Anh quả là ghen tuông vô lý, chưa biết chừng còn nói trên đời này ngoài anh ra, chẳng có mấy cậu chủ tử tế.
Ghen tuông thế này nom cậu Tư tủi thân cực kỳ, chuyện cũ nhỏ như hạt vừng cũng khiến anh tổn thương mãi không thôi. Cận Tiêu nhìn mà vừa bực mình vừa buồn cười.
Mà có đáng giận thật, chung quy cô cũng đã quen với chiêu nhận sai của anh. Cận Tiêu quay đi, thở dài, không rõ tại sao lại mềm lòng mà đổi chủ đề sang chuyện khác: "Cậu thôi đi. Mai phải về rồi, còn chưa thu dọn hành lý đâu."
Ánh mắt Cận Tiêu rơi xuống gói đồ bọc chặt ở đầu giường, nói tiếp: "Cả ba-toong cậu mua cho cha nữa, đã mất công chọn rồi đừng để quên."
Cô không nhắc đến thì thôi, cậu Tư vừa nhớ đến đã sầm mặt. Anh trượt xuống từ trên người cô, nằm xuống bên cạnh nom có vẻ vô lại, chỉ không còn biểu cảm vừa rồi.
Anh im lặng một lát, nhớ đến kế hoạch ngài Cao nhắc đến và cả suy tính mà mình chẳng hay biết kia thì cười lạnh, giận tới tức ngực: "Quên rồi thì thôi, anh hao tâm tổn trí đi chuyến này, có khi người ta lại chẳng nhớ đến thằng con này đâu."
Nếu là ngày thường, Cận Tiêu sẽ an ủi anh bằng những lời dí dỏm, vậy có thể đánh lạc hướng suy nghĩ của anh. Song, hôm nay chính cô cũng phiền lòng, không có tâm tư vỗ về người khác, chỉ đánh mắt, thuận miệng nói: "Tháng sau là mừng thọ cha, đã mua rồi thì lúc đó mang tặng đi."
Không rõ cô lại chạm phải nọc nào của cậu Tư, vừa nghe thấy hai chữ mừng thọ, lửa giận trong anh đã ngùn ngụt. Lời cô còn chưa dứt, anh lập tức bật dậy từ giường, nhanh chân đi tới cầm bọc đồ, cao giọng hơn vài phần: "Tặng quà mừng thọ cái gì? Nhắc ông ấy rằng nơi biên ải này còn có con cờ để chi phối chắc!"
Anh đột nhiên hùng hổ như vậy, làm Cận Tiêu giật mình ngồi dậy, sau chỉ nhìn anh mà không nói lời nào.
Hẳn là cậu Tư cũng thấy mình không có chừng mực, anh rũ mắt, ỉu xìu nói: "Lần sau về nhà, em cũng đặt cho cha vợ một cái đi. Không thì mang cái này sang, coi như tấm lòng của anh."
Anh ném ba-toong mình đã mất công chọn từ mấy ngày trước đi, thật giống bé trai oan ức vì bị ép đưa đồ chơi cho người khác, ngoài miệng vẫn nói không cần.
Cận Tiêu cười, nghiêng mặt nói: "Không hợp lý."
Cô nhìn ba-toong kia: "Cậu có giận cha mình thế nào, nhưng có ý tặng quà nghĩa là cũng không giận tới mức đó và vẫn nhớ mong ông ấy."
Cậu Tư muốn phản bác, lại thấy ý cười vương trên môi cô dần biến mất, thay vào đó là chút trào phúng: "Em thì chưa từng giận người kia."
Anh cứng người tại đó.
Những người cùng cảnh ngộ sẽ đồng cảm với nhau ư? Đôi khi là vậy, đôi khi lại không phải vậy. Không ai đồng cảm lại đi so "Tôi cũng không khá hơn chút nào", hoặc "Tôi còn thảm hơn đây".
Chẳng qua họ cố níu lấy số mệnh rách nát bản thân ra sức chắp vá, để rồi lê thân xác băng bó chằng chịt, giang hai tay mà cố gắng mỉm cười: "Có thế nào đi nữa, tôi vẫn có thể bao bọc bạn."
Tuy vẫn phẫn nộ và bất lực, song, so với an ủi qua loa cho có, cùng trói tay bất lực lại biến thành một niềm xót xa chung khác.
Không thể lựa chọn xuất thân, càng không thay đổi được cha mẹ.
Cậu Tư đặt ba-toong xuống, lại ngồi về bên cạnh cô, thấp giọng nói: "Vậy anh sẽ không giận nữa."
Ánh mắt anh chợt lóe lên như hạ quyết tâm lần thứ một nghìn: "Anh vốn không nên hy vọng về tình cha con gì đó."
