Chương 278

Trốn Thoát Khỏi Thư Viện

Điệp Chi Linh 15-10-2023 11:48:48

Chương 278: Mê cung thi từ 02 - Trường thi của Lý Bạch - Một khung trả lời giống như vừa rồi lại hiện ra trước mắt, bốn hàng, mỗi hàng bảy ô trống, vẫn là một bài thất ngôn tứ tuyệt. Việt Tinh Văn đưa mắt nhìn quanh, núi non trùng điệp, vô cùng xinh đẹp, cảnh sắc tựa cõi tiên. Một dòng thác trắng tinh khiết trút xuống từ trên đỉnh núi, rơi vào trong đầm nước trong veo, vô số bọt nước bắn lên. Trong lịch sử, thơ, từ có viết về thác nước nhiều vô số kể,"Vọng Lư sơn bộc bố" của Lý Bạch là bài thơ được lưu truyền rộng rãi nhất. Huống chi, khung cảnh trước mắt thật sự rất giống "thác Tú Phong" trong thác nước Lư sơn, Việt Tinh Văn không do dự nữa, quyết đoán nói: "Mọi người chia nhóm tìm chữ, tranh thủ thời gian!" Mọi người chia bốn nhóm như khi trả lời vừa nãy, Kha Thiếu Bân, Tân Ngôn, Lưu Chiếu Thanh tìm câu một, Trác Phong, Lâm Mạn La, Hứa Diệc Thâm tìm câu hai, Tần Lộ, Tần Miểu và đàn chị Lam câu ba, Việt Tinh Văn, Giang Bình Sách và Chương Tiểu Niên chốt cuối. 12 người cầm "Từ điển tiếng Hán hiện đại" trên tay, tiếng mọi người lật giấy vang lên bên tai, không đến 30 giây, họ đã tìm thấy đầy đủ 28 chữ trong bài thơ, đồng thời điền lên theo thứ tự. Quả nhiên, khung đáp án trước mắt lại lấp lóe ánh sáng dịu mắt, con thuyền nhỏ chở Lý Bạch lại bắt đầu đi tiếp. Việt Tinh Văn nói: "Đi theo." Mọi người tiếp tục khua mái chèo, chạy sát theo sau Lý Bạch. Đi qua thác nước hùng vĩ, con thuyền chạy đến một hồ nước với dòng chảy nhẹ nhàng, sương mù lượn lờ xung quanh, tựa như nơi ẩn cư của các "thế ngoại cao nhân" trong phim võ hiệp. Khung đáp án lại xuất hiện trước mắt họ, nhưng khác những lần trước, khung đáp án lần này không còn là thất ngôn tứ tuyệt nữa, mà là một bài thơ mười câu, mỗi câu năm chữ, đồng thời đã có sẵn đáp án. Sống là khách qua ngõ; Trời đất là quán trọ; Dâu xanh hoá củi già; Thông xanh mặc xuân qua; Xương trắng không buồn nói; Thỏ ngọc nghiền thuốc mãi; Bền chi sự vinh hoa; Việc đời luôn than thở; Chết là kẻ về nhà; Muôn đời bụi xót xa. Sau khi thấy mười câu thơ ngắn này, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không lâu sau, Việt Tinh Văn đã kịp nhận ra,"Thứ tự câu thơ bị xáo trộn rồi, đề bài yêu cầu chúng ta sắp xếp lại nó." Lưu Chiếu Thanh gãi ót,"Đây cũng là thơ Lý Bạch à? Anh chưa nghe bao giờ?" Kha Thiếu Bân đọc kỹ mấy câu thơ trên khung đáp án, nói: "'Sống là khách qua ngõ; Chết là kẻ về nhà' hẳn là một cặp câu nhỉ? Hai câu này rất đối nhau. Mấy cái khác thì tớ không biết nữa, Tinh Văn có biết không?" Việt Tinh Văn mỉm cười, nói: "Đương nhiên. Tớ từng chuyên tâm nghiên cứu thơ Lý Bạch, thơ của ông ấy cơ bản tớ đều thuộc hết." Dứt lời, Việt Tinh Văn vươn tay, nhanh chóng xếp lại mười câu thơ ngắn từ đầu. Một lát sau, bài thơ trên khung đáp án đã biến