Chương 269: Sâu tận trời sao 21
- Giang Bình Sách, mau lên đây! -
Nghe Giang Bình Sách nói, Chương Tiểu Niên lập tức lấy máy định tầm laser ra, dựng hai bậc thềm tại các vị trí cách mặt đất 100m, 200m.
Hố sâu trước mặt đã đào xuống hơn 200m, tương đương với một tòa nhà cao tám tầng. Máy đào của Chương Tiểu Niên vẫn hoạt động không ngừng nghỉ, dưới hình thức đào tự động, vô số đất đen bị máy đào bới lên, chồng chất bên cạnh.
Tiếng động cơ vang vọng truyền lên từ đáy hố, sau khi máy đào đào sâu thêm 50m nữa, Trác Phong mới nói: "Cũng xêm xêm rồi, chúng ta xuống dưới xem sao."
Hứa Diệc Thâm nói: "Tôi cũng đi, tôi có thể dò đường cho các cậu."
Kha Thiếu Bân bước lên, nói: "Để Tiểu Đồ đi cùng đi, nó có thể quét hình ảnh dưới đáy hố, nhanh chóng phát hiện những mục tiêu khác thường."
Giang Bình Sách nói: "Được rồi. Tôi với đàn anh Hứa, đàn anh Trác dẫn Tiểu Đồ cùng xuống, những người còn lại đợi trên mặt đất, tôi sẽ mở radar quan sát của Tiểu Đồ mọi lúc, truyền hình ảnh dưới hố đến máy tính của Kha Thiếu Bân."
Việt Tinh Văn dặn dò hắn: "Cẩn thận."
Giang Bình Sách gật đầu với cậu, sau đó hắn điều khiển phương trình parabol đưa mọi người xuống dưới, sau hai lần nhảy lên tiếp, ba người và Tiểu Đồ đã đáp xuống bậc thềm ở nơi sâu 200m. Quả cầu sáng của Trác Phong chỉ có thể chiếu sáng một phạm vi nhất định, khi họ xuống tới độ sâu 200m, ánh sáng ấy cũng nhanh chóng biến mất trước mặt mọi người.
Việt Tinh Văn nhìn xuống hố sâu thăm thẳm, ngày càng thấy bất an.
Ba người Trác Phong, Giang Bình Sách và Hứa Diệc Thâm đứng trên bậc thềm, vây xung quanh họ toàn là đất đen, máy đào vẫn đang tiếp tục làm việc dưới đáy hố. Lúc này, độ sâu của hố đã lên tới hơn 400m, gấp đôi ngày hôm qua.
Trác Phong ném nam châm xuống, song, nam châm vẫn không hút được khoáng thạch họ cần tìm ở quanh đó. Trác Phong nhìn sang Giang Bình Sách, nói: "Chẳng lẽ độ sâu 400m vẫn chưa đủ? Có đào tiếp không?"
Giang Bình Sách nghĩ hồi, nói: "Bảo Tiểu Đồ truyền lệnh lên trên, đào thêm vài chục mét nữa xem sao."
Hứa Diệc Thâm bỗng nói: "Các cậu có nghe thấy tiếng động lạ nào không?"
Tiếng máy đào đinh tai nhức óc, che lấp mọi âm thanh khác, đến cả khi nói chuyện cũng phải hét to lên mới nghe rõ được. Giang Bình Sách nhíu mày, dỏng tai lắng nghe...
Quả thật có tiếng sột soạt vang vọng quanh đây, tựa như tiếng những con vật nhỏ gặm thùng giấy, âm thanh này dần dần rõ hơn, dường như chúng ngày càng đến gần ba người.
Giang Bình Sách vừa định lên tiếng, đúng lúc này, bỗng có vô số chấm nhỏ màu xanh đại diện cho sự sống xuất hiện trên màn hình của Tiểu Đồ, những chấm đen ấy nhanh chóng choán cả màn hình, nhiều không đếm xuể, đồng thời lại gần họ với tốc độ cực nhanh!
Mặt Giang Bình Sách biến sắc,"Không ổn, rút lui!"
Hắn lập tức giơ tay định viết phương trình, nhưng chưa kịp viết, hố sâu 400m này bỗng bắt đầu sụp xuống, bậc thềm ở nơi sâu 200m của Chương Tiểu Niên cũng rơi xuống! Đất dưới hố sập xuống cũng ảnh hưởng tới lớp đất bên trên, các bạn học vốn đứng trên mặt đất cũng rơi xuống hố trong nháy mắt!
