Chương 134

Trốn Thoát Khỏi Thư Viện

Điệp Chi Linh 15-10-2023 11:46:45

Chương 134: Cái chết của luật sư 05 - Vợ và nhân tình - Xã hội hiện đại, chuyển tiền vô cùng dễ dàng, nếu có ngân hàng trên điện thoại thì có thể chuyển một khoản tiền lớn trong một tiếng, càng ngày càng ít người sử dụng tiền mặt, trong ngăn kéo của Châu Tử Dương xuất hiện nhiều tiền mặt như vậy, chắc chắn anh ta có bí mật không thể để người khác biết. Đội trưởng Lâm ngoái đầu nhìn Giang Bình Sách: "Tiểu Giang, cậu thấy sao về số tiền mặt này?" Giang Bình Sách phát hiện, chú đội trưởng này rất thích hỏi hắn, đương nhiên, trên danh nghĩa hắn là học trò của đội trưởng Lâm, một cảnh sát thực tập nho nhỏ, nói không chừng biểu hiện của hắn sẽ ảnh hưởng đến đánh giá cho điểm cuối cùng? Giang Bình Sách sắp xếp lại đầu mối, nghiêm túc đáp: "Không chuyển tiền qua ngân hàng, có thể là vì khoản tiền này không thể chuyển sang tài khoản nào đó một cách công khai, như vậy sẽ để lại lịch sử giao dịch. Trong tình huống này, đây có thể là tiền mặt ai đó đút lót cho anh ta, anh ta không dám để trong thẻ ngân hàng; hoặc anh ta đã lén lút lấy ra một khoản tiền mặt lớn, định giao dịch phi pháp với người khác." Dù là đút lót hay giao dịch ngầm, tiền mặt quả thật là phương pháp ổn thỏa hơn chuyển khoản. Đội trưởng Lâm ưng ý gật đầu, nói với đồng nghiệp phía sau,"Đến ngân hàng tra toàn bộ giao dịch trong tài khoản của Châu Tử Dương mấy năm gần đây, còn nữa, xem anh ta có từng rút một số tiền lớn không." Hai đồng nghiệp lập tức hành động. Những đồng nghiệp khác tiếp tục tìm chứng cứ trong phòng làm việc, còn lấy hết dấu vân tay trong đó. Kha Thiếu Bân ngồi tại bàn làm việc, sắp xếp lại dữ liệu trong máy tính của Châu Tử Dương, con chuột của cậu bỗng khựng lại, Kha Thiếu Bân đẩy kính, chăm chú nhìn một tệp, sau đó nói: "Đội trưởng Lâm, tôi phát hiện đơn ly hôn trong máy tính người chết, đơn ly hôn này ghi tên Châu Tử Dương và Lưu Lan." Lâm Nguy vọt lên, chau mày đọc đơn ly hôn, Giang Bình Sách đi qua xem cùng. Kha Thiếu Bân quay đầu nhìn Giang Bình Sách, cậu lẳng lặng sao chép số tài liệu này sang laptop tùy thân của mình, đây là máy tính Kha Thiếu Bân mang theo, sau này cũng có thể cho đồng đội xem. Hai hàng đầu trong đơn ly hôn là họ tên hai vợ chồng, những thông tin cá nhân như chứng minh thư... sau đó mới đến: "Vì lý do tình cảm rạn nứt, hai người không thể tiếp tục chung sống, sau khi suy xét cẩn thận quyết định ly hôn, mọi nghĩa vụ và quyền lợi liên quan thống nhất như dưới đây." Điều một: Nguyên tắc tự nguyện, hai người ly hôn là hành vi tự nguyên, không có bất kỳ sự ép buộc nào. Điều hai: Sở hữu bất động sản, ba căn hộ 33-01, 33-02, 33-03 tại khối 1 tòa A Kim Tọa Giai Uyển, biệt thự số C7 thuộc khu biệt thự Thanh Đường đều do Châu Tử Dương mua trước khi kết hôn, khi ly hôn, bốn bất động sản trên vẫn thuộc về Châu Tử Dương. Điều