Chương 79: Đồng đội 02
- Đồng đội mới gia nhập -
Sau khi về ký túc xá, thấy vẫn còn khá sớm, Giang Bình Sách bắt đầu tự giác soạn hướng dẫn cho "Cầu thang vô tận".
Bài hướng dẫn "Mê cung số nguyên tố" hắn viết ban đầu đã giúp đỡ được rất nhiều bạn học, có vài bạn học sau khi qua khoa Toán còn cố ý quay lại bài viết cảm ơn hắn, đến giờ bài viết ấy vẫn đang nằm trên trang chủ.
Lần đầu viết hướng dẫn là Việt Tinh Văn chủ động đề cập với hắn, Giang Bình Sách nể mặt Việt Tinh Văn mới đăng cách qua môn mê cung số nguyên tố lên diễn đàn. Nhưng lần này, không cần Việt Tinh Văn nhắc nhở, Giang Bình Sách đã chủ động soạn cách tư duy để qua môn, còn cho Việt Tinh Văn đọc qua trước.
Việt Tinh Văn ngạc nhiên,"Cậu soạn nhanh vậy hả? Tôi vừa định nói với cậu chuyện này đây."
Giang Bình Sách nói: "Tiện tay vẽ thêm một hình, cậu thấy đọc có hiểu không?"
Việt Tinh Văn ghé lại xem xét cẩn thận.
Hình khối hắn vẽ vô cùng trực quan, hắn chia mê cung 12 tầng thành ba phần để giảng giải, phần đầu tiên là cầu thang Penrose, phần thứ hai là quy luật cầu thang lên xuống, phần thứ ba là không gian bóp méo tiếp nối, Giang Bình Sách giải thích rất rõ ràng, rành mạch, dù là sinh viên xã hội cũng có thể hiểu đại khái.
Bạn học có trí tưởng tượng không gian tốt chỉ cần nhìn sẽ hiểu ngay mạch tư duy để qua môn, thật ra, môn học này cũng không khác lâu đài phép thuật và mê cung cơ quan trong game mấy, coi tất cả cầu thang được đánh dấu thành nút mở cơ quan, nhớ kỹ thứ tự ấn nút là được.
Việt Tinh Văn bật ngón cái: "Hay lắm, cậu cứ đăng vậy luôn đi!"
Giang Bình Sách đăng bài viết mình đã soạn lên diễn đàn.
Buổi trưa cũng là thời gian nghỉ ngơi sau khi thi của các sinh viên, không tới 5 phút, lượng bình luận đã vượt qua một nghìn, rất nhiều người bình luận tỏ ý cảm ơn, bài viết này quả thật đã giải quyết được vấn đề cấp bách của phần lớn các nhóm.
Một bạn học khoa Toán đại học Hoa An bình luận: "Không dám tin vào mắt mình luôn, vậy mà tôi lại được thấy đàn anh Giang Bình Sách đăng hướng dẫn, còn đăng tận hai môn! Hồi trước ở khoa Toán không có ai dám mượn tài liệu của anh hết á, ảnh đổi tính rồi hả?"
Có người yếu ớt đáp lại: "Tôi nghi ngờ anh ấy bị đàn anh Việt Tinh Văn ảnh hưởng. Hồi hai người họ còn ở trường thân nhau lắm luôn, rất hay tự học cùng nhau, giờ lại cùng một nhóm nghiên cứu. Đàn anh Việt Tinh Văn đăng hướng dẫn rất tích cực, nên đàn anh Bình Sách cũng đăng theo, em đoán có đúng không?"
Giang Bình Sách thấy bình luận này, bèn thuận tay trả lời: "Bỏ chữ nghi ngờ đi, bạn đoán đúng rồi."
Bạn học được trả lời kích động gõ một hàng dài aaaa, hơn vữa còn bày tỏ ngay tại chỗ: "Đàn anh Giang, em là fans của anh với đàn anh Việt đó, hai anh đẹp trai quá trời quá đất luôn! Nếu có ngày em thuận lợi quay về đại học Hoa An, em sẽ mời hai anh uống tà tưa mỗi ngày!"
Việt Tinh Văn nhịn cười đáp: "Không cần đâu em, ngày nào cũng uống trà sữa, anh sợ bị đường huyết cao mất."
Được hai đàn anh trả lời cùng lúc, em gái vui đến mức muốn ra ngoài chạy vòng quanh, cô kích động nói: "Lạy học bá, độ cho em thuận lợi qua môn tiếp theo!" Ngay sau đó, có rất nhiều bình luận "lạy học bá" xuất hiện.
