Gần đây anh càng ngày càng bừa bãi, già nửa là vì thấy cô dễ bắt nạt. Lúc mới quen, Cận Tiêu đỏ mắt còn dọa anh cuống lên được, bởi chung quy hai người vẫn xa cách và không được tự nhiên với nhau. Khi ấy Nhan Trưng Bắc có nổi hứng cũng phải dằn lại, hôm nay cậu Tư thế này quả là không biết trời cao đất dày.
Khó lắm mới đẩy được anh ra, Cận Tiêu thở gấp, cuối mắt đầu mày nửa nhuộm xuân tình, nửa nhuộm xấu hổ. Một tay của anh vẫn còn luồn trong váy cô, nhưng ai biết trong vườn có thật sự chỉ còn hai người họ hay không? Vừa tưởng tượng đến việc bị nhìn thấy, cô xấu hổ tới đỏ mặt, một lúc lâu sau vẫn không biết mắng anh thế nào. Nên mắng mặt dày mày dạn hay u mê háo sắc đây?
Cô thở hổn hển lườm anh hồi lâu, sau chỉ bật ra được câu: "Đang ban ngày ban mặt, còn ra thể thống gì nữa?"
Bây giờ cô nhắc hẳn đến "thể thống", nghĩa là giận thật rồi. Dù sao cậu Tư cũng thương cô, anh lỏng tay ra trước rồi vuốt mái tóc còn ướt kia, ấm giọng nói: "Em nói đúng lắm..." Mặt mày anh nhiễm ý cười, thoạt nhìn rất giảo hoạt. Cận Tiêu nhíu mày phòng bị, lại nghe anh tiếp: "Hôm nay em không ăn cà rốt, anh cũng chiều em rồi. Có phải bây giờ em cũng nên chiều theo anh không?"
Quả nhiên, anh lại vừa dụ vừa dỗ cô. Ai không biết còn tưởng lúc trước anh chuyên lừa gạt thiếu nữ tới chốn ong bướm cũng nên. Nếu không, vì sao lại thành thạo tới vậy?
Cậu Tư dùng hai tay ôm đầu vai Cận Tiêu và thương lượng với cô, vẻ mặt xem chừng vẫn rất đứng đắn: "Em xem, vợ chồng phải luôn ủng hộ lẫn nhau đúng không? Hôm nay anh thuận theo em, ngày mai em thuận theo anh, tháng ngày mới dài lâu, tình cảm mới còn mãi." Anh cười, nom thật chín chắn và cẩn trọng: "Em còn nhỏ, vẫn chưa hiểu những quy luật này."
Anh diễn như thể mình là chuyên gia về tình yêu và hôn nhân có thể mở lớp dạy học gì đó thật. Tốt nhất là bắt đầu từ chuyện nhỏ trước, nói từ hôn nhân đến chính thể (1) quốc gia, có khi còn kiếm được cái danh "giáo sư" lòe người khác cũng không biết chừng.
(1) Chính thể: là hình thức cơ cấu của chính quyền nhà nước. Chính thể và quốc thể phải thích ứng với nhau, chính thể của Trung Quốc là chế độ đại hội đại biểu nhân dân.
Cận Tiêu vẫn không nói gì, cậu Tư đã buông cô ra, thở dài: "Đương nhiên là anh lớn hơn, nên chỉ bảo em mới phải. Em nói đúng lắm, em thấy không ra thể thống gì thì thôi vậy."
Anh buông Cận Tiêu ra rồi vượt lên, đi một mình ở phía trước. Cận Tiêu còn đang ngờ vực đi theo, anh lại cất giọng pha chút cô đơn: "Không phải anh không tôn trọng em. Em biết đấy, chúng ta ít khi đi du lịch với nhau."
Cận Tiêu muốn đuổi theo xem biểu cảm của anh nhưng vẫn nhịn lại, cách hai, ba bước lại nghe anh càng ngày càng đáng thương: "Anh nghĩ ngày tốt cảnh đẹp thế này, lưu lại nhiều hồi ức để ngày sau nhớ về sẽ ngọt ngào biết bao. Nói chung chỉ để có kỷ niệm thôi."
Hai người họ đi trên sườn núi thoải, Cận Tiêu đi theo anh đã hơi hụt sức, vậy mà cậu Tư như không hay biết, cứ phằm phằm phía trước, vừa đi vừa tự tủi hờn: "Bọn anh hành quân đánh trận, phòng thủ biên giới một phương, không biết lúc nào chiến tranh lại nổi lên, cũng chẳng biết lúc nào sẽ biệt ly."
Anh thở dài rồi quay đầu, nét mặt đượm buồn kia khiến Cận Tiêu sững người tại chỗ, không biết có nên tiến lên phía trước hay không.
