Chương 254

Trốn Thoát Khỏi Thư Viện

Điệp Chi Linh 15-10-2023 11:48:27

Chương 254: Sâu tận trời sao 06 - Tình huống bất ngờ - Kha Thiếu Bân vừa mở mấy hộp thịt mùi vị khác nhau ra toan nếm thử, khi nghe thấy Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách nói chuyện, cậu lập tức dừng ăn, ngẩng đầu hỏi: "Tinh Văn, vừa rồi tớ cũng thấy phi thuyền hơi rung, có chuyện gì thế?" Việt Tinh Văn nói: "Hình như là dừng rồi?" Bên ngoài cửa sổ vẫn là bầu trời bao la, vừa rồi khi phi thuyền bay bình thường, cảnh sắc bên ngoài cũng không thay đổi nhiều, họ không thể phán đoán phi thuyền có tiến lên hay không qua cảnh vật bên ngoài. Nghe Việt Tinh Văn nói vậy, mọi người đều chạy đến phòng chỉ huy. Quả nhiên, chấm tròn nhỏ màu xanh đại diện cho phi thuyền đang đứng yên tại chỗ. Kha Thiếu Bân khó hiểu hỏi: "Hệ thống có vấn đề à? Sao tự nhiên dừng lại thế?" Đúng lúc này, một dòng cảnh báo màu đỏ chói mắt xuất hiện trên màn hình... [Cảnh báo, phát hiện hố đen trên tuyến đường phía trước, vui lòng nhanh chóng đi vòng!] [Phi thuyền đã khôi phục hình thức lái thủ công. ] Mặt Trác Phong biến sắc,"Hố đen? Toang rồi!" Chương Tiểu Niên hỏi: "Hố đen là nơi có thể hút mọi thiên thể xung quanh trong truyền thuyết sao?" Trác Phong giải thích liến thoắng: "Đúng vậy. Theo thuyết tương đối rộng của Einstein, 'sau khi một hành tinh sắp tắt sụp đổ, nó sẽ thu dần về phía trung tâm và hình thành hố đen, nuốt chửng mọi tia sáng và vật chất ở xung quanh đó'. Nói cách khác, thật ra hố đen vốn được hình thành sau khi thiên thể trong vũ trụ sụp đổ, nó sở hữu lực hấp dẫn vô cùng đáng sợ, có thể hút tàu vũ trụ gần đó, thậm chí là những hành tinh khác vào trong. Trên lý thuyết, một khi chúng ta bị hút vào hố đen, con tàu này sẽ bị nuốt chửng và xé vụn trong chớp mắt!" Mọi người nghe lời giải thích chuyên nghiệp của Trác Phong, vẻ lo sợ hiện rõ trên khuôn mặt. Khái niệm vốn chỉ được thấy trong phim ảnh, tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, mà họ lại được tự mình trải nghiệm! Tần Lộ run giọng nói: "Mọi người nhìn xem, chấm đen trên bản đồ có phải là hố đen không?" Mọi người nhìn sang bản đồ định hướng theo ánh mắt cô, quả nhiên, họ trông thấy một vòng tròn màu đen tựa "lốc xoáy" đang ở cách phi thuyền không xa. Đúng lúc này, con tàu lại bắt đầu rung lắc, cảm giác rung lắc lần này vô cùng mạnh mẽ, hệt như động đất! Việt Tinh Văn đứng không vững, ngã nhào về phía bàn chỉ huy đằng trước, Giang Bình Sách vội vàng đưa tay kéo cậu lại, cuối cùng, hai người cùng va vào cạnh tàu trong cơn rung chấn, Việt Tinh Văn nghe thấy một tiếng "rầm" rất rõ ràng, hình như Giang Bình Sách va đầu vào tường rồi, còn cậu thì được Giang Bình Sách bảo vệ trong lòng. Tâm trạng Việt Tinh Văn hỗn loạn, cậu vội vàng tóm cánh tay Giang Bình Sách, lo lắng hỏi: "Không sao chứ?" Giang Bình Sách thấp giọng nói: "Không sao, tóm chặt vào đây." Hắn nắm tay Việt Tinh Văn, kéo tay cậu lên tay vịn của ghế an toàn cố định, Việt Tinh Văn bèn đỡ tay vịn, lúc này cậu mới ổn định được cơ thể. Cạnh đó, các thành viên khác cũng đang