Hai "học bá hệ hướng dẫn" trong truyền thuyết đồng thời xuất hiện trên diễn đàn, rất nhiều đàn em nhao nhao lao tới bày tỏ với nam thần – chia sẻ kinh nghiệm của mình trong hoàn cảnh khó khăn thế này, họ thật sự đã giúp đỡ được rất nhiều người. Với họ mà nói, viết một bài hướng dẫn dễ như trở bàn tay, nhưng với rất nhiều bạn học đang vùng vẫy bên bờ vực trượt môn, đây chính là cọng rơm cứu mạng.
Không ai ép họ phải viết hướng dẫn, đây là hành động tự phát của họ, không nhận bất cứ khoản thù lao nào. Trong quan niệm của Việt Tinh Văn, là một đàn anh qua môn đầu tiên, giúp đỡ các đàn em trong khả năng cho phép là chuyện nên làm.
Khi họ đăng bài xong xuôi cũng đã đến giờ ăn trưa, Việt Tinh Văn gửi tin nhắn vào kênh nhóm: "Mọi người đi ăn đã nha, tập trung ở chỗ cũ."
Mười hai rưỡi trưa, mọi người tập trung trước cửa nhà ăn số một.
Khiến Việt Tinh Văn ngạc nhiên là, Trần Mộc Vân của đại học Chính trị – Pháp luật Bắc Giang cũng đang đứng trước cửa nhà ăn, thể như đang đợi ai đó.
Cô có mái tóc đen dài qua vai, thoạt trông dịu dàng nền nã, nhưng thật ra cô ăn nói nhanh nhẹn, thông minh tài giỏi, nếu không cũng không thể trở thành chủ tịch hội sinh viên. Việt Tinh Văn từng thi đấu với cô trong cuộc thi tranh biện vài lần, không xin phương thức liên lạc riêng, nhưng mỗi lần gặp mặt cậu vẫn lễ phép chào hỏi: "Chị Mộc Vân, trùng hợp quá."
Trần Mộc Vân cười nói: "Không trùng hợp đâu, chị cố ý chờ mấy đứa ở đây đó."
Việt Tinh Văn ngẩn ra,"Chị chờ bọn em á?"
Không lâu sau, Lâm Mạn La cũng đi tới, cô giải thích: "Chuyện là thế này, Mộc Vân nói bên cô ấy có rất nhiều sinh viên học ngành Luật, mà nhóm cũng không đủ vị trí, nên cô ấy đề cử cho chúng ta một người." Cô nhìn sang Trần Mộc Vân,"Sao rồi? Bạn học mà cậu nói có đồng ý gia nhập nhóm bọn tớ không?"
Trần Mộc Vân gật đầu,"Ừ, sau khi tớ nói xong, chị ấy vừa nghe là nhóm nghiên cứu do Tinh Văn, Bình Sách dẫn dắt liền kích động vô cùng, lát nữa chị ấy sẽ qua đây, mọi người làm quen với nhau trước, các cậu xem có hợp với nhóm mình không. Chị ấy học ngành Luật trường bọn tớ, luật gì cũng chơi hết, năm nào cũng nhận học bổng, là một học bá rất toàn năng."
Lâm Mạn La cười chọc cô: "Đồng đội tài giỏi vậy mà cậu nỡ đề cử cho bọn tớ sao?"
Trần Mộc Vân nhức đầu nói,"Bên tớ người học Luật nhiều như lá mùa thu ấy, hiện giờ trong nhóm còn một đàn anh khoa Luật nữa, thêm tớ với chị ấy là có ba người khoa Luật, tớ đang lo không biết phải sắp xếp thế nào đây! Nếu các cậu thiếu sinh viên xã hội thì để chị ấy qua nhóm các cậu là tốt nhất. Sau này hai nhóm chúng ta cũng có thể hợp tác với nhau, đến lúc cần thiết, trao đổi thành viên X cũng rất hay."
Ba sinh viên Luật đúng là hơi nhiều, chương trình học sau này sẽ không dễ vượt qua. Việt Tinh Văn tò mò hỏi: "Chị Mộc Vân, nhóm của chị đã tìm đủ hết chưa?"
Trần Mộc Vân giải thích: "Chính trị – Pháp luật Bắc Giang bọn chị hợp tác lập nhóm cùng Sư phạm Tân Giang, chị với Tần Lãng tuyển thành viên cùng lúc, nhiều người đăng ký quá, chọn lọc hai ngày, đến sáng nay mới xác nhận danh sách chính xác, đều được chọn trên nguyên tắc nhiều chuyên ngành phối hợp, kỹ năng toàn diện."
Việt Tinh Văn tán thành: "Đa chuyên ngành chắc chắn là xu thế chung rồi, thật ra kỹ năng của thư viện chỉ có mấy loại lớn, quan trọng vẫn nằm ở lối tư duy và tri thức của những chuyên ngành khác nhau, chúng rất có thể sẽ phát huy đến trong lúc thi."
