Chương 202

Trốn Thoát Khỏi Thư Viện

Điệp Chi Linh 15-10-2023 11:47:44

Chương 202: Ảo ảnh trong tranh 05 - Manh mối trong tranh - Tiếng cười của người trong tranh vô cùng nhức tai, Lưu Chiếu Thanh không sợ ma quỷ, nhưng tiếng người kỳ quái này như cưa thẳng vào não anh, ồn đến mức anh không thể suy nghĩ. Hứa Diệc Thâm bịt tai, chau mày hỏi: "Chuyện gì thế? Hội Tinh Văn đâu?" Tần Miểu nói: "Bức tranh này không bình thường. Mọi người nhìn đi, người phụ nữ trong tranh hoàn toàn không giống Mona Lisa chúng ta thấy ban đầu, môn học này là 'Ảo ảnh trong tranh', có khi nào... chúng ta đang ở không gian ảo không?" Tên môn học cùng thay đổi trong tranh rất dễ khiến mọi người liên tưởng đến ảo giác. Dù gì trong hiện thực, người trong tranh không thể mở miệng cười, còn phát ra tiếng cười quái dị như thế. Tần Lộ nói: "Chị, ý chị là chúng ta đã bị kéo vào không gian ảo nên mới mất liên lạc với nhóm Tinh Văn? Vậy chúng ta làm sao để tìm họ đây?" Trác Phong ngẫm nghĩ cẩn thận, nói: "Hoặc là chúng ta thoát khỏi đây, quay lại lâu đài ban đầu tìm Tinh Văn; hoặc là nhóm Tinh Văn cũng vào không gian này. Nếu không hai nhóm bị không gian ngăn cách, đến khi chương trình học kết thúc vẫn chưa liên lạc được, nếu vậy chúng ta không thể tổng hợp manh mối hai bên tìm được, kết quả suy luận sẽ gặp sai sót." Lâm Mạn La gật đầu, nói: "Có lẽ đây là vấn đề nan giải nhất môn này? Vì ảo ảnh trong tranh, manh mối sẽ phân tán trong các ảo ảnh khác nhau, mọi người buộc phải chia nhóm thu thập?" Sáu người nhìn nhau, Tần Lộ day trán nói: "Nhưng Từ Phi Tuyết không ở nhóm chúng ta, nếu có thêm bức tranh trừu tượng kỳ lạ nào chúng ta không hiểu ý nghĩa gì sao?" Lưu Chiếu Thanh nói: "Tới đâu hay tới đó, anh xem bức tranh này là thế nào đã." Tiếng cười quái dị vẫn vang vọng xung quanh, Lưu Chiếu Thanh không sợ chút nào, anh lại gần bức tranh "Mona Lisa", ánh mắt sắc bén quan sát người phụ nữ trong tranh, khóe miệng cô ta càng lúc nhếch càng cao, đến khi kéo dài tới tận mắt, sau đó, nửa mặt dưới cô ta bỗng biến thành một bồn đỏ máu, như một con quái vật ăn thịt người! Hứa Diệc Thâm giật mình lùi lại, Lưu Chiếu Thanh thấp giọng chửi tục, nhanh chóng lùi ra sau. Nhưng người phụ nữ trong tranh lại không bước ra. Mọi người tập trung đề phòng, Lưu Chiếu Thanh giơ tay phải biến ra một con dao phẫu thuật sắc bén, sẵn sàng phóng xuyên đầu đối phương bất cứ lúc nào. Song, người phụ nữ trong tranh vẫn không tấn công họ, mà chỉ nhìn họ cười. Tiếng cười khiến người ta sởn gai ốc vẫn không ngừng vang vọng trong tòa lâu đài tối đen, chẳng khác nào trường quay phim kinh dị. Một lát sau, Tần Miểu bình tĩnh nói: "Chỉ hù chúng ta thôi, cô ta không tấn công." Tần Lộ ngập