lảo đảo vì rung lắc. Kha Thiếu Bân hoang mang ra mặt,"Có phải hố đen đang hút phi thuyền của chúng ta vào không?!" Trên bản đồ định hướng, chấm tròn nhỏ phát ra ánh sáng xanh bắt đầu chậm rãi chạy về phía lốc xoáy đen kia. Lúc trước, Giang Bình Sách đã cẩn thận quan sát và tính tỷ lệ bản đồ định hướng với thực tế, lúc này, khoảng cách giữa hai điểm trên bản đồ định hướng chỉ còn lại 5cm, khoảng cách quy đổi thực tế là năm trăm triệu mét, nghe thì có vẻ rất xa, nhưng trong vũ trụ lấy đơn vị hàng năm ánh sáng để tính, chút khoảng cách này thật sự không đáng là bao! Cũng tức là, nếu họ tiếp tục không hành động, không đến một phút nữa cả con tàu sẽ bị hút vào hố đen, họ cũng sẽ bị nuốt chửng. Nghĩ vậy, Giang Bình Sách nhanh chóng bình tĩnh lại, nói với Việt Tinh Văn: "Chúng ta chỉ còn không đến 1 phút nữa, phải thay đổi tuyến đường ngay lập tức." Lực hút của hố đen này quá lớn, mặc dù hệ thống lái tự động của phi thuyền đã lập tức dừng lại sau khi dò được hố đen, nhưng con thuyền vẫn bị hố đen hút vào, chậm rãi trôi về phía nó. Bởi vậy mà cả con thuyền chẳng khác nào chiếc lá bị gió cuốn, bắt đầu rung lắc dữ dội, thậm chí hoàn toàn mất cân bằng! Mọi người còn chưa kịp "load" những gì Giang Bình Sách nói, con tàu bỗng xoay ngược 180 độ... Tất cả mọi người bị một nguồn lực khổng lồ hất văng trong nháy mắt! Đồ hộp đặt trên bàn phòng ăn rơi rào rào xuống đất, tung tóe khắp nơi! Kha Thiếu Bân đâm đầu xuống đất, ngã chổng võ, đầu bị đụng đến hoa cả mắt. 12 người phân tán khắp nơi trong phi thuyền, cũng không biết kính của Kha Thiếu Bân đã bị văng đi đâu, người cận thị nặng như cậu hoàn toàn không nhìn rõ người bên cạnh, đành phải tóm đại cánh tay của một bạn học. Vừa rồi, sau khi bị đụng, Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách đã bám vào ghế cố định trong buồng điều khiển. Vậy nên lúc này phi thuyền đảo ngược, dù hai người họ cũng lơ lửng trên không, nhưng không va đầu xuống đất. Việt Tinh Văn quả quyết nói: "Chị Mạn La, chăng dây leo vòng quanh phòng chỉ huy để mọi người có chỗ mượn lực, ổn định cơ thể lại đã!" Cứ tiếp tục rung lắc thế này, họ không thể thay đổi hướng đi của phi thuyền, chỉ có thể chờ chết. Lâm Mạn La nghe cậu nói xong, lập tức vươn tay phải, phóng ra 5 sợi dây leo liên tiếp. Dây leo màu xanh nhanh nhẹn quấn quanh phòng chỉ huy như linh xà, dựng nên một chiếc lưới dây leo khổng lồ giữa không trung, phần đuôi quấn chặt lấy móc an toàn trên vách tường, cố định tấm lưới. Như vớ được cọng rơm cứu mạng, các thành viên đang tán loạn khắp nơi vội vàng nắm chặt dây leo gần mình. Con thuyền lại lộn ngược một lần nữa, vì đã có dây leo, lần này không có ai bị văng ra. Nhưng hộp đồ ăn bay khắp nơi suýt nữa va trúng khiến các thành viên bị thương. Việt Tinh Văn thuận tiện bò về bàn điều khiển, dứt khoát kéo dây leo buộc mình lên ghế an toàn. Giang Bình Sách cũng ăn ý vịn dây leo, đứng vững cạnh Việt Tinh Văn. Hắn nhìn những nút bấm trên bàn điều khiển, trầm giọng, nói: "Trong chúng ta không có người biết lái phi thuyền, nhưng nguyên lý điều khiển máy móc hẳn