Chương 178: Non xanh nước biếc 03
- Thùng sắt bay đầy trời -
Căn cứ ngầm Chương Tiểu Niên mới xây có bố cục giống lần trước, 6 phòng ngủ đôi, 2 nhà vệ sinh, còn có phòng khách kiêm nhà ăn rộng rãi để họp và ăn uống. Tần Lộ chuyển số thức ăn mới mua vào phòng khách, sau đó, mọi người quây lại xung quanh Lâm Mạn La, bắt đầu thảo luận kế hoạch.
Lâm Mạn La nhanh chóng soạn một bản kế hoạch đơn giản.
Cô chia công trình chắn gió chống cát bay, trồng cây gây rừng thành ba giai đoạn.
Giai đoạn một là niêm phong, cố định cát chảy hiện có. Vì mấy hôm nay đúng ngày gió lớn, cát chảy trong sa mạc bị gió cuốn theo, đã lan tới gần đất trồng trọt của nông dân, thậm chí có một phần đất đã bị cát che phủ.
Đầu tiên họ phải xử lý toàn bộ cát chảy đã xâm lấn sang đất trồng trọt, sau đó cố định vùng cát ở xa, giai đoạn này sẽ mất khoảng một ngày, mà 24 giờ của họ tương đương với 24 ngày trong trường thi.
Tiếp đó là giai đoạn thứ hai, giai đoạn này là dựng rào chắn cát trên phạm vi lớn, họ phải chế tạo tường quây từ rào tre mua trong cửa hàng, quây xung quanh, ngăn cản cát bay về phía trước. Giai đoạn này dự kiến mất 2 ngày 48 tiếng, đổi sang thời gian trong trường thi là 48 ngày.
Tổng hai giai đoạn mất 72 ngày.
Giai đoạn thứ ba là quan trọng nhất, cũng tiêu tốn nhiều thời gian nhất. Họ phải san bằng cồn cát, trồng cây non mua trong cửa hàng trên diện rộng, tận dụng cây xanh cải thiện môi trường sinh thái trong khu vực, có lẽ cần khoảng 4, 5 ngày.
Thời gian còn lại họ có thể vừa quan sát công trình, vừa củng cố lại những khâu còn yếu.
Thời gian cho toàn chương trình học là 365 ngày (Họ chỉ có 365 tiếng), vậy nên mỗi một giờ đồng hồ đều vô cùng quý giá. Sau khi hoàn thiện bản kế hoạch, Lâm Mạn La bắt đầu phân công.
Chương Tiểu Niên, Kha Thiếu Bân một nhóm, phụ trách xử lý cát lún gần đồng ruộng. Chương Tiểu Niên có máy đào, tiện làm những việc cần dọn dẹp, Kha Thiếu Bân có thể đảm nhận dò đường và đo đạc giúp Chương Tiểu Niên.
Sáu chàng trai Lưu Chiếu Thanh, Hứa Diệc Thâm, Trác Phong, Tân Ngôn, Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách phụ trách cố định cát trên diện rộng, họ cần trải dày đặc từng thùng hợp chất nhựa đường xuống đất, tạo ra một lớp vỏ bảo hộ cứng rắn trên mặt đất, ngăn không cho cát chảy.
Bốn nữ sinh thì bắt đầu dựng rào tre, chuẩn bị cho giai đoạn tiếp theo.
Phân công xong, mọi người bắt đầu làm việc.
"Đội máy móc" của Chương Tiểu Niên và Kha Thiếu Bân hành động trước, Chương Tiểu Niên lái máy đào, Kha Thiếu Bân và Tiểu Đồ chạy vòng quanh đồng ruộng, không lâu sau Tiểu Đồ đã quét ra-đa xung quanh đất trồng trọt, thiết kế mô hình 3D trên máy tính. Sau khi Lâm Mạn La xem kỹ một lượt, cô gọi Giang Bình Sách qua đo số liệu cùng.
Cuối cùng họ quyết định sẽ quây tường chắn gió cách ruộng chừng 50 mét.
Chương Tiểu Niên lái máy đào xử lý sạch sẽ cát lún trong phạm vi này, sau đó Việt Tinh Văn bắt đầu mua nhựa đường trong cửa hàng, cậu là nhóm trưởng,"kinh phí cho hạng mục" lần này do cậu giữ, mỗi lần ấn chọn một sản phẩm, cửa hàng sẽ tự động trừ tiền. Cách thức mua sắm này vô cùng tiện lợi, ít nhất họ không mất thời gian chạy qua chạy lại mua đồ.
