Chương 325: Ngoại truyện Tân Ngôn - Kha Thiếu Bân 03: Thời trung học (Hết)
Trốn Thoát Khỏi Thư Viện
Điệp Chi Linh15-10-2023 11:49:29
Lớp mười một thấm thoắt trôi qua, thành tích của Kha Thiếu Bân vẫn đứng vững trong TOP3 của lớp, TOP20 toàn khối.
Với một "học sinh tiên tiến" thành tích thi đầu vào chỉ ở tầm giữa trong lớp như cậu, sự tiến bộ này đã khiến giáo viên và các phụ huynh phải nhìn cậu bằng con mắt khác. Nhưng Kha Thiếu Bân vẫn thấy không đủ, vì mục tiêu của cậu là đại học Hoa An, trường đứng trong TOP3 toàn quốc. Cậu buộc phải cố gắng hơn nữa, thi vào TOP3 toàn khối mới được.
Lớp mười hai là năm cuối cùng để phấn đấu.
Kha Thiếu Bân bắt đầu cố gắng gấp bội. Thành tích môn toán, sinh học, vật lý của cậu vẫn rất tốt, thành tích môn hóa cũng tiến bộ nhờ có vở ghi của Tân Ngôn, nhưng trong ba môn chính, ngữ văn và tiếng Anh của cậu vẫn khá yếu. Vậy nên sáng nào cậu cũng dậy sớm đến trường, học thuộc từ mới tiếng Anh và văn bản ngữ văn.
Bạn bè thường xuyên nhìn thấy cậu bạn Kha Thiếu Bân đeo kính kia đi đi lại lại học bài trong sân trường, rất nhiều người càng ấn tượng hơn với sự "mọt sách" của cậu.
Còn một tháng cuối cùng trước kỳ thi đại học.
6 rưỡi sáng hằng ngày, Kha Thiếu Bân đều sẽ đến trường sớm, học thuộc bài trong sân, tiết đọc sớm vẫn chưa bắt đầu, sân trường vô cùng yên tĩnh, đây cũng là lý do cậu thích đến trường học bài.
Mặc dù ở nhà cũng học được, nhưng cậu nghĩ hít thở không khí trong lành bên ngoài sẽ dễ nhớ hơn. Nhất là sáng sớm ở trường, hương thơm của cỏ cây lan tỏa trong vườn hoa mùa hạ, giúp cậu tỉnh táo hơn nhiều.
Còn chuyện các bạn học nghĩ thế nào về cậu, cậu hoàn toàn không quan tâm.
Dù sao thi học kỳ xong, mọi người thi vào những trường khác nhau, rất khó gặp lại nữa.
Sáng hôm đó, trời đổ mưa bất chợt, Kha Thiếu Bân đang học dở, bị nước mưa dội ướt sũng, cậu vội vàng ôm sách chạy về lớp. Khi đến lớp học, cậu phát hiện có một người trong lớp.
Cả người Kha Thiếu Bân ướt sũng, đồng phục dính chặt vào người, kính cậu cũng lấm tấm nước, hoàn toàn không nhìn rõ người trước mặt là ai, suýt nữa đã đụng vào ngực đối phương.
Một đôi tay thon dài nhẹ nhàng đỡ cậu, Kha Thiếu Bân vừa xin lỗi vừa nhặt kính lên, vội vàng rút khăn trong túi áo ra lau kính. Người kia vẫn luôn nhìn cậu, Kha Thiếu Bân khó hiểu ngẩng đầu, cậu trừng mắt nhìn kỹ mới nhận ra người trước mặt,"... Tân Ngôn? Cậu đến sớm vậy sao?"
Tân Ngôn nhìn cậu trai ướt như chuột lột trước mắt, nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của cậu, hầu kết vô thức chuyển động. Hắn bỗng thấy cơ thể mình khô nóng, bèn bối rối nhìn sang nơi khác, thấp giọng nói: "Hôm nay tôi trực nhật."
Kha Thiếu Bân vừa lau kính vừa nói: "À, mưa rồi."
Tân Ngôn: "Tôi biết."
Tân Ngôn về chỗ lấy một chiếc khăn sạch trong cặp, đưa cho Kha Thiếu Bân,"Lau đi."