Giang Bình Sách hỏi: "Danh sách cuối cùng nhóm các chị có những chuyên ngành nào?"
Trần Mộc Vân đáp: "Nhóm bọn chị có triết học, phiên dịch, lịch sử, luật, toán thống kê, vật lý ứng dụng, hóa học ứng dụng, khoa học sinh học, kỹ thuật cơ khí, còn thêm một sinh viên mỹ thuật và một sinh viên nhạc, đều câu từ bên sư phạm sang đó."
Việt Tinh Văn nói: "Vậy cũng rất toàn diện, nhóm bọn em không có sinh viên nghệ thuật."
Vừa dứt lời, một giọng nói dịu dàng bỗng vang lên không xa: "Mộc Vân, chị không tới muộn chứ?"
Mọi người đồng loạt quay đầu về phía người nói...
Một cô gái vóc người nhỏ nhắn, mặc váy liền màu xanh đang rảo bước về phía họ.
Cô mặc một chiếc váy liền màu xanh ngọc, chân đi giày cao gót trắng, mái tóc màu hạt dẻ bồng bềnh xõa sau đầu, trên đầu còn cài một chiếc kẹp tóc, đó là một cô gái xinh đẹp, tinh tế, cách ăn vận hệt như một công chúa, khi bước đi, giày cao gót chạm xuống đất tạo ra tiếng cạch cạch, dáng vẻ đoan trang, như thể đang bước đi trên sàn catwalk.
Lâm Mạn La, Tần Miểu và Tần Lộ đều mặc đồ thể thao để tiện vận động. Trong thư viện này, đã lâu lắm rồi họ không trông thấy một cô gái đi giày cao gót, mặc váy liền.
Việt Tinh Văn thấy cô mỉm cười rạng rỡ đi về phía họ, bỗng có hơi ngỡ ngàng.
Lưu Chiếu Thanh lơ đễnh hỏi Trần Mộc Vân: "Em gái này là bạn học khoa Luật mà em nói à?"
Nữ sinh tóc xoăn tươi cười rất ngọt, nhưng khi cô ngẩng đầu nhìn anh ta, lại nói ra một câu khiến mọi người kinh ngạc: "Cậu phải gọi chị là đàn chị mới phải."
Lưu Chiếu Thanh nhìn cô gái nhỏ chỉ cao đến ngực mình, nhịn cười sờ mũi: "Em gái đừng đùa nữa, anh là nghiên cứu sinh năm hai rồi, năm nay em năm hai? Hay năm ba?"
Cô gái tóc xoăn cười nói: "Chị nghiên cứu sinh năm ba, hơn cậu một khóa."
Mọi người: "..."
Nụ cười của Lưu Chiếu Thanh chợt cứng lại – Nữ sinh trước mặt vóc dáng nhỏ nhắn, ngay cả hai chị em Tần Miểu, Tần Lộ cũng cao hơn cô nửa cái đầu, mà hơn hết là cô còn đi giày cao gót.
Cô có gương mặt khả ái, thoạt trông rất là loli...
Đàn chị? Không gọi nổi!
Trần Mộc Vân có vẻ rất kính trọng cô, vội vàng giới thiệu: "Quên không nói, đàn chị Lam là 'đệ tử' cuối cùng của trưởng khoa Luật đại học Chính trị – Pháp luật chúng tôi, là nghiên cứu sinh năm ba, sắp tốt nghiệp rồi, đã thi Tư pháp rồi, giỏi hơn tôi nhiều."
Cô gái tóc xoăn cười thân thiện,"Đâu có, đâu có, Mộc Vân khiêm tốn quá."
Kỳ thi Tư pháp? Với một sinh viên học Luật mà nói, kỳ thi này chính là ác mộng, đây là một trong những chứng chỉ khó thi nhất trong nước. Em gái trước mặt trông dáng vẻ thì là loli, không ngờ lại ghê gớm như vậy. Vẻ ngoài của cô khiến người khác cảm thấy cô khá nhỏ bé, dễ bắt nạt, nhưng trên thực tế, ai bắt nạt ai thì chưa biết.
Cô gái mỉm cười vươn tay: "Tinh Văn, ngưỡng mộ đã lâu, chị là Lam Á Dung."
Việt Tinh Văn lễ phép bắt tay cô: "Chào đàn chị Lam."
Giang Bình Sách không thích nắm tay người khác, hắn chỉ gật đầu chào cô.
Lâm Mạn La nhanh chóng chấp nhận sự thật đối phương là đàn chị, cô thoải mái nói: "Đàn chị Lam có sẵn lòng gia nhập nhóm bọn em không?"
