Chương 329: Ngoại truyện Tân Ngôn - Kha Thiếu Bân 07: Cậu muốn đánh tôi? Nếu cậu đánh tôi sẽ không phản kháng đâu
Trốn Thoát Khỏi Thư Viện
Điệp Chi Linh15-10-2023 11:49:32
Hôm sau tỉnh dậy, Kha Thiếu Bân phát hiện Tân Ngôn đang nằm bò cạnh giường bệnh, cái đầu hơi xù ngay cạnh tay cậu. Ngón tay cậu sơ ý chạm vào mặt Tân Ngôn, làn da nam sinh trơn nhẵn ấm áp, khác hẳn với hình tượng lạnh lùng thường ngày.
Kha Thiếu Bân khựng lại, trong lòng bỗng có một cảm giác rất lạ...
Tân Ngôn là một người rất mâu thuẫn, cậu không thể hiểu hắn.
Thời trung học, cậu nghĩ Tân Ngôn là người lầm lì, yếu đuối, thường xuyên bị bắt nạt, cũng vì vậy mà cậu luôn thương cảm với Tân Ngôn. Song lần đó, khi cậu thấy Tân Ngôn đứng trong nhà vệ sinh như ác thần, bàn tay dính máu, tàn nhẫn giẫm lên mặt bạn học kia, ánh mắt lạnh lùng sắc bén như rắn độc đang theo dõi con mồi.
Một người có thể đánh bại bốn người, hoàn toàn không yếu đuối như cậu nghĩ.
Lên đại học, cậu nghĩ Tân Ngôn là người lạnh lùng, kiêu ngạo, khó gần, nhưng tài khoản Người Bảo Vệ Đêm Tối của Tân Ngôn lại thường xuyên nói chuyện với cậu trong game, giọng điệu ôn hòa như một người anh trai, giải quyết tâm sự trong lòng cậu, nửa đêm còn trồng rau chăn ngựa câu cá với cậu, chém giết khắp đấu trường cùng cậu, là người bạn qua mạng cậu tin tưởng nhất, thích nhất.
Thoạt trông yếu đuối bất lực, thực tế lại vô cùng hung dữ, nhìn có vẻ lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng lại dịu dàng bao dung, những tính chất mâu thuẫn này dung hợp một cách hoàn hảo trên người Tân Ngôn.
Kha Thiếu Bân bất giác nghĩ... Không phải tên này đa nhân cách đấy chứ?
Đang lúc suy nghĩ vẩn vơ, cái đầu bên tay bỗng cử động.
Tân Ngôn ngẩng đầu, nhìn ánh mắt ngơ ngác của Kha Thiếu Bân. Kha Thiếu Bân vừa ngủ dậy, ánh mắt cậu chứa vẻ mơ màng, ngây ngốc, trông rất ngớ ngẩn.
Tân Ngôn khẽ nhếch khóe môi, ngồi cạnh giường, dịu dàng xoa đầu Kha Thiếu Bân, dịu giọng hỏi: "Dậy rồi à? Có thấy khó chịu không?"
Kha Thiếu Bân hoàn hồn, mặt trắng bệch, cậu lí nhí đáp: "Chỗ vết mổ hơi đau."
Tân Ngôn nói: "Tôi gọi bác sĩ trực ban qua xem cho cậu."
Hắn ra ngoài gọi bác sĩ trực ban đang trùng hợp đi ngang qua vào, bác sĩ kiểm tra vết mổ cho cậu, nói: "Vết mổ hơi rướm máu, là tình trạng bình thường, phẫu thuật xong phải thay thuốc mỗi ngày, cứ bình thường thế này một tuần là có thể xuất viện."
Kha Thiếu Bân thở phào,"Cảm ơn bác sĩ."
Vừa mới phẫu thuật, sắc mặt cậu vẫn hơi tái. So với Kha Thiếu Bân tràn trề sức sống thường ngày, Kha Thiếu Bân nằm trên giường bệnh như một con búp bê sứ dễ vỡ. Tân Ngôn đau lòng, ngồi cạnh giường nhẹ nhàng xoa đầu cậu,"Sau này đừng ăn nhiều vậy nữa, lúc nào muốn ăn hải sản, tôi sẽ đưa cậu đi."