Kha Thiếu Bân: "Hở?"
Tân Ngôn nhíu mày, nói: "Đầu toàn nước, lau khô rồi trả tôi."
Kha Thiếu Bân cảm ơn một câu, nhanh chóng lau khô tóc, tiện thể cởi áo khoác đồng phục, vắt khô nước trên áo khoác.
Cậu quay lưng về phía Tân Ngôn, phô bày cơ thể ướt sũng nước mưa trước mặt Tân Ngôn. Dù cậu chỉ cao một mét bảy, nhưng thân hình thiếu niên cân đối, eo nhỏ chân dài, đường nét cơ thể mượt mà xinh đẹp, không có lấy một vết sẹo nào.
Tân Ngôn nhìn bóng lưng mảnh khảnh xinh đẹp của đối phương, tim hắn như bị bỏng, một cảm giác kỳ lạ dâng lên.
Đó là khao khát độc chiếm.
Muốn hoàn toàn chiếm đoạt người này, xâm phạm người này, để cậu thuộc về mình.
Cảm giác này mãnh liệt đến điên cuồng.
Để giữ ánh nắng trong tim này ở bên mình mãi mãi, thậm chí không tiếc vấy bẩn cậu.
Bàn tay cạnh người Tân Ngôn siết chặt, cố gắng kìm nén cảm xúc của mình.
Trước khi Kha Thiếu Bân sửa sang lại quần áo, trả khăn lông cho hắn, Tân Ngôn đã điều chỉnh xong biểu cảm, khôi phục vẻ lạnh lùng thường ngày, hắn nhận chiếc khăn, bình tĩnh nói: "Không có gì."
Kha Thiếu Bân vừa định nói "Cảm ơn", nào ngờ đã nghe hắn "Không có gì" trước. Cậu sửng sốt, sau đó gãi đầu cười,"Vậy tớ học bài tiếp đây, cậu làm việc của cậu đi."
Kha Thiếu Bân về chỗ, tập trung học thuộc từ mới tiếng Anh.
Tân Ngôn thì tiếp tục quét dọn.
Sự im lặng khác thường bao trùm phòng học.
Đến khi các bạn học lục tục vào lớp, Tân Ngôn mới về chỗ ngồi, bắt đầu làm bài tập.
Đến trưa trời nắng lại, nhưng Kha Thiếu Bân đã bị cảm rồi, liên tục hắt xì.
Chỉ bị cảm vì ướt mưa, hẳn sẽ khỏi rất nhanh. Nghĩ vậy, cậu bèn cố gắng học tiếp. Nhưng đến tiết học buổi chiều, đầu cậu nặng trịch, bất giác thiếp đi. Vì cậu luôn rất cố gắng, thành tích cũng rất tốt, giáo viên cũng không làm khó cậu, sau giờ học gọi cậu đến văn phòng hỏi thăm.
Kha Thiếu Bân nói cậu bị cảm vì dính mưa, có lẽ hơi sốt rồi.
Chủ nhiệm lớp dịu dàng nói: "Thầy biết em luôn nghiêm túc học tập, nhưng cũng không thể chỉ biết học tập, bỏ quên sức khỏe, thầy cho em nghỉ một hôm, về nghỉ ngơi cho khỏe rồi hẵng đến."
Kha Thiếu Bân hết cách, đành phải về thu dọn cặp sách.
Khi cậu dọn đồ vào cặp, cậu phát hiện có một hộp thuốc bên trong, còn có một chồng tài liệu.
Thuốc là thuốc hạ sốt khi cảm, tài liệu là "Kiến thức thi trọng điểm ngữ văn" và "Tổng hợp từ vựng thi đại học tiếng Anh", đã được hệ thống cẩn thận rồi in ra.
Kha Thiếu Bân ngạc nhiên nhìn chồng tài liệu, rồi nhìn ra xung quanh.
Xung quanh không có bạn học nào nhìn cậu.
Ai để đây vậy?
Kha Thiếu Bân khó hiểu, cậu nghi là Tân Ngôn, bởi vì số tài liệu này được soạn rất rõ ràng, rành mạch, không có câu nào thừa thãi, rất giống vở ghi hóa ban đầu Tân Ngôn đưa cậu.