Khu vực họ cần chắn gió chống bão cát dài tới 1km.
Việt Tinh Văn thiết kế một "trạm vật tư" ngay giữa khu vực đó, sau đó bỏ hết nhựa đường, rào tre, lướt sắt... họ mua được vào đó, để mọi người tiện sử dụng. Cậu và Giang Bình Sách trải từ giữa tiến dần lên, Lưu Chiếu Thanh và Hứa Diệc Thâm bắt đầu từ phía đông, Trác Phong và Tân Ngôn thì ở phía tây, ba nhóm cùng làm việc.
Người bình thường không thể hoàn thành công trình rộng như vậy trong 24 giờ.
Nhưng họ lại có kỹ năng, cứ mỗi 15 phút, Việt Tinh Văn lại dùng "Nhanh như chớp điện" tăng tốc cho mọi người, không chỉ tiết kiệm rất nhiều thời gian khi họ quay về trạm lấy nguyên liệu, còn có thể tiết kiệm sức lực cho mọi người. Hơn nữa họ có kênh nhóm, dù khoảng cách giữa các thành viên rất xa cũng không cần gào thét làm gì.
Ví dụ như Hứa Diệc Thâm lên cơn lười, bèn gõ luôn vào nhóm chat: "Đàn em Bình Sách, quẳng anh 6 thùng nhựa đường với."
Giang Bình Sách gửi lại "OK", sau đó hắn giơ tay phải, 6 thùng nhựa đường vọt lên không trung, bay theo đường parabol rồi rơi xuống cạnh chân Hứa Diệc Thâm
Hứa Diệc Thâm híp mắt cười: "Cảm ơn."
Lưu Chiếu Thanh bất lực: "Em lắm trò thật đấy!"
Sau khi phát hiện cách "vận chuyển hàng hóa" nhanh gọn này, Trác Phong cũng không khách sáo nữa: "Nhờ Bình Sách nhé."
Giang Bình Sách: "Được."
Sáu thùng nhựa đường bay về phía tây, rơi xuống cạnh Trác Phong.
Việt Tinh Văn nhìn mấy chiếc thùng bay trên trời, nhịn cười nói: "Bình Sách, cậu đúng là nhân viên bốc vác mạnh nhất."
Số lượt vận chuyển của Tần Lộ có hạn, cô chỉ có thể di chuyển mảng kiến tạo, kỹ năng của Giang Bình Sách lại linh hoạt hơn, cứ làm như vậy, mọi người không cần chạy qua chạy lại vận chuyển đồ nữa mà ném thẳng qua đó, hiệu suất cũng tăng gấp bội.
Cùng lúc đó, mấy nữ sinh đang ngồi bệt ngay gần căn cứ, cùng làm rào tre. Mặc dù Lâm Mạn La chưa tự tay làm bao giờ, nhưng cô đã từng đọc tài liệu, cũng nhớ mang máng hình dáng của rào tre, bèn thử bện một khoảng, thấy sản phẩm rất giống hiện thực mới dạy ba người còn lại cách làm.
Mấy cô gái thông minh khéo léo, không bao lâu đã biết cách làm, họ thong thả bện sợi tre mua ở cửa hàng thành những tấm lưới, sau đó gia cố, nối với nhau bằng lưới sắt...
Chương Tiểu Niên xử lý cát lún xong, cậu lái máy xúc đào một chiếc mương dài 1km để xây tường chắn gió, Kha Thiếu Bân đo đạc giúp cậu, đề phòng cậu đào lệch góc.
Mọi người bận đến chân không chạm đất.
Mặc dù thế giới này không có bão cát đến mức không thở nổi như "Ô nhiêm môi trường", nhưng vẫn bị gió cát ảnh hưởng, khiến mọi người làm việc rất tốn sức. Quần áo đầu tóc dính đầy cát, mới làm việc hai tiếng mà mọi người đã thở hổn hển.
Mấy cô gái đều bị thương đầy tay, hoặc là bị cọc tre đâm trúng, hoặc là chảy máu vì quệt qua lưới sắt, Lâm Mạn La bèn gõ vào kênh chat: "Mọi người nghỉ ngơi một lát đi, đàn anh Lưu, cho bọn em mượn ít băng gạc với."