Cậu Tư cúi đầu, không biết đang nghĩ gì. Anh thấp giọng, thì thào như thật sự tổn thương: "Em thấy anh háo sắc, anh cũng không phản bác. Đúng là anh sẽ không màu mè, chỉ là muốn thân mật với em thôi."
Cả người anh ướt sũng, còn ủ ê như chú chim rơi xuống nước vừa chật vật, vừa đáng thương, dễ khiến con gái mềm lòng nhất.
Cậu Tư quên khuất mất mình nổi tiếng đào hoa, nay mới chơi trò giận dỗi ngây thơ. Anh ngước mắt, rõ ràng biểu cảm rất cô đơn, nhưng vẫn cố gượng cười: "Thôi được rồi. Em muốn ăn canh thịt dê mà, chúng ta mau về thôi, thay quần áo rồi đi luôn."
Anh định xoay người đi tiếp rồi chợt khựng lại. Không phải do còn gì muốn nói, mà là Cận Tiêu tiến lên tóm lấy tay cậu Tư, sau đó kiễng chân, dán môi vào môi ai kia như anh hùng hy sinh anh dũng.
Rất ít khi Cận Tiêu chủ động như thế này, bởi từ trước tới giờ luôn là anh bị hút hồn. Bị hút hồn rồi, anh cũng không giả đáng thương để được người đẹp yêu thương bao giờ. Trong nháy mắt đó, khóe môi cậu Tư hiện lên chút ý cười. Anh còn đắc ý híp mắt, đưa một tay ôm eo cô, tay kia định niết cằm Cận Tiêu.
Có điều, chưa đợi tới lúc cậu Tư cướp dưỡng khí giữa răng môi mình, Cận Tiêu đã tránh đi. Cô đứng thẳng lại rồi lùi về phía sau, biểu cảm cũng nghiêm túc như anh vừa rồi. Cô rất thảnh thơi và bình tĩnh, mặc cậu Tư còn vương đào hoa, đuôi mày ửng đỏ động tình, như thể anh mới là người bị chòng ghẹo.
Cô lắc đầu, nói rõ từng câu từng chữ: "Những lời cậu mới nói về đạo giữa vợ chồng hay lắm. Nhưng đúng là cậu chưa đọc tiểu thuyết tình yêu bao giờ, không biết rằng ngoài hoan hảo ra, ngày đẹp cảnh tốt thế này còn làm được rất nhiều việc khác."
Mặt cậu Tư chợt đen như đít nồi. Anh đã quên, vợ anh nghiên cứu chuyện này rất sâu và có nhiều điều tâm đắc. Cận Tiêu ngước mắt chứa mười hai nghìn phần kiên nhẫn như anh vừa rồi: "Đương nhiên, em cũng nên chỉ rõ cho cậu biết. Chắc cậu không biết chẳng có tài tử giai nhân nào hoan hảo giữa ban ngày ban mặt khi đang đi du lịch đâu nhỉ. Em còn nghe nói..." Cô lại kiễng chân, kề sát tai anh thì thầm, trong mắt giấu ý cười: "Có đôi uyên ương nghịch nước trong núi, về nhà bị cảm lạnh chết đấy."
Cô đứng thẳng, cười đầy quan tâm: "Hiếm khi chúng ta đi du lịch cùng nhau, đừng để bị cảm lạnh chứ."
Cận Tiêu ra sức thuyết thục, vừa hôn vừa dỗ cuối cùng cũng xoa dịu được cậu Tư phần nào. Dù vừa rồi có đáp lễ anh, cô vẫn cười nhẹ, nắm tay cậu Tư rồi dịu giọng dỗ anh mau về thay quần áo. Khó lắm mới lấy được quần áo khô, ngó lơ sự bất mãn của cậu Tư, cô vẫn quan tâm, cầm khăn mặt khô lau nước còn sót lại trên người anh.
Nhan Trưng Bắc cũng không muốn cô bị ảnh hưởng, mặt ngoài còn như đâm lê nhưng vẫn cầm khăn mặt lau tóc ướt cho cô. Điều cô nói có lý thật, hơn thế nữa, con gái thường dễ nhiễm lạnh. Chỉ là cậu Tư bị lỗ vốn, còn bị cô ghẹo, trách sao mới giận dỗi một lúc như vậy.
Lúc trước chỉ có Cận Tiêu làm nũng và cáu kỉnh mà thôi. Dường như cô rất dễ cáu kỉnh với nhiều việc, tỉ như cà rốt, tỉ như gắt ngủ khi cậu Tư gọi dậy sớm. Cậu Tư lại không giống vậy, anh luôn kiềm chế đến tận bây giờ, lúc nào cũng là người lý lẽ hơn, một mực quan tâm đến cô. Đây là lần đầu tiên Nhan Trưng Bắc dỗi bõ, cô lại thấy thú vị cực kỳ.