thành một thứ tự hoàn toàn mới... Sống là khách qua ngõ; Chết là kẻ về nhà; Trời đất là quán trọ; Muôn đời bụi xót xa; Thỏ ngọc nghiền thuốc mãi; Dâu xanh hoá củi già; Xương trắng không buồn nói; Thông xanh mặc xuân qua; Việc đời luôn than thở; Bền chi sự vinh hoa? — Nghĩ cổ kỳ 5, Lý Bạch; Trích "Đường thi tuyển dịch", NXB Thuận Hoá, 1997. Việt Tinh Văn giải thích: "Đây là bài thơ rất ít được chú ý của Lý Bạch, tên là 'Mười hai bài Nghĩ cổ (Bài chín) – Sống là khách qua ngõ', ông ấy viết về những triết lý trong đời mà mình cảm ngộ được, tổng kết cuộc đời gập ghềnh của mình, nhưng lại không tiêu cực quá mức, trái lại bài thơ sáng sủa, rộng mở. Ông cho rằng cuộc đời ngắn ngủi, công danh, lợi lộc không đáng để quý trọng." Giang Bình Sách quay sang nhìn Việt Tinh Văn, hắn biết Việt Tinh Văn thật sự rất thích văn học, mỗi lần nhắc đến thứ này, mắt Tinh Văn đều như đang phát sáng. Kho kiến thức của Việt Tinh Văn dẫn đầu trong những người ở đại học Hoa An, trong cuộc thi tranh biện, cậu nói có sách, mách có chứng, cũng có thể đặt bút thành văn. Nhà thơ cậu thích nhất là Lý Bạch, thời cấp ba, cậu đã dùng thời gian ngoài giờ học để đọc hết toàn bộ thơ của Lý Bạch. Vậy nên, mê cung thi từ lần này thật sự không thể làm khó cậu. Các bạn học xung quanh thấy Tinh Văn trả lời chính xác, ai nấy vui sướng ra mặt. Lưu Chiếu Thanh khẽ thở dài, nói: "Ngon đấy, Tinh Văn cân team chúng ta là được rồi. Anh hoàn toàn không thích thú với thơ từ chút nào, mấy bài thơ từ, văn cổ phải học thuộc hồi cấp ba anh còn không học nổi!" Hứa Diệc Thâm nói: "Em nữa, khi làm văn thường xuyên lạc đề, giáo viên văn toàn bêu đầu em ra làm ví dụ cho mọi người." Việt Tinh Văn mỉm cười nhìn họ,"Mỗi người có sở trường của riêng mình, lần này đụng trúng sở trường của em thôi, mọi người tranh thủ thời gian đi, có lẽ sắp tới sẽ có câu hỏi càng khó hơn." Mọi người gật đầu, tiếp tục ngồi trên Tiểu Đồ đi theo Lý Bạch. Khi con thuyền của Lý Bạch đi tới giữa hồ, ông dần dần dừng lại, một vách tường xuất hiện ngay phía trước cản đường đi của họ. Đúng lúc này, kỹ năng của Tiểu Đồ cũng sắp kết thúc, Kha Thiếu Bân vội nói: "Rất có thể đây là lối rẽ của mê cung, vách tường này chính là cửa khẩu." Hành trình trước đó không gặp trở ngại gì, cũng không có lối rẽ. Lúc này, vách tường chắn trước mặt họ thật sự rất kỳ lạ, tựa như dựng trên không trung ngay giữa hồ nước. Khi mọi người vẫn chưa hiểu chuyện gì, Lý Bạch trên thuyền bỗng bắt đầu múa kiếm! Ông mặc đồ trắng, trường kiếm trong tay bay múa tùy thích, linh hoạt phóng khoáng, mặc sức thể hiện, tựa như thiên hạ này chỉ thuộc về mình ông. Thanh kiếm không ngừng bay lượn, khắc một hàng chữ thảo phóng khoáng lên vách tường... "Khách Triệu mũ giải thô; Gươm Ngô màu tuyết sáng; Yên bạc ngựa trắng ngời; Như sao băng lấp loáng." Sau đó, năm hàng chỗ trống xuất