Chương 257: Sâu tận trời sao 09
- Thời khắc nguy hiểm -
Đúng 4 giờ sáng, Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách vào phòng chỉ huy, nói: "Đàn anh Trác, Tiểu Niên, hai người về nghỉ đi, em với Bình Sách thay ca."
Trác Phong cười nói: "Được, giao cho hai đứa nhé."
Trác Phong và Chương Tiểu Niên ra khỏi phòng chỉ huy, đúng lúc này, vô số vật thể nhỏ li ti sượt qua bên ngoài cửa sổ, Chương Tiểu Niên dừng lại, tò mò chỉ ra ngoài hỏi: "Là mưa sao băng ạ? Không giống mưa sao băng em nhìn qua kính viễn vọng hồi trước lắm."
Trác Phong nói: "Đương nhiên phải khác. Mưa sao băng trước đây chúng ta thấy là vệt sáng sinh ra khi sao băng lướt qua và ma sát với tầng khí quyển."
Trác Phong vừa nói vừa nhìn ra ngoài cửa sổ...
Nhìn ra xa, có thể thấy vô số mảnh vụn đủ kích cỡ bay về cùng một hướng như bị sức mạnh gì đó hút vào, nhanh như sấm chớp. Thoạt trông rất giống mưa sao băng, nhưng sau một hồi quan sát, sắc mặt Trác Phong chợt thay đổi,"Đây không phải mưa sao băng, rất có thể là bão cát!"
Việt Tinh Văn lập tức cảnh giác,"Bão cát sa mạc?"
Trác Phong gật đầu,"Ừ, bão cát sa mạc được tạo thành từ những viên có dạng nham thạch, nhưng viên này cũng được gọi là "Micrometeoroid" hoặc "thiên thạch micrô", đặc điểm của nó là thể tích nhỏ, nhưng tốc độ rất nhanh."
Trác Phong hít sâu rồi nhìn sang Việt Tinh Văn, quyết đoán nói: "Đánh thức mọi người đi! Chúng ta phải nhanh chóng tránh khỏi những mảnh vẫn thạch[115] này, nếu không rất có thể phi thuyền sẽ bị va hỏng!"
115, Vẫn thạch là phần còn lại của thiên thạch đến từ vùng không gian giữa các hành tinh bay vào khí quyển, bị cháy mất một phần và rơi xuống bề mặt Trái Đất.
Theo quy luật lực tác động và phản lực[116], một con chim nhỏ thôi cũng có thể đâm hỏng máy bay khi đang bay, dù phi thuyền Bụi Gai này của họ được chế tạo từ kim loại, thân tàu khổng lồ chắc chắn, nhưng một khi bị mưa vẫn thạch đụng phải, chỉ cần thân thuyền có một lỗ thủng thôi, khí áp mất cân bằng, thiếu dưỡng khí, con người không thể tồn tại trong vũ trụ.
116, Quy luật lực tác động và phản lực (Định luật Newton 3): Đối với mỗi lực tác động bao giờ cũng có một phản lực cùng độ lớn, nói cách khác, các lực tương tác giữa hai vật bao giờ cũng là những cặp lực cùng độ lớn, cùng phương, ngược chiều và khác điểm đặt.
Nghĩ tới đây, Việt Tinh Văn lập tức mở chức năng âm thanh của Tiểu Đồ, nói: "Tiểu Đồ, gọi mọi người dậy!"
Sau khi tiến hóa, Tiểu Đồ có thể nhận biết giọng nói của tất cả mọi người, thực hiện được mệnh lệnh tương ứng. Nghe tiếng Việt Tinh Văn, Tiểu Đồ bèn xoay người chạy vào khu ký túc xá, đồng thời mở nhạc báo thức.
Tiếng nhạc chói tai vang lên, các thành viên đang say ngủ đều bật dậy. Mấy căn phòng đều nhanh chóng mở cửa, 8 thành viên còn lại vội vàng thay đồ ngay ngắn rồi đến phòng chỉ huy.
Kha Thiếu Bân đẩy kính, căng thẳng hỏi: "Có chuyện gì thế?"
Trác Phong nói: "Phát hiện bão cát vũ trụ ở phía trước."
Lưu Chiếu Thanh đau đầu nói: "Hôm qua thì hố đen, hôm nay lại bão cát, tour du lịch vũ trụ này đúng là tour VIP luxury cmnr!"