Lưu Chiếu Thanh đi qua, thấy mấy cô gái đều bị thương, anh lập tức đưa một cuộn băng gạc lớn cho Lâm Mạn La: "Mọi người cẩn thận nhé, lát nữa quấn luôn gạc lên tay mà làm là không bị thương nữa."
Cách này ổn đấy, Lâm Mạn La lập tức bảo mọi người quấn một lớp gạc mỏng lên các ngón tay, sau đó cố định lại bằng chỉ, coi như găng tay phòng hộ.
Việt Tinh Văn gọi mọi người đến nghỉ ngơi, uống nước, mỗi người ăn tạm một hộp chocolate, vừa ăn và hỏi thăm tiến độ: "Sao rồi?"
Trác Phong nói: "Bên anh chắc xong một phần ba rồi."
Lưu Chiếu Thanh nhìn Hứa Diệc Thâm, cười nói: "Bên bọn anh làm khá nhanh, Diệc Thâm có thể phân bào, năm người xách năm thùng nhựa đường rải khắp nơi, giờ đã làm được một nửa rồi."
Việt Tinh Văn nói: "Bình Sách tung thùng nhựa đường lên cao, sau đó úp xuống bay theo đường thẳng, cứ rải thẳng vậy thôi."
Trác Phong bất lực nhún vai: "Mọi người đều có dị năng hỗ trợ, anh với Tân Ngôn chỉ có thể ngoan ngoãn trải dần thôi."
Kha Thiếu Bân chạy qua nói: "Em giúp hai người nhé. Tiểu Niên đã đào hố xong rồi, bây giờ em cũng không có việc gì, có thể nhờ Tiểu Đồ kéo thùng nhựa đường vừa chạy vừa đổ, làm vậy đỡ mất sức hơn xách tay rồi đổ từng tí một nhiều."
Mắt Trác Phong sáng lên,"Được đấy! Anh quên béng Tiểu Đồ luôn, nó chạy hơn chúng ta nhiều."
Nghỉ ngơi xong xuôi, mọi người tiếp tục làm việc.
Chương Tiểu Niên qua phía đông giúp Hứa Diệc Thâm và Lưu Chiếu Thanh, Kha Thiếu Bên qua đầu phía tây giúp Tân Ngôn, Trác Phong, khoảng giữa vẫn giao cho Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách.
Nhưng một mình Giang Bình Sách có thể làm việc của hai người, hắn điểu khiển mấy thùng sắt bay trên không trung cùng một lúc, đầu tiên hắn điểu khiển thùng nhựa đường nghiêng một góc nhất định rồi bay lên, sau đó từ từ di chuyển về phía trước, không khác gì con người xách thùng đổ, thậm chí Việt Tinh Văn không cần động tay, chuyển thùng nhựa cho hắn là được.
Sau khi Kha Thiếu Bân tham gia "chiến đấu", hiệu suất của nhóm Trác Phong, Tân Ngôn cũng tăng gấp bội. Tiểu Đồ vừa hát vừa chạy, kéo theo mấy thùng nhựa đường, bánh xe lăn tròn, chẳng mấy chốc đã chạy hết một vòng.
Khi trời chập tối, họ đã hoàn thành công việc cố định cát .
Từ buổi trưa bắt đầu làm việc đến khi hoàn thành công việc, họ chỉ mất đúng 6 tiếng.
Nhìn lớp nhựa đường đang dần dần cứng lại trước mắt, Lâm Mạn La không thể tin nổi,"Chị dự kiến làm trong 24 tiếng, mà 6 tiếng mọi người đã làm xong rồi?"
Việt Tinh Văn cười nói: "Chị Mạn La, chị không tính kỹ năng của mọi người vào rồi. Mặc dù chúng ta là đội thi công 12 người, nhưng hiệu suất làm việc thực tế còn cao hơn 120 người."
Hứa Diệc Thâm phân bào chạy qua, cười tít mắt nói: "Bình Sách với Tiểu Đồ làm việc này là nhẹ nhất, tôi phải xách từng thùng một đi đổ, sắp đứt tay rồi đây."
Lưu Chiếu Thanh thẳng thừng bóc mẽ anh: "Còn giả bộ tủi thân nữa, không phải cuối cùng em cũng dùng chuỗi xoắn kép DNA cuốn thùng nhựa lên cao à?"
