Chương 251

Trốn Thoát Khỏi Thư Viện

Điệp Chi Linh 15-10-2023 11:48:25

Chương 251: Sâu tận trời sao 03 - Phi thuyền số hiệu Bụi Gai - Sau khi thiếu tướng Kalen giao nhiệm vụ, anh ta dặn dò thêm vài chuyện cần chú ý, ví dụ như trong thời gian hành động phải nghe chỉ huy của trưởng nhóm, cần bảo đảm an toàn cho bản thân, khi gặp nguy hiểm khó giải quyết có thể liên lạc nhờ tổng bộ chỉ huy cứu trợ... Trong mắt Việt Tinh Văn, mấy lời của anh ta chỉ là nói cho có, nghe xong rồi thôi, khi thật sự gặp nguy hiểm, chắc chắn ban chỉ huy sẽ không phái người đến cứu họ... Họ vẫn phải giải quyết bằng chính sức mình. Nữ sĩ quan bên cạnh mỉm cười, nói: "Chuyện lần này đột xuất, các cậu còn một ngày để chuẩn bị. Vì phi thuyền của đội đặc chiến 183 các cậu cũ quá rồi, ban chỉ huy quyết định cấp cho các cậu chiếc phi thuyền tân tiến nhất – phi thuyền số hiệu Bụi Gia sẽ đi thám hiểm cùng các cậu." Nữ sĩ quan dừng một lát, nói tiếp: "Trên phi thuyền đã có sẵn đồ dùng sinh hoạt và trang bị vũ khí, lát nữa sẽ có người đưa các cậu ra bãi độ nhận phi thuyền, ngoài ra, các cậu có thể mua thêm đồ dùng cần thiết tại căn cứ." Kalen gật đầu với Việt Tinh Văn, nói: "Chúc các bạn chiến thắng trở về." Hai sĩ quan giao nhiệm vụ xong, hình ảnh trong màn hình ba chiều trước mặt họ lập tức biến mất. Lúc này Việt Tinh Văn mới quay sang nói với đồng đội: "May mà vẫn có một ngày để chuẩn bị, không cần xuất phát ngay. Chúng ta tìm hiểu rõ bối cảnh của thế giới này đã, lát nữa nghiệm thu phi thuyền xong thì xem còn cần bổ sung thêm vật tư gì không." Kha Thiếu Bân đưa ra một vấn đề mấu chốt,"Có ai biết lái phi thuyền không?" Mọi người: "..." Lái phi thuyền?! Hứa Diệc Thâm bất đắc dĩ đỡ trán,"Xe đua, xe thể thao anh đều chơi tất, nhưng phi thuyền thì đừng trông chờ vào anh." Trong nhóm họ chỉ có ba người Hứa Diệc Thâm, Trác Phong và Giang Bình Sách có bằng lái, nhưng lái phi thuyền không phải trò đùa, đây là thứ mới chỉ xuất hiện trong phim khoa học viễn tưởng, mọi người còn chưa nhìn thấy bao giờ! Giang Bình Sách bình tĩnh nói: "Đích đến của hành động lần này là tinh vân Beta-71, thư viện sẽ không chơi khăm chúng ta đến nỗi không lái nổi phi thuyền đâu. Tôi đoán hẳn là phi thuyền có hệ thống lái tự động, cài đặt sẵn đích đến, tự động đưa chúng ta đến đó. Hoặc là ban chỉ huy sẽ cử một người lái đưa chúng ta qua đó." Việt Tinh Văn tán thành, nói: "Ừ, không cần lo vấn đề lái tàu đâu, lát nữa qua đó xem là biết." Cậu vừa dứt lời, tiếng gõ cửa bỗng vang lên bên ngoài. Việt Tinh Văn ngoảnh đầu nói: "Mời vào." Hai sĩ quan trẻ tuổi đẩy cửa bước vào, đứng nghiêm trước mặt Việt Tinh Văn, chào cậu theo kiểu nhà binh,"Thiếu tá Việt, chúng tôi nhận chỉ lệnh từ thiếu tướng Kalen, mời anh tới bãi đỗ nhận phi thuyền." Việt Tinh Văn sửng sốt trước xưng hô này. Thiếu tá? Đây là quân hàm thư viện gán cho cậu à? Thấy các thành viên xung quanh nhìn mình bằng ánh mắt phức tạp, Việt Tinh Văn ngại ngùng ho một tiếng, nói: "Được, đi luôn bây giờ đi." Mọi người