Cô sững người tại đó, chưa kịp nghĩ gì nhiều, cơ thể đã phản ứng nhanh hơn mà tiến lên ôm lấy anh.
Nhan Trưng Bắc đang cố chịu đựng, bỗng sợi dây căng cứng nơi sống lưng đứt phựt làm anh cúi gằm, đưa tay ôm siết Cận Tiêu như đang bám lấy tấm gỗ nổi cứu mạng, lại như khiến anh bộc phát cảm xúc, buông thả chính mình.
Cũng không bết bát đến vậy, cũng không đến mức không thể chấp nhận được. Anh vừa hô hấp vừa tự trấn an mình như thế. Tóm lại, anh đâu còn lạ gì cuộc đời bi ai này nữa.
Lần trước là lúc nào đây? Có lẽ là năm anh bảy, tám tuổi đang thút thít bên giường của mẹ. Chắc hẳn ông trời muốn xem người giờ đã hơn hai mươi tuổi, đối diện với cảnh sinh ly tử biệt đã tiến bộ hơn hay chưa.
Mọi chuyện chưa tệ hại đến mức đó, bởi phó quan nói cha anh đã được đưa đi cấp cứu rồi.
Chỉ là, chuyện cũng mâu thuẫn đến cùng cực. Ngày bệnh của mẹ anh trở nặng, thầy lang cũng năm lần bảy lượt nói đã chuyển biến tốt, có lẽ chịu được qua mùa Đông là ổn thôi.
Chia xa đâu phải nói đi là đi, mà là từ từ gặm nhấm. Song, đó chỉ là lý do níu kéo để bạn nuôi hy vọng không tên, để bạn biến thành con thú nhỏ thoi thóp vì mất máu, mà luôn cảm thấy mình còn cơ hội.
Vậy là đến cùng, bạn không dám cả chờ mong, chỉ cảm thấy những dự báo trước đó chính là kết cục sau cùng.
Cận Tiêu chưa từng thấy cậu Tư thế này, tới giờ anh luôn khí thế, như được ông trời ưu ái mà không còn nhút nhát và sợ hãi từ trong máu. Đến cả khi phẫn nộ, cách thể hiện của cậu Tư cũng có vài phần khinh miệt, bởi anh luôn là thành lũy vững chắc, không gì phá nổi.
Nhưng hôm nay anh vùi đầu vào cổ cô, đè nén tiếng nghẹn ngào nhỏ vụn. Cận Tiêu hoảng hốt, do dự đưa tay ra, lại cảm thấy anh không nên là bên yếu thế, cần được an ủi. Vì thế, cô cứ trù trừ, không biết có nên hạ tay xuống hay không.
Cô còn đang suy tư, cậu Tư bỗng buông người ra, lảo đảo tiến vào gian trong. Cận Tiêu chạy theo sau, thấy anh đang lục tung đồ đạc như điên như dại. Cô muốn lên tiếng hỏi, lại thấy cổ họng mình khô khốc, sau đó nhìn anh lôi ra lá thư nhàu nhĩ từ đống quần áo ngổn ngang.
Đó là thư của tư lệnh Nhan.
Ngài Cao đã đưa bức thư này cho cậu Tư trong buổi gặp ở sân khấu kịch.
Khi ấy anh chỉ thấy tức giận, vừa giận vừa chán ghét như vừa rồi mới thề với Cận Tiêu rằng sẽ không gặp lại cha mình nữa. Con người thường nhìn đồ vật bằng ánh mắt khác khi hoàn cảnh thay đổi. Cậu Tư run run mở lá thư, mới thấy hai chữ "Trưng Bắc" ở đầu đề, mũi anh đã cay cay.
Cha anh nói: "Trưng Bắc, đừng giận cha."
Anh lớn tới chừng này, từng diễn hỗn thế ma vương rồi cả lãng tử phong lưu, đến giờ mới biết thì ra cha cũng nhận ra rằng mình đang giận.