ba: Sở hữu tiền mặt, cổ phiếu... Thu nhập bên nam sau tám năm kết hôn khoảng 2 triệu tệ, hầu hết dùng cho sinh hoạt và nuôi dưỡng con cái, hiện giờ tài khoản còn 1 triệu, theo nguyên tắc phân chia tài sản, bên nữ được trả 500 nghìn tiền măt. Điều bốn: Quyền nuôi con, vì bên nữ không có công việc, bên nam thu nhập ổn định, con trai Châu Thừa Trạch do bên nam nuôi nấng, bên nữ có quyền thăm nom, không cần chu cấp phí nuôi con. Đọc tới đây, Giang Bình Sách không khỏi chau mày – Đơn ly hôn này chẳng khác nào yêu cầu bên nữ tay không rời khỏi nhà?! Chỉ bỏ ra 500 nghìn để xua đuổi người phụ nữ đã bên mình 8 năm? Luật sư Châu này cũng đủ tàn nhẫn! Khi hỏi chuyện mọi người ở văn phòng luật, có người từng nói vợ của Châu Tử Dương là Lưu Lan, cô là hoa khôi đại học Chính trị – Pháp luật Bắc Giang, tốt nghiệp trường danh tiếng, lại còn rất xinh đẹp, không thể không tìm nổi việc. Trong đơn ly hôn có viết "bên nữ không có công việc", rất có thể cô đã nghỉ việc để chăm lo gia đình, làm nội trợ? Cuối cùng, đến khi ly hôn không chỉ không được chia nhà, ngay cả quyền nuôi con cũng không giữ được. Kha Thiếu Bân nhỏ giọng nói: "Kết hôn với loại luật sư lắm chiêu nhiều trò thế này đáng sợ quá, có lẽ trước khi kết hôn, anh ta đã tính trước nếu có ngày phải ly hôn, phải làm sao để giảm thiếu tối đa tổn thất tài sản rồi." Dù gì luật sư Châu cũng rõ luật hôn nhân nhất, biết làm thế nào mình mới chiếm được lợi ích lớn nhất từ pháp luật. Đương nhiên, loại luật sư mưu mô cả với vợ mình cũng chỉ là số ít, là kẻ khác thường trong giới luật sư. Giang Bình Sách trầm mặt nói: "Thu nhập năm của anh ta cao như vậy, trước khi cưới đã mua được biệt thự rồi, em không tin anh ta chỉ còn 1 triệu. Có khi nào lúc anh ta quyết định ly hôn, đã âm thầm chuyển tài sản chung đi không? Nếu vợ anh ta biết chuyện này, cũng có thể muốn giết anh ta." Lâm Nguy xoa cằm nói: "Xem ra chúng ta phải nói chuyện với cô Lưu Lan này rồi." Đêm qua đội hình sự tăng ca suốt đêm, đã điều tra được phương thức liên lạc của người nhà người chết Châu Tử Dương, bố mẹ anh ta đã qua đời từ lâu, đội trưởng Lâm muốn gọi vợ anh ta đến nhận xác, nhưng gọi mãi không được. Đội trưởng Lâm nhìn sang Giang Bình Sách: "Tiểu Giang, cậu gọi cho Lưu Lan xem sao." Giang Bình Sách gọi vào số Lưu Lan, sau vài tiếng tít tít cũng có người bắt máy, giọng nói vô cùng dịu dàng: "Alo, xin chào, ai thế ạ?" Tạp âm vang lên xung quanh, hắn có thể nghe rõ tiếng máy móc "Mời số 17 Vu Mẫn Tuệ đến phòng khám số 3". Bệnh viện? Giang Bình Sách bình tĩnh nói: "Chị Lưu, chào chị, tôi là cảnh sát thuộc đội hình sự khu vực Thanh Đường, có một vụ án cần chị phối hợp điều tra, hôm nay chị vui lòng dành thời gian đến cục cảnh sát lấy lời khai." Lưu Lan có vẻ bất ngờ: "Cảnh sát? Có chuyện gì thế?" Tiếng bước chân vang lên bên tai, chắc hẳn cô đang cầm điện thoại ra một góc vắng vẻ,"Xin