hiện bên dưới dòng chữ này, mỗi hàng được chia thành bốn khoảng, mỗi khoảng có năm chữ. Một cây bút lông được treo lơ lửng bên cạnh vách tường, quả nhiên, Lý Bạch đã viết phần mở đầu, để thí sinh cầm bút viết nốt phần còn thiếu, nếu điền đúng, vách tường trước mặt sẽ mở ra. Kha Thiếu Bân đẩy kính, nhìn hàng chữ thảo trên tường,"Chữ của Lý Bạch hơi trừu tượng đó! Tớ căng mắt ra cũng chỉ đọc được chữ 'tuyết sáng', 'ngựa trắng', 'sao băng' gì đó." Giang Bình Sách dịu dàng nhìn Việt Tinh Văn,"Cả bài thơ có tổng cộng 120 chữ, cậu thuộc hết sao?" Việt Tinh Văn gật đầu, bước lên một bước, cậu cầm bút, nhanh chóng viết đáp án... Mười bước giết một người; Ngàn dặm đâu rong ruổi; Việc xong giũ áo lui; Giấu mình không tên tuổi; Nhàn, uống rượu Tín Lăng; Gươm đặt ngay đầu gối; Nâng chén mời Hầu Doanh; Nướng chả đãi Chu Hợi; Ba chén vừa cạn xong; Năm núi lật như bỡn; Mắt hoa, tai nóng bừng; Chí toả như rồng giỡn; Cứu Triệu vung chày sắt; Hàm Đan thành rung rinh; Nghìn thu hai tráng sĩ; Đại Lương rền uy danh; Xương thơm dầu đã chết; Chẳng thẹn với anh hùng; Thái Huyền kinh tóc trắng; Viết sách ích gì không. — Hiệp Khách Hành, Lý Bạch; Bản dịch thơ: Trương Việt Linh. Bài thơ dài như vậy, Việt Tinh Văn viết không hề ngập ngùng, ngòi bút không dừng lại giây nào, viết liền một mạch! Nét chữ của cậu vô cùng nghiêm chỉnh, tự nhiên, mặc dù vẫn kém xa phong cách chữ thảo của Lý Bạch, nhưng nhìn tổng thế cũng có một loại khí thế đặc biệt. Lúc này Lưu Chiếu Thanh mới nhận ra,"'Mười bước giết một người; Ngàn dặm đâu rong ruổi; Việc xong giũ áo lui; Giấu mình không tên tuổi', mấy câu này có lẽ hầu hết mọi người đều biết. Nhưng mấy câu đằng sau thì anh chưa thấy bao giờ!" Việt Tinh Văn cười nói: "Đây là bài 'Hiệp khách hành' của Lý Bạch, biểu đạt khao khát của ông với hiệp khách, cũng là bài thơ em thích nhất." Vừa rồi khi Việt Tinh Văn vung bút viết hoàn chỉnh bài thơ này lên vách tường, tâm trạng của mọi người cũng cảm nhận được, sự hào hiệp không dính bụi trần này người trên đời khó mà làm được. Thật ra Lý Bạch cũng không thể, nhưng ông hướng tới một cuộc sống như vậy." Việt Tinh Văn đặt bút lại, quả nhiên, vách tường trước mắt tách đôi. Hai lối rẽ xuất hiện ngay phía trước, còn kèm theo hai mũi tiên như các khu du lịch đánh dấu. ← Lầu Hoàng Hạc, Thành Sa Khâu → Mọi người nhìn biển hướng dẫn, bỗng khựng lại. Nói thật, Kha Thiếu Bân đã chơi game nhiều năm vậy rồi, cũng không ít lần chơi mê cung, nhưng đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy biển chỉ đường xuất hiện trong mê cung! Lưu Chiếu Thanh cũng không nhịn được, nói: "Hình như lần này thư viện hơi tốt bụng quá đáng rồi đó, làm anh lại thấy không ổn, cảm giác như nó đang gài chúng ta vậy." Trác Phong nhíu mày, nói: "Hai biển chỉ đường này hẳn là đại biểu rằng sắp tới chúng ta sẽ gặp phong cảnh khác nhau, mở