Tai Kha Thiếu Bân đỏ bừng: "Ừ..."
Hai người im lặng một hồi, Kha Thiếu Bân bỗng nhớ ra gì đó,"Đúng rồi, sau kỳ nghỉ Quốc khánh tớ phải viết báo cáo chuyên đề nộp cho thầy hướng dẫn, mùng 8 chắc là ra viện được nhỉ?"
Tân Ngôn nói: "Yên tâm, nếu cậu không xuất viện được, tôi sẽ về trường xin nghỉ giúp cậu."
Chỉ còn cách vậy thôi. Kha Thiếu Bân nghĩ hồi, nói: "Vậy cậu về ký túc xá mang máy tính qua giúp tớ được không? Ở viện mấy ngày chán quá, muốn sửa lại luận văn gì đó."
Tân Ngôn: "Được, chiều về ký túc lấy cho cậu."
***
Buổi chiều, Tân Ngôn về ký túc xá lấy máy tính cho cậu.
Kha Thiếu Bân ngồi trên giường sửa luận văn, Tân Ngôn cũng ngồi cạnh cậu chỉnh lại luận văn. Trong phòng chỉ còn tiếng đánh máy của hai người.
Kha Thiếu Bân ngại ngùng nói: "Chẳng mấy khi mới được nghỉ, cậu có muốn đi chơi không? Tớ ở bệnh viện một mình là được, cậu không cần ở với tớ tận sáu ngày đâu."
Tân Ngôn ngắt lời cậu,"Đi chơi Quốc khánh vừa đông vừa vô vị. Không đi."
Kha Thiếu Bân gãi đầu,"Vậy..."
Tân Ngôn nói: "Tôi ở đây với cậu."
Hắn nói chắc nịch, Kha Thiếu Bân không nói được gì nữa.
Mấy ngày tiếp theo, Tân Ngôn ở bệnh viện chăm sóc Kha Thiếu Bân rất tỉ mỉ, ngày nào cũng về ký túc xá tự tay nấu cơm cho Kha Thiếu Bân. Hắn chỉ nấu những món nhạt, dễ tiêu hóa, hơn nữa ngày nào cũng đổi món, chỉ riêng cháo thôi đã có đến năm, sáu kiểu. Kha Thiếu Bân vô cùng cảm kích, lại không biết nên cảm ơn hắn thế nào.
Mấy ngày nằm viện đã thay đổi hoàn toàn cái nhìn của Kha Thiếu Bân về Tân Ngôn.
Tân Ngôn không phải đa nhân cách gì hết, thời niên thiếu phải chịu đựng quá nhiều chuyện bất công khiến hắn đã quen bảo vệ bản thân bằng vỏ bọc lạnh lùng. Thật ra, Tân Ngôn là người rất chu đáo.
Sau này ai lấy được hắn, chắc chắn sẽ được hắn dịu dàng, chăm sóc tỉ mẩn nhỉ?
Kha Thiếu Bân suy nghĩ miên man.
Ngày xuất viện, đàn anh Lưu đến phòng bệnh thăm Kha Thiếu Bân, anh cười nói: "Hồi phục tốt lắm, tiếc là em trai Tiểu Kha trắng trẻo nõn nà lại có một vết sẹo rồi, anh cũng không còn băng gạc xóa sẹo cho cưng được nữa."
Đàn anh Lưu vẫn luôn ngả ngớn như vậy. Vải gạc trong thư viện của anh có thể xóa sẹo, xóa mụn, lúc này họ đã ra khỏi thư viện, đương nhiên không có những dị năng đó nữa. Kha Thiếu Bân đỏ mặt, nói: "Đàn ông có sẹo có vấn đề gì đâu, hơn nữa cũng không phải sẹo trên mặt, có ai nhìn chỗ đó đâu."
Nhưng không lâu sau cậu đã gặp "quả báo".
