Chương 62

Diễn Trò

Đông Nhật Anh Đào 16-11-2023 16:43:17

Hôm nay cô đổ rất nhiều sữa tắm, sữa tắm hương hoa hồng của Pháp hơi nồng vốn là thứ ngày thường cô ghét nhất. Trong khách sạn lại chỉ có độc loại này, thôi thì người tỏa hương hoa hồng tuy dung tục, vẫn còn hơn mùi thịt dê. Cận Tiêu ngửi thử mà thấy như vẫn bị ám mùi, vì thế lại lấy bình sữa tắm, dốc ngược vào bồn. Đến khi cả người chìm trong hơi nước mờ mịt hương hoa hồng, đầu óc váng vất như lao phải phòng thay đồ của quý bà người Pháp nào đó, cô mới thả lỏng cơ thể, để mình ngâm trong bồn xà phòng ngát hương. Cận Tiêu hơi ảo não, nghĩ bụng sẽ không ăn thịt dê nữa. Đầu cô nặng trịch, không biết do hơi nước bốc lên, hay do mùi hương quá nồng. Cô đắm mình trong bọt xà phòng, biếng nhác vốc một bụm nước lên rồi lại uể oải thở dài. Sao mình lại khóc cơ chứ? Nghĩ lại vừa rồi, Cận Tiêu bĩu môi, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Tai lại đỏ lên, cô ỉu xìu ngụp xuống nước. Dù cậu Tư đã trấn an, để cô hiểu rằng anh không bận tâm, nhưng chính Cận Tiêu cũng không thích mình yếu ớt, mau nước mắt như thế. Trong hoàn cảnh đó, cô biết mình nên lý trí, chỉ tiếc không thể lắc đầu để mình tỉnh táo lại đôi chút. Khi ấy tinh thần và lí trí của cô đều không cánh mà bay, càng mất khống chế, sẽ càng bối rối hơn. Xưa nay, cảm xúc và biểu cảm luôn nằm trong phạm vi kiểm soát, bởi đó là kỹ xảo của cô. Chút xíu ngượng ngùng, mặt ửng đỏ hoặc hơi sợ hãi, khóe mắt rơm rớm có lẽ là kế vặt của cô cũng không biết chừng, cớ sao bây giờ lại vượt tầm kiểm soát? Cô luống cuống chết đi được. Cận Tiêu còn đang nghĩ ngợi, không biết cậu Tư định ra ngoài nên gõ cửa phòng tắm, định báo với mình một tiếng. Nhan Trưng Bắc toan nói với vào từ cửa, vừa gọi "Tiêu Tiêu" đã thấy bên trong vọng ra tiếng "ùm". Nhan Trưng Bắc giật nảy, đẩy cửa phòng tắm ra xông vào. Tim anh vọt tới tận cổ họng, vì tưởng Cận Tiêu trượt chân trên sàn men sứ. Chạy vào rồi lại thấy cô đang giãy giụa trong bồn xà phòng, có lẽ do bất ngờ trượt chân, bồn tắm lại to quá mức mới khiến cô ngã vào trong. Cậu Tư vội đưa tay vớt Cận Tiêu lên, cô sặc nước, cứ ho khụ khụ một lúc lâu. Khi thấy anh rồi, lại mau chóng đằm mình xuống nước. Vừa rồi cô ra sức đạp nước làm bọt biển bắn hết lên tóc, ai không biết còn tưởng cô nổi tính trẻ con, lén vầy nước cũng nên. Cận Tiêu bám vào thành bồn, ngượng ngập nhìn anh. Chóp mũi của cô đỏ bừng vì sặc nước, hai má cũng bị hơi nóng hun tới ửng lên, như tuần lộc nhỏ đeo mũi đỏ trong đêm Giáng Sinh. Anh không nói lời nào, chỉ nghiêng đầu nhìn như đang dò xét cô làm gì mà khiến sàn nhà tắm ướt nhoẹt như vậy. Quả nhiên, cô hơi thu mình xuống nước, không biết phải nói gì mà chỉ đưa mắt đầy oan ức. Cậu Tư bật cười, không làm cô khó xử nữa. Nhan Trưng Bắc đưa tay, ngón trỏ lau nhẹ bọt biển trên mũi cô. Anh rũ mắt nhìn bọt biển trên đầu ngón