Chương 145: Cái chết của luật sư 16
- Chân tướng sắp lộ -
Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách gọi xe đến nhà Tần Thi Âm ở ngoại thành theo địa chỉ Kha Thiếu Bân cung cấp.
Mấy tòa nhà trong khu chung cư Tú Thủy Hoa Viên đều là căn hộ kiểu cũ 7 tầng, không có thang máy, lớp sơn bên ngoài tòa nhà đã bạc màu, thoạt trông đã khá lâu đời. Diện tích chung cư nhỏ, tất cả chỉ có 5 tòa, cư dân sống lâu ở đây, hàng xóm láng giềng đều quen biết nhau, cũng tiện cho Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách thăm hỏi điều tra.
Khi hai người đến khu chung cư, có không ít các cô các bác đang ngồi buôn chuyện dưới chòi nghỉ.
Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách sóng vai đi qua, Giang Bình Sách giơ thẻ cảnh sát, hỏi một bà cụ khoảng 70 tuổi: "Chào bà ạ, chúng cháu đang điều tra một vụ án, xin hỏi, bà có biết Tần Thi Âm sống ở căn 601 khối 2 tòa 4 không?"
Mấy ông bà cụ thấy thẻ cảnh sát, ai nấy đều tò mò, thì thầm bàn tán: "Có chuyện gì đấy?" "Sao cảnh sát lại đến khu chúng ta?"
Bà cụ được hỏi nghiêm túc đáp: "Đương nhiên có quen Tiểu Âm, con bé xinh xắn lắm, mỗi tội không hay nói chuyện, bình thường tôi cũng ít thấy nó ra ngoài, chỉ có vài lần lúc nó đi làm rồi về nhà mới gặp, lần nào nó cũng chào chúng tôi mấy câu đơn giản."
Ông cụ ngồi bên cạnh nói: "Hình như con bé làm cô giáo nhỉ? Đứa bé này giỏi giang lắm, mẹ nó mất sớm, bố nó gà trống nuôi con, từ hồi nhỏ xíu đã đi làm thêm rồi, chia sẻ gánh nặng cho bố nó, ngoan ngoãn hiểu chuyện lắm."
Giang Bình Sách cầm sổ, vừa ghi chép vừa hỏi: "Vì sao mẹ cô ấy mất vậy?"
Một ông chú đứng tuổi nói: "Tai nạn xe. Có một đêm mẹ con bé qua đường bị người ta đâm chết, hình như là chuyện mười năm trước thì phải? Tôi nhớ lúc đó Tiểu Âm còn đang học cấp hai."
Việt Tinh Văn hỏi: "Trong nhà chỉ còn cô ấy và bố thôi sao?"
Bà cụ nói: "Còn một anh trai nữa, làm việc bên ngoài, năm hết tết đến mới về thăm nhà được một lần. Tiểu Âm thì ngược lại, tốt nghiệp đại học xong là về, nghe đâu đang làm giáo viên dạy nhạc ở trung tâm bồi dưỡng, mấy chuyện khác tôi cũng không rõ."
Từ cuộc nói chuyện của mấy ông bà cụ, họ biết được mẹ Tần Thi Âm mất sớm, gia đình còn bố và anh trai.
Cô đã nghỉ việc ở trung tâm bồi dưỡng một tuần, đàn chị Lam hỏi đồng nghiệp trong cao ốc Tinh Hải của cô ấy, sau khi từ chức, Tần Thi Âm chưa từng đến cao ốc Tinh Hải, camera an ninh ngày xảy ra vụ án cũng không quay được cô ấy, có lẽ khi vụ án xảy ra cô không ở hiện trường.
Vậy bố và anh trai cô ấy thì sao?
Tần Thi Âm không ở hiện trường, nhưng có khi nào gia đình trút giận thay cô ấy, giết chết luật sư Châu?
Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách quyết định tự lên nhà Tần Thi Âm một chuyến.
Hai người đến trước cửa phòng 601 khối 2 tòa 4, gõ cửa.
Một lát sau, một cô gái đứng sau cửa, nhòm ra ngoài qua mắt mèo, khẽ hỏi: "Ai thế?"