lỗi, tôi đang đi khám, chỗ này hơi ồn." Lâm Nguy nhận điện thoại từ tay Giang Bình Sách, nói: "Cô Lưu, tối qua cô có từng liên lạc với chồng cô không?" Lưu Lan im lặng một lát, nói: "Chúng tôi ở riêng lâu rồi, chuyện của anh ấy tôi cũng không rõ." Đội trưởng Lâm nói thẳng: "Tôi lấy làm tiếc thông báo, đêm qua chồng cô ngã lầu thiệt mạng, phiền cô nhanh chóng đến cục cảnh sát nhận thi thể." Giọng Lưu Lan chợt cao vút,"Sao cơ? Ngã lầu?" Đội trường Lâm nói: "Đêm qua, Châu Tử Dương ngã từ trên cao ốc Tinh Hải xuống, mất mạng, cô vui lòng đến nhận thi thể." Lưu Lan run giọng,"Các anh không phải lừa đảo đấy chứ?" Đội trưởng Lâm nghiêm túc nói: "Tôi là Lâm Nguy, đội trưởng đội hình sự khu vực Thanh Đường, số hiệu 78513. cô có thể gọi đến sở cảnh sát để kiểm tra." Lưu Lan im lặng một lát, rồi ngắt máy. Giang Bình Sách nhận lại điện thoại, lập tức gửi tin nhắn cho Lưu Chiếu Thanh: "Đàn anh, phiền anh tra giúp em một bệnh nhân tên Lưu Lan, cô ấy đang khám ở bệnh viện các anh, bọn em cần hồ sơ điều trị chi tiết của cô ấy." Một lát sau, Lưu Chiếu Thanh trả lời: "Cô ấy khám bên khoa tâm lý, một năm trở lại đây từng đến bệnh viện ba lần, ghi chép chẩn đoán sau mỗi lần đều là bệnh trầm cảm, thuốc bác sĩ kê cho cô ấy cũng là để điều trị bệnh trầm cảm." Trầm cảm? Biết chồng mình ngoại tình còn dự định ly hôn, nên mới dần dần mắc chứng trầm cảm? Cô có đầy đủ động cơ gây án giết chết Châu Tử Dương, nhưng một người phụ nữ như cô, sao có thể lên kế hoạch tỉ mỉ, đẩy Châu Tử Dương từ sân thượng xuống được? Cô tránh camera an ninh của tòa nhà bằng cách nào? Vụ án này quá nhiều điều đáng ngờ, kết luận cụ thể phải chờ gặp Lưu Lan rồi tính tiếp. *** Các đồng nghiệp mang hết tài liệu có liên quan đến Châu Tử Dương đi, phòng làm việc không còn manh mối nào khác, lúc này mọi người mới về cục. Phía pháp y cũng nhanh chóng đưa ra kết quả khám nghiệm tử thi. Tân Ngôn lập tức gửi kết quả khám nghiệm vào điện thoại Giang Bình Sách: "Nguyên nhân chết là rơi từ trên cao xuống khiến xương sọ vỡ vụn, nội tạng cũng vỡ, trong máu phát hiện chất cồn, chứng minh trước khi chết anh ta từng uống rượu. Nhìn mức độ tiêu hóa của vật thể trong dạ dày, có thể thấy anh ta từng ăn khuya trong vòng hai tiếng trước khi chết, là ăn bít tết. Kiểm tra thấy tinh dịch trong quần lót, có thể trước khi chết anh ta từng quan hệ tình dục với người khác. Trong móng tay có da vụn và vết máu không thuộc về anh ta, hiện đang kiểm tra gen." Xem ra, sinh hoạt trước khi chết của Châu Tử Dương rất phong phú. Có lẽ anh ta đã ăn khuya vào khoảng 10 giờ tối, sau đó quan hệ với bồ nhí, rồi mới kéo valy vào cao ốc; hoặc là bồ nhí của anh ta Trần Nguyệt Cầm đã chờ sẵn trong cao ốc, hai người lần mò đầy kích thích trong phòng làm việc ở cao ốc Tinh Hải, sau khi xong việc, Châu Tử Dương rơi xuống từ sân thượng. Da vụn và vết máu trong móng tay anh ta, có thể