Nhưng cậu nhìn sang Tân Ngôn, đối phương đang cúi đầu làm bài, hoàn toàn không chú ý đến cậu.
Nhớ lại hồi lớp mười cậu chủ động kết bạn với Tân Ngôn, kết quả Tân Ngôn lại nói "Tránh xa tôi ra". Ba năm nay, dù hai người học cùng lớp nhưng rất ít nói chuyện với nhau, Tân Ngôn lúc nào cũng lạnh lùng, nếu không phải cậu ấy mà mình lại chủ động hỏi, không phải mất mặt lắm sao?
Kha Thiếu Bân không nhìn nữa, cậu nắm chặt tài liệu, thầm nói: "Cảm ơn."
***
Cơn cảm cúm kéo đến rất nhanh, cậu sốt liền ba ngày mới khỏi.
Sau khi về lớp, mặt mày Kha Thiếu Bân hồng hào, cũng tự tin hơn nhiều. Từ đó về sau, lúc nào cậu cũng mang vở ghi người bí ẩn tặng theo, hằng ngày đến trường học thuộc từ sớm, cậu cảm thấy như mình đã vớ được bí kíp võ công, hăng hái học tập, thuận lợi vượt qua giai đoạn khó khăn khi học văn và tiếng Anh.
Lần thi thử cuối cùng, Kha Thiếu Bân đã vào TOP5 toàn khối.
Năm ngoái, chỉ có ba hạng đầu khối của trường trung học số mười bốn thi đỗ đại học Hoa An, nhưng điểm đầu vào mỗi năm một khác, hơn nữa, thi thử và thi chính thức khác nhau, có những người thi thật sẽ sảy chân, cũng có người phát huy tốt hơn bình thường.
Nói không chừng mình lại phát huy tốt hơn bình thường ấy?
Tâm thế của Kha Thiếu Bân rất tốt, liên tục lẳng lặng tự cổ vũ mình.
Sắp thi đại học rồi.
Hôm nay lại đến ngày Kha Thiếu Bân trực nhật, lần trực nhật cuối cùng ở cấp ba, cậu vô cùng nghiêm túc, sau khi quét dọn phòng học, cậu ra ngoài. Khi đi qua nhà vệ sinh, cậu nghe tiếng đánh nhau vọng ra từ bên trong.
Âm thanh quen thuộc khiến cậu giật mình, lập tức nhón chân nhìn vào bên trong...
Trước đây, thỉnh thoảng cậu cũng thấy vài vụ bạo lực học đường, đều là mấy bạn nam cao to trong lớp bao vây Tân Ngôn, đánh Tân Ngôn. Cậu cứ tưởng lần này cũng vậy, cậu đang định bóp cổ giả giọng thầy chủ nhiệm cứu Tân Ngôn...
Kết quả, cảnh tượng trước mắt khiến cậu mắt chữ A, mồm chữ O.
Không phải những người kia đánh hội đồng Tân Ngôn.
Là Tân Ngôn một chọi bốn.
Bốn người kia bị trùm bao tải lên đầu, nằm dưới đất ôm đầu kêu rên!
Tay Tân Ngôn dính đầy máu, tựa như ma quỷ đến từ địa ngục, ánh mắt lạnh đến đáng sợ, Kha Thiếu Bân nghe thấy tiếng xương gãy của một người trong số đó, còn có người bị đánh rụng răng cửa.
Kha Thiếu Bân: "..."
Bốn người đau đớn lăn lộn dưới đất, Tân Ngôn thong thả rửa tay, vừa rửa tay vừa lạnh lùng nói: "Nghĩ tao sợ chúng mày thật à? Mấy năm vừa qua, tao lười để ý chúng mày thôi."
Đầu Lâm Vinh bị trùm kín, cậu ta tức giận gầm lên,"Tân Ngôn, mẹ mày, mày muốn chết à!"
Tân Ngôn ngồi xổm xuống, kéo túi vải trên đầu cậu ta ra, đánh vào mặt cậu ta mấy phát,"Báo cáo đi, sắp thi đại học rồi, tao có thể thi đỗ trường TOP2 toàn quốc, mang về vinh quang cho trường. Mấy đứa cặn bã chúng mày còn không thi nổi cao đẳng, mày nghĩ trường sẽ đuổi học tao vào lúc này sao?"
