Chương 256

Trốn Thoát Khỏi Thư Viện

Điệp Chi Linh 15-10-2023 11:48:29

Chương 256: Sâu tận trời sao 08 - Đêm qua cậu luôn gọi tên tôi - Việt Tinh Văn giật mình tỉnh dậy từ giấc mơ kỳ lạ. Phòng ký túc xá trên phi thuyền không có cửa sổ, khi tắt đèn phòng sẽ tối đen, Việt Tinh Văn cảm nhận được quần áo mình ướt sũng mồ hồi, nóng như ngủ trong lồng hấp. Việt Tinh Văn nằm trong chăn nhìn vòng tay, bây giờ mới 6 giờ sáng. Cậu ngoái đầu nhìn, Giang Bình Sách ở giường bên cạnh vẫn đang ngủ, hắn hít thở đều đều. Cậu nương ánh sáng từ vòng tay nhìn sườn mặt đối phương, bỗng cảm thấy chột dạ khó hiểu. Cậu không dám nhớ lại hình ảnh không thể miêu tả trong mơ. Mặt Việt Tinh Văn nóng như sắp bốc cháy, cậu vội vã xoay người nhảy xuống giường, rón rén lần mò vào phòng tắm, sau khi tắm qua loa bằng nước lạnh, xua đi những suy nghĩ linh tinh trong đầu, cậu mới ra khỏi phòng. 6 giờ đến 8 giờ sáng là thời gian trực của Tân Ngôn và Kha Thiếu Bân. Khi Việt Tinh Văn đến phòng chỉ huy, Kha Thiếu Bân đang chơi dò mìn trên máy tính, Tân Ngôn thì ngồi trước bàn điều khiển, vô cảm nhìn bản đồ định hướng. Thấy cậu vào phòng, hai người cùng ngẩng đầu lên, ngạc nhiên ra mặt. Kha Thiếu Bân đẩy kính, nói: "Tinh Văn, cậu dậy sớm vậy làm gì? Mới 6 giờ thôi." Tân Ngôn bình tĩnh hỏi: "Có chuyện gì à?" Tai Việt Tinh Văn hơi đỏ, cậu giả vờ bình tĩnh nói: "Không có gì, mơ ác mộng nên giật mình tỉnh dậy." Kha Thiếu Bân tò mò hỏi: "Ác mộng gì thế?" Việt Tinh Văn: "..." Mơ thấy cậu tắm chung với Giang Bình Sách, còn vuốt ve thân thể lẫn nhau, làm không ít hành động mờ ám. Cậu mà nói thật ra, e là tròng mắt Kha Thiếu Bân sẽ rơi ra ngoài mất. Việt Tinh Văn nhìn sang chỗ khác, trả lời cho có: "Mơ thấy tớ bị quái vật ăn thịt." Kha Thiếu Bân cười nói: "Tớ ngược lại nè, đêm qua đi ngủ tớ mơ thấy mình ăn thịt quái vật." Tân Ngôn: "..." Việt Tinh Văn đi tới bàn điều khiển, nhìn bản đồ định hướng rồi hỏi: "Phi thuyền vẫn bình thường chứ?" Tân Ngôn nói: "Ừ, phi thuyền vẫn luôn đi theo tuyến đường đã cài đặt, hiện giờ mới đi được 15% quãng đường, còn 6 ngày nữa mới đến nơi." Thấy phi thuyền vẫn hoạt động bình thường, Việt Tinh Văn mới yên tâm ra ngoài,"Các cậu vất vả rồi, tôi đi tìm chút đồ ăn." Hôm qua cậu ăn rất nhiều rau, hoa quả khô, toàn là đồ ăn dễ tiêu hóa nên lúc này cậu đã đói lắm rồi. Việt Tinh Văn không ngờ cậu vừa vào phòng ăn, đã va phải một đôi mắt quen thuộc. Trùng hợp là Giang Bình Sách cũng đến phòng ăn. Thấy Tinh Văn, hắn trầm giọng hỏi: "Sao cậu đã dậy rồi?" Gần như ngay lúc đó, Việt Tinh Văn cũng hỏi: "Sao cậu đã dậy rồi?" Hai người: "..." Sự im lặng gượng gạo kéo dài 3 giây. Giang Bình Sách nhếch