Việt Tinh Văn dịu giọng nói: "Chào cô Tần, chúng tôi là cảnh sát thuộc đội hình sự khu Thanh Đường, có vài chuyện cần nhờ cô phối hợp điều tra, cô có thể mở cửa không?" Sau đó, Giang Bình Sách đưa thẻ cảnh sát cho cô xem,"Đây là thẻ cảnh sát của tôi."
Tần Thi Âm ngơ ngác, cô mở cửa, khó hiểu nói: "Cảnh sát? Tìm tôi làm gì thế?"
Việt Tinh Văn hỏi: "Vào trong nói chuyện được không?"
Tần Thi Âm im lặng một hồi, cô gật đầu, nhường đường cho hai người vào phòng, sau đó tiện tay lấy nước cho họ.
Sắc mặt cô tái nhợt, tóc túm hết sau đầu buộc đuôi ngựa đơn giản, cô mặc áo sơ mi dài tay, khi đưa nước cho Việt Tinh Văn, để lộ vết thương thấp thoáng trên cổ tay, hình như là vết dao cứa.
Nghe bác sĩ nói gần đây cô từng tự hại mình, xem ra bệnh trầm cảm của cô gái này đã nghiêm trọng lắm rồi.
Việt Tinh Văn lẳng lặng nhìn xung quanh, bày trí trong nhà đơn giản gọn gàng, một phòng khách ba phòng ngủ, cô và anh trai mỗi người một phòng, phòng ngủ chính hẳn là cho bố cô. Dựa theo lời kể của hàng xóm, anh trai cô làm việc ở vùng khác, đến Tết mới về nhà; bố cô đang đi làm, giờ này chỉ có mình cô ở nhà.
Trên bàn ti vi có một khung ảnh, là ảnh gia đình với bốn thành viên. Tần Thi Âm rất giống mẹ cô ngày trẻ, mẹ cô mặc sườn xám, cực kỳ có khí chất, khi ấy chắc hẳn Tần Thi Âm mới mười bốn, mười lăm tuổi, cô thiếu nữ tươi cười xán lạn, hai anh em đứng cạnh bố mẹ, có thể thấy gia đình họ rất ấm áp vui vẻ.
Vốn phải là một gia đình hạnh phúc, tiếc là mẹ cô đã qua đời sau vụ tai nạn xe mười năm trước, năm năm trước Tần Thi Âm lại bị người ta cưỡng bức, chắc chắn vết thương trong lòng gia đình họ khó có thể lành lại.
Dường như cô gái này không thích nhìn vào mắt người khác, cô cúi đầu, chăm chăm nhìn sàn nhà, thân thể cứng đờ ngồi một chỗ, cô nhỏ giọng nói: "Hai anh cảnh sát muốn điều tra chuyện gì? Sao lại đến nhà tôi?"
Giang Bình Sách hỏi: "Từ mười giờ đến mười hai giờ đêm hôm trước, cô ở đâu?"
Cô gái nghĩ kỹ lại, nói: "Hôm trước? Hôm đó có mưa phải không?"
"Đúng vậy. Đêm mưa to đó cô có ra ngoài không?"
Tần Thi Âm lắc đầu,"Không. Sau khi nghỉ việc tôi vẫn ở nhà suốt, cả tuần rồi tôi chưa ra khỏi khu chung cư, ăn uống bình thường cũng mua đồ ở siêu thị trong chung cư về tự nấu."
Giang Bình Sách hỏi: "Sao lại nghỉ việc?"
Tần Thi Âm cắn môi, nhỏ giọng đáp: "Vì gần đây tôi không được khỏe."
Người mắc chứng trầm cảm không thể chịu kích thích quá lớn, Việt Tinh Văn trau chuốt lại câu từ, dịu dàng nhìn cô, nói: "Cô đừng sợ, chúng tôi chỉ hỏi thăm cô vài chuyện thôi. Cô có biết luật sư Châu Tử Dương không?"
Tần Thi Âm bỗng căng thẳng, sắc mặt còn tái hơn vừa rồi, cô im lặng hồi lâu, mới gật đầu: "Có quen."