là không khác nhau lắm, nút xoay này là điều khiển phương hướng, có thể điều khiển con tàu di chuyển trái phải." Việt Tinh Văn nhìn theo ánh mắt hắn: "Có phải cái cần này điều khiển tàu di chuyển lên xuống không?" Giang Bình Sách gật đầu,"Đúng vậy. Con người có thể tự điều khiển cả sang ngang, lên xuống." Nếu lúc này phi thuyền ở trong trạng thái bay ổn định, có một hố đen cần phải tránh ở đằng trước thì việc điều khiển lên xuống hay trái phải đều rất đơn giản. Nhưng vấn đề là lúc này con thuyền không thể ổn định, chưa nói đến chuyện con thuyền có lộn ngược 180 độ khiến họ đâm đầu xuống đấtt không, hơn cả, con thuyền có thể chệch hướng bất cứ lúc nào! Nói không chừng, ngay giây trước bạn vừa điều khiển con thuyền chếch sang trái 15 độ để tránh hố đen, qua giây sau còn thuyền đã lệch sang phải 30 độ vì lực hút của hố den rồi, cuối cùng cũng thành công toi! Việt Tinh Văn nhanh chóng nhận ra điều này, cậu quyết đoán nói: "Các bạn nam qua đây giúp đỡ, các bạn nữ bảo vệ đừng để đồ hộp trong phòng ăn bay qua ảnh hưởng đến việc điều khiển!" Nghe Việt Tinh Văn nói xong, Trác Phong, Hứa Diệc Thâm, Chương Tiểu Niên đều nhanh chóng vịn dây leo bò lại. Kha Thiếu Bân không tìm thấy kính, lúc này cậu như biến thành người mù. Ngay khi cậu lòng như lửa đốt, bỗng nhiên, có hai bàn tay bên cạnh đeo chiếc kính mình tìm được lên giúp cậu, thấp giọng nói: "Cậu có thể cắt một ít dây leo mảnh buộc kính lại, lần sau còn rơi nữa tôi không tìm giúp đâu." Kha Thiếu Bân: "..." Là giọng Tân Ngôn. Kha Thiếu Bân nhìn rõ người trước mặt, lập tức cười toe,"Cảm ơn cậu!" Cậu tiếp tục nắm cánh tay Tân Ngôn, vịn dây leo bò lên phía trước, tiện thể gọi Tiểu Đồ ra. Mọi người tập trung trước bàn điều khiển, liên kết với nhau bằng dây leo, như vậy sẽ không sợ bị văng ra nữa. Giang Bình Sách hỏi: "Đàn anh Trác có tính được lực hút của hố đen không?" "Lực hấp dẫn tỷ lệ nghịch với bình phương khoảng cách, khi khoảng cách càng gần, lực hấp dẫn sẽ tăng lên theo cấp lũy thừa, chúng ta phải kéo xa khoảng cách giữa phi thuyền và hố đen trước đã, nếu cứ để phi thuyền tiến lên thế này, có đổi hướng bay cũng không kịp." Trác Phong nhíu mày quan sát bản đồ định hướng, sau đó kết luận: "Lập tức lái theo hướng ngược lại, xem có thể thoát khỏi trường hấp dẫn bằng động cơ tàu không!" Nếu tiếp tục tiến lên, dù có lái chệch đi một góc để tránh hố đen, nhưng trong trường hợp trường hấp dẫn của hố đen vẫn ở xung quanh, phi thuyền vẫn sẽ không ngừng tiến về phía nó. Theo những gì Trác Phong nói, lực hấp dẫn tỷ lệ nghịch với bình phương khoảng cách, mỗi khi họ nhích thêm một chút, lực hấp dẫn sẽ tăng lên gấp bội, họ sẽ chỉ như con mồi lại gần mạng nhện, càng lúc càng khó thoát! Tranh thủ lúc này phi thuyền vẫn chưa hoàn toàn mất khống chế, lập tức chạy ngược lại mới có thể thoát khỏi trường hấp dẫn! Đợi đến khi cách đủ xa mới thay đổi tuyến đường, đi đường vòng tránh hố đen, đây là cách làm an toàn nhất. Giang Bình Sách không hề do dự ấn nút xoay tròn, cài đặt góc độ tới thẳng 180 độ, hắn vừa thao tác vừa nói: "Chương Tiểu Niên đo