môi, nói: "Tôi ngủ không sâu, nghe thấy tiếng có người tắm rửa đã dậy rồi. Sau khi dậy phát hiện cậu không ở trong phòng nên ra ngoài xem sao." Việt Tinh Văn sờ mũi,"Tôi tưởng mình đã nhẹ nhàng lắm rồi, không ngờ vẫn đánh thức cậu." "Không sao." Giang Bình Sách khó hiểu nhìn đôi tai đỏ rực của Việt Tinh Văn, dịu giọng nói: "Sao thế? Hôm nay chúng ta không cần trực, sao cậu dậy sớm thế?" Việt Tinh Văn chột dạ không dám nhìn vào mắt hắn, cậu đành phải cúi đầu nói: "Mơ ác mộng nên tỉnh." Giang Bình Sách hỏi: "Ác mộng? Cậu mơ thấy gì?" Ráng đỏ trên tai Việt Tinh Văn nhanh chóng lan lên mặt, cậu lí nhí đáp lại: "Có gì đâu, mơ thấy mấy quái vật linh tinh thôi, chắc là do hộp thịt hương vị kỳ lạ đó ảnh hưởng." Giang Bình Sách không hỏi thêm nữa, hắn mở tủ lạnh, lấy vài gói bánh quy và sữa để lên bàn,"Đã dậy rồi thì ăn sáng trước đi. Lát nữa đợi mọi người dậy thì chúng ta qua đổi ca cho mọi người ăn cơm." Việt Tinh Văn "ừ" một tiếng, ngồi cạnh bàn ăn, cậu cúi đầu ăn lấy ăn để, ăn hết mình để xoa dịu không khí ngượng ngùng. Khi hai gói bánh quy đã yên vị trong bụng, Việt Tinh Văn mới bình tĩnh lại, sắc mặt cũng trở lại bình thường. Nhưng cậu lại không biết nên nói gì với Giang Bình Sách, đành phải im lặng ngồi đó, ngẩn ngơ nhìn gói bánh quy. Giang Bình Sách hỏi: "Sao hôm nay không nói gì thế?" Việt Tinh Văn rề rà đáp: "Không biết nên nói gì." Giang Bình Sách khẽ cười,"Cũng ít thấy khi nào cậu không biết nói gì đấy." Việt Tinh Văn không nhịn được, nói: "Cậu đang quanh co chê tôi nói nhiều à?" Giọng Giang Bình Sách dịu dàng,"Nói nhiều cũng tốt mà. Ít nhất cậu luôn có thể khuấy động bầu không khí." Việt Tinh Văn thầm nghĩ, bây giờ chỉ cần ở riêng với cậu là tôi không thể khuấy động bầu không khí được, cậu cứ cảm thấy có gì đó là lạ. Hai người cùng im lặng. Bình thường, chỉ cần Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách ở cạnh nhau, họ sẽ nói không dứt chuyện, thậm chí người khác không thể chen vào. Nhưng hôm nay, hai người lại "không nói tiếng nào". Phòng ăn yên tĩnh đến mức có thể nghe tiếng hít thở khiến Việt Tinh Văn như ngồi bàn chông. Cậu nghĩ ngợi cả buổi, vừa nghĩ ra một chủ đề để phá vỡ sự im lặng thì Giang Bình Sách đã chủ động lên tiếng: "Tôi nhớ hồi họp phụ huynh trung học có gặp bố cậu một lần, ông ấy tốt tính lắm đúng không? Lúc nào cũng cười tủm tỉm." Việt Tinh Văn vô thức tiếp lời: "Họp phụ huynh hồi kỳ một lớp 10 à?" Giang Bình Sách gật đầu,"Đúng vậy." Việt Tinh Văn nhớ lại chuyện năm đó, không khỏi bật cười,"Tôi nhớ lần họp phụ huynh đó, cậu được hạng nhất toàn khối, thầy chủ nhiệm khen cậu lâu lắm luôn, lúc về bố tôi còn nói Giang Bình Sách lớp mấy