"Vậy cô có biết anh ta làm việc ở văn phòng luật Minh Huy tầng 40 cao ốc Tinh Hải không?"
Tần Thi Âm sững sờ, ngẩng đầu nhìn Việt Tinh Văn: "Anh có ý gì? Anh ta làm việc ở cao ốc Tinh Hải?"
Giang Bình Sách và Việt Tinh Văn nhìn nhau, vẻ kinh ngạc của cô gái có vẻ như không hay biết gì. Hoặc diễn xuất của cô quá đỉnh, tất cả đều là diễn?
Giang Bình Sách trầm giọng nói: "Anh ta làm việc tại văn phòng luật Minh Huy tầng 40 cao ốc Tinh Hải, cô làm tại trung tâm bồi dưỡng nhi đồng tầng 27, hai người làm việc trong cùng một tòa nhà, gần đây cô có từng gặp anh ta không?"
Tần Thi Âm không hề do dự lắc đầu,"Chưa từng gặp, thời gian tôi làm ở trung tâm khác với những công ty khác, vì bọn nhỏ còn phải đi học, đến tối mới có thời gian học năng khiếu, từ thứ hai đến thứ sáu tôi bắt đầu dạy từ 7 giờ tối. Cuối tuần thì từ 10 giờ sáng đến 10 giờ tối, tôi ít khi gặp người khác trong tòa văn phòng lắm."
Thời gian làm việc này quả thật không đụng phải giờ cao điểm đi làm, tan làm của những cơ quan khác.
Nhưng văn phòng luật cũng không có chế độ chấm công nghiêm ngặt, khi có án kiện, có những luật sư có thể không đến văn phòng, ở nhà sắp xếp tài liệu. Khi lên tòa, đi ăn với khách hàng cũng không cần xin nghỉ. Văn phòng luật sư Minh Huy làm theo hình thức "hợp tác", ông chủ không can thiệp vào tự do của các luật sư.
Vậy nên rốt cuộc Tần Thi Âm có biết Châu Tử Dương làm việc ở tầng 40 không? Có từng gặp anh ta trong cao ốc không?
Lúc này, Châu Tử Dương đã chết, Tần Thi Âm khẳng định mình không biết gì, quả thật là chết không đối chứng.
Việt Tinh Văn hỏi tiếp: "Công việc của cô ở cao ốc Tinh Hải là tự tìm, hay có người giới thiệu?"
Tần Thi Âm đáp: "Tôi tự ứng tuyển vào. Ban đầu bố tôi muốn tôi thi chứng chỉ sư phạm, đến trường học chính quy dạy nhạc, nhưng tôi thấy ngày nào cũng phải đến trường đúng giờ để dạy học thì mệt quá, so ra thì thời gian làm ở trung tâm tự do hơn, thu nhập cũng cao hơn. Vậy nên tôi tìm một trung tâm bồi dưỡng thiếu nhi, dạy nhạc cho bọn trẻ."
Sắc mặt cô vẫn tái nhợt, khi nói chuyện lại câu chữ mạch lạc, giọng nói dịu dàng xuôi tai, trông không có vẻ gì là chột dạ. Giang Bình Sách nhíu mày, ghi lại những gì cô nói vào sổ, sau đó hỏi: "Cô có biết Lưu Lan không?"
Tần Thi Âm bình tĩnh nói: "Không biết, Lưu Lan là ai thế?"
Việt Tinh Văn hỏi tiếp: "Bố cô làm việc ở đâu, làm nghề gì, có tiện nói không?"
"Mấy năm nay bố tôi luôn chạy taxi ở ngoài."
"Anh cô làm việc ở thành phố An Minh đúng không?" Giang Bình Sách nhìn cô, nói: "Gần đây anh ấy có liên lạc với cô không?"
"Anh tôi làm kế toán, gần đây công ty anh ấy phải tổng kết cuối tháng, ngày nào cũng bận rộn, một tuần rồi vẫn chưa liên lạc với tôi, anh ấy chỉ về thăm tôi với bố vào dịp Tết thôi."
Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách nhìn nhau, sau đó đứng dậy, lịch sự nói: "Cảm ơn cô phối hợp, nếu cần gì thêm, chúng tôi sẽ liên lạc lại sau."
Tần Thi Âm đứng dậy tiễn hai người ra cửa, khi cửa gần khép lại, cô bỗng hỏi: "Anh cảnh sát, tôi có thể hỏi vì sao hai anh tìm tôi không? Rốt cuộc ai gặp chuyện thế?"
Giang Bình Sách quay lại nhìn cô, thấp giọng nói: "Châu Tử Dương chết rồi."
Tần Thi Âm trừng mắt, cô đưa tay lên bịt miệng, nuốt ngược tiếng thét gần vọt khỏi cổ lại.
Việt Tinh Văn quan sát vẻ mặt cô, biểu cảm kinh ngạc của cô gái này không giống giả bộ, nghe tin luật sư từng bôi nhọ mình trên tòa chết, trong mắt cô cũng không có vẻ mừng rỡ rõ rệt.
Rời khỏi khu chung cư, Việt Tinh Văn cau mày đăm chiêu,"Cô ấy thật sự không biết gì sao? Vừa rồi khi nhắc đến Lưu Lan, biểu cảm của cô ấy như thể nghe một cái tên xa lạ vậy."
Giang Bình Sách nói: "Cô ấy không biết Lưu Lan, có thể là vì khi Lưu Lan tiếp cận Tần Thi Âm đã không dùng tên thật."
Việt Tinh Văn nghĩ hồi, đồng ý với hắn: "Cũng phải. Lưu Lan biết Tần Thi Âm là nạn nhân của vụ án năm đó, nên đã dùng tên giả tiếp cận cô? Dù sao nếu Tần Thi Âm phát hiện Lưu Lan là vợ Châu Tử Dương, chắc chắn sẽ có tâm lý bài xích mạnh mẽ với Lưu Lan. Nếu dùng tên giả, Tần Thi Âm sẽ không đề phòng cô ta."
Giang Bình Sách nói: "Hai người đều mắc chứng trầm cảm, tâm sự với nhau, rất dễ kết bạn."
Song, họ không có chứng cứ, tất cả đều chỉ là phỏng đoán.
Việt Tinh Văn trau chuốt lại mạch suy nghĩ, nói: "Bố và anh trai Tần Thi Âm cũng phải điều tra tiếp."
Vụ án này quả thật nhìn đâu cũng thấy khác thường.
Vào ngày xảy ra vụ án, Trần Nguyệt Cầm, Tề Chiếu đều ở hiện trường, nhưng đều đã loại bỏ nghi ngờ, dù là Trần Nguyệt Cầm đi ngủ lúc 23 giờ 15, hay Tề Chiều trốn trong văn phòng chơi game, đều không xuất hiện trong camera an ninh, chưa từng lên sân thượng.
Nhưng những người đáng nghi nhất là Lưu Lan, Tần Thi Âm lại không đến cao ốc Tinh Hải.
Nhìn qua, có vẻ như Châu Tử Dương lên sân thượng một mình, sau đó trượt chân ngã. Hung thủ hành động bằng cách nào? Rốt cuộc họ đã bỏ qua điều gì?
Việt Tinh Văn luôn cảm thấy, dường như họ đã để lọt mất manh mối vô cùng quan trọng.
Sau khi về chỗ Chương Tiểu Niên, Giang Bình Sách nhờ Kha Thiếu Bân điều tra gia đình Tần Thi Âm, không lâu sau họ đã điều tra ra anh trai, bố mẹ cô, bất ngờ là, anh trai của Tần Thi Âm không mang họ Tần.
"Nhà họ có bốn người, bố là Triệu Kiến Minh, anh trai Triệu Giai Duệ, mẹ Tần Tú Mai, con gái Tần Thi Âm." Kha Thiếu Bân đẩy kính, nghiêm túc nói: "Hai vợ chồng có hai đứa con, con trai theo họ bố, con gái theo họ mẹ, quê nhà tớ cũng nhiều nhà làm vậy."