tay, thấp giọng hỏi: "Hôm nay em sao thế, có thù với nước à?" Cận Tiêu đảo mắt, nom có vẻ chột dạ. Cô không dám nhìn cậu Tư, chỉ quan sát hình vẽ nhỏ trên men sứ của phòng tắm. Lúc trước cô không để ý đến hình hoa thủy tiên trên đó, giờ phải đánh giá lại mới được. Cậu Tư thấy cô đánh trống lảng thì xoay người tới bồn rửa, rửa sạch bọt xà phòng trên tay. Anh cho là nén được ý cười nơi khóe miệng, nhưng lại quên mất chiếc gương phía xa không bị hơi nước làm mờ, vừa hay đang phản chiếu nụ cười trên gương mặt kia. Cận Tiêu phát hiện ra nên mím môi, núp mình sâu thêm vào bồn tắm. Anh quay lại, vờ như không thấy bóng lưng trơn nhẵn đang ngâm trong bồn. Sợ cô bối rối lại ngã vào nước nữa, đến giọng cũng nhàn nhạt hơn: "Anh phải ra ngoài một chút, em ở đây ngoan nhé." Cô thấy anh nói định đi, bèn gật đầu liên tục như nàng tiên cá lanh lợi hiếm thấy. Cậu Tư hướng ra ngoài, đi tới cửa thấy cô thả lỏng, vuốt ngực thở phào thì quay đầu, cất giọng nhiễm ý cười khó ức chế: "Về rồi xử lý em." Cận Tiêu mở cửa phòng tắm hập hơi, len lén thò đầu ra ngoài, thấy phòng trống không, mới rón rén bước ra. Vừa rồi cô thấy nóng vô cùng, lại lo cậu Tư vẫn chưa đi hẳn, đối diện với anh rồi lúng túng biết bao. Hôm nay đã có quá nhiều pha mất mặt rồi, vài ngày sau phải tránh anh mới được, nếu không không biết sẽ còn ê mặt đến mức nào. Cô vừa nghĩ vậy vừa sấy tóc. Đêm hè vẫn oi bức như cũ, sấy mãi mà tóc vẫn hập hơi. Cận Tiêu sấy được một nửa thì không chịu được, đi thay váy ngủ thắt eo bằng lụa rồi nằm sấp trên giường. Vẫn nóng như cũ, ngay cả lớp lụa mỏng tang kề sát cũng nóng theo. Cô trở mình, mới một lúc đã vã rất nhiều mồ hôi. Cái nóng này dường như không chỉ vì thời tiết, cả người như bị thiêu đốt, mỗi mạch máu đều sôi sục tới bốc hơi. Ừm, thịt dê. Lại là thịt dê, Cận Tiêu chán nản cực kỳ. Ngày trước, Đông đến mỗi nhà đều nấu một nồi canh thịt dê, vì thịt dê thể nhiệt, ăn ngày Đông sẽ ấm người. Nhưng ăn trong ngày hè thì sao? Chẳng trách cậu Tư nói cẩn thận về nổi nhọt. Trán cô rịn một tầng mồ hôi, cơ thể như chiếc lò tự thiêu, sắp đốt cháy lớp lụa trên người. Cuối cùng Cận Tiêu không chịu nổi phải ra phòng khách, định bụng mở hết cửa sổ để thoáng gió. Cận Tiêu đoán không lầm, gió đêm hè lùa vào từ cửa sổ, cô lại mặc thế này, tuy không dám lên ban công ngồi một mình, cũng sảng khoái hơn nhiều. Cô nằm lên ghế quý phi bằng gỗ (1) gần đó, khẽ thở hắt ra. (1) Ghế quý phi Cô trở mình, cảm thấy câu "Chiếu đan, ghế tre quý giá, nhàn nhàn hạ hạ cả ngày dài" ý chỉ sự hưởng thụ trong ngày hè. Cận Tiêu hài lòng nằm nghiêng trên ghế quý phi, đánh mắt trông thấy mấy chai rượu trên bàn trà. Mấy chai rượu còn đọng hơi nước, có lẽ mới được lấy từ hầm băng rồi mang lên phòng. Mắt cô bỗng sáng lên, ngồi dậy đi xem và ngửi thử rượu. Rượu Gin (2) đây mà. (2) Rượu Gin: là loại rượu có mặt trong các loại