đứa giỏi thật, đề toán khó vậy mà thi được 100 điểm. Tôi còn nói với ông, Giang Bình Sách thi được 100 điểm là vì đề thi chỉ có 100 điểm thôi, cho cậu ấy thêm mười câu nữa, cậu ấy có thể thi được 200 điểm." Giang Bình Sách: "..." Việt Tinh Văn ho một tiếng, nói: "Kỳ một lớp 10 tôi nghịch lắm, bố lúc nào cũng bảo tôi phải học tập bạn Giang Bình Sách hạng nhất nhiều vào, ông ấy rất ấn tượng với cậu." Khóe môi Giang Bình Sách cong lên,"Ngược lại. Mẹ tôi đi họp về, bảo tôi học tập cậu nhiều vào. Bà nói bạn Việt Tinh Văn vừa thông minh vừa cởi mở, chắc chắn sau này rất thành công, tốt hơn người chỉ biết cắm đầu học như tôi nhiều." Việt Tinh Văn ngại ngùng,"Mẹ cậu còn khen tôi nữa à?" Giang Bình Sách nói: "Ừ, hay khen cậu lắm, nói cậu không chỉ học giỏi, còn rất tốt tính." Đúng lúc này, giọng Kha Thiếu Bân chợt vang lên phía sau,"Xem ra bố mẹ hai nhà đã đồng ý hôn sự của các cậu rồi! Đằng nào các cậu cũng đã vào cục dân chính đăng ký kết hôn rồi, lúc nào về nhớ tổ chức bù hôn lễ phát kẹo cưới là được." Việt Tinh Văn: "..." Cậu có thể tóm Kha Thiếu Bân qua đây tẩn cho một trận không? Cậu biết rõ Kha Thiếu Bân đang nói đùa, nhưng Việt Tinh Văn chợt nhận ra, trong lòng bố mẹ người kia mình đều là người xuất sắc, vậy nên bố mẹ sẽ không có suy nghĩ "Cậu dạy hư con trai tôi". Năm đó cậu là thủ khoa văn toàn thành phố, hai người vẫn luôn đồng hạng, không có ai giỏi hơn kém hơn. Nếu có một ngày họ come out với gia đình, kiên quyết ở bên nhau, gia đình sẽ nể tình họ quen biết nhiều năm, lại cùng rất giỏi giang... chưa chắc sẽ phản đối đâu nhỉ? Lúc này não bộ Việt Tinh Văn rối bời. Lần đầu tiên cậu nghĩ đến những vấn đề hiện thực này. Nếu cậu là con gái, hoặc Giang Bình Sách là con gái, chắc chắn hai người ở bên nhau sẽ được người thân, bạn bè chúc phúc. Nhưng họ đều là nam, trong mắt rất nhiều người, đàn ông và đàn ông ở bên nhau là lạc loài, hơn nữa, luật hôn nhân trong nước cũng không ủng hộ đồng tính đăng ký kết hôn. Việt Tinh Văn không quan tâm đến cái nhìn của người khác, nhưng phải cẩn thận cân nhắc đến suy nghĩ của bố mẹ. Giang Bình Sách là người cậu quý trọng nhất, đây cũng là nguyên nhân căn bản khiến cậu không dám quyết định bồng bột. Kha Thiếu Bân thấy Việt Tinh Văn cúi đầu im lặng, không khỏi nghi ngờ,"Tinh Văn, tớ đùa thôi mà. Không phải cậu giận rồi chứ?" Việt Tinh Văn hoàn hồn, cười nói: "Không đâu, cậu vừa nói gì, tớ không nghe thấy." Kha Thiếu Bân thở phào, tiện tay cầm hai gói bánh quy trên bàn đi, nói: "Tớ lấy chút đồ ăn thôi, các cậu nói chuyện tiếp đi, tớ về phòng chỉ huy." Chờ cậu đi rồi, Giang Bình Sách mới nhẹ nhàng nắm bàn tay đang để trên bàn của Việt Tinh