Hai đứa con, mỗi đứa theo họ một người, đúng là không hiếm gặp. Việt Tinh Văn ngẫm lại mấy cái tên này vài lần, đầu cậu chợt lóe lên, cậu bỗng nói: "Tần Tú Mai, hình như tớ thấy cái tên này ở đâu rồi thì phải? Chị Lam xem giúp em hồ sơ mấy vụ án với."
Lam Á Dung lập tức nhận laptop từ Kha Thiếu Bân, tìm kiếm trong kho hồ sơ của máy tính, không lâu sau, cô đã tìm ra tập hồ sơ một vụ kiện từ mười năm trước,"Mười năm trước, Châu Tử Dương từng được ủy quyền một vụ tai nạn giao thông, người chết là Tần Tú Mai."
Nghe vậy, mọi người đều ngạc nhiên.
Kha Thiếu Bân hưng phấn nói: "Chị mau xem ai đâm chết Tần Tú Mai?!"
Lam Á Dung bối rối nói: "Là... Trương Vinh Hoa."
Mọi người: "..."
Lam Á Dung nói: "Hôm qua khi bọn chị tìm manh mối, chị chỉ xem hồ sơ khách hàng từng ủy quyền cho luật sư Châu, để lọt mất Trương Vinh Hoa. Thật ra vụ tai nạn xe mười năm trước, luật sư Châu là luật sư của bên Tần Tú Mai, Trương Vinh Hoa là bị cáo."
Giang Bình Sách nghe vậy, sắc mặt càng thêm lạnh lùng, hắn nhíu mày nói: "Mười năm trước Châu Tử Dương mới tốt nghiệp chưa lâu, phí luật sư để thuê anh ta cũng không đắt, gia đình Tần Tú Mai ủy quyền cho anh ta, nhờ anh ta ra tòa cãi giúp. Nhưng bị cáo Trương Vinh Hoa lại là con nhà giàu, rất có thể anh ta đã mua chuộc luật sư Châu... Cuối cùng vụ này phán thế nào?"
Lam Á Dung nói: "Trương Vinh Hoa bồi thường một khoản, nguyên cáo bãi nại, tự hòa giải."
Việt Tinh Văn trau chuốt lại mạch logic, tổng kết: "Nói cách khác, trong mấy cậu ấm này, Trương Vinh Hoa mới là người quen luật sư Châu sớm nhất. Từ mười năm trước, khi hắn lái xe đâm chết Tần Tú Mai, hắn đã âm thầm mua chuộc luật sư của đối phương, để anh ta thuyết phục nguyên cáo bãi nại?"
Hôm qua, đàn chị Lam điều tra những vụ kiện luật sư Châu từng nhận, không phát hiện luật sư Châu từng nhận vụ nào giúp Trương Vinh Hoa, họ chỉ truy ngược tới vụ cưỡng hiếp năm năm trước của Thân Hải Tân, mọi người đều cho rằng, Thân Hải Tân là người đầu tiên quen luật sư Châu.
Không thể ngờ, từ mười năm trước,"bị cáo" Trương Vinh Hoa đã có qua lại với luật sư của "nguyên cáo". Khi ấy luật sư Châu vẫn chưa nổi tiếng, thấy tiền đã mờ mắt, ngoài mặt kiện cáo giúp gia đình Tần Tú Mai, nhưng thật ra đã nhận tiền hối lộ của Trương Vinh Hoa.
Lam Á Dung khó chịu ra mặt, cô nói: "Gây tai nạn giao thông chết người, án phạt cao nhất có thể lên tới hơn 7 năm tù! Nhưng vụ án này Trương Vinh Hoa không bị phạt hình sự, hai bên hòa giải, có lẽ luật sư Châu đã đứng giữa ngăn cản, gia đình Tần Tú Mai lại không hiểu pháp luật, bị luật sư Châu thuyết phục, cuối cùng nhận chút tiền bồi thường rồi rút đơn."
Kha Thiếu Bân thở dài, nói: "Không ngờ mấy năm sau, cô gái mất mẹ khi ấy đến quán bar làm thêm, lại bị bạn của Trương Vinh Hoa là Thân Hải Tân cưỡng bức, Trương Vinh Hoa quen biết luật sư Châu, nên đã giới thiệu anh ta cho Thân Hải Tân?"