ra khỏi phòng họp theo hai sĩ quan, đi tới thang máy cuối hành lang. Vào thang máy rồi, hai người mở khóa mật mã bằng vân tay, sau đó ấn tầng B10. Thang máy nhanh chóng chạy lên, không đến 5 giây đã đưa mọi người đến tầng tương ứng. Cửa thang máy mở ra, Việt Tinh Văn tiếp tục đi theo hai người. Phía trước là một hành lang dài hẹp, thoạt nhìn phải hơn một trăm mét, tia laser màu đỏ bày bố kín hành lang, hệt như mạng nhện rậm rạp... Nếu không thông qua kiểm chứng, tùy tiện lao vào, chắc chắn mấy tia laser này sẽ cắt con người thành mảnh vụn trong nháy mắt. Việt Tinh Văn cẩn thận quan sát bốn phía, hai sĩ quan một trái một phải, quét mống mắt qua cửa sổ trực quan hóa ở hai bên hành lang, sau đó, tiếng hệ thống thông báo vang lên: "Đã xét duyệt quyền thông hành tạm thời." Ngay sau đó, laser màu đỏ như mạng nhện hoàn toàn biến mất. Sĩ quan vóc dáng thấp hơn mỉm cười nhìn Việt Tinh Văn, nói: "Mời đi bên này." Mọi người cẩn trọng đi theo họ. Sau khi đi hết hành lang là đến ba cánh cửa điện tử liền nhau, đều cần quét mống mắt. Tầng tầng lớp lớp phòng hộ thế này, họ sắp được dẫn vào căn cứ bí mật sao? Đến khi cánh cửa cuối cùng mở ra, nhìn cảnh tượng trước mắt, mọi người đều ngạc nhiên tới không thốt nên lời... Trong không gian rộng rãi hơn sân bay quốc tế ở thủ đô đến mười mấy lần, bày rất nhiều phi thuyền và chiến giáp đủ mọi kiểu dáng, có những chiếc phi thuyền có thể tích lớn hơn cả sân bóng. Bãi đỗ được chia thành bốn khu vực, cơ giáp* ở mỗi khu vực có màu sắc khác nhau, đen, trắng, xanh, đỏ, không biết ý nghĩa của từng màu sắc là gì. * Trong tiếng Nhật còn gọi là Mecha, là cỗ máy chiến đấu, phương tiện cơ giới hay các người máy chuyển động bằng các chân cơ học. Tận cùng phía bên trái là hàng loạt máy bay chiến đấu với sắc xanh chủ đạo, hàng trăm chiếc máy bay tiêm kích xếp thành hàng, có mấy chiếc "siêu to khổng lồ" sừng sững chính giữa như thủ lĩnh. Có người lái một chiếc xe mui trần chạy về phía họ, hai sĩ quan mời Việt Tinh Văn lên xe. Đợi 12 người cùng lên xe, mui bảo hộ trong suốt trên đầu hạ xuống, xe bay di chuyển đều đều giữa không trung, bay về phía những chiếc máy bay chiến đấu màu xanh! Các thành viên không dám nói bừa, nhưng cảnh tượng này khiến mọi người đều thấy kích động. Nhất là Kha Thiếu Bân, mắt cậu sáng rực, hệt như khi già Lưu bước vào Đại Quan viên* vậy, cậu tò mò quan sát qua lớp cửa kính... Ngầu quá trời quá đất luôn đó! * Một nhân vật/nội dung được viết trong Hồng Lâu Mộng. Trên bãi đỗ, có không ít quân nhân xếp hàng chỉnh tề, bước lên những chiến giáp màu sắc khác nhau, chiến giáp bay lên, hạ cánh không ngừng, cảnh tượng tất bật này chẳng khác nào sắp đến đại chiến. Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách ngồi cạnh nhau, hai người nhìn nhau, Giang Bình Sách nói thầm: "Đây hẳn là căn cứ quân sự, chiến giáp màu sắc khác nhau đại diện cho quân chủng khác nhau, thống nhất với màu trang phục." "Chúng ta mặc quân phục màu xanh, cơ giáp cũng là màu xanh. Theo cách nói của thiếu tướng Kalen, chúng ta thuộc binh chủng đặc công nhỉ?" Việt Tinh Văn nhìn mấy chiến giáp màu xanh sẫm phía xa, nói. "Bộ quân phục nghiêm chỉnh này không hợp vận động, vừa nãy tôi xem thử tủ quần áo rồi, còn có một bộ rằn ri màu xanh nữa. Ngày mai chính thức xuất phát thì chúng ta thay bộ đó." Giang Bình Sách nói. "Được." Hai người ngừng nói chuyện, lúc này xe bay mà họ đang ngồi đang bay trên khu vực chiến giáp, chiếc xe đưa họ đến gần một "phi thuyền" to cỡ sân bóng rổ. Chiếc phi thuyền kia được sơn màu xanh sẫm như bầu trời, trên đó có ký hiệu vòng bụi gai rất lớn. Khi họ đến gần, khoang lên tàu của phi thuyền được hạ xuống. Mọi người xếp hàng, đi theo hai sĩ quan lên phi thuyền. Không gian trong phi thuyền rộng rãi sáng sủa, vách tường xung quanh làm từ kim loại màu bạc mang lại cảm giác đầy khoa học kỹ thuật, dưới chân trải thảm màu xanh sẫm mềm mại. Sau khi vào phi thuyền, mọi người nhìn thấy một sảnh lớn tại trung tâm con thuyền, phòng chỉ huy và bàn điều khiển điều ở đây. Đúng như Giang Bình Sách suy đoán... Quả nhiên phi thuyền này cài hệ thống tự lái thông minh. Việt Tinh Văn rảo bước qua nhìn bàn điều khiển, màn hình cảm ứng cảnh đêm rộng hơn ba mét, trên đó là các nút ấn được ký hiệu bằng tiếng Trung, như cất cánh, hạ cánh, cài đặt điểm đích, cài đặt tốc độ tuần tra... hệ thống kiểu "ngốc nghếch", thoạt trông vô cùng đơn giản. Ngoài ra, bên cạnh hệ thống lái còn có một dãy nút bấm xanh đỏ, trên đó viết "khởi động lớp bảo vệ","bắn súng điện từ"... Ra khỏi phòng chỉ huy là đến khu ở trong phi thuyền, sáu phòng đôi phân bố hai bên hành lang rộng rãi, diện tích phòng khoảng 10m2, mỗi bên trái, phải có một chiếc giường, kèm theo nhà vệ sinh cỡ nhỏ, được trang bị hệ thống vòi sen và nước ấm. Đi qua khu phòng ở là khu nghỉ ngơi rộng khoảng 10m2, có bàn ăn, ghế và tủ lạnh rộng kín một mặt tường. Kha Thiếu Bân tò mò mở tủ lạnh ra xem, mắt cậu lập tức sáng quắc... rất nhiều hoa quả, rau dưa hút chân không, còn có đồ hộp các loại thịt gà, vịt, cá, bò, bánh quy, mỳ gói... Chiếc tủ lạnh rộng kín mặt tường được chất đầy đồ ăn! Kha Thiếu Bân ra hiệu với mọi người, mấp máy môi: "Đây là môn có thức ăn xịn xò nhất từ đầu đến giờ." Trác Phong cười nói: "Khoa Vật lý cũng hào phóng đấy chứ." Việt Tinh Văn xem qua tủ lạnh, dẫn mọi người tham quan tiếp. Sau phòng nghỉ là kho vũ khí, bên trong chứa rất nhiều súng ống và băng đạn. Hứa Diệc Thâm tiện tay cầm một khẩu súng lên quan sát, anh nói: "Anh chưa nhìn thấy mấy loại vũ khí này bao giờ, không dùng bừa thì hơn, nếu không giải quyết được bằng dị năng thì nghĩ cách giải quyết sau." Việt Tinh Văn gật đầu tán thành,"Đúng vậy, nếu có thời gian thì nghiên cứu trước đã." Sau kho vũ khí là khoang cứu sinh, có 12 khoang cứu sinh trên phi thuyền này, vừa khớp với số thành viên. Nhớ lại nút "khởi động khoang cứu sinh" trên bàn điều khiển vừa rồi, Việt Tinh Văn bỗng có linh cảm chẳng lành... Chắc chắn họ sẽ dùng đến những thứ đồ cứu mạng này. Quan