Cha anh luôn nghiêm túc, dễ cáu giận giống tất cả những người nắm quyền trong tay khác. Chỉ một câu nói bậy, một chút ám chỉ thôi cũng khiến ông nổi trận lôi đình, vậy mà cũng chính ông tự kể rất nhiều chuyện qua thư. Ví dụ như trời oi bức quá, tư lệnh mắc chứng nhiệt (1), vốn không định kể với anh, chẳng là sau khi khỏi bệnh, bỗng thấy sợ sự sống cái chết.
(1) Chứng nhiệt: trong Đông y có các biểu hiện như sốt, khô miệng, đỏ lưỡi.
"Lúc con chào đời, ta còn đang đánh trận bên ngoài, không quan tâm nhiều được tới con."
"Mấy ngày trước ta nhớ lại năm con mười mấy tuổi, tới học ở trường quân đội, sĩ quan huấn luyện khen con lắm, khi đó ta đã rất tự hào."
"Về sau đưa con tới trường trung học, hẳn là con giận ta lắm. Ta cũng hiểu rằng đã để con phải thiệt thòi nhiều."
"Con là đứa bé chính trực và lương thiện, cha rất muốn bảo vệ con."
"Nhưng Trưng Bắc à, cha để rất nhiều người phải thua thiệt."
"Tới cái tuổi này rồi, ta mới nhận ra rằng đến cuối cùng, chỉ có thể để nhiều người phải thiệt thòi."
"Ta vẫn luôn lo lắng từ lúc con kết hôn. Chẳng may về sau có chuyện gì, cha không còn nữa, nhà họ Cao cũng bảo vệ được cho con."
Cuộc đời biến hóa khôn lường ở chỗ, nơi đáy lòng luôn che giấu một việc thực hiện sau lưng người khác khiến họ đoán không được mà lạnh lẽo tim gan. Tới khi biết sự thật đã là lúc hạ màn, rồi từ oán giận và căm tức, lại biến thành hận chính bản thân mình.
Tất cả mọi chuyện như có một cách giải thích khác, ví dụ như chuyện cha anh tìm những cô gái con nhà quan ngoan hiền, ví dụ như chuyện ông chỉ vào cậu Tư mắng: "Con thế này còn lấy một cô vợ bình thường, rồi cha vợ chỉ kiếm được chức quan tép riu cho con thì sao?"
Trong mắt cha mình, anh là kẻ vô dụng như thế đấy, cần cha vợ tai to mặt lớn mới giữ được tính mạng trong thời loạn này.
Chẳng là, người làm cha làm mẹ luôn luôn cảm thấy con mình nhỏ bé và yếu đuối, cần họ phải dìu dắt hay sao.
Cậu Tư đọc tới dòng thư cuối cùng, chữ ký của cha anh đã thấm đẫm nước mắt, ướt nhòe nhìn không rõ. Tư lệnh mới ốm dậy, dễ là không chịu nổi vết thương đạn bắn, anh nghĩ vậy rồi lau nước mắt mà đứng dậy.
Ánh mắt của cậu Tư vốn vô định, đột nhiên lại khựng lại. Hẳn là tự thấy mình thất thố, không thể để cấp dưới nghe giọng lúc này, anh lấy lại bình tĩnh, nói với Cận Tiêu: "Em gọi sĩ quan Lưu giúp anh, hôm nay chúng ta đi xuyên đêm về Tín Châu."
Ô tô chạy trong đêm, đường Phong Châu không một bóng người. Trong thời chiến loạn này, luôn phải cảnh giác vào ban đêm, bởi mầm tai họa thường nhen nhóm trong đêm và bùng lên vào rạng sáng.
Cậu Tư ngồi bên cạnh cô, nhìn ra ngoài cửa sổ, không rõ đang suy nghĩ điều gì. Lúc này anh đã bình tĩnh lại, chỉ còn đuôi mắt hơi đỏ, ánh mắt ám thêm giận dữ làm người ta thấy anh thêm phần cương nghị.
