Chương 107: Xưởng tế bào 08 (Hết)
- Sinh mệnh đến không dễ dàng -
Em bé vừa chào đời không lâu đã được y tá bế đi tắm, sau đó bọc trong tã lót của bệnh viện rồi đưa đến phòng cho trẻ sơ sinh. Những đứa bé chào đời trong bệnh viện mấy hôm nay đều ở đây, được các y tá cùng chăm sóc, tiếng khóc nỉ non của em bé không ngừng vang lên.
Mọi người dần bình tĩnh lại từ niềm vui "cuối cùng em bé cũng chào đời", bắt đầu sầu lo chuyện "nuôi trẻ".
Lưu Chiếu Thanh nói: "Em bé chào đời mới chỉ là bắt đầu thôi, chương trình học yêu cầu chúng ta nuôi nó đến 3 tuổi mới tính là hoàn thành nhiệm vụ môn thi, tới đây, mọi người vẫn phải tiếp tục hoàn thiện các hệ thống, cơ quan trong cơ thể em bé, để nó chậm rãi trưởng thành."
Hứa Diệc Thâm bất lực nói: "Nuôi con? Em sợ nhất là trẻ con khóc."
Kha Thiếu Bân hỏi: "Tỉ lệ tăng tốc thời gian của môn này là bao nhiêu thế? Chúng ta phải ở đây bao lâu nữa mới được rời khỏi khoa Sinh?"
Giang Bình Sách nhạy bén với số liệu bình tĩnh đưa ra kết quả: "Em bé ở trong cơ thể mẹ 38 tuần, 266 ngày. Còn thời gian thực tế chúng ta ở đây chỉ khoảng 2, 6 ngày, nói cách khác, thời gian trong môn học này được tăng tốc 100 lần."
Tăng tốc 100 lần, họ ở đây 1 giờ sẽ bằng 100 giờ trong chương trình học, Họ ở đây một ngày, bằng với em bé trưởng thành 100 ngày.
Kha Thiếu Bân nói: "Nếu tính vậy thì 3 năm cũng không lâu lắm nhỉ?"
Giang Bình Sách nói: "3 năm là 1095 ngày, thực tế chúng ta chỉ cần ở đây 10. 95 ngày là em bé sẽ được 3 tuổi."
Nghe vậy, Việt Tinh Văn thờ phào: "May mà chúng ta không cần ở đây 3 năm thật, nếu lăn tới lăn lui, hoa mắt chóng mặt trong cơ thể em bé suốt 3 năm, tới lúc ra ngoài chắc chúng ta đều thần kinh hết mất."
Kha Thiếu Bân nói: "Còn khoảng 11 ngày nữa, thời gian sẽ trôi nhanh thôi."
Lưu Chiếu Thanh cười nói: "Em bé mỗi ngày một lớn, tiếp theo mọi người phải bận rộn rồi."
Kết quả của tăng tốc 100 lần là mọi người cảm giác còn chưa qua nửa tiếng, em bé và mẹ đã xuất viện rồi.
Mẹ bắt đầu cho em bé bú sữa, Kha Thiếu Bân phụ trách hệ tiêu hóa lập tức hăng hái làm việc: "Em bé của chúng ta ăn giỏi thật đấy, một ngày mấy cữ sữa!"
Tân Ngôn nói: "Nhờ cậu mà từ lúc sinh ra em bé đã ham ăn rồi."
Kha Thiếu Bân cười nói: "Hay ăn thì mới chóng lớn được!"
Cục cưng bé nhỏ vừa chào đời, phần lớn thời gian chỉ có ngủ, bởi vậy, họ không cần trải nghiệm cơn ác mộng lắc tới lắc lui nữa, có thể tập trung sức lực vào việc phát triển các bộ phận trên cơ thể em bé, cứ cách một tiếng còn được nghỉ ngơi một lúc.
Thời gian trôi đi rất nhanh, họ ở trong cơ thể em bé một ngày, em bé đã ra đời tròn 100 ngày rồi.