Anh không biết Cận Tiêu đang nghĩ gì, chỉ là ở bên cạnh cô ít nhiều gì cũng khiến anh có cảm giác an toàn, thuộc về nơi nào đó, dù cho có cắt đứt quan hệ với tất cả mọi người. Vì thế anh dịu giọng, đưa tay vuốt tóc cô, nửa dỗ nửa lấy lòng: "Về sau anh cũng giống em, không nghĩ ngợi cũng không tức giận nữa. Thế mới là sáng suốt."
Sao có thể không lấy lòng được đây? Anh nghĩ, từ đây sẽ không thể hiện cha hiền con thảo gì nữa. Anh và những người anh của mình chưa từng có tình cảm gì, trên thế gian này, người duy nhất có mối liên hệ với anh chỉ có vợ mà thôi.
Sự ràng buộc duy nhất này khiến anh rung động, vừa định dâng trào cảm xúc gọi cô, Cận Tiêu lại nói: "Cậu vẫn sẽ tha thứ cho ông ấy thôi."
Cô đánh mắt nhìn anh, trên mặt không có cảm xúc gì đặc biệt, như thể đang phân tích chuyện của người khác: "Cậu có hậm hực hay giận dỗi, đến tháng sau cũng sẽ tha thứ cho ông ấy thôi." Cô dừng một chút, lại nói: "Bởi chỉ một chút thôi, ông ấy cũng yêu thương cậu thật lòng."
"Con cái là vậy, có tổn thương hay hận đến mấy, chỉ cần được đối xử dịu dàng và yêu thương một chút, cũng sẽ bỏ qua mọi chuyện mà sà vào lòng cha."
Cô nhắm mắt, giọng rất bình tĩnh: "Vì thế về sau cậu cũng sẽ không giống em, vì em không mảy may cảm nhận được, dù chỉ là một chút."
Có chăng vài tiếng nữa trôi qua, cậu Tư cũng chiêm nghiệm được như vậy. Thế nhưng, hôm nay anh cảm thấy Cận Tiêu còn đẩy mình ra xa là còn giận mình, hoặc cô mới bị bóc vẩy vết thương cũng nên. Anh chợt không biết phải lý lẽ ra sau, đành ôm lấy cô, dịu giọng nói: "Vậy đừng nhắc đến nữa."
Anh lại tự nhủ: "Không nhắc đến nữa là được. Mừng thọ cái gì? Cứ bảo em không khỏe, không muốn qua là được."
Ánh mắt Cận Tiêu ánh lên, cô muốn nói gì đó, lúc này không nghe lọt nữa, bèn để mặc cậu Tư lảm nhảm "Từ giờ không đến buổi mừng thọ nào nữa", "Tết cũng không về", thỉnh thoảng mới lơ đãng đáp lại vài câu.
Nói xong lời cuối, cậu Tư cũng hết giận. Tóm lại cô còn để anh ôm lấy, đã là lạ lắm rồi. Nhân dịp này, anh cũng muốn tâm tình vài câu, vừa định lên tiếng, lại nghe tiếng gõ cửa vô cùng sát phong cảnh.
Không nên có người quấy rầy vào giờ này mới đúng. Qua một lúc lâu, tiếng gõ cấp bách vẫn không dừng lại, hẳn là có chuyện khẩn.
Cậu Tư đứng lên, không rõ tại sao Cận Tiêu cũng hoảng hốt muốn đứng lên theo. Sau cô chợt nhớ ra mình đang mặc áo ngủ, không tiện gặp người ngoài nên hơi chần chừ, khi ấy cậu Tư đã ra khỏi cửa phòng rồi.
Cận Tiêu xỏ bừa bộ quần áo, chỉnh trang lại trước gương nom vẫn không ổn, khó lòng ra ngoài được.
Cô lờ mờ nghe thấy cậu Tư hỏi: "Lúc nào?"
Thật lâu sau, anh lại nói với người kia: "Cậu về trước đi, tôi phải đi sửa soạn đã."
Quần áo hè phải thay đủ trong ngoài rồi mới ra khỏi phòng được, Cận Tiêu vừa thay vừa tập trung nghe tiếng động bên ngoài. Hai người kia không nói gì nữa, chẳng mấy chốc tiếng đóng cửa đã vang lên, có vẻ như sĩ quan kia ra về rồi.
Cận Tiêu khép vội tà áo, bước nhanh ra ngoài. Thấy bóng lưng của cậu Tư, cô mới hỏi được nửa câu "Sao thế", đã sững người khi thấy anh quay đầu.
Mặt anh trắng bệch, cánh môi run lên, cố hít sâu để vờ bình tĩnh, thậm chí còn gượng cười đầy miễn cưỡng. Vậy mà anh vừa cất lời, nước mắt từ hốc mắt đã rơi xuống.
"Cha..." Anh nói.
"Cha bị đảng Cách Mạng ám sát trên đường về nhà."