"A..." Cảm giác bất chợt mất trọng lực khiến không ít người thét lên.
Lâm Mạn La phản ứng rất nhanh, cô vươn tay phải, năm sợi dây leo xanh biếc lập tức phóng ra xung quanh như linh xà, nối liền toàn bộ thành viên gần đó với nhau.
Thấy mọi người sắp rơi xuống hố sâu không thấy đáy, Việt Tinh Văn vội vã giơ tay trái triệu hồi từ điển, quyết đoán đọc: "Kim thiền thoát xác!"
Kim thiền thoác xác, có thể đưa các thành viên gần cậu đến nơi an toàn cách đó 500m.
Ngay khi rơi xuống, Kha Thiếu Bân vô thức ôm chặt máy tính, cậu tưởng rằng mình sẽ ngã tan xương nát thịt, nhưng ngay sau đó, cơ thể cậu như được một nguồn sức mạnh khổng lồ kéo lên, hai chân đáp đất vững vàng. Cậu vội vã đeo lại kính, phát hiện các thành viên khác đều được dây leo của Lâm Mạn La nối liền, đã an toan đứng trên mặt đất.
Nhưng ba người dưới hố Giang Bình Sách, Trác Phong và Hứa Diệc Thâm đều không thấy đâu!
Kha Thiếu Bân cuống cuồng hỏi: "Nhóm đàn anh Trác đâu? Chưa lên sao?"
Vành mắt Lâm Mạn La đã hơi đỏ,"Họ cách xa quá, dây leo của chị không với tới!"
Việt Tinh Văn trầm mặt,"Kỹ năng của em cũng không có tác dụng tới chỗ họ."
Mọi người cùng nhìn về chiếc hố ở phía xa.
Trong chiếc hố sâu 400m mà Chương Tiểu Niên đào, bùn đất xung quanh đang nhanh chóng lấp kín, chiếc hố như thể sập xuống từ bên trong, tốc độ sụp đổ nhanh đến đáng sợ. Chỉ mới vài giây đã hoàn toàn chôn vùi ba người họ, đến cả chút ánh sáng cuối cùng cũng biến mất.
Lâm Mạn La hét lên: "Trác Phong!"
Tay trái của Việt Tinh Văn run rẩy không thể khống chế, cậu biết với năng lực của Giang Bình Sách, khi hắn đã biết trước khoảng cách chính xác, hắn có thể dễ dàng đưa mọi người ra ngoài bằng hệ tọa độ.
Nhưng tại sao ba người họ không thể ra ngoài?
Chắc chắn đã có chuyện gì đó khiến Giang Bình Sách không kịp dùng kỹ năng!
Việt Tinh Văn siết chặt tay trái, cậu hít thật sâu buộc mình bình tĩnh lại, rồi quay sang nhìn Kha Thiếu Bân, cố gắng bình tĩnh hỏi: "Tình hình dưới hố thế nào, Tiểu Đồ có truyền được hình ảnh lên không?"
Kha Thiếu Bân mở máy tính, chỉ vào màn hình, mặt cậu tái nhợt nói: "Dưới đất có rất nhiều thứ trông giống giun đất hay họ giun gì đó!
Việt Tinh Văn cúi đầu nhìn, suýt nữa đã ngừng thở...
Trước mắt cậu, vô số động vật thân mềm rậm rạp đang không ngừng lúc nhúc dưới đất, chẳng mấy chốc, chúng đã vây kín ba người Giang Bình Sách, Trác Phong và Hứa Diệc Thâm!
Thể tích của loại quái vật này gấp khoảng năm lần giun đất, chúng có bộ răng sắc nhọn, len lỏi khắp mọi nơi. Đất đai xung quanh đã bị chúng đào xốp lên, không ngừng sập xuống, Giang Bình Sách không thể bò lên, cánh tay lộ ra ngoài đã bị chúng cắn cho máu chảy đầm địa...
Mắt Việt Tinh Văn như sắp nứt ra, cậu thấy rất rõ có mấy con sâu đang điên cuồng gặm cắn trên bình dưỡng khí. Một khi bình dưỡng khí bị cắn thủng, ba người bị chôn vùi dưới đất sẽ nhanh chóng chết vì ngạt thở!
Phải làm sao đây?