cocktail điển hình. Rượu Gin không phổ biến và được nhiều người biết đến như Whiskey, Rum hay Vodka. Tuy nhiên, đây cũng là một trong những loại rượu mạnh được ưa chuộng ở phương Tây. Cô tu gấp gáp, không để ý rượu Gin tràn ra từ khóe miệng rồi chảy dọc xuống cổ, mà chỉ thấy khoan khoái hơn. Từ lần uống say trước ở phòng sách, Cận Tiêu khó mà tìm được rượu nữa. Rượu này có vị mâm xôi đầy hấp dẫn, cô nghĩ ngày hè nên mát lạnh, thoải mái thế này mới đúng. Rượu này ôm thôi đã mát mẻ rồi, cô ôm bình rượu Gin lạnh buốt kia, ngả người, chợp mắt trên ghế quý phi. Cận Tiêu thỏa mãn cọ cọ miệng chai, hơi thở êm ái hơn, thầm nghĩ nên ra khỏi phòng sớm hơn mới phải. Mùa Đông ôm bình giữ nhiệt thiếp đi, vậy giữa hè thì sao? Ôm chai rượu ướp lạnh là đúng rồi còn chi. Cận Tiêu nấc rượu, nửa tỉnh nửa mê, trong mơ là sang năm trang bìa tập san Tulip đề «Cửu Liên Hoàn» đã hoàn. Cô kích động tột độ, mau chóng cầm lấy tập san, muốn mở tới trang có kết truyện. Trang 30 hay 60 nhỉ? Sao giở thế nào cũng không đến, luôn còn mấy tờ nữa. Khó lắm mới mở gần đến nơi, lại có người đưa tay giật phăng tập san. Cô nôn nóng tới choàng tỉnh. Bóng người mờ mờ đang đứng trước mắt cô, thì ra là cậu Tư. Cậu Tư cầm chai rượu Cận Tiêu ôm trong lòng vừa rồi, hướng về phía ánh đèn xem cô đã uống tới đâu. Rượu vơi đi già nửa, chẳng trách cô chỉ mặc váy lụa, cả cánh tay và lưng đều lộ ra mà dám ngủ trên ghế quý phi như vậy. Anh đứng đó, ánh đèn chiếu xuống nom cao ngất mà lạnh nhạt. Cận Tiêu híp mắt nhìn ánh mắt của anh, dù đang hoa mắt, cô vẫn lờ mờ cảm nhận được mặt anh không có ý cười. Cậu Tư chuyển mắt từ chai rượu sang người cô, Cận Tiêu bất giác chớp mắt đầy vô tội. Cô chỉ mặc váy lụa, vì trời oi bức nên thấm thêm tầng mồ hôi mỏng. Vừa rồi Cận Tiêu uống thả cửa, váy thấm rượu, lộ ra hai điểm ướt át như ẩn như hiện trước ngực. Cậu Tư để chai rượu xuống, lại liếc nhìn cô. Đôi gò má kia ửng đỏ, mắt ngập hơi nước, nghiêng đầu nhìn theo hướng anh xoay người, đặt chai rượu xuống. Vì không thấy rõ, cô còn ngồi hẳn dậy, tiến lên nhìn. Thật là đáng yêu, cậu Tư quay lại, cúi đầu toan nghe hương rượu trên người cô. Cô co lại, chun mũi tự ngửi mình, không rõ lúc tắm đã trút sạch mùi thịt dê hay chưa. Cận Tiêu quay sang, trong mắt chứa thấp thỏm và sợ hãi: "Còn... còn mùi không?" Cô vừa hỏi, nụ cười dần gợn lên trên gương mặt cậu Tư. Lạnh nhạt và kiên quyết vừa rồi bỗng như với hòa với bột rau câu, nhũn ra thành âu nước xuân. Có lẽ vì cô hỏi quá dễ thương, anh mới ra vẻ đứng đắn, lại gần cô, hơi nghiêm túc trả lời: "Ừm... anh phải ngửi thử mới biết được." Câu nói của anh khiến Cận Tiêu căng thẳng túm váy, người hơi cứng lại như đang chờ buổi thẩm vấn cuối cùng. Anh lại khôi phục vẻ lạnh nhạt vừa rồi, khuôn mặt tuấn tú không có chút biểu cảm, như đang nọc cô ra định tội. Hơi thở của cậu Tư thoáng lại gần, Cận Tiêu