sát toàn bộ phi thuyền xong, sĩ quan dẫn họ tới đây giao chìa khóa thông minh cho Việt Tinh Văn, nói: "Thiếu tá Việt, từ bây giờ, tôi chính thức chuyển giao quyền sử dụng phi thuyền Bụi Gai cho anh! Anh có thể tự do hoạt động trên phi thuyền, khi muốn quay về hãy liên lạc với chúng tôi." Việt Tinh Văn khách sáo gật đầu với họ,"Hai vị vất vả rồi." Hai người quay người rời đi, các thành viên vẫn luôn im lặng cuối cùng cũng được nói thỏa thích. Kha Thiếu Bân hào hứng nói: "Thám hiểm vũ trụ, nghe kích thích quá, y như đang ở phim trường quay phim khoa học viễn tưởng vậy! Đã thế tủ lạnh còn chất đầy đồ hộp, rau dưa hoa quả, đủ cho chúng ta ăn một tháng đó!" Tân Ngôn bình tĩnh nói: "Tôi biết ngay cậu luôn chú ý đến đồ ăn đầu tiên." Kha Thiếu Bân quay lại nhìn cậu ta,"Vẫn ăn đứt luộc lá cây ăn chứ?" Việt Tinh Văn cũng nói: "Điều kiện trong phi thuyền Bụi Gai này đúng là rất tốt, thức ăn đầy đủ, không gian ngủ cũng rộng rãi, còn được tắm nước nóng. Nhưng mọi người đừng vội vui mừng, chúng ta không nghỉ mát du lịch vũ trụ, chiếc phi thuyền này có thể đi cùng chúng ta một tháng hay không vẫn là ẩn số." Giang Bình Sách nói: "Đúng vậy. Tiểu Niên dùng máy định tầm laser đo không gian bên trong phi thuyền trước, vẽ bản đồ chính xác gửi cho mọi người, chúng ta phải làm quen với mọi ngóc ngách trong phi thuyền này, khi gặp tình huống khẩn mới sẽ dễ rút lui hơn. Nhất là vị trí khoang cứu sinh, phải đánh dấu trọng điểm." "Rõ!" Chương Tiểu Niên lập tức bắt tay vào làm. Việt Tinh Văn nhìn Kha Thiếu Bân, nói: "Kha Thiếu, máy tính của cậu có nối mạng được không? Tra thử thông tin về bối cảnh ở thế giới này đi, cả vị trí của tinh vân Beta-71 nữa." Kha Thiếu Bân lấy máy tính ra nối mạng, ngón tay thoăn thoắt gõ bàn phím một lát, không lâu sau cậu đã tìm được hàng loạt thông tin. Cậu chọn mấy tin quan trọng, nói: "Nơi chúng ta đang ở là hành tinh β-01, tòa nhà ngầm này có tổng cộng 108 tầng, là nơi đặt tổng bộ Liên bang." Trác Phong nhíu mày, hỏi: "Trái Đất đâu?" Kha Thiếu Bân giải thích: "Chiến tranh hạt nhân quy mô lớn khiến Trái Đất bị phá hủy hoàn toàn, con người buộc phải rời khỏi địa cầu, tìm một nơi ở khác trong vũ trụ. Chỉ tiếc là môi trường bên ngoài của hành tinh này rất tệ, nhiệt độ bề mặt quá nóng, nguồn nước bị ô nhiễm, còn có rất nhiều sinh vật ngoài hành tinh, căn bản không hợp cho con người sinh sống. Vậy nên con người mới nghĩ cách xây rất nhiều căn cứ ngầm, đưa không khí và nguồn nước sạch xuống đất qua hệ thống lọc." Cậu dừng một lát, tổng kết: "Nói cách khác, thế giới này đã không còn ánh mặt trời ấm áp, không khí sạch và nguồn nước trong lành nữa, hiện giờ con người đang ở trong trạng thái ngắc ngoải kéo dài sự sống, sống dưới đất lâu ngày khiến tuổi thọ trung bình rút xuống còn 40 tuổi, trẻ sơ sinh mắc rất nhiều bệnh di truyền." Việt Tinh Văn đau đầu day trán,"Được rồi, thư viện cũng giỏi bịa đấy. Đằng nào Trái Đất cũng bay màu luôn rồi, sắp tới có gặp chuyện gì, mọi người cũng đừng ngạc nhiên quá."