Vừa rồi sĩ quan Lưu không dám ho he nửa câu, bây giờ họ đang chạy trên đường, tin tức từ phía Tín Châu khó mà truyền tới được. Hẳn là lúc này mỗi phút mỗi giây rung chuyển ở phía Nam đều trở thành tình thế chao đảo trời đất.
Lòng Cận Tiêu rối như tơ vò, gần như không một ngày nào gần đây khiến cô dễ chịu, vốn đã không có chỗ xả bực dọc và tức giận, giờ lại biến thành lo lắng. Lo cho cậu Tư, cũng lo cho phía Nam.
Cô đã quá mệt rồi, có lẽ buổi chiều nay là giấc ngủ an ổn cuối cùng của cô.
Cận Tiêu rã rời thì rã rời thật, người ngồi cạnh cô cũng không khá hơn là bao. Ngồi trong xe vào đêm hè này, tới hơi thở của anh cũng nóng rãy, suy tính hồi lâu khiến đại não càng căng ra. Nào là thế cuộc, nào là tin tức và lợi ích của mỗi người tương quan, tất cả mọi chuyện đều đảo tới đảo lui trong đầu một lần.
Cận Tiêu cắn môi, lúc ô tô rời khỏi ranh giới tỉnh, cuối cùng cô cũng lên tiếng: "Có đi qua Thiều Quan không? Hay là gọi thêm người cùng đi."
Cậu Tư nghiêng đầu nhìn cô, con ngươi hơi thẫm lại. Giờ đây anh đã tỉnh táo đôi chút, còn Cận Tiêu vẫn bất an. Cô hít vào một hơi: "Tín Châu hẳn đang rất loạn, cậu mang theo mấy người cũng giúp được trong nhà."
Cô nói như đây là nội chiến trong nhà, chỉ mang theo mấy vệ binh cường tráng là bình định được vậy. Bọn họ đều hiểu phía Nam đã khai chiến, đảng Cách Mạng và nhà họ Nhan không thể cùng ăn ý mà yên bình qua ngày đoạn tháng được nữa.
Cảnh chia cắt thế lực mấy chục năm trước dần lặp lại, từ đánh trận, tới lực lượng mới, thủ lĩnh mới, đến bên bại trận không còn được ai nhắc tới. May mắn ra có thể ăn xổi ở thì ở tỉnh nào đó ở phía Bắc, còn nếu xấu số, sẽ là tai họa ngập đầu với cả dòng họ.
Cận Tiêu biết cậu Tư đang nghĩ gì, vừa khuyên giải vừa an ủi anh: "Cậu đừng lo, anh cả và anh ba đều ở Tín Châu, sẽ không đại loạn đâu."
Cô rất hiểu lòng người, chỉ là quá ngây thơ. Cậu Tư nhớ đến hai anh mình ở Tín Châu, họ đâu được ôn hòa như lời cô nói.
Trong chiến loạn cùng chung mối thù, già nửa là cơ hội tốt để diệt trừ bên đối lập. Cậu Tư cười, rũ mắt, thấp giọng nói: "Không đại loạn."
Anh ngẩng đầu nhìn Cận Tiêu, ánh mắt lóe lên, giọng càng dịu dàng khiến cô nhen lên sợ hãi: "Lát nữa đến Thiều Quan, em vào nhà trước đi. Anh dẫn thêm đội tiểu binh đến Tín Châu, Tử Văn sẽ đưa những người còn lại đến chi viện cho anh."
Cận Tiêu muốn mở miệng, cậu Tư lại duỗi tay, xoa đầu cô.
Anh cười rất ấm áp, nhưng giờ đây ánh sáng thật ảm đạm, Cận Tiêu không thấy ánh sao trong mắt anh, chỉ cảm thấy mờ mịt và hoảng hốt.
"Em ở nhà ngoan nhé."
Anh nói.
"Đừng sợ, bọn anh đều ở Tín Châu, sẽ không đại loạn đâu."