẩn cũng phải đi theo. Minh Cẩn nhìn Ôn Uyển cầu xin, bé không muốn đi lên núi. Ôn Uyển nhìn hoàng đế cười nói: " Nếu như ông cậu hoàng đế con đáp ứng, mẹ cũng không cưỡng cầu. Nếu như ông cậu con không đồng ý, mẹ đi cùng con." Hoàng đế khóe miệng co giật. Đây đâu phải là uy hiếp Minh Cẩn, như này là uy hiếp hắn rồi. Minh Cẩn làm nũng với hoàng đế, đáng tiếc vô dụng. Đường núi đi được một nửa, Minh Cẩn đã không bước nữa. Ôn Uyển cũng không nhìn bé, để Minh Duệ và Linh Đông theo nàng cùng hoàng đế đi trước. Minh Cẩn nghe xong Ôn Uyển nói, ủy khuất muốn khóc. Nhưng nam nhi không được rơi lệ, bé đành nhịn nước mắt không rơi xuống. Cũng may Minh Duệ hiểu ý, nghe xong Ôn Uyển nói lập tức nói: "Mẹ, người và ông cậu hoàng đế đi trước đi, con đi cùng với đệ đệ." Minh Duệ luyện công luôn thành thực luyện. Còn Minh Cẩn luyện công thì có thể lười sẽ lười, dẫn đến hai người có khoảng cách rõ ràng. Linh Đông cũng biểu thị nguyện ý ở lại cùng với Minh Cẩn. Một nửa thời gian sau, Ôn Uyển mới thấy ba hài tử đi lên núi. Minh Cẩn trên trán đã đầy mồ hôi. Nhìn thấy Ôn Uyển liền đi qua tố khổ: "Mẹ, chân của con đều sắp hỏng mất. Mẹ, toàn thân con đều đau. Mẹ, thật khó chịu." Ôn Uyển vừa lau mồ hôi cho bé vừa chỉ trích: "Nhìn ca ca con xem, ca ca con má không đỏ thở không thở dốc, còn con lại không biết xấu hổ mà kêu đau. Trong ngày thường nói con lười con còn không thừa nhận. Lúc này đã thấy kết quả chưa." Chỉ trích Minh Cẩn xong lại kéo bé đi thay y phục. Được rồi, Minh Cẩn bị quở trách không dám lên tiếng. Hoàng đế nhìn Ôn Uyển, lần này cùng lần trước giáo dục Linh Đông hoàn toàn không giống nhau. Lần trước Ôn Uyển đối với Linh Đông là vừa an ủi vừa muốn thưởng. Đây là Ôn Uyển nói tùy theo tài năng tới đâu mà dạy. Sau đó đi dùng cơm trưa, Ôn Uyển nhìn thấy Minh Cẩn ăn cơm mà giống như muốn mạng của bé vậy, mỗi lần đều phải để Ôn Uyển ra lệnh năm lần mới có thể thương tình ăn hết cơm trong chén của mình. Giống như ăn cơm đối với bé mà nói, chính là dày vò. Minh Cẩn ngược lại chỉ muốn dùng đồ ăn vặt, đáng tiếc Ôn Uyển quy định lượng cơm của bé mỗi bữa một chén, phải ăn hết. Kháng cự và dùng mánh lới không ăn, được, nhưng mà đồ ăn vặt một chút bóng dáng đều không thấy. Vẫn đói bụng a! Càng để Minh Cẩn thấy đáng giận chính là, Minh Duệ biết rõ bé đói, còn cố ý cầm mật tảo cao ( bánh táo mật ong) mà ăn ( ngày thường Minh Duệ không ăn bánh ngọt, chỉ thuận theo Ôn Uyển ăn một chút hoa quả). Minh Cẩn chỉ nhìn mà không được ăn, thật bi thảm ah! Cho nên sau này cũng thành thực một chút. Nhưng mà tật xấu không vui vẻ ăn cơm cũng càng ngày càng tăng. Hơn nữa vẫn càng lúc càng lợi hại, làm cho Ôn Uyển đối với chuyện lo lắng không thôi. Ôn Uyển đối với chuyện Minh Cẩn vui vẻ ăn bánh ngọt còn hơn ăn cơm cảm thấy rất buồn bực, nàng đều không thích ăn đồ ngọt, sao lại sinh một tiểu tử hết lần này đến lần khác thích ăn đồ ngọt. Ôn Uyển nói thầm trong lòng, hẳn là Bạch Thế Niên thích ăn đồ ngọt. Hách, nếu thật như vậy thì có thể giải thích ( Bạch Thế Niên đổ mồ hôi: hài tử thích ăn đồ ngọt rất bình thường được không, có thể cái gì không tốt đừng đổ hết lên trên người ta được không?). Minh Cẩn nhìn Ôn Uyển dốc sức liều mạng gắp rau xanh bỏ trên chén của bé, đau khổ nói: "Mẹ, người không thể chỉ gắp cho con không gắp đồ ăn cho ca ca. Người xem đồ ăn trên chén con đều đầy cả rồi, ca ca lại không có." Minh Cẩn còn kém nói Ôn Uyển nhẹ bên này nặng bên kia. Ôn Uyển nhẹ nhàng cười cười, gắp một miếng thịt kho vào trong chén Linh Đông. Lại thả cái đũa chung trên tay xuống, lấy đũa của mình lên: "Ca ca con không giống như con, ăn kén chọn như thế." Ôn Uyển rất đau đầu đối với chuyện này, nàng trước kia chỉ nghe nói hài tử kén ăn không thích ăn cơm. Bây giờ Minh Cẩn làm cho nàng hiểu được rõ ràng rồi. Minh Duệ và Linh Đông đều đã ăn xong, còn Minh Cẩn chỉ mới tiêu diệt được một nửa chén. Minh Cẩn ăn cơm tốc độ chậm hơn một khắc so với bọn Minh Duệ. Ôn Uyển để cho Minh Duệ cùng Linh Đông tự mình đi trước, còn nàng ở bên cạnh chờ Minh Cẩn từ từ ăn. Minh Cẩn rốt cuộc cũng tiêu diệt xong chén cơm, sau đó chạy như bay đi ra. Hạ Dao từ bên ngoài tiến vào: "Quận chúa, tiểu công tử đi ra ngoài đem cơm trong miệng nhổ ra." Ôn Uyển rất đau đầu: "Ngươi nói xem hài tử này, làm sao lại ghét ăn rau quả như vậy. Bây giờ ta bức nó ăn, ta thật sự là sợ ép, thì sẽ vật cực tất phản." Bức ép luôn không tốt, Ôn Uyển muốn để Minh Cẩn cũng ăn giống như Minh Duệ. Hạ Dao đối với chuyện này biểu thị muốn giúp nhưng không thể giúp được.