ngừng một chốc, nói: "Tiếp theo chúng ta làm gì nữa? Tiếp tục tìm manh mối hay tìm Tinh Văn trước?" Trác Phong nhanh chóng quyết định: "Tìm manh mối đi. Anh có linh cảm có thể manh mối chúng ta tìm được không giống bên không gian của hội Tinh Văn lắm đâu. Nếu đã vào ảo ảnh này, vậy thì nghiên cứu rõ ràng ý nghĩa tồn tại của nó xem sao." Khi gặp chuyện, Trác Phong ghét nhất là dây dưa không dứt khoát, cục diện lúc này nhìn đâu cũng thấy khác thường, nếu họ hoảng loạn tìm kiếm Việt Tinh Văn khắp nơi, rất có thể sẽ bỏ lỡ những thông tin quan trọng. Lưu Chiếu Thanh tán thành gật đầu,"Được, tiếp tục tìm các phòng khác." Anh quay sang nhìn Hứa Diệc Thâm, nói: "Diệc Thâm, vừa rồi em phân bào vào phòng kia có thấy gì không?" Hứa Diệc Thâm nói: "Hình như có tranh treo tường, nhưng em không nhìn kỹ. Khi phát hiện nhóm Tinh Văn không có trong đó, em lo tình hình bất ổn nên đã quay về luôn." "Tranh?" Trác Phong dừng lại, nói: "Vào xem thử." Sáu người vào trong, nhận ra đây là một phòng vẽ. Chính giữa phòng vẽ là giá treo một tấm vải bạt rất lớn, bên cạnh là khay đựng màu vẽ với đủ loại màu sắc cùng mấy cây bút vẽ, trên tường có treo ba bức tranh, nhìn phong cách thì hẳn đều là tranh sơn dầu. Bức tranh đầu tiên vẽ một người phụ nữ rất trẻ, tóc vấn sau đầu, cô cài một chiếc kẹp tóc màu bạc, đầu đội chiếc khăn voan màu trắng ngà, trên cổ là một sợi dây chuyền đá quý, cô mặc chiếc váy liền vô cùng xinh xắn, thoạt nhìn đã biết là một tiểu thư nhà giàu vừa thanh nhã vừa xinh đẹp. Bức tranh thứ hai lại có phong cách khác hẳn. Nếu bức đầu tiên là tranh chân dung trường thái tả thực, thì bức thứ hai lại tập trung thể hiện ý cảnh nhiều hơn, hai mẹ con đang nô đùa trên thảm cỏ, trời xanh, mây trắng, cỏ xanh, hoa tươi, phong cảnh sáng sủa trong lành khiến người xem cũng vui lây. Người phụ nữ che ô, một bé trai đứng cạnh cô, khung cảnh linh động hoạt bát, hai mẹ con được ánh nắng ấm áp, ôn hòa bao quanh. Người phụ nữ trong bức tranh thứ ba lại khác hẳn hai bức tranh trước đó, người phụ nữ với đường nét sắc sảo, tóc ôm lấy mặt, trang phục sặc sỡ, còn đeo một sợi dây chuyền màu đen rất dài, cô đang ôm một con vật vào lòng. Lưu Chiếu Thanh xoa cằm, tiến lại trước bức tranh, hỏi: "Con gì thế?" Hứa Diệc Thâm quan sát một lát, nói: "Chắc là chồn, không giống loại chuột bạch khoa Sinh bọn em dùng trong phòng thí nghiệm lắm, có thể nuôi thú cưng. Bức tranh này sử dụng lối vẽ phóng đại, chồn trắng ngoài đời không có cái đầu to vậy đâu." Lưu Chiếu Thanh đầy một bụng thắc mắc: "Ba bức tranh này muốn nói lên điều gì?" Các thành viên cũng rất mù mờ. Trác Phong bắt đầu suy đoán: "Hai mẹ con trong bức tranh thứ hai có phải nữ chủ của căn nhà này và con