Mấy hôm sau, Tân Ngôn đã nhìn thấy vết sẹo của cậu.
Mấy ngày ở bệnh viện không được tắm rửa, Kha Thiếu Bân khó chịu gần chết. Vừa vào ký túc xá, cậu lập tức chạy vào phòng tắm, vì vết thương không được dính nước, cậu xả một chậu nước rồi lau người bằng khăn lông. Nào ngờ, cậu vội vã đi tắm không mang quần lót, cũng không mang đồ ngủ, khăn tắm cũng đang phơi ngoài ban công...
Cũng không thể ở truồng ra ngoài chứ?
Kha Thiếu Bân thầm mắng mình ngu mấy câu, sau đó cậu bất chấp hét: "Tân Ngôn, lấy khăn tắm giúp tớ, cảm ơn. Cái màu xanh ngoài ban công đó."
Bước chân của Tân Ngôn ngày càng gần cậu, cậu hơi hé cửa, Tân Ngôn đưa khăn vào qua khe hở đó. Kết cục, Kha Thiếu Bân trượt chân, ngã rầm xuống đất.
Một tiếng "rầm" vang dội, cậu đập đầu vào tường phòng tắm.
Tân Ngôn nghe tiếng, vội vàng kéo cửa...
Kha Thiếu Bân không mặc gì trên người, làn da trắng như phát sáng. Khăn tắm rơi xuống đất đã ướt sũng, Kha Thiếu Bân chống tường, tay còn lại đỡ trán, trán cậu u lên một cục nhỏ.
Cậu đập đầu đến hoa cả mắt, bây giờ đầu cậu ong ong, đến khi cậu phát hiện Tân Ngôn vào phòng tắm đã không kịp nữa rồi. Hai chàng trai chen chúc nhau trong phòng tắm không rộng rãi lắm, người ta còn nhìn thấy mình khỏa thân...
Tai Kha Thiếu Bân đỏ bừng, bối rối nói: "Cậu, cậu ra ngoài trước đi, tớ sơ ý va vào tường thôi, không sao..."
Tân Ngôn không ra ngoài, trái lại hắn vươn tay, bế ngang Kha Thiếu Bân lên.
Kha Thiếu Bân sợ hãi nhìn hắn,"Cậu, cậu làm gì thế..."
Tân Ngôn trầm giọng, nói: "Yên nào, cẩn thận chạm vào vết mổ." Hắn quét mắt nhìn xuống, không chỉ nhìn thấy vết mổ nho nhỏ dưới bụng Kha Thiếu Bân, đương nhiên cũng nhìn thấy nơi bí ẩn không nên nhìn.
Mặt Kha Thiếu Bân nóng bừng bừng, cơ thể cứng còng, không dám cử động.
Cậu để kính trên kệ rửa mặt ngoài cửa, không mang vào trong. Cậu cận thị nặng, khi không đeo kính, thế giới xung quanh vô cùng mờ ảo, như có một màn sương che phủ. Nhưng ánh mắt sâu thẳm của Tân Ngôn khi nhìn cậu lại khiến tim cậu loạn nhịp, cậu cảm giác sẽ có chuyện gì đó không ổn xảy ra.
Cậu muốn vùng vẫy, Tân Ngôn lại bế cậu vào phòng ngủ.
Dù không nhìn rõ, nhưng bố cục phòng hai người khác nhau, cậu nhạy bén nhận ra...
Đây không phải phòng ngủ của cậu.
Mà là phòng ngủ của Tân Ngôn!
Ga trải giường của Tân Ngôn rất sạch sẽ, thoang thoảng mùi hương thanh mát.
Tân Ngôn đặt cậu lên giường. Cảm giác xấu hổ khi khỏa thân trước mặt người cùng giới khiến cậu bất giác co ngón chân, vội vàng tìm thứ gì đó muốn che mình lại. Cuối cùng cậu... tiện tay tóm chăn của Tân Ngôn rồi chui vào trong chăn.