là cào phải hung thủ trong khi vùng vẫy? Giang Bình Sách sắp xếp toàn bộ tài liệu về vụ án thành một văn kiện, gửi cho Việt Tinh Văn. Việt Tinh Văn đang điều tra tại văn phòng luật, chủ yếu là điều tra hai nghi phạm là luật sư Tề và Trần Nguyệt Cầm. Cảnh sát gọi Trần Nguyệt Cầm đến cục, cô ta phủ nhận quan hệ mờ ám với Châu Tử Dương, luôn miệng khẳng định rằng mình tìm anh ta chỉ để tư vấn pháp luật,"Anh cảnh sát này, tôi phải nói bao nhiêu lần nữa các anh mới tin? Chị tôi với chồng không hòa thuận, muốn ly hôn, lúc đó tôi chỉ nhờ luật sư Châu tư vấn mấy câu, làm sao chị tôi mới giành được nhà và quyền nuôi con!" Đội trưởng Lâm hỏi: "Vợ chồng chị cô đã ra tòa chưa?" Trần Nguyệt Cầm: "Phán xong lâu rồi, chị tôi chỉ được căn nhà, còn quyền nuôi con phán cho chồng chị ấy." Giang Bình Sách bỗng giật mình – Hôm qua, Việt Tinh Văn đã nghe thấy Châu Tử Dương nói chuyện điện thoại với giọng bực dọc, liệu cuộc điện thoại đó có liên quan đến vụ này không?"Không phục cứ việc kháng án", là Châu Tử Dương nói với người "chị" này sao? Hay là một vụ khác mà anh ta nhận? Trần Nguyệt Cầm sống chết không thừa nhận, đội trưởng Lâm dứt khoát quăng kết quả giám định gen cho cô ta: "Tế bào da và máu xuất hiện trong móng tay của người chết Châu Tử Dương hoàn toàn khớp với gen của cô Trần đây. Trong phòng làm việc của anh ta cũng phát hiện rất nhiều dấu vân tay của cô, cô giải thích thế nào?" Mặt Trần Nguyệt Cầm lập tức biến sắc. Đội trưởng Lâm tiếp tục lấy vòng cổ họ phát hiện trên sân thượng ra,"Sợi dây này của cô phải không?" Trần Nguyệt Cầm thấy sợi dây chuyền tựa như thấy ma, môi cô ta bắt đầu run lật bật,"Tôi, tôi với luật sư Châu đúng, đúng là đã bên nhau nửa năm, năm ngoái tôi nhờ anh ta tư vấn về luật, sau đó phát hiện anh ta là một người vừa dịu dàng, vừa tài giỏi, nhất thời mụ mị đi theo anh ta..." Cô dừng một lát, sau đó bỗng thé giọng,"Nhưng tôi không giết anh ta, tôi yêu anh ta như vậy, sao có thể giết anh ta được!" Giang Bình Sách thấp giọng hỏi: "Chuyện Châu Tử Dương sắp ly hôn, chị có biết không?" Trần Nguyệt Cầm cắn môi, lát sau, cô mới lí nhí nói: "Tôi biết, anh ta nói sau khi ly hôn sẽ cưới tôi." Đội trưởng Trần cười nói: "Xem ra anh ta hứa hẹn với cô không ít nhỉ? Nếu cô phát hiện những hứa hẹn đó chỉ là anh ta đang lừa cô, anh ta chỉ chơi đùa với cô, liệu cô có thẹn quá hóa giận, đẩy anh ta từ trên sân thượng xuống không?" Sắc mặt Trần Nguyệt Cầm trắng như tờ giấy,"Không thể nào!" Đúng lúc này, Giang Bình Sách nhận được tin nhắn từ Việt Tinh Văn,"Đồng nghiệp của Trần Nguyệt Cầm nói, sau giờ tan tầm cô ấy có ra ngoài mua một ít đồ ăn, rồi cầm về cao ốc Tinh Hải. Đồng nghiệp đi làm sớm nhất sáng nay nói, 8 giờ sáng khi cô ấy đi vào có thấy Trần Nguyệt Cầm đi ra từ phòng nghỉ bên cạnh văn phòng, rõ ràng đêm qua cô ấy đã ngủ lại đây. Nhà thiết kế như họ thỉnh thoảng sẽ ở lại qua đêm cho