Bốn người: "..."
Tân Ngôn khẽ cười,"Vả lại, camera hành lang hỏng rồi, hôm nay ai đánh chúng mày, chúng mày không có bằng chứng." Hắn giơ điện thoại,"Nhưng video chúng mày đánh tao hồi trước, tao có nhiều lắm."
Kha Thiếu Bân: "..."
Tân Ngôn nói: "Có người từng nói với tao, tao là người tài giỏi nên mới bị chúng mày ghen ghét. Rồi sẽ có ngày tao dang cánh bay cao, đạp những đứa khốn nạn chúng mày dưới chân." Hắn bỗng giơ chân, ra sức đạp vào mặt nam sinh đã bắt nạt hắn suốt ba năm, đến khi mặt đối phương chảy máu.
Tiếng kêu thảm thiết mà sợ hãi của nam sinh vang vọng khắp hành lang, Kha Thiếu Bân nghe mà kinh hồn bạt vía.
Tân Ngôn đứng trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nói: "Trung học qua rồi, cuộc đời tồi tệ của chúng mày mới vừa bắt đầu thôi. Không hẹn gặp lại."
Hắn thu chân về, xoay người rời đi.
Vừa ra ngoài, đúng lúc đụng phải Kha Thiếu Bân đang nhón chân hóng hớt, ngạc nhiên đến mức quên trốn.
Kha Thiếu Bân giật mình lùi lại, sắc mặt trắng bệch.
Thấy Kha Thiếu Bân sợ đến đứng hình, ánh mắt vốn lạnh lùng của Tân Ngôn bỗng dịu dàng hơn nhiều, hắn bình tĩnh nói: "Ba năm vừa qua, cảm ơn cậu."
Kha Thiếu Bân chưa kịp đáp lại, Tân Ngôn đã dứt khoát rời đi.
Thiếu niên khoác cặp trên vai, bóng lưng cao lớn mà cô độc.
Nhưng bước đi vô cùng vững chắc.
Kha Thiếu Bân chợt nhận ra, ba năm vừa qua, khi cậu không để ý, Tân Ngôn đã cao đến vậy rồi.
Lần đầu tiên cậu biết, một mình Tân Ngôn lại có thể đánh gục bốn người!?
***
Kỳ thi đại học kết thúc, không lâu sau đã có kết quả.
Tân Ngôn hạng nhất toàn trường, Kha Thiếu Bân phát huy tốt vượt trội, được hạng hai toàn trường.
Kha Thiếu Bân hào hứng đăng ký khoa Máy tính đại học Hoa An mà cậu hằng mong ước, Tân Ngôn đăng ký khoa Hóa đại học Hoa An. Còn mấy tên học sinh cá biệt kia, nghe nói có người bị đánh gãy xương đùi, có người thì gãy răng, có người thì phải khâu vài mũi trên mặt, ...
Nhưng ai nấy đều không dám nhiều chuyện, không tiết lộ ai đã đánh họ, chỉ nói sơ ý bị ngã.
Mọi người đồn do Tân Ngôn làm.
Kha Thiếu Bân lại chắc chắn, đúng là Tân Ngôn làm.
Sau khi nghe tin Tân Ngôn đăng ký đại học Hoa An, Kha Thiếu Bân mừng thay cho hắn, cũng vô cùng vui vẻ. Dù sao đại học Hoa An cũng là trường nổi tiếng trong nước, học sinh thi vào đây đều là học sinh giỏi nhất ở các nơi, sẽ không có chuyện bạo lực học đường xảy ra nữa.
Tân Ngôn cũng có thể bắt đầu cuộc sống mới ở một vùng đất mới.
Không ai biết, vì sao ở nhà vệ sinh hôm đó Tân Ngôn lại ra tay tàn nhẫn như vậy.
Chỉ bởi vì bốn người kia xấu tính xấu nết, bóng gió mỉa mai trong nhà vệ sinh...