Lúc này, em bé đã không chỉ biết khóc nữa, miệng đã biết bi bô mấy âm tiết đơn lẻ người lớn nghe không hiểu, Lưu Chiếu Thanh phát hiện, dường như em bé đã có chút ý thức của riêng mình, thỉnh thoảng, anh không đưa ra mệnh lệnh gì trong não bộ của em bé hết, nhưng nó có thể tự điều khiển cơ thể ngọ nguậy tới lui.
Thứ thích ngọ nguậy nhất là đôi mắt của nó.
Có Lâm Mạn La phụ trách, mắt của em bé vừa to vừa sáng, liếc trái liếc phải, dường như em vô cùng tò mò về thế giới này. Mà những cảnh tượng em bé nhìn thấy, sẽ truyền vào trung khu não qua thần kinh thị giác.
Hứa Diệc Thâm nói: "Em bé của chúng ta hoạt bát quá ha!"
Lưu Chiếu Thanh cười nói: "Phải đó, mới ba tháng đã không chịu ở yên rồi, cảnh tượng truyền vào não bộ mỗi ngày nhiều không đếm xuể."
Việt Tinh Văn bất đắc dĩ nói: "Chỉ cần nó tỉnh lại là tay chân ngọ nguậy không dừng, em ở tứ chi của em bé, bị nó lắc cho hoa mắt luôn, đành phải chuyển tới vị trí bả vai khó cử động."
Lam Á Dung nói: "Đã vậy đứa bé này còn ưa cười lắm, lúc nào cũng cười khanh khách ấy, không biết nó đang vui cái gì. Chị nghĩ chắc đứa bé này sẽ thông minh lắm đây?"
Lưu Chiếu Thanh vui mừng nói: "Đúng là rất thông minh, em bé của chúng ta có thể coi là phát triển khá nhanh."
Em bé muốn hết mình thăm thú thế giới này, là "những tế bào" trong cơ thể em bé, mọi người đành phải cố hết sức phối hợp với nó.
Ví dụ như em bé muốn nắm đồ chơi, Việt Tinh Văn và Lam Á Dung chung sức giúp ngón tay nó chạm vào những đồ chơi đó; Nó muốn nhìn trái nhìn phải, Lâm Mạn La sẽ giúp ở vị trí mắt; Em bé muốn lên tiếng, Tần Lộ sẽ ở dây thanh quản, giúp đỡ em.
Chẳng mấy chốc đã qua ngày thứ hai, lúc này em bé đã được 200 ngày tuổi.
Tăng tốc 100 lần giúp mọi người cảm nhận sâu sắc thế nào là "thời gian thấm thoắt thoi đưa".
Em bé bắt đầu biết phát ra những phụ âm đáng yêu "ê a", bố mẹ cũng bổ sung thêm thức ăn phụ cho bé, như lòng đỏ trứng, cháo loãng, rau củ xay... Kha Thiếu Bân là vui nhất, bởi vì trong bụng em bé không chỉ có mỗi sữa mẹ đơn giản nữa, ăn thức ăn khác sẽ kích thích chức năng đường ruột. Kha Thiếu Bân bèn tranh thủ thời gian tăng cường tế bào trong đường ruột, giúp em bé tiêu hóa những món ăn mới mẻ này.
Hơn nữa, em bé còn biết cách lẫy.
Lần đầu tiên học lẫy, mọi người đều cảm thấy chóng mặt như có "động đất", em bé vốn đang nằm ngửa lại lật một phát, đổi sang tư thế bò, các tế bào trong cơ thể em bé cũng đồng loạt xoay 360 độ.
Việt Tinh Văn chịu đựng cơn chóng mặt, nói: "Em bé biết lẫy rồi sao? Tiếp theo có phải nó sẽ biết cách bò không?"