Vẻ mặt của mọi người đều rất tồi tệ, Lưu Chiếu Thanh không nhịn được chửi thề,"Mẹ, thứ quái quỷ gì đây? Chúng vẫn luôn trốn dưới đất à? Gớm ghiếc quá!"
Đúng lúc này, Chương Tiểu Niên bỗng nói: "Máy đào của em ngừng hoạt động rồi, kỹ năng cũng đang CD!"
Vốn dĩ Việt Tinh Văn còn hy vọng dùng máy đào của Chương Tiểu Niên đào lại lần nữa, cứu ba người về. Nhưng lúc này máy đào đã mất khống chế, cách này cũng đã bỏ bể rồi.
Hình ảnh họ nhìn thấy qua radar quan sát của Tiểu Đồ khiến người ta rùng mình. Tân Ngôn nhìn sang Việt Tinh Văn, nói: "Không biết có thể xử lý đống động vật thân mềm này bằng nước cường toan và mưa không?"
Việt Tinh Văn lắc đầu,"Không được, nếu trộn nước mưa với nước cường toan rồi trút xuống đó, có thể ăn mòn đống sâu này, nhưng cũng có thể ngộ thương ba người họ."
Tần Miểu hỏi: "Tiểu Lộ, em có thể di chuyển họ lên đây không?"
Tần Lộ lắc đầu,"Đất bên trong đã sập xuống hết rồi, mặt đất cũng không chắc chắn, không thể dịch chuyển thẳng lên được, vả lại em cũng không biết vị trí chính xác của họ!"
Lâm Mạn La đã sốt ruột đến đỏ cả mắt rồi,"Hố đã bị lấp lại rồi, cứ như vậy nữa họ sẽ ngạt thở mất!"
Việt Tinh Văn nhanh chóng suy nghĩ. Bỗng nhiên cậu nghĩ ra một ý tưởng, cậu lập tức mở từ điển văn học, nói: "Em mở đường xuống đó tìm họ!"
Trên mặt đất vốn làm gì có đường. Người ta đi mãi thì thành đường thôi.
Kỹ năng này vốn không bị môi trường ảnh hưởng, Việt Tinh Văn có thể mở một con đường dẫn thẳng xuống hố sâu đã bị vùi lấp, đón ba người Giang Bình Sách!
***
Cùng lúc đó, dưới đất.
Quả cầu sáng của Trác Phong thắp sáng xung quanh, ba người có thể thấy rõ đàn sâu đang vây quanh họ.
Những thứ này không hề sợ ánh sáng, ngược lại còn không ngừng tụ tập về phía nguồn sáng, đã vậy chúng còn nhe bộ răng nhọn hoắt cắn bình dưỡng khí của họ. Giang Bình Sách liên tục phóng vô số thước ê ke ra, cắt đứt toàn bộ số sâu bám trên bình.
Song, ba người ngạc nhiên khi nhìn thấy hai nửa của con sâu bị cắt đứt đôi vẫn có thể có thể tiếp tục hoạt động, đã vậy còn mọc ra cái đầu mới với tốc độ rất nhanh?
Hứa Diệc Thâm kìm nén cơn buồn nôn, nói: "Đây là ngành giun đốt giống giun đất chỗ chúng ta, sau khi bị chặt đôi, chúng sẽ tách thành hai sinh mạng, không dễ xử lý!"
Một tách thành hai, hai tách thành bốn, những thứ này sẽ chỉ ngày càng nhiều.
Giang Bình Sách trầm mặt lùi lại một bước, tựa lưng vào Trác Phong, Hứa Diệc Thâm tạo thành một trận hình phòng ngự tam giác. Hắn bình tĩnh quan sát đàn sâu xung quanh, nói: "Đàn anh Trác, thử dùng dòng điện xem!"
Trác Phong trầm giọng nói: "Dòng điện chạy khắp xung quanh, dễ ngộ thương mọi người, nghĩ cách tạo đường dẫn diện cho anh!"
Hứa Diệc Thâm lập tức vươn tay phải, triệu hồi liên tiếp mấy cuối xoắn kép DNA, chúng nối liền với nhau hình thành một vòng bảo vệ bên ngoài ba người. Trác Phong dẫn một dòng điện màu vàng kim vào chuỗi DNA, một lưới điện cao áp lập tức được hình thành!