Vừa rồi hai người ướt rượt ra ngoài khiến sĩ quan Lưu hoảng hồn. Cận Tiêu khoác áo khoác của cậu Tư nên không quá chật vật, còn cậu Tư mặc sơ mi trắng thấm nước, mặt mày u ám khó dò khiến anh ấy không dám ho he, chỉ mau chóng bảo bà mụ trông vườn lấy quần áo khô cho họ.
Tới lúc ngồi lên xe, cậu Tư chưa hé răng nửa lời. Thỉnh thoảng Cận Tiêu lại trêu: "Vẫn còn giận đấy à?", anh mới nhát gừng: "Không." hoặc "Anh quên rồi, đừng nhắc lại nữa."
Cậu Tư thế này khiến người ta nhớ đến thuở niên thiếu phản nghịch của anh. Phải chăng khi ấy anh cũng hờn dỗi, ương ngạnh thế này? Vì vậy, Cận Tiêu càng kết luận anh đang cáu gắt như đứa bé con.
Chắc hẳn anh cũng thấy mất mặt, bởi vừa rồi khua môi múa mép, khoe mẽ nhượng bộ đủ cả mà không có tác dụng gì. Xe lái khỏi con đường này, anh thở dài đầy tiếc nuối: "Khó lắm mới được khu vườn như thế."
Nếu Cận Tiêu thở than như vậy, cậu Tư ắt sẽ an ủi kiểu xa xỉ: "Vườn như thế có tính là gì? Về rồi chúng ta xây mười cái vườn khác."
Cận Tiêu không xa xỉ đến thế, đành chỉ ra ngoài cho anh xem: "Kìa, cậu nhìn xem, mây hôm nay giống thỏ con nhỉ?"
Cậu Tư không để ý đến, Cận Tiêu cũng không giận, chỉ ngắm mây bên ngoài rồi lại nhìn anh. Cô không hề biết nụ cười điềm nhiên của mình lúc này có bao dịu dàng. Cậu Tư nhìn thoáng qua mà vừa thổn thức, vừa không tài nào giải thích được. Song, anh vẫn không muốn đối diện với cô, đành cứng người quay đi, nhìn người xe như nước bên ngoài.
Cô ôn hòa, nói khẽ: "Em thật may mắn, vì gặp được cậu vào lúc này."
Cậu Tư hiểu cô đang nói ngọt để dỗ mình, anh hừ lạnh, tai vẫn dỏng lên chờ cô nói tiếp.
Anh cho là mình không để ý đến cô, bèn tỏ ra vô cùng cương quyết và không nể mặt. Thế nhưng ánh mắt "không thèm" kia của anh vẫn liếc lại, cho thấy chủ nhân của chúng đang gượng gạo đến mức nào. Cận Tiêu đưa tay ôm cổ Nhan Trưng Bắc, tiếp đó tì cằm lên vai anh, ngoan ngoãn một cách hiếm thấy.
Cơ mặt Nhan Trưng Bắc giật giật, anh muốn cười nhưng phải nhịn lại bằng được, khiến đôi môi mỏng cứng ngắc đầy khả nghi.
Hơi thở của Cận Tiêu phả vào tai làm anh bất giác nín thở, chờ đợi lời tỏ tình của cô. Anh chờ thật lâu thật lâu, lâu như lúc giọt nước khó khăn trượt từ nhánh cây xuống ven hồ, mới nghe cô nhẹ nhàng nói: "Mà, em thấy đám mây kia không giống thỏ con nữa rồi."
Cô ngồi thẳng lại vì đã thấy rõ: "Nãy em nhìn không rõ, thì ra là giống cún trắng."
Cô cúi đầu, đối diện với đôi mắt đen đặc đang lườm nguýt của cậu Tư. Cận Tiêu lại cười: "Được rồi." Cô ôm lấy anh như đang dỗ bạn nhỏ: "Cậu muốn biết tại sao phải không?"
Khóe miệng cậu Tư nhếch lên, cô cũng nhường anh: "Gặp muộn một chút, có lẽ cậu càng chín chắn hơn, không có những lúc trẻ con."
Mắt cô đong đầy ranh mãnh: "Với tính của cậu ấy à, nếu gặp sớm một chút..."
Cậu Tư ngờ vực, Cận Tiêu lại thu tay, ngồi trở lại chỗ của mình rồi cầm quạt tròn bên cạnh phẩy gió. Cô nhớ tới lúc họ mới kết hôn, lúc cậu Tư không vừa lòng đẹp ý và cả lúc anh phát cáu, phát giận.
"Với tính của cậu ấy à, nếu gặp sớm vài năm, chắc sẽ chọc người ghét lắm."