Tân Ngôn đứng bên giường nhìn cậu,"Sao thế, tích cực chui vào chăn của tôi vậy, đêm nay muốn ngủ với tôi à?"
Kha Thiếu Bân mặt đỏ tía tai,"Lấy, lấy quần áo giúp tớ được không?"
Tân Ngôn hỏi: "Để đâu?"
Kha Thiếu Bân nói: "Trong ngăn kéo dưới tủ quần áo đó, lấy giúp tớ bộ đồ ngủ có hình con gấu trước ngực."
Tân Ngôn ra ngoài lượn một phòng, sau đó tay không quay lại,"Không thấy."
Kha Thiếu Bân ngớ người,"Tớ nhớ là để ở đó mà?"
Tân Ngôn quay lại lấy một bộ đồ ngủ trong tủ mình ra,"Mặc của tôi đi." Sau đó, hắn ngồi cạnh giường, ra vẻ định thay đồ giúp Kha Thiếu Bân. Kha Thiếu Bân xấu hổ chui hẳn vào chăn,"Cậu ra ngoài được không?"
Tân Ngôn nhướng mày,"Đều là con trai, cậu sợ cái gì?"
Kha Thiếu Bân đỏ mặt,"Nhưng tớ không mặc gì hết! Đều là con trai nhưng cởi chuồng vẫn phải ngại chứ."
Kha Thiếu Bân đỏ mặt quấn chăn, thật sự rất quyến rũ.
Cảm xúc Tân Ngôn đã kìm nén rất lâu không ngừng dâng trào trong đầu hắn, hầu kết chuyển động, ánh mắt nhìn Kha Thiếu Bân lại càng sâu thẳm.
Kha Thiếu Bân không đeo kính, hai mắt long lanh nước, vừa đáng thương vừa đáng yêu. Tân Ngôn không khỏi nhớ lại cảnh Kha Thiếu Bân nằm trên giường mình, bị mình xâm phạm hết lần này tới lần khác trong mơ, nhớ lại cảnh Kha Thiếu Bân khóc lóc cầu xin dưới thân hắn...
Tân Ngôn hít sâu, cứng ngắc xoay người, nói: "Tôi ra ngoài trước, cậu thay đồ đi."
Đợi Tân Ngôn ra ngoài, Kha Thiếu Bân mới vội vàng mặc quần áo. Một lát sau, Tân Ngôn cầm kính vào cho cậu Kha Thiếu Bân đeo kính, hoảng loạn bỏ trốn, chạy thẳng về phòng mình.
Tân Ngôn ngồi cạnh giường, ngửi mùi sữa tắm còn vương lại trong chăn, sắc mặt u tối.
***
Tối hôm đó, khi đang say giấc, Kha Thiếu Bân bỗng cảm giác cửa phòng mình bị mở ra rất khẽ, sau đó, có một người đến bên giường cậu, cúi người hôn cậu.
Nhiệt độ nóng rực khi hai bờ môi chạm nhau khiến Kha Thiếu Bân ngơ ngác, đến khi lưỡi người kia vói vào trong...
Kha Thiếu Bân hoàn toàn chết não.
Cậu cảm giác hình như người kia là Tân Ngôn. Cơ thể Tân Ngôn có một mùi hương đặc biệt vừa thanh mát, vừa sạch sẽ. Cậu bị hôn tới choáng váng, cậu nửa tỉnh nửa mê, đầu óc rối bời, vừa đẩy đối phương, vừa vùng vẫy nói: "Tân, Tân Ngôn, cậu làm gì thế... ưm..."
Không biết bao lâu sau, Tân Ngôn mới lùi lại. Hắn vươn ngón cái, nhẹ nhàng cọ lên bờ môi ướt át vì nụ hôn của Kha Thiếu Bân, khẽ nói: "Kha Thiếu Bân, cậu mơ thấy tôi hôn cậu?"
Kha Thiếu Bân đỏ mặt,"Tớ, tớ... tớ..."
Tân Ngôn: "Sao cậu có thể mơ như vậy chứ?"