Việt Tinh Văn vẫn luôn thắc mắc, Thân Hải Tân là một công tử nhà giàu, sống tại thành phố An Minh, sao lại thân quen với luật sư Châu làm việc ở thành phố Bắc Sơn tới vậy? Giờ xem ra, người thân thuộc với luật sư Châu nhất, là Trương Vinh Hoa mới phải.
Năm ấy, Trương Vinh Hoa đua xe giữa đêm đâm chết Tần Tú Mai – mẹ Tần Thi Âm, bố Tần Thi Âm nhờ luật sư Châu ở thành phố Bắc Sơn giúp đỡ, nhờ cơ duyên ấy, ngược lại giúp Trương Vinh Hoa và luật sư Châu thông đồng với nhau!
Cũng từ đó luật sư Châu quen biết rất nhiều người giàu có, sau này anh ta mới giúp Thân Hải Tân xử lý vụ cưỡng bức kia. Càng lúc anh ta càng quen thuộc với "giới thượng lưu", thu nhập ngày càng cao, danh tiếng cũng càng lúc càng tăng.
Chắc hẳn anh ta không ngờ được, Tần Tú Mai chết dưới bánh xe của Trương Vinh Hoa mười năm trước, và cô gái vô tội Tần Thi Âm bị Thân Hải Tân cưỡng hiếp năm năm trước... thật ra là hai mẹ con.
Anh ta gián tiếp hủy hoại một gia đình, Tần Thi Âm cũng vì thế mà trầm cảm nghiêm trọng.
Việt Tinh Văn nhìn các đồng đội, tổng kết lại: "Bố và anh trai Tần Thi Âm mới là người có động cơ gây án nhất. Trong hai người này, ai quen biết Lưu Lan thì có thể người đó là hung thủ thật sự?"
Đúng lúc này, Giang Bình Sách bỗng nói: "Chúng ta đã bỏ qua một người rất quan trọng."
Mọi người quay đầu nhìn hắn.
Sắc mặt Giang Bình Sách nghiêm túc, hắn chậm rãi nói từng chữ: "Thật ra, khi Châu Tử Dương ngã chết trong đêm mưa, ngoài Trần Nguyệt Cầm, Tề Chiếu, vẫn còn một người nữa ở hiện trường vụ án."
Việt Tinh Văn sững sờ, một hình ảnh bỗng thoáng qua trong đầu cậu, cậu hỏi thử: "Bảo vệ trực đêm?"
Giang Bình Sách gật đầu,"Đúng vậy."
Bảo vệ trực đêm, luôn có mặt ở cao ốc Tinh Hải.
Mà thân phận bảo vệ này giống như người qua đường, thường không bị cảnh sát nghi ngờ.
Giang Bình Sách nói: "Tôi nhớ khi đội trưởng Lâm gõ cửa, có một chú bảo vệ đứng tuổi mở cửa cho bọn tôi, sau đó đưa bọn tôi đi trích camera an ninh trong tòa nhà. Vì ông ấy nói mình ngủ cả đêm, hơn nữa cũng không quen luật sư Châu, nên sau khi lấy lời khai, đội trưởng Lâm đã thả ông ta về."
Mặt Kha Thiếu Bân biến sắc, tìm thông tin nhân viên cao ốc Tinh Hải trong máy tính. Cậu ngạc nhiên nói: "Bảo vệ trực đêm hôm đó không tên là Triệu Kiến Minh, nhưng mọi người nhìn ảnh xem, có phải quen lắm không!"
Người đàn ông đứng tuổi trong hình trông rất chất phác, giống hệt người đàn ông trong bức ảnh gia đình Việt Tinh Văn nhìn thấy trong nhà Tần Thi Âm. Chỉ có điều ảnh gia đình chụp từ mười năm trước, đã qua rất lâu rồi, hai bên tóc mai của ông đã điểm bạc, không còn trẻ trung như trong ảnh nữa.
Ông ta là bố Tần Thi Âm.