Lam Á Dung cười ngọt như đường,"Tất nhiên rồi, tình hình cụ thể Mộc Vân đã nói với chị rồi, bên bọn chị nhiều sinh viên ngành Luật quá, các em thiếu sinh viên Luật, đồng ý nhận chị thì đương nhiên chị rất vui vẻ được tham gia với các em. Sau này giúp đỡ nhau nhiều hơn nhé."
Thoạt trông Lam Á Dung nhỏ nhắn hoạt bát, cười rộ lên còn lộ lúm đồng tiền, rõ ràng là hình tượng của một em gái đáng yêu, vậy mà lại thành đàn chị lớn nhất trong nhóm? Nghiên cứu sinh năm ba, đúng là nhìn mặt không bắt được hình dong.
Ngược lại, các cô gái đều chấp nhận rất nhanh, Tần Lộ chủ động bước lên, nói: "Chị Lam, nếu không ngại, có thể thể chuyển qua ở cùng bọn em không? Phòng bọn em còn trống một chỗ."
Lam Á Dung cười,"Được chứ, chị còn đang sầu không có ai buôn cùng đây, chiều nay chuyển qua luôn được không?"
Lâm Mạn La dứt khoát nói: "Ăn trưa xong, bọn em chuyển hành lý giúp chị."
Tần Miểu cũng nói: "Chỉ cần tự mang đồ dùng vệ sinh cá nhân thôi, bọn em đều tự mua tự dùng."
Lam Á Dung: "Không vấn đề. Ký túc xá có tủ quần áo trống không?"
Tần Miểu nói: "Có, mỗi người một tủ riêng."
Mấy chàng trai: "..."
Bốn cô gái mỗi người một vẻ, thoạt trông có vẻ rất hòa thuận, đã vậy họ cũng không còn gì để nói. Tình bạn của các cô gái kỳ lạ vậy đó, lần đầu gặp mặt đã có vẻ rất hợp cạ, đã nói đến tận chuyện trong thư viện có hiệu dầu gội nào tốt.
Hứa Diệc Thâm đi bên cạnh cười khẽ,"Anh Lưu, gọi người ta đàn chị có thấy xuôi miệng không?"
Lưu Chiếu Thanh cười gượng,"Còn sao được nữa, người ta lớn hơn anh một khóa đó!"
Thành viên vóc dáng nhỏ nhất, tuổi tác lớn nhất – Lam Á Dung chính thức xin vào nhóm, Việt Tinh Văn ấn đồng ý, thông báo lập tức hiện lên kênh nhóm – Bạn học Lam Á Dung gia nhập nhóm nghiên cứu.
Lâm Mạn La chủ động gửi tin nhắn: "Chào mừng chị Lam."
Mấy cô gái lần lượt chào mừng, những người khác cũng lễ phép phụ họa.
Trác Phong thấp giọng nói bên tai Việt Tinh Văn: "Cứ đồng ý luôn, không cần xem xét gì sao?"
Việt Tinh Văn nói: "Chị ấy đỗ kỳ thi tư pháp rồi mà, về mặt chuyên môn chắc chắn là đỉnh hơn phần lớn sinh viên khoa Luật. Còn tính cách thì... bốn bạn nữ hòa thuận vui vẻ với nhau là được rồi, em thấy có vẻ chị Mạn La rất thích chị ấy."
Trác Phong bất lực đỡ trán: "Tính Mạn La vốn rất mạnh mẽ, đúng là thích mấy cô gái đáng yêu, nhưng anh cảm thấy đàn chị Lam này chỉ có vẻ ngoài đáng yêu thôi, chứ chắc chắn không phải dạng vừa đâu."
Việt Tinh Văn nói: "Càng không vừa càng tốt, mấy môn sau này cũng cần chị ấy giúp đỡ. Bốn cô gái ở cùng nhau không có mâu thuẫn gì là được."
Trác Phong gật đầu,"Cũng phải."
Mọi người ăn trưa xong, Việt Tinh Văn nói: "Khoảng thời gian này chúng ta tích được không ít điểm tích lũy, sau khi ăn trưa xong mọi người ngủ một giấc thật ngon, hai rưỡi chiều đến kho tài liệu nâng cấp kỹ năng đi." Cậu nhìn sang Lam Á Dung, mỉm cười nói: "Chào mừng đàn chị Lam vào nhóm, sau khi nâng cấp kỹ năng xong, chúng ta sẽ đến trung tâm nhóm nghiên cứu tập luyện, để mọi người hiểu rõ hơn về nhau."
Lam Á Dung nói: "OK, nếu đã vào nhóm rồi, chị sẽ nghe theo chỉ huy."
Việt Tinh Văn gật đầu, nói: "Vậy hẹn mọi người ở phòng tập trung tâm nhóm nghiên cứu lúc ba giờ chiều!"