Lưu Chiếu Thanh nói: "Nếu tính thời gian tăng tốc 100 lần, qua một ngày nữa là em bé được 9 tháng rồi, có thể ngồi, cũng có thể bò bằng tay chân!"
Việt Tinh Văn cứ ngỡ là nuôi em bé đến lúc 3 tuổi sẽ khó khăn lắm, nhưng trên thực tế em bé lớn nhanh như thổi. Trẻ con vốn đã phát triển rất nhanh, đã vậy lúc này thời gian lại trôi nhanh gấp 100 lần, thật sự là mỗi ngày một khác.
Hôm qua vẫn chỉ biết bi bô mấy tiếng vô nghĩa, khó khăn lẫy người, sau một ngày em bé đã 9 tháng rồi, đã học cách thử ngồi ghế ăn dặm, thử tự mình cố gắng cầm bình uống nước; biết dùng hai cái tay nhỏ mũm mĩm đụng vào đồ chơi xung quanh, thấy thứ gì cũng muốn cầm lên tay.
Bé còn cố gắng chống tay chống chân bò khắp thảm.
Mọi người bận rộn phân bào khắp nơi trong cơ thể em bé, vóc dáng của bé cũng lớn hẳn ra, khi chào đời mới chỉ ba cân rưỡi, giờ đã nặng gấp ba rồi, hơn mười cân.
Hôm nay, mẹ của bé còn kêu bé mập, cảm thán: "Cục cưng của mẹ ăn giỏi quá đi, đã thành một bé mập rồi này, mẹ sắp không bế được em nữa rồi!"
Mọi người nghe vậy, đồng loạt nhìn Kha Thiếu Bân.
Việt Tinh Văn nhịn cười nói: "Kha Thiếu, có phải cậu để hệ tiêu hóa của em bé phát triển nhanh quá không?"
Lưu Chiếu Thanh kêu: "Đã bảo soái ca cơ mà? Ăn cả người mũm mĩm thế này, cái tên đầy khí chất Việt Thanh Duệ sẽ bị phá hỏng đó! Mắt to mũi cao mày kiếm mà mấy cô gái cố gắng chế tạo... đụng phải thân hình ú nu vầy có tác dụng không?"
Mọi người tưởng tượng một bé trai múp míp chạy về phía mọi người, vì mặt nhiều mỡ quá mà đôi mắt vốn to tròn bị chèn nhỏ lại, mày kiếm và mũi cao cũng không thể cứu nổi nhan sắc này.
Lam Á Dung lập tức nghiêm túc nói: "Bạn Kha Thiếu Bân, bạn đừng cho em bé ăn quá nhiều nữa, chú ý kiểm soát cân nặng."
Lâm Mạn La cũng nói: "Mặt mũi có đẹp thế nào mà gộp với mặt tròn như bánh trung thu cũng không đẹp đâu."
Kha Thiếu Bân: "..."
Được rồi, suýt nữa cậu đã quên mất em bé mập quá cũng không phải chuyện tốt!
Mọi người nói tới đây, liền nghe tiếng la hét hoảng sợ vang lên: "Cái khuy áo em vừa để trên bàn đâu?"
Một người đàn ông nói: "Anh không thấy, em tìm thử xem?"
Người phụ nữ tìm một lát, chợt nhìn xuống em bé trong lòng, em bé đang nhìn cô cười với ánh mắt vô tội.
Người phụ nữ: "... Không phải bị Duệ Duệ ăn mất đó chứ!"
Người đàn ông cũng hoảng hốt theo: "Mau lên, đưa đến viện!"
Hội tế bào trong bụng: "..."
Duệ Duệ ăn thật rồi.
Tần Lộ ở vùng cổ cảnh báo trước tiên: "Em thấy một thứ gì đó hình tròn màu xanh đang trôi xuống thực quản em bé."
Kha Thiếu Bân nói: "Vào dạ dày rồi, hình như là khuy áo... Cái này không phải tại em nha."