Văn, dịu dàng nói với cậu bằng giọng nói chỉ hai người nghe được,"Tinh Văn, tôi biết cậu là người rất có trách nhiệm, suy nghĩ mọi việc đều rất chu toàn. Tôi có thể bảo đảm với cậu, bố mẹ tôi sẽ không phản đối quyết định của tôi. Năm đó khi đổi nguyện vọng, tôi đã đánh tiếng với họ rồi." Tim Việt Tinh Văn rung lên, cậu muốn rút tay về, lại bị hắn nắm chặt hơn. Nhiệt độ cơ thể thuộc về đối phương truyền qua những ngón tay dính liền, rất ấm áp, tựa như một sức mạnh có thể vỗ về lòng người, giọng nói trầm thấp dịu dàng vang lên bên tai,"Đêm qua, cậu không mơ thấy quái vật đâu nhỉ?" Tai Việt Tinh Văn lập tức đỏ bừng, vội vàng rút tay về như bị điện giật. Nghĩ đến cảnh tượng mờ ám trong giấc mơ, cậu chỉ muốn đào một cái khe để chui vào thôi. Giang Bình Sách tiếp tục nói cạnh tai cậu,"Đêm qua cậu cứ gọi tên tôi mãi." Việt Tinh Văn: "..." Thế nào gọi là nhục thứ hai thì không ai là chủ nhật? Cậu đừng nói ra có được không? Thấy Việt Tinh Văn đỏ mặt, tim Giang Bình Sách như có sợi lông vũ cọ qua, vừa mềm vừa ngứa. Việt Tinh Văn ngây ngô như vậy, không phải giống hắn hồi mới nhận ra tình cảm năm đó sao? Chỉ là từ năm mười bảy, mười tám tuổi, hắn đã nhận ra mình thích Tinh Văn, thường xuyên gặp cậu trong giấc mơ. Tình cảm của Tinh Văn đến muộn, nhưng cũng ngây ngô và chân thành như vậy. Giang Bình Sách không đùa nữa, cũng không nói tiếp đề tài này. Có những lúc không cần phải nói quá rõ ràng, nhắc nhở đối phương là đủ, Việt Tinh Văn đã sắp nghĩ xong rồi, hắn không cần vội vàng giục cậu từng ngày. Giang Bình Sách đứng dậy, nói: "Vẫn còn sớm, nếu đêm qua cậu gặp ác mộng không ngủ ngon, hay là ngủ thêm chút nữa đi... Phải đủ tỉnh táo mới có thể xử lý được những tình huống bất ngờ sắp tới." Việt Tinh Văn nghĩ cũng phải, bèn đứng dậy về ký túc xá cùng hắn. Lần này cậu ngủ rất ngon, cũng không mơ mộng gì kỳ lạ. Đến khi cậu thức dậy, các bạn học các đã dậy cả rồi, mọi người đang ăn uống vui vẻ trong phòng ăn, Việt Tinh Văn lấy lại sức sống, bèn ăn thêm một bữa với mọi người. Ngày bay thứ hai không có gì ngoài ý muốn xảy ra, yên bình đến quá mức. Phi thuyền không ngừng tiến lên trong vũ trụ bao la, ngắm cảnh sao trời ngoài cửa sổ lâu rồi cũng thấy chán, mọi người trải qua một ngày nhạt nhẽo, đến khi trời tối, họ bắt chia ca trực đêm. Đêm qua Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách đã nghỉ ngơi, nên đêm nay họ chọn khoảng thời gian 4 giờ đến 6 giờ khó thức nhất. 3 rưỡi sáng, Tiểu Đồ được cài sẵn chuông báo thức đánh thức họ. Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách nhanh nhẹn rửa mặt, đến phòng chỉ huy đúng giờ, thay ca cho Trác Phong và Chương Tiểu Niên.