Trác Phong nói: "Bão cát không giống hố đen, bản thân nó không có trường hấp dẫn, sẽ không hút chúng ta lại gần. Nhưng thông thường bão cát được hình thành từ vô số thiên thạch micro, số lượng nhiều, tốc độ nhanh, phạm vi rộng, chúng ta không thể đụng thẳng mặt những mảnh thiên thạch đó được."
Giang Bình Sách nhìn những mảnh thiên thạch ngoài cửa sổ càng lúc càng nhiều, hắn nhíu mày nói: "Mấu chốt lúc này là chúng ta không hề biết phạm vi cụ thể và quỹ đạo vận động của bão cát, nếu chúng ta né tránh lại va trúng thiên thạch, ngược lại là tự tìm đường chết."
Trác Phong suy nghĩ một lát, nói: "Mở lớp bảo hộ, tùy cơ ứng biến vậy! Đứng yên tại chỗ chờ vẫn thạch đụng vào chúng ta cũng không khác chờ chết là bao. Dù vừa chạy vừa né rất nguy hiểm, nhưng vẫn còn đường sống!"
Việt Tinh Văn quay lại nhìn Tần Lộ, bình tĩnh hỏi: "Kỹ năng di chuyển mảng kiến tạo của Tần Lộ có dùng được không?"
Tần Lộ lắc đầu,"Di chuyển mảng kiến tạo là phải thay đổi vị trí của các mảng kiến tạo, hiện giờ chúng ta đang ở trong vũ trụ, không dùng được."
Giang Bình Sách nói: "Phương trình đường parabol của tôi cũng không dùng được. Vì nguyên lý cơ bản của đường parabol là dựa trên lực hấp dẫn của Trái Đất, trong vũ trụ không có lực hấp dẫn."
Quả nhiên, Giang Bình Sách vừa nghe câu hỏi của Việt Tinh Văn đã biết cậu lo lắng chuyện gì. Trước đây khi cần chạy thoát, một lần dịch chuyển của Tần Lộ có thể đưa mọi người đi vài trăm mét trong tích tắc, Giang Bình Sách cũng có thể đưa các thành viên lên trời nhờ phương trình. Nhưng hiện giờ họ ở trong vũ trụ, bị hạn chế rất nhiều kỹ năng."
Việt Tinh Văn suy nghĩ hồi lâu, đoạn nói: "Kim thiền thoát xác của tôi không giới hạn môi trường, mọi người quây lại quay tôi, lát nữa nếu tình hình không ổn, tôi sẽ lập tức đưa mọi người đến khoang cứu sinh."
Kha Thiếu Bân nghe mọi người nói chuyện, căng thẳng nhìn ra cửa sổ.
Nhìn từ xa, những mảnh thiên thạch có hình dáng nham thạch này tựa như bông tuyết rơi vào mùa đông. Xem ra trận bão cát lần này phiền phức hơn hố đen lúc trước nhiều. Dù hố đen luôn hút họ lại gần, nhưng mọi người biết vị trí cụ thể của nó, mấy "học bá" tính ra khoảng cách và công thức di chuyển là có thể thay đổi tuyến đường, vòng qua hố đen.
Bão cát đáng sợ ở chỗ họ hoàn toàn không biết phạm vi của nó lớn mới mức nào. Vậy nên họ buộc phải chuẩn bị kỹ lưỡng, khi không thể né tránh, họ đành phải chạy thoát bằng khoang cứu sinh.
Kha Thiếu Bân hít sâu, hỏi: "Sau khi khoang cứu sinh bắn ra, chúng ta có cần vạch trước điểm hạ cánh không? Chúng ta cũng không thể bay đại giữa vụ trụ chứ?"
Việt Tinh Văn đi tới bàn chỉ huy, nhanh chóng đưa ra mệnh lệnh bằng giọng nói trước màn hình điều khiển,"Tìm những hành tinh gần đây."
Hệ thống âm thanh tự động của Bụi Gai nhanh chóng báo cáo kết quả: "Phát hiện bốn hành tinh."
Quả nhiên, tên của vài hành tinh như a-176, a-171 xuất hiện trên bản đồ vũ trụ. Việt Tinh Văn nói: "Trích xuất thông tin chi tiết về những hành tinh này."
Sau đó, không ít hình ảnh và thông tin thuyết minh hiện lên màn hình.
Kha Thiếu Bân lập tức đi qua cúi đầu đọc, càng đọc càng kinh hãi,"Môi trường tồi tệ thế này. . Căn bản không hợp để con người sinh sống! Dù chúng ta có đáp xuống một hành tinh gần đây cũng rất khó sống nhỉ?!"
Giang Bình Sách bình tĩnh nói: "Nếu có hành tinh thích hợp để sinh sống, con người đã dọn vào sống từ lâu rồi, không đến nỗi phải trốn dưới căn cứ ngầm không có ánh mặt trời."
Tân Ngôn nói: "Môi trường tồi tệ cũng không sao, sau khi có bảng tuần hoàn, tôi có thể chế tạo nước và không khí."
Lâm Mạn La đồng ý,"Chị cũng có thể dùng kỹ năng lọc không khí, trồng cây trồng cỏ nữa, còn nhiệt độ thì... chúng ta có Tiểu Niên, cùng lắm thì đào một căn cứ ẩn náu tạm."
Kha Thiếu Bân nghĩ cũng phải, lập tức quay lại nói với Việt Tinh Văn: "Vậy thử đáp xuống hành tinh a-176 gần đây nhất đi! Dù sao chương trình học lần này cũng chỉ yêu cầu chúng ta sống đủ 30 ngày, không yêu cầu chúng ta nhất định phải tới tinh vân β71 mà thiếu tướng Kallen nói. Có điều không hoàn thành nhiệm vụ NPC đề ra, chắc chắn điểm số cuối cùng không cao."
Việt Tinh Văn quyết đoán nói: "Cứ tránh bão cát trước đã rồi tính. Tránh được thì tiếp tục đến đích, không tránh được thì hạ cánh gần đây rồi nghĩ cách sau!"
Mọi người đều gật đầu tán thành.
Giang Bình Sách nhanh chóng tính ra khoảng cách và góc độ của a-176 với phi thuyền, xác định phương hướng bắn ra của khoang cứu sinh xong, Trác Phong và Giang Bình Sách lại phối hợp mở lớp bảo hộ của phi thuyền.
Giang Bình Sách nhắc nhở,"Mọi người ngồi vào ghế an toàn, vịn cho chắc."
Dứt lời, hắn và Trác Phong bắt đầu điều khiển phi thuyền bay vút lên.
Gần như ngay khi phi thuyền bay lên, vô số mảnh thiên thạch quệt qua đáy phi thuyền, va vào họ với tốc độ nhanh như chớp!
Lớp bảo hộ bị va phải vang lên một tiếng "rầm", sau đó, dòng cảnh báo màu đỏ xuất hiện trên màn hình: "Lớp bảo hộ tổn hại 5%, đáy thuyền xuất hiện vết nứt, vui lòng chú ý!"
Một khi lớp bảo hộ bị phá hỏng hoàn toàn, cửa sổ nứt ra, áp lực trong khoang tàu sẽ gây mất cân bằng trong chớp mắt, họ sẽ lập tức rơi vào môi trường chân không không có không khí.
Kha Thiếu Bân vội vàng mở hệ thống giám sát của Tiểu Đồ, hệ thống giám sát của Tiểu Đồ chính xác hơn mắt người nhìn rất nhiều, qua màn hình của Tiểu Đồ, họ nhìn thấy những mảnh nhỏ chi chít như đàn ong bất chợt tập kích lên góc trái con tàu.
Giang Bình Sách tức tốc lái tàu sang phải, Trác Phong thao tác xuống dưới để né tránh. Dưới sự phối hợp của hai người, phi thuyền an toàn tránh được đợt bão cát này, nhưng góc trái trên của lớp phòng hộ đã xuất hiện vết nứt chằng chịt như mạng nhện.
Việt Tinh Văn căng thẳng nhìn màn hình, các bạn học khác cũng đều nghiêm túc ra mặt.
Hình như trận bão cát này được hình thành sau khi hành tinh nào đó vỡ tan, những mảnh thiên thạch nhiều không đếm xuể hệt như một trận tuyết lở giữa trời đông giá rét. Họ bay xuyên qua cơn bão cát, Việt Tinh Văn có thể nghe rõ âm thanh những thiên thạch micro hình nham thạch không ngừng xượt qua lớp bảo hộ!
Mọi người căng thẳng nín thở, chăm chú nhìn chỉ số hư hại của lớp bảo hộ trên màn hình.