Lưu Chiếu Thanh bất lực nói: "Cũng không phải tại anh, anh ở trên não nó không biết nó nghĩ gì hết, anh cũng không đưa ra mệnh lệnh ăn khuy áo."
Việt Tinh Văn cạn lời: "Em không thấy nó vươn tay lấy cúc áo lúc nào hết!"
Mọi người: "..."
Nuôi em bé mệt thật!
Cục cưng, dù chức năng tiêu hóa của em tốt cũng đừng cầm cái gì cũng bỏ vào miệng chứ?
Kha Thiếu Bân lo lắng nói: "Làm sao đây?"
Lưu Chiếu Thanh thở dài: "Một cái cúc áo đã xuống dạ dày thì chắc là không vấn đề. Tiểu Kha chú ý đừng để khuy áo kẹt ở góc rẽ đường ruột, em giúp nó đẩy một chút, để cúc áo trôi thẳng ra ngoài là được."
Kha Thiếu Bân lập tức nghiêm túc nói: "Rõ ạ, em sẽ chú ý vào khuy áo."
Bố mẹ vội vã đưa em bé đến bệnh viện, sau khi bác sĩ kiểm tra xong cũng nói giống Lưu Chiếu Thanh.
Tối hôm đó, cúc áo bị em bé nuốt phải được đẩy ra ngoài, sau khi tìm thấy cúc áo trong đống phân, bố mẹ em mới thở phào, đưa em về nhà.
Đứa bé này lại không khóc không quậy, mặt rất vô tội, như thể mình không hề làm gì sai vậy.
Việt Tinh Văn đau đầu nói: "Sau này em sẽ chú ý đến tay nó mọi lúc, không để nó ăn bừa ăn bãi nữa!"
Song, dù bạn nhỏ Việt Thanh Duệ không bỏ cả thế giới vào miệng nữa, nhưng bé vẫn thích bò khắp mọi nơi.
Đêm hôm đó, khi mọi người đều đang say giấc, các tế bào trong cơ thể cũng đang mệt mỏi buồn ngủ sau một ngày bận rộn.
Bỗng nhiên, một tiếng "rầm" vang lên...
Sau đó tiếng gào khóc khản giọng của bạn nhỏ Việt Thanh Duệ vang lên.
Tiếng khóc ấy giằng xé tâm can, gần như sắp xuyên thủng màng nhĩ của mọi người.
Người mẹ kinh ngạc thốt lên: "Duệ Duệ, sao con lại bò xuống đất thế này!"
Bố lập tức mở đèn, nói: "Vừa rồi vẫn còn ngủ trên giường mà, chắc là nửa đêm tỉnh giấc bò linh tinh, cuối cùng rơi xuống đất luôn."
Người mẹ đau lòng nói: "U một cục sau đầu đây này, đến bệnh viện xem sao."
Chưa được mấy ngày, mọi người vừa không chú ý một chút đã lại nghe tiếng đụng "rầm rầm", sau đó là tiếng góc rống lên của bạn nhỏ Việt Thanh Duệ. Lần này bé không bò lung tung rơi xuống giường nữa, là đang tập đi thì đâm đầu vào tường.
Đêm hôm đưa con vào viện sắp trở thành việc hàng ngày của bố mẹ...
Năm một tuổi, Việt Thanh Duệ đã biết gọi bố, mẹ, mọi người trong cơ thể nghe bé gọi bố, mẹ với chất giọng lanh lảnh, đều kích động không nói nên lời, như thể bé đang gọi bọn họ vậy.
Việt Tinh Văn cười nói: "Nghe hay quá, gọi lại một lần nào?"
Việt Thanh Duệ lập tức lên tiếng: "Bố!"
Mọi người: "..."
Năm 2 tuổi, Việt Thanh Duệ không chỉ biết đi mà còn biết cách chạy khắp mọi nơi, dù thỉnh thoảng bé vẫn còn ngã, khiến mọi người trải nghiệm sự thót tim như khi đi tàu lượn siêu tốc, nhưng có bố mẹ chăm nom, hầu hết là không bị thương nghiêm trọng, họ chỉ cần bổ sung tế bào biểu bì và sợi vào chỗ bị thương là được.