Hứa Diệc Thâm khẽ ho một tiếng, đánh trống lảng: "Mấy bạn nữ làm rào tre tới đâu rồi?"
Lâm Mạn La nói: "Bọn tôi phải làm tay hết, không dùng kỹ năng được."
Việt Tinh Văn đề nghị: "Mấy người khéo tay cũng bện giúp đi. Phải rồi, nhờ bếp trưởng Tân Ngôn chuẩn bị bữa tối cho mọi người nhé." Cậu nhìn Tân Ngôn, cười nói: "Tôi đi chưng nước cùng cậu."
Tân Ngôn nói: "Được. Mọi người muốn ăn mỳ gì?"
Kha Thiếu Bân ngạc nhiên nhìn cậu ta, đây là lần đầu tiên Kha Thiếu Bân nghe thấy Tân Ngôn hỏi ý kiến người khác...
Lưu Chiếu Thanh nói: "Trừ mỳ bò kho thì ăn tất."
Hứa Diệc Thâm giơ tay nói: "Anh mỳ hải sản, cảm ơn!"
Những người khác cũng lần lượt "gọi món", Tân Ngôn nói: "Được rồi, tôi nấu ba nồi, mọi người chia nhau ăn."
Việt Tinh Văn và Tân Ngôn xuống hầm nấu ăn, Kha Thiếu Bân cũng lén lút mò vào, cậu thấy Tân Ngôn nhanh nhẹn bắc bình chưng, Việt tinh Văn thì trút nước vào bình, chưng nước xong, cậu ta biến ra ba chiếc bình nho nhỏ, hứng nước rồi thả từng gói mỳ vào.
Kha Thiếu Bân không nhịn được nhắc cậu ta: " Nhớ bỏ gói gia vị!"
Tân – vừa định đóng nắp – Ngôn: "..."
Suýt nữa quên mất.
Việt Tinh Văn nhịn cười nói: "Xem ra Kha Thiếu không tin tưởng tay nghề của Tân Ngôn nhỉ, phải tự chạy xuống kiểm tra."
Kha Thiếu Bân nói: "Tay Tân Ngôn làm thí nghiệm trong phòng thí nghiệm thì hơn, mấy vụ nấu ăn này làm khó cậu ấy quá."
Tân Ngôn im lặng một lát, nói: "Đúng là tôi không giỏi nấu ăn."
Kha Thiếu Bân đẩy kính, cười nói: "Tớ giỏi lắm này! Tiếc là bình chưng này không có chỗ cho tớ trổ tài, sườn kho với cánh gà coca của tớ ngon cực kỳ."
Việt Tinh Văn giơ tay: "Đồng ý luôn. Là một nhóc phàm ăn, Kha Thiếu Bân còn đặc biệt nghiên cứu cách nấu ăn nữa. Trước đây hội sinh viên từng hẹn cùng nhau nấu ăn, Kha Thiếu Bân là bếp trưởng, ai cũng khen hết."
Đúng lúc này, Giang Bình Sách cũng đi qua, nhìn ba bình mỳ nấu trước mặt, hắn thấp giọng nói: "Bện gần xong rào tre rồi, bên ngoài tối quá không làm tiếp được, tôi nghĩ nên bảo mọi người nghỉ ngơi, mai làm tiếp."
Việt Tinh Văn gật đầu, gõ vào nhóm chat: "Mọi người dừng tay ăn cơm, vào căn cứ nghỉ ngơi đi!"
Bận rộn suốt buổi chiều, mọi người đều mệt phờ, dù là món mỳ ăn liền họ không yêu thích gì, lúc này ngửi mùi cũng thấy ngon. Bốn người phụ trách mua sắm hôm nay còn mua thêm bát và đũa dùng một lần, không cần ăn bằng mấy chiếc bát vỡ của Tân Ngôn nữa.
Mọi người ngồi quây quanh phòng khách, mỗi người bưng một bát giấy ăn mỳ ăn liền đủ các vị, ai nấy đều ăn ngon lành.
Ngay cả người vẫn luôn ghét "thực phẩm rác" như Giang Bình Sách cũng không có vẻ ghét bỏ gì, tốc độ ăn mỳ của hắn rất nhanh, rõ ràng đã đói lắm rồi.
Sau nhiều chương trình học như vậy, có được một bát mỳ mọi người đã hạnh phúc lắm rồi. Nhờ sự dày vò của thư viện, quả nhiên yêu cầu của họ càng ngày càng thấp.