Giang Bình Sách và Trác Phong phản ứng rất nhanh, họ lèo lái con thuyền né khỏi sự tấn công của mấy đợt bão cát liên tục, các thành viên ngồi trong phi thuyền còn thấy kích thích hơn tàu lượn siêu tốc, cơ thể nghiêng trái nghiêng phải, suýt nữa đã nôn sạch bữa tối hôm qua!
Song, những mảnh thiên thạch nhiều vô số kể, phạm vi rộng, tốc độ lại nhanh, họ như thể đang đi giữa mưa bom bão đạn, cũng có lúc không tài nào tránh nổi!
Mười phút sau, chỉ số hư hại của lớp bảo hộ đã lên tới 80%!
Trên lớp bảo hộ trong suốt là vết nứt chằng chịt như mạng nhện, chỉ cần vẫn thạch đụng vào những khe nứt ấy, có lẽ lớp bảo hộ sẽ hoàn toàn vỡ tan.
Việt Tinh Văn vừa nghĩ tới đây, cậu đã nghe tiếng "rầm" vang dội bên tai!
Âm thanh này vọng xuống từ trên đỉnh đầu. Rất rõ ràng, khi Giang Bình Sách và Trác Phong điều khiển phi thuyền tránh sang bên cạnh, một mảnh thiên thạch không biết từ đâu bay ra đã va phải vết nứt trên đỉnh phi thuyền.
Tựa như giọt nước cuối cùng nhỏ xuống ly nước đầy.
Tựa như mặt băng chằng chịt vết nứt, cuối cùng không chịu nổi sức nặng...
Lớp bảo hộ nhanh chóng vỡ tan trước mắt mọi người!
Dòng cảnh báo đỏ chói hiện lên trên màn hình,"Cảnh báo, cảnh báo! Lớp bảo hộ của phi thuyền đã hỏng!","Cảnh báo, hệ thống áp lực trong phi thuyền gặp sự cố!","Cảnh báo, hệ thống cân bằng của phi thuyền gặp sự cố!"
Hàng loạt dấu chấm than màu đỏ chớp nháy liên tục trên màn hình, Việt Tinh Văn không chút do dự, nói: "Chạy!"
"Từ điển thành ngữ hiện đại" trên tay cậu đã sẵn sàng, cậu dùng kỹ năng "Kim thiền thoát xác", 12 người lập tức xuất hiện tại khoang cứu sinh ở đuôi tàu.
Mọi người đã tìm hiểu kỹ vị trí của khoang cứu sinh từ trước khi lên tàu, đồng thời mỗi người đã tìm cho mình một vị trí. Khi đó Việt Tinh Văn đã biết, chắc chắn họ sẽ dùng đến khoang cứu sinh trong chuyến đi này. Cậu chỉ không ngờ rằng, mới ngày thứ hai họ đã phải bỏ tàu chạy thoát thân!
Việt Tinh Văn chờ mọi người lên trước, cậu và Giang Bình Sách cuối cùng.
Trước khi vào khoang cứu sinh, Việt Tinh Văn quay lại nhìn Giang Bình Sách, đúng lúc chạm vào ánh mắt Giang Bình Sách nhìn cậu.
Khoang cứu sinh chỉ cao một mét rưỡi được trang bị một bình dưỡng khí, họ cần cuộn mình trong khoang, chờ khoang cứu sinh bắn ra theo phương hướng được cài đặt sẵn... Đây là đường sống cuối cùng của họ.
Không một ai biết, khoang cứu sinh có thể đáp đất thuận lợi không.
Lỡ như lại gặp nguy hiểm, khoang cứu sinh lệch khỏi tuyến đường ban đầu, họ sẽ như con thuyền nhỏ trôi dạt giữa biển lớn, không thể tìm thấy đường về.
Vũ trụ mênh mông, một khi mất phương hướng, họ chỉ còn đường chết.
Giang Bình Sách chăm chú nhìn Việt Tinh Văn, thấp giọng nói: "Bảo trọng... Hẹn gặp lại."
Mắt Việt Tinh Văn bỗng cay xè, cậu gật đầu, run giọng nói: "Cậu cũng bảo trọng. Nhất định phải đáp đất an toàn."
Hai người nhìn nhau, cùng xoay người vào khoang cứu sinh, nhanh chóng đóng cửa.
Ngay sau đó, họ khởi động thủ tục bắn khoang cứu sinh, dưới một lực đẩy khổng lồ, 12 khoang cứu sinh lập tức thoát khỏi trói buộc của phi thuyền Bụi Gai như cung rời khỏi tên, rơi vào giữa vụ trũ tối đen...