Lưới điện không khiến họ bị thương, lại có thể ngăn cản đàn sâu lại gần họ.
Ba người đứng trong vòng bảo hộ, dòng điện xung quanh không ngừng phát ra tiếng "tách tách", đám sâu lại gần dòng điện đều bị đốt thành tro bụi... Những con sâu này không sợ ánh sáng, nhưng chúng sợ điện!
Trác Phong thở phào, nói: "Tạm thời cản được đàn sâu bên ngoài rồi, lưới điện này có thể tồn tại trong một thời gian, chúng ta phải nhanh chóng xử lý số sâu trên người chúng ta, đừng để chúng cắt thủng bình dưỡng khí."
Hứa Diệc Thâm cười khổ, nói: "Nếu có Tân Ngôn ở đây thì tốt quá, có thể ăn mòn hết đống gớm ghiếc này!"
"Em có cách." Giang Bình Sách bỗng nói.
Tay phải của hắn đã bị đàn sâu cắn chảy máu đầm đìa, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh như thường, hắn lạnh lùng quanh đám quái vật xung quanh, nói: "Đàn anh, dẫn đám sâu về phía em, chúng thích máu."
Mặt Trác Phong biến sắc,"Em chắc chứ?"
Giang Bình Sách gật đầu,"Nhanh!"
Trác Phong và Hứa Diệc Thâm nhìn nhau, đành phải làm theo. Đám sâu kia ngửi thấy mùi máu, nháo nhào bò lên người Giang Bình Sách, chỉ chốc lát, mười mấy con sâu bám trên đầu tóc, quần áo, bình dưỡng khí của ba người đều bò hết lên bánh tay Giang Bình Sách!
Cảnh tượng này khiến Hứa Diệc Thâm và Trác Phong rùng mình, cố nén cảm giác khó chịu trong lòng lại, họ lo lắng nhìn Giang Bình Sách... Nhưng ngay sau đó, một chuyện thần kỳ đã xảy ra.
Giang Bình Sách giơ tay phải đang chảy máu đầm đìa lên viết một dãy số, sau đó, toàn bộ số sâu trên người hắn như nhận được mệnh lệnh, nhanh chóng xếp thành hàng lao về phía lưới điện của Trác Phong!
Là dãy số.
Giang Bình Sách từng nhận được kỹ năng dãy số, có thể chỉ định mục tiêu theo nhóm, nhanh chóng xếp vào hàng theo quy tắc dãy số. Hắn dẫn đám sâu trên người Trác Phong, Hứa Diệc Thâm sang chỗ mình là để tính chính xác số lượng đàn sâu, đồng thời điều khiển chúng bằng dãy số, sau đó tiêu diệt toàn bộ nhờ lưới điện!
Trác Phong không biết nói gì, thật khó tưởng tượng rằng trong tình hình như vậy, Giang Bình Sách vẫn có thể bình tĩnh tính công thức dãy số, diệt sạch đám sâu trên người ba người họ!
Hứa Diệc Thâm cũng không nhịn được, nói: "Vậy cũng được hả? Bá cháy bọ chét!"
Trác Phong nói: "Đất ở đây rất xốp, ba người chúng ta càng ngày càng lún xuống! Phải nhanh chóng mở đường trên đầu, nếu không chúng ta không lên được nữa đâu."
Giang Bình Sách hạ tay phải xuống, bình tĩnh nói: "Tinh Văn vẫn ở trên kia, chắc chắn cậu ấy sẽ nghĩ ra cách."
Dứt lời, họ nhìn thấy một con đường rộng rãi thẳng tắp, tựa như tia chớp rạch ngang trời đêm, thoắt cái đã kéo dài từ trên cao xuống hơn 400m dưới đất!
Việt Tinh Văn đứng ở đầu bên kia con đường, tay cầm quả cầu sáng, cậu hét lớn: "Giang Bình Sách, mau lên đây!"
Giọng nói cậu khẽ run, khó nén vẻ lo lắng.
Cách nhau một khoảng 400m xa xôi, dưới đáy hang tối đen với đàn sâu nhiều vô kể, họ nhìn nhau từ xa, hoàn toàn không nhìn rõ đối phương, nhưng Giang Bình Sách biết, chắc chắn Tinh Văn rất lo lắng.
Đây cũng là lần đầu tiên Giang Bình Sách nghe, cậu gọi đầy đủ tên mình bằng giọng nói run rẩy như vậy.