Mười ngày trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc Việt Thanh Duệ đã được 3 tuổi.
Đến khi chương trình học sắp kết thúc, mọi người bỗng không nỡ xa bé.
Họ đồng hành cùng bé đến khi chào đời, cũng ở bên bé chậm rãi lớn lên.
Sau khi Kha Thiếu Bân khống chế chuyện ăn uống, bạn nhỏ Việt Thanh Duệ dần dần gầy đi, trắng trắng mềm mềm, nét nào ra nét đó, còn nhỏ mà đã vô cùng đẹp trai.
Dù mọi người không được tận mắt nhìn thấy, nhưng hình ảnh phản chiếu trong gương có thể truyền vào trong não.
Lưu Chiếu Thanh không khỏi cảm thán: "Con trai chúng ta đẹp trai thật!"
Lam Á Dung nói: "Chúng ta độ cho em bé một gương mặt quá đẹp, không biết sau này sẽ thu hút được bao nhiêu người đây."
Lâm Mạn La kiêu ngạo nói: "Mắt với mũi đẹp chứ? Em làm theo tiêu chuẩn nam chính phim thần tượng đó."
Việt Tinh Văn cười nói: "Mắt một mí y hệt Bình Sách, cộng thêm gương mặt này nữa, chắc chắn lớn lên siêu đẹp."
Khi Việt Thanh Duệ tròn 3 tuổi, ngày bé được đưa đến trường mẫu giáo cũng là lúc họ phải rời đi.
Hôm nay, bạn nhỏ Việt Thanh Duệ đeo một chiếc cặp sách nhỏ in hình hoạt hình, được bố mẹ đưa đến mẫu giáo, trên đường đi, Việt Thanh Duệ nghiêm túc hỏi: "Mẫu giáo có vui không ạ?"
Mẹ: "Vui chứ, ở đó có rất nhiều bạn nhỏ giống như con."
Việt Thanh Duệ lập tức hỏi: "Vậy có đồ ăn ngon không?"
Mọi người: "..."
Kha Thiếu Bân khẽ ho một tiếng, nói: "Dạ dày tốt, mê ăn ngọt, y chang tớ luôn."
Tân Ngôn: "Dù sao hệ tiêu hóa của bé cũng do cậu tạo ra."
Việt Tinh Văn cảm thán: "Cuối cùng cũng đi mẫu giáo rồi. Nuôi dưỡng một đứa bé đúng là không dễ gì. Chúng ta chỉ phụ trách phân bào bổ sung trong cơ thể bé thôi, vất vả nhất là bố mẹ bé, nửa đêm còn phải đưa vào viện mấy lần."
Giang Bình Sách nói: "Mỗi người chúng ta đều trưởng thành sau những va vấp như vậy."
Có lẽ, đây mới là ý nghĩa thật sự của "Xưởng tế bào" này.
Họ được tự mình trải nghiệp một tế bào trứng trưởng thành, phân hóa thế nào, đến khi biến thành một thai nhi, ý thức rõ ràng cội nguồn của con người cùng kỳ tích của sinh mệnh.
Họ đích thân trải nghiệm nỗi đau và khó khăn của người mẹ khi sinh nở. Họ cũng biết một đứa bé học bò, học đi thế này, biết chúng chầm chậm trưởng thành từ những va vấp, ý thức được tâm huyết và cố gắng bố mẹ bỏ ra trong quá trình con cái trưởng thành.
Cuối cùng đứa trẻ 12 người cùng nuôi dưỡng cũng đi mẫu giáo, bắt đầu cuộc đời của riêng mình.
Mỗi một sinh mệnh đến cuộc đời đều không dễ dàng, vậy nên càng xứng đáng trân trọng.
HẾT QUYỂN 5: KHOA SINH HỌC
Chuong 108