Kha Thiếu Bân cũng không biết vì sao mình lại mơ như vậy, giấc mơ này thật sự rất chân thật.
Tân Ngôn mỉm cười, liếm môi cậu rồi quay lưng ra ngoài, để lại một câu: "Đừng mơ thấy tôi nữa đấy."
Kha Thiếu Bân nhắm mắt, vùi mình vào chăn.
Sáng hôm sau, Kha Thiếu Bân phát hiện phòng mình không thay đổi chút nào, chẳng lẽ đêm qua mình nằm mơ thật sao?
Cậu ngơ ngác vào phòng ăn, Tân Ngôn đã ăn mặc chỉnh tề, trên bàn là bữa sáng Tân Ngôn tự làm, có cháo và trứng chiên đơn giản. Tân Ngôn cực kỳ bình tĩnh, chủ động hỏi cậu: "Đêm qua ngủ ngon không?"
Kha Thiếu Bân đỏ mặt né ánh mắt hắn,"Tàm, tàm tạm."
Tân Ngôn đứng dậy,"Bữa sáng cho cậu đấy, ăn xong thì đi học."
Vẻ mặt bình tĩnh của hắn lại càng khiến Kha Thiếu Bân xấu hổ hơn.
Có lẽ mình suy nghĩ nhiều quá mới nằm mơ nhỉ?
Kha Thiếu Bân khó hiểu gãi đầu, cậu bỏ qua chuyện này, đi học như bình thường.
***
Khoảng thời gian sau đó, cậu vẫn liên tục nằm mơ.
Mà giấc mơ cũng ngày càng quá quắt.
Ban đầu, Tân Ngôn chỉ vào phòng hôn cậu, càng ngày hôn càng sâu.
Sau đó, Tân Ngôn bắt đầu được đằng chân lân đằng đầu, cởi quần áo cậu...
Kha Thiếu Bân mơ màng ngủ, cơ thể như bị Tân Ngôn chi phối, cậu há miệng thở dốc, Tân Ngôn chọc ghẹo đến mức cậu hoàn toàn không thể bình tĩnh, đầu óc rối bời.
Nhưng ngày hôm sau tỉnh dậy, đồ ngủ vẫn chỉnh tề trên người cậu.
Hoàn toàn không có dấu vết Tân Ngôn trêu đùa cậu trong mơ.
Giấc mơ kỳ lạ như vậy kéo dài suốt một thời gian.
Mỗi lần nhìn vào ánh mắt bình tĩnh của Tân Ngôn, Kha Thiếu bân đều chột dạ tránh đi. Cậu không hiểu vì sao mình cứ mơ mãi giấc mơ đó, rõ ràng mình chỉ coi Tân Ngôn là bạn thôi mà?
Chẳng lẽ mình đồng tính mà mình không biết? Mình thích Tân Ngôn hả?
Suy đoán này khiến Kha Thiếu Bân sợ đến mức không dám nói chuyện với Tân Ngôn.
Hai giờ sáng đêm hôm đó.
Tân Ngôn dậy đúng giờ, sang phòng Kha Thiếu Bân. Nhìn người đang ngủ say trên giường, môi hắn khẽ nhếch lên... Đây là bí mật hắn phát hiện sau hai tháng ở chung với Kha Thiếu Bân trong thư viện.
Kha Thiếu Bân ngủ say như heo chết, có vần vò thế nào cũng không tỉnh.
Tân Ngôn thật sự đã chịu đựng quá vất vả, vậy nên, hắn chỉ còn cách kiếm chút ngọt ngào khi Kha Thiếu Bân đang ngủ. Ăn vụng, không thể để Kha Thiếu Bân phát hiện, mỗi lần trước khi rời đi, hắn đều chỉnh lại đồ tử tế cho Kha Thiếu Bân.
Dù sao cũng chỉ hôn một lát, không làm hành động nào quá giới hạn hơn nữa.
Tân Ngôn nghĩ vậy, hắn lại gần giường cậu, hôn lên môi Kha Thiếu Bân.