trai cổ không? Cô gái đội khăn voan trong bức tranh đầu tiên trông rất trẻ, chụp hơi giống ảnh cưới; bức thứ ba... em chịu." Tần Lộ nói: "Em cảm thấy ba bức tranh này hẳn là tác phẩm của ba họa sĩ khác nhau, phong cách quá khác biệt. Bức tranh đầu tiên là tả thực, giống tranh chân dung; bức tranh thứ hai dùng màu sắc tươi sáng, trông hơi giống hoạt hình; bức tranh thứ ba lại có sắc thái ám tối, ám vàng." Cô chăm chú nhìn bức tranh thứ ba, bỗng nói: "Đúng rồi, bức thứ ba hơi giống bức 'Mona Lisa' ngoài hành lang đúng không?" Tần Miểu bình tĩnh nói: "Có lẽ bức tranh thứ ba cũng là tác phẩm của Da Vinci, đúng là phong cách rất giống nhau." Tần Lộ nói: "Bức tranh chúng ta phát hiện trong phòng sách bên cạnh có liên quan gì đến mấy bức này không?" Hứa Diệc Thâm đăm chiêu xoa cằm "Anh biết bức tranh ở phòng bên cạnh, là tác phẩm kinh điển của Van Gogh – 'Hoa hướng dương', có lẽ chúng ta có thể liên hệ chúng với hoa hồng đen ngoài vườn. Ngôn ngữ hoa của hoa hồng đen là gì nhỉ?" [Van Gogh – 'Hoa hướng dương'] Anh ngoái lại nhìn người đã nói về ngôn ngữ hoa ban đầu – Tần Miểu, cô bình tĩnh đáp: "Hoa hồng đen là biểu tượng của tình yêu cố chấp, người là ác ma, cũng là tất cả của tôi." Hứa Diệc Thâm cười nói: "Có phải Tần Miểu biết nhiều về ngôn ngữ hoa lắm đúng không? Vậy em có biết hoa hướng dương có ý nghĩa gì không?" Tần Miểu nói: "Hoa hướng dương cũng có thể tặng cho người mình thầm mến, có nghĩa là 'người là nơi tim tôi hướng về' hoặc 'ánh mắt tôi luôn dõi theo người', thể hiện cảm xúc ái mộ kiểu như vậy." Tần Lộ nói: "Chị, hoa hướng dương và hoa hồng đen đều biểu đạt sự mến mộ, có điều hoa hướng dương là tình yêu xán lạn rực rỡ, tình yêu của hoa hồng đen lại có vẻ lệch lạc, cố chấp?" Tần Miểu gật đầu: "Nếu liên hệ hai loại hoa này với vụ án đẫm máu xảy ra trong lâu đài, có thể nói như vậy. Hơn nữa, cũng chưa chắc hoa hồng đen được trồng trong vườn ngay từ đầu, em nghĩ rất ít gia đình bình thường nào lại trồng hoa hồng đen trong vườn nhỉ?" Hứa Diệc Thâm nói: "Nên rất có thể ban đầu đó là vườn hoa hướng dương, sau này khi hung thủ giết người, chôn xác dưới vườn hoa mới đổi thành hoa hồng đen?" Nghe vậy, mọi người nhìn nhau. Trác Phong nhíu mày nói: "Còn một vấn đề nữa, khi ở tầng một chúng ta không chia nhóm, tranh trừu tượng mọi người nhìn thấy đều giống nhau. Sau khi chia đội trên tầng hai chúng ta mới mất liên lạc, liệu tranh chúng ta nhìn thấy trong hai căn phòng này có giống bên Tinh Văn không? Nếu không giống, phải kết hợp các manh mối lại mới có thể suy luận?" Lâm Mạn La gật đầu,"Đúng vậy. Nếu chúng ta không tìm được Tinh Văn trong không gian này, vậy rất có thể những gì chúng ta thấy không giống họ. Phải nhanh