"Cái thằng mọt sách Kha Thiếu Bân kia, bọn mày nghĩ nó có thi đỗ trường trọng điểm không?"
"Trông vừa lùn vừa ngu, thi đỗ thì làm sao? Sau này ra đời cũng không sống được ha!"
"Ha ha, loại ẻo lả như nó để mấy bà già có tiền bao nuôi lại hợp đấy."
"Đừng có đùa, nó mà được hả? Tao thấy nó còn chưa mọc đủ lông ấy."
"Chứ gì, gầy như gì ấy, chắc chắn lên giường không thỏa mãn được đại gia, he he..."
Mấy người này càng nói càng bỉ ổi.
Tân Ngôn đứng trong bóng tối, siết chặt nắm đấm.
Hắn có thể nhẫn nhịn khi người khác nói xấu mình.
Nhưng hắn không thể chịu đựng người khác sỉ nhục ánh sáng của hắn.
Kha Thiếu Bân là cái giới hạn duy nhất của hắn.
Tân Ngôn ra khỏi bóng tối, khuôn mặt trắng bệch như quỷ, bốn người kia còn chưa kịp ho he gì đã bị hắn đấm mấy cú, lần lượt gục xuống đất.
Tay hắn đầy máu, khuôn mặt lạnh lẽo, bốn người kia sợ ngây người.
Họ nghĩ rằng Tân Ngôn đến trả thù trước khi tốt nghiệp, nhưng không ai biết, hắn làm vậy vì Kha Thiếu Bân.
***
Ngày đến trường nhận giấy báo trúng tuyển, Kha Thiếu Bân và Tân Ngôn vô tình gặp nhau.
Chủ nhiệm lớp họ vô cùng vui vẻ, gọi hai người đến văn phòng,"Hai em đều đỗ đại học Hoa An rồi, tuyệt vời quá! Sau này vẫn là bạn học, hai em phải chăm sóc lẫn nhau đấy."
Kha Thiếu Bân cực kỳ ngại ngùng, không biết đáp thế nào.
Tân Ngôn lại bình tĩnh nói: "Thầy yên tâm, bọn em sẽ chăm sóc lẫn nhau."
Giáo viên đưa giấy báo trúng tuyển cho họ, sau đó lại quan tâm dặn dò rất nhiều chuyện phải chú ý khi lên đại học. Hai người cầm giấy thông báo cùng ra khỏi trường, Kha Thiếu Bân đẩy kính, cười khan nói: "Sau này chúng ta lại học cùng trường rồi."
Tân Ngôn lạnh lùng hỏi: "Ừ, hôm nào đến báo danh?"
Kha Thiếu Bân: "Thư báo có viết ngày 1 tháng 8 bắt đầu kỳ huấn luyện quân sự một tháng, tớ định đến trước hai hôm, 29 tháng 7 đến trường báo danh, dọn dẹp lại ký túc xá gì đó..."
Tân Ngôn: "Đi cùng đi, tôi cũng mua vé ngày 29."
Kha Thiếu Bân tròn mắt, ngạc nhiên nhìn đối phương, cậu còn tưởng Tân Ngôn sẽ nói "Tránh xa tôi ra" chứ, không ngờ cậu ấy lại đi cùng mình.
Tân Ngôn nhìn đôi mắt ngơ ngác kia, hắn khẽ ho, nói: "Tôi vốn định đi ngày 29."
Kha Thiếu Bân: "... Ò."
Tân Ngôn chuyển chủ đề,"Về đi, tôi đưa cậu về."
Hắn trèo lên xe đạp, nhưng Kha Thiếu Bân lại đứng yên tại chỗ.
Tân Ngôn nhướn mày với Kha Thiếu Bân,"Sao? Không dám ngồi, sợ tôi hại cậu ngã à?"
Kha Thiếu Bân do dự một lát, ngồi lên yên sau, giữ chặt hông hắn.
Dưới hoàng hôn mùa hạ, Tân Ngôn lái xe đẹp, chở mặt trời trong tim chạy về phía trước, khuôn mặt vẫn luôn lạnh lùng lại vương vấn nụ cười hiếm thấy.
Họ thi cùng một trường đại học.
Đó, mới là nơi câu chuyện mới bắt đầu.