trên tuyến đường định hướng, xác nhận vị trí cụ thể của hố đen! Kha Thiếu Bân, lệnh Tiểu Đồ không ngừng đo góc độ của phi thuyền!" Kha Thiếu Bân lập tức mở máy tính, dựng một mô hình khoảng cách và góc của phi thuyền với hố đen mà Tiểu Niên đo được, như vậy, dù phi thuyền có lệch bao nhiêu độ, mô hình của Tiểu Đồ vẫn có thể lập tức báo cáo số liệu chính xác. Việt Tinh Văn không biết tính toán, tự giác nhường chỗ cho Trác Phong,"Đàn anh, anh điều khiển đi." Trác Phong và Giang Bình Sách đứng trước bàn điều khiển, một người điều khiển góc độ trái phải của phi thuyền, người còn lại kiểm soát khoảng cách thẳng, dưới sự phối hợp của hai người, một tiếng gầm bén nhọn chợt vang lên, động cơ của phi thuyền được kéo lên tối đa! Ngay sau đó, mọi người cảm thấy trời đất đảo lộn... Phi thuyền Bụi Gai thực hiện một cú dịch chuyển mạo hiểm gần như "lộn ngược" với tốc độ nhanh như chớp! Mũi tàu thoắt cái đã đổi thành đuôi tàu, cả con thuyền chuyển hướng, chạy ngược hướng với tốc lực cao nhất, hệt như tên bắn, chạy ra khỏi trường hấp dẫn! Cảnh tượng này khiến Việt Tinh Văn bất giác nghĩ đến một chú cá dốc hết sức mạnh vùng ra khỏi tấm lưới. Cá về biển lớn, càng khó bắt. Khoảng cách giữa phi thuyền và hố đen ngày càng xa, trường hấp dẫn biến mất, cuối cùng thân tàu cũng ổn định trở lại. Việt Tinh Văn thở phào,"Đã thoát chưa?" Trác Phong cẩn thận quan sát một lát, gật đầu nói: "Ừ, hẳn là xung quanh không còn trường hấp dẫn nữa rồi, phi thuyền rất ổn định. Nhưng chúng ta phải tính lại xem nên đi vòng thế nào để tránh hố đen." Kha Thiếu Bân tích cực nói: "Đàn anh, em có số liệu siêu chuẩn luôn này, cụ thể phải tính thế nào?" Trác Phong nói: "Lực hấp dẫn của hố đen tản ra xung quanh, hình thành một trường hấp dẫn khổng lồ, chúng ta lấy vị trí hố đen là tâm hình tròn, khoảng cách từ chúng ta tới nó là bán kính, đi theo đường tròn là có thể tránh nó. Nhưng để chắc chắn, chúng ta vẫn nên vẽ đường tròn dài một chút, tránh cho đi tới nửa đường lại bị nó hút vào." Hố đen trên bản đồ định hướng đã biến mất, chứng tỏ khoảng cách giữa nó và Bụi Gai đã rất xa, hệ thống tự động của phi thuyền không đo lường được nó. Nhưng vừa rồi Chương Tiểu Niên đã tính khoảng cách trên bản đồ định hướng, Kha Thiếu Bân cũng dựng mô hình, họ có thể nắm được chính xác khoảng cách giữa phi thuyền và hố đen lúc này. Vạch một tuyến đường mới, chỉ cần cho phi thuyền vòng qua hố đen, chuyển động theo nửa hình tròn. Đợi đến khi đã vòng xa khỏi hố đen rồi tiếp tục đi thẳng là được. Mấy chàng trai khoa tự nhiên tụ tập lại, nhanh chóng tính ra kết quả. Phi thuyền bắt đầu chạy theo quỹ đạo nửa vòng tròn mới thiết lập, chậm rãi tiến lên. Các thành viên vẫn chưa bình tĩnh lại, lúc này mấy cô gái mới hoàn hồn, dọn dẹp đồ hộp lăn lóc trên sàn. Lưu Chiếu Thanh nói: "Vừa mới xuất phát ngày đầu đã đụng hố đen rồi, thư viện đúng là không tử tế!" Cũng may mọi người phản ứng đủ nhanh, an toàn thoát khỏi bi kịch bị hút vào hố đen, bị xé thành mảnh vụn! Xem ra chắc chắn hành trình này sẽ không nhẹ nhàng, sau này phải cẩn thận hơn mới được.