khóa những bài thơ khác nhau?" Lâm Mạn La nói chen vào,"Trong số các bài thơ Lý Bạch viết về lầu Hoàng Hạc, chị nhớ rất rõ một bài, là 'Lầu Hoàng Hạc tiễn Mạnh Hạo Nhiên đi Quảng Lăng' mà học sinh tiểu học nào cũng thuộc." Tần Miểu nói: "'Bạn cũ dời chân Hoàng Hạc lâu; Tháng ba hoa khói xuống Dương Châu; Bóng buồm chìm lẫn trong trời biếc; Chỉ thấy Trường Giang vẫn chảy mau'? Đây đúng là bài hát được lưu truyền rất rộng rãi." — Lầu Hoàng Hạc tiễn Mạnh Hạo Nhiên đi Quảng Lăng, Lý Bạch; Bản dịch thơ: Trần Trọng San. Lâm Mạn La gật đầu,"Ừ. Vậy nên nếu chúng ta chọn bên lầu Hoàng Hạc, có lẽ sẽ gặp bài thơ này. Nhưng thành Sa Khâu là gì thế?" Mọi người đều tù mù nhìn Việt Tinh Văn. Việt Tinh Văn chau mày, cậu cẩn thận nghĩ lại những bài thơ Lý Bạch từng viết, bỗng nhiên, mắt cậu sáng rực, nói: "Em biết rồi, bên thành Sa Khâu này, hẳn là 'Dưới thành Sa Khâu gửi Đỗ Phủ'!" Bài thơ này không nằm trong chương trình học trung học, vậy nên rất nhiều bạn học ở đây chưa từng nghe. Việt Tinh Văn đọc liền cả bài thơ: "Tới đây chẳng vì đâu; Nằm dài thành Sa Khâu; Ngoài thành hàng cổ thụ; Ngày đêm vang tiếng thu; Rượu Lỗ mà say được?; Ca Tề mà hợp tai?; Ta nhìn dòng sông Vấn; Xuôi Nam, lòng nhớ ai?" — Dưới thành Sa Khâu gửi Đỗ Phủ, Lý Bạch; Bản dịch thơ: Phụng Vũ Cửu Thiên. Cậu dừng một lát, giải thích: "Đây là bài thơ Lý Bạch viết ở thành Sa Khâu để hoài niệm Đỗ Phủ. Mọi người hẳn cũng biết Đỗ Phủ và Lý Bạch rất thân thiết, Đỗ Phủ là fanboy của Lý Bạch, từng viết cho Lý Bạch rất nhiều bài thơ, Lý Bạch cũng viết vài bài cho Đỗ Phủ, bài này là nổi tiếng nhất." Giang Bình Sách nghe tới đây, không khỏi nói: "Đi lầu Hoàng Hạc bên trái, là thơ Lý Bạch viết cho Mạnh Hạo Nhiên; đường bên phải đến thành Sa Khâu, là thơ Lý Bạch viết cho Đỗ Phủ?" Việt Tinh Văn quay lại nhìn hắn, cười nói: "Đúng vậy. Tôi đoán Lý Bạch không phải NPC duy nhất trong mê cung này, sắp tới chúng ta sẽ mở khóa thêm nhiều nhân vật. Đi bên trái mở khóa Mạnh Hạo Nhiên; bên phải sẽ gặp Đỗ Phủ. Sau đó, Mạnh Hạo Nhiên hoặc Đỗ Phủ sẽ đưa chúng ta đi tiếp, mở khóa thêm nhiều nhà thơ nổi tiếng." Kha Thiếu Bân chợt hiểu ra,"Hóa ra là vậy! Tớ đã bảo mà, nếu trong mê cung toàn là thơ Lý Bạch, Tinh Văn lại còn học thuộc hết cả thơ của Lý Bạch rồi, vậy không phải chúng ta nhắm mắt cũng qua sao?" Tân Ngôn bình tĩnh nói: "Nghĩ cũng thấy không thể. Trong lịch sử không chỉ có mình Lý Bạch là nhà thơ, Lý Bạch dẫn đường trước, ngày càng mở khóa nhiều nhà thơ, xuất hiện thêm nhiều lối rẽ, như vậy mới giống một mê cung thi từ." Hứa Diệc Thâm trêu chọc: "Mấy nhà thơ này, anh tiễn tôi, tôi nhớ anh, ai ai cũng có chút qua lại với nhau, vậy không phải giống một nhóm bạn sao?" Việt Tinh Văn gật đầu, nói: "Đàn anh Hứa nói đúng, có lẽ mê cung thi từ lần này là một mạng lưới quan hệ khổng lồ được liên kết bằng những bài thơ."