"Ưm..." Tiếng Kha Thiếu Bân khi mơ màng cực kỳ đáng yêu, môi cũng mềm mại, Tân Ngôn chuẩn bị hôn sâu hơn, bỗng nhiên, người trên giường mở mắt, dồn sức cắn hắn.
Tân Ngôn: "..."
Kha Thiếu Bân vùng mình ngồi dậy, kéo đèn ngủ.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Kha Thiếu Bân trợn trừng mắt, không dám tin nhìn người trước mặt, cậu run giọng nói: "Tân Ngôn, cậu, cậu biến thái hả?! Nửa đêm vào phòng tớ hôn, hôn tớ, cậu... cậu..."
Tân Ngôn bình tĩnh lau vết máu trên môi,"Sao cậu phát hiện?"
Mặt Kha Thiếu Bân đỏ bừng, không biết vì tức giận hay vì xấu hổ,"Đêm, đêm qua tớ kẹp mấy sợi tóc trên cửa. Sáng nay phát hiện nó biến mất rồi, chắc chắn có người từng vào phòng tớ."
Tân Ngôn khẽ cười,"Giỏi quá, ra khỏi thư viện làm thám tử nhỏ được rồi."
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của hắn, Kha Thiếu Bân tức giận vung nắm đấm.
Nhưng cậu vừa vung tay đã bị Tân Ngôn bắt được. Lần đầu tiên cậu cảm nhận được Tân Ngôn khỏe đến mức nào, chẳng trách hồi trung học một mình hắn lại đánh được bốn người.
Kha Thiếu Bân trợn mắt, vành mắt đỏ hoe, trông như sắp khóc,"Cậu sỉ nhục tớ như vậy vui lắm hả? Tớ làm gì sai với cậu không thể nói thẳng sao? Tớ tin tưởng cậu như vậy, rốt cuộc cậu đang làm gì?"
Đôi mắt long lành và giọng nói nức nở của Kha Thiếu Bân khiến tim Tân Ngôn thắt lại.
Hắn im lặng một lát, khẽ thở dài, nói: "Tôi không sỉ nhục cậu."
Kha Thiếu Bân: "?"
Tân Ngôn khẽ kéo tay, mạnh mẽ ôm Kha Thiếu Bân vào lòng,"Tôi chỉ... thích cậu quá mức."
Kha Thiếu Bân: "???"
Giọng Tân Ngôn rất dịu dàng, hai cánh tay càng lúc càng siết chặt, tựa như muốn hòa tan Kha Thiếu Bân vào cơ thể mình,"Từ thời trung học tôi đã thích cậu rồi. Thấy tấm hình cậu đăng trên WeChat, biết cậu chơi game nên mới cố ý mở tài khoản tìm cậu."
"Tôi tự đặt tên Người Bảo Vệ Đêm Tối cho mình, vì chỉ muốn âm thầm ở bên cậu."
"Tôi đến thư viện cũng vì cậu nói cậu tham gia thử game trong trò chơi, tôi đoán là trò chơi nhập vai này nên mới đồng ý ký cam kết."
"Gia nhập nhóm nghiên cứu 183 cũng vì cậu ở trong đó."
"Chia ký túc xá cũng là tôi nhờ cố vấn khoa xin đổi, cố ý đổi sang 301 làm bạn cùng phòng của cậu."
"Mấy hôm nay, tối nào cũng vào phòng hôn cậu cũng vì tôi quá thích cậu, chỉ muốn lén lút hôn cậu, ôm cậu."
"Tôi biến thái lắm đúng không?" Tân Ngôn buông Kha Thiếu Bân, nghiêm túc nhìn cậu, hơi hơi ấm ức nói: "Cậu muốn đánh tôi không? Nếu cậu đánh, tôi không phản kháng đâu."
Kha Thiếu Bân: "..."
Lời tỏ tình bất chợt khiến Kha Thiếu Bân hoàn toàn chết não, mơ màng không hiểu chuyện gì.
Rõ ràng người bị bắt nạt là cậu mà, sao trông Tân Ngôn ấm ức vậy chứ?