kịp bản thảo, sếp của họ có chuẩn bị cả chỗ ở tạm." Giang Bình Sách bỏ điện thoại xuống, hỏi: "Đêm qua, cô ngủ lại cao ốc Tinh Hải phải không?" Trần Nguyệt Cầm: "..." Giang Bình Sách ghé vào tai đội trưởng Lâm,"Tầng 39 có nhân chứng tận mắt trông thấy cô ta rời khỏi phòng nghỉ lúc 8 giờ sáng nay, trước 8 giờ sáng, camera an ninh ở cổng cao ốc không ghi lại hình ảnh cô ta ra vào. Chứng tỏ đêm qua cô ta đã ngủ trong phòng nghỉ tầng 39." Nói cách khác, cả đêm qua, Trần Nguyệt Cầm đều ở hiện trường. Đội trưởng Lâm nhướn mày,"Cô Trần, hiện giờ hiềm nghi về cô rất lớn, đêm qua cô từng tiếp xúc gần gũi với người chết, sau đó qua đêm tại cao ốc Tinh Hải, có thời gian gây án, động cơ gây án, trong móng tay người chết còn có da và máu của cô, chúng tôi cũng chứng minh được sợi dây chuyền rơi trên sân thượng là của cô, hiện giờ chúng tôi đã có thể xin lệnh bắt giữ!" Trần Nguyệt Cầm sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu, cô ta tuyệt vọng gào lên: "Tôi không giết anh ta! Không giết thật mà! Đúng là hôm qua hai chúng tôi đã... trong văn phòng, nhưng sau khi xong việc tôi liền về tầng 39 ngủ, lúc đó là khoảng 11 giờ đêm, tôi đi ngủ, không biết chuyện gì xảy ra sau đó, tôi thật sự không phải hung thủ! Xin cách anh, tin tôi đi..." Người phụ nữ khóc ướt mặt, nhòe cả lớp trang điểm, cũng không biết vì buồn bã, hay sợ hãi. Nhưng dù cô ta phân bua thế nào, quả thật hiện giờ cô ta vẫn đáng nghi nhất. Bỗng nhiên, như thể chợt nhớ ra gì đó, cô ta siết nắm tay, hung ác nói: "Chắc chắn là Lưu Lan giết! Lưu Lan biết chồng cô ta sắp ly hôn với cô ta, còn không chia nhà, muốn đưa cả con đi, chắc chắn cô ta muốn giết người! Bố mẹ Châu Tử Dương mất từ lâu rồi, chỉ cần Châu Tử Dương chết, cô ta là vợ hợp pháp, là người thừa kế duy nhất!" Lúc này, một đồng nghiệp mở cửa vào, thấp giọng nói bên tai đội trưởng Lâm,"Lưu Lan đến nhận thi thể rồi." Giang Bình Sách xoay người ra ngoài, thấy một người phụ nữ cao ráo mảnh khảnh đứng trên hành lang. Cô mặc một chiếc váy liền màu đay, đi giày cao gót trắng, mái tóc dài buộc lỏng sau đầu, cô không trang điểm, thoạt trông sắc mặt không tốt lắm, nhưng vẻ xinh đẹp, khí chất dịu dàng lại rất nổi bật trong đám đông, dù lúc này cô đã ngoài 35, nhưng giữ gìn rất tốt khiến vẻ ngoài vẫn trẻ trung xinh đẹp như trước, không hổ là hoa khôi đại học Chính trị – Pháp luật Bắc Giang năm ấy. Khác với vẻ suy sụp khi nhận thi thể của mọi người, cảm xúc của cô bình tĩnh đến lạ. Giang Bình Sách đưa cô đến nơi để xác, sau khi nhìn gương mặt tái nhợt của Châu Tử Dương, Lưu Lan chỉ khẽ nói: "Đúng rồi, anh ấy là Châu Tử Dương. Tôi có thể đưa thi thể anh ấy đi không?" Giang Bình Sách nói: "Làm thủ tục theo quy định xong là có thể đưa đi." Lưu Lan gật đầu,"Cảm ơn." Không hề rơi một giọt nước mắt. Bình tĩnh như thể người chết không phải chồng cô, mà là một kẻ xa lạ không chút quan hệ.