chóng nghĩ cách gặp lại họ mới được." Khi họ thảo luận, tiếng cười quái dị trong lâu đài vẫn vang vọng không ngừng. Trác Phong nhíu mày nói: "Tiếc là không có Kha Thiếu Bân ở đây, chúng ta không thể nhờ Tiểu Đồ chụp lại mấy bức tranh này, làm sao để nói lại với Tinh Văn nội dung của chúng nhỉ? Chỉ mô tả qua miệng không thôi, anh sợ mấy người nghiệp dư chúng ta sẽ bỏ sót vài chi tiết." Tần Miểu bỗng nói: "Vẽ lại mấy bức tranh chúng ta nhìn thấy rồi mang đi." Mắt Tần Lộ sáng lên: "Đúng rồi, không phải trong phòng vẽ có sẵn bút và giấy trắng sao? Dù chúng ta không vẽ giống hệt được nhưng chắc cũng vẽ na ná được nhỉ!" Hứa Diệc Thâm lập tức bắt tay vào việc, anh rút một tờ giấy và bút vẽ ra, đè lên bức tranh trên tường, nói: "Mọi người tranh thủ đi, mỗi người một tranh, vẽ rõ ràng bố cục là ổn rồi, còn màu sắc... chúng ta đều không biết pha màu, đại khái thôi." Ví dụ như màu da, quần áo của người trong tranh, không ai trong số họ từng học mỹ thuật, rất khó vẽ được giống hệt bức tranh ban đầu, nhưng vẽ giống đại khái là được rồi, đến lúc đó cho Từ Phi Tuyết xem, nói không chừng cô có thể nhìn ra nhiều manh mối hơn. Ba người Hứa Diệc Thâm, Lưu Chiếu Thanh và Lâm Mạn La nhanh chóng vẽ lại bức tranh. Tần Lộ đứng cạnh họ giúp đỡ lấy dụng cụ, cô vô tình ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó ngạc nhiên trố mắt. Tần Miểu như có thần giao cách cảm với cô, lập tức hỏi: "Sao thế Tiểu Lộ?" Tần Lộ chỉ xuống dưới, nói: "Chị, mọi người nhìn ra ngoài đi!" Mọi người nhìn theo ánh mắt cô, mặt Trác Phong biến sắc: "Hoa hướng dương?" Dưới ánh trăng lành lạnh, vườn hoa bên ngoài lâu đài không còn là hoa hồng đen ma mị nữa, biến thành hoa hướng dương. Tần Miểu nói: "Có lẽ chúng ta suy luận đúng rồi, ban đầu khu vườn bên ngoài biệt thư này trồng hoa hướng dương, tiếc là sau này đã bị thay bằng hoa hồng đen. Hai loại hoa này đều liên quan đến "tình yêu", vậy rất có thể động cơ gây án của hung thủ là yêu quá thành hận, giết người mình yêu, hoặc giết chết tình địch rồi thế chỗ người đó." *** Cùng lúc này, 7 thành viên còn lại ra khỏi phòng làm việc, quay lại hành lang. Bức họa "Mona Lisa" vẫn treo trước lối vào, người phụ nữ trong tranh yên lặng nhìn họ, không hề thay đổi, mà kênh nhóm vẫn chưa có hồi âm từ nhóm Lưu Chiếu Thanh. Việt Tinh Văn quay lại nhìn Giang Bình Sách, nói: "Nhóm anh Lưu vẫn chưa ra à?" Giang Bình Sách nói: "Có thể họ không ra được." Việt Tinh Văn chau mày,"Ý cậu là sau khi vào ảo ảnh trong tranh phải dùng kỹ năng trốn thoát như 'Kim thiền thoát xác', nếu không sẽ bị nhốt luôn trong đó?" Giang Bình Sách im lặng một hồi, nói: "Đây chỉ là suy đoán của tôi thôi, chưa chắc là thật, chúng ta đợi ở đây xem sao."