đã run nhẹ, làm anh cười rộ lên. Hơi nóng phả vào tai và cổ của cô, không rõ là giọng anh khàn khàn, hay cô váng vất không nghe rõ: "Em run cái gì? Chột dạ đến thế cơ à?" Cận Tiêu đánh mắt nhìn, rõ ràng anh đang trêu cô, ý cười chỉ thoáng qua rồi vụt mất, làm cô hoang mang không thôi. Cô hơi nghiêng đầu, muốn nhận định cho rõ, cậu Tư lại như chú báo nhạy bén, đặt cô lên ghế quý phi rồi hôn xuống. Cô nghe anh nói loáng thoáng: "Phải kiểm tra cả miệng nữa." Vì thế mới ngoan ngoan hé miệng, mặc anh gặm cắn. Đầu lưỡi của cậu Tư tùy ý càn quấy trong miệng cô, Cận Tiêu có nóng, cũng nghĩ kiểm tra là cần thiết. Nếu đã kiểm tra, người bị kiểm tra cũng phải thẳng thắn một chút mới được. Cô chủ động đưa lưỡi dây dưa, khiến cậu Tư thở dồn dập, tay ôm lấy đầu vai cô càng siết chặt hơn. Thì ra hai đôi môi duyện lấy nhau cũng phát ra tiếng nước, cô nghĩ vậy, sau đó lùi nhẹ về phía sau, tròn mắt hỏi anh: "Thế nào?" Nhan Trưng Bắc giật mình, cho là cô hỏi nụ hôn vừa rồi thế nào, tới lúc nghĩ ra cô đang hỏi gì thì nhếch miệng cười nhẹ. Đâu còn mùi thịt dê nào nữa, người cô chỉ quẩn anh hương hoa hồng thơm ngào ngạt và vị rượu Gin, thật giống rượu ngon vớt ra từ nhà hoa hồng. Anh lại gần, vùi vào cần cổ tinh tế của cô, hít sâu một hơi: "Đương nhiên là rất thơm rồi." Anh dừng một chút, nút nhẹ đầu vai cô, khung xương mượt mà, tinh tế của thiếu nữ khiến anh mê luyến không thôi. Đầu lưỡi lại nhẹ nhàng phác họa theo, giọng cũng dần phiếm màu tình dục: "Từ trước tới nay, em đều rất tốt." Cận Tiêu bị anh đặt dưới thân, cậu Tư dùng một tay cầm chai rượu cô mới uống, liếc qua độ cồn rồi mút vành tai cô, thấp giọng nỉ non bên tai: "Ngon không?" Sao cô biết được là ngon hay không ngon, chỉ là rượu này giải nhiệt, vẫn tốt hơn giờ này lộ da lộ thịt, bị hơi thở nóng rực của anh thiêu đốt từng gang từng tấc. Cận Tiêu đưa tay định giằng chai rượu, cậu Tư lại để ra xa như phạt cô ham mát mẻ. Tay anh thô bạo luồn vào váy cô, nắm chặt đôi gò bồng mềm mại kia. Anh biết phải làm thế nào để cô khóc xin tha. Cách lớp lụa mỏng bị rượu thấm ướt từ sớm, cậu Tư mút lấy gò núi rúm lại khiến cô thở dốc từng hơi, không rõ là đang nghẹn ngào hay hưởng thụ. Một tay vẫn luồn trong váy ngủ xoa nắn, mỗi lần ngón tay lướt qua đỉnh nhụy đứng thẳng, cô đều muốn "ưm" thành tiếng, sau lại cắn răng, vùi vào lòng anh. Rượu Gin lạnh buốt đổ dọc từ cổ xuống dưới, có lẽ là sợ Cận Tiêu lạnh, môi lưỡi nóng bỏng của Nhan Trưng Bắc bắt đầu mút lấy tai cô, không rõ là ham rượu ngon, hay ham người đẹp. Anh giữ tay Cận Tiêu trên cao, váy ngủ bị kéo xuống tới hông, cơ thể trắng nõn nửa đè ép nửa dụ hoặc lộ ra dưới người anh. Cô thấy đỉnh ngực của mình đua lên như nụ hoa nhỏ, nhờ những lần xoắn duyện mà thêm vươn mình đầy lấp lánh. Cơ thể trắng như tuyết hiện rõ vết tích hoan ái, mỗi tấc mỗi tấc đều là những nhụy hoa tối màu dưới đủ loại lưu luyến của anh. Cậu Tư lướt nhẹ qua bụng cô, cô mẫn cảm muốn tránh đi, cũng chẳng rõ đó là tê dại hay ngứa ngáy. Có điều, cậu Tư nào để cô tránh được. Chân Cận Tiêu bị tách ra, dưới lưng lót gối mềm, cậu Tư đưa tay xoa nắn qua lớp quần lót bằng lụa. Dưới sự giày vò của ngón tay kia, tiếng nghẹn ngào của cô cũng lớn hơn, như con thú nhỏ bị kìm hãm, lại không có nơi nào để trốn đi. Quần lót bằng lụa bị anh lột xuống, treo trên lủng lẳng trên cổ chân, lộ ra bắp chân trơn nhẵn bị ép nâng cao của Cận Tiêu. Cô ảo não nghĩ cậu Tư đang đùa mình, bèn đưa chân đá bay nó đi. Cậu Tư nở nụ cười, nghiêng người hôn lên tai cô mà dỗ dành. Cô dễ dỗ như vậy đấy, chỉ một ngón tay thăm dò cơ thể non mịn phía dưới, vỗ về cửa động ướt át khép hờ, cô đã quên xấu hổ gì đó mà nghiêng mặt, mắt ngập nước, rên khẽ thành tiếng. Chắc hẳn cô đã say, bởi với tư thế xấu hổ này cũng có thể vô tội đưa đẩy thân mình, nâng eo cung phụng. Đôi nhũ hoa lả lướt, lộ ra khuôn mặt đỏ bừng đầy mê ly của cô, hết thảy đều đầy mị hoặc. Môi cậu Tư chạm vào nơi đó, cô lập tức nhắm nghiền mắt, cắn môi, uốn mình như chú mèo đòi vuốt ve. Thân thể, quả là phản ứng thành thật nhất. Cậu Tư lưu luyến từ bắp đùi của cô đến nơi động xuân ướt át. Anh liếm nhẹ cửa động, khi viên đậu đỏ bên dưới bị nhấm nuốt liên tiếp, cô đều run rẩy tới khó ức chế. Cơ thể ấy vừa thẹn thùng, vừa trầm mê vì những lần trêu chọc không khoan nhượng của cậu Tư. Anh đột nhiên dừng lại, cô mở mắt, lờ mờ nhìn anh. Hôm nay cậu Tư có vẻ hà khắc, ngay cả cách cởi thắt lưng cũng mang chút cấm dục nghiêm túc, khiến cô khẽ nhếch môi mà liếm nhẹ. Lửa nóng kề sát cửa mình, đỉnh hoa được săn sóc đã hơi sưng lên, cơ thể lại ăn quen bén mùi mà khát cầu càng nhiều an ủi. Máu trong người lưu động thần tốc, khoái cảm vọt đến làm cô không phân biệt được rốt cuộc mình muốn mát lạnh hay nóng cháy, chỉ là càng khó nhịn mà quấn lấy cơ thể ai kia. Cô thích anh ở trong cơ thể mình, cũng thích anh vùi đầu vào lồng ngực mình. Thì ra cô thích thân mật đến vậy, tốt nhất là cứ ôm siết lấy thế này, cũng muốn nghe tiếng thở dốc của anh sau mỗi cú nhấp. Bị cồn và hoan lạc dụ dỗ, cơ thể Cận Tiêu đã quên câu nệ từ sớm, cô cọ xát với anh vô cùng thân mật, chỉ muốn thỏa mãn lan tới từng lọn tóc. Tới cao trào, cô như con thuyền độc mộc nghẹn ngào mà bất lực, ngay cả cổ tay ôm lấy cổ cậu Tư cũng run nhè nhẹ. Anh ôm chặt lấy cô, vừa không nhân nhượng vừa khiến cô thỏa mãn, để tiếng ngâm cất lên đầy quyến rũ. Đến khi cậu Tư buông cô ra, nơi bí địa kia đã lầy lội. Người đàn ông thu mọi thứ vào mắt, từ miệng huyệt sưng đỏ rỉ ra chất dịch màu trắng, tới mái tóc tản trên ghế quý phi, tôn lên làn da mịn màng, trắng như tuyết. Cận Tiêu khép hờ mắt, cậu Tư đặt tay lên môi cô, cô cũng chỉ lười biếng cắn nhẹ, không muốn hao sức. Anh không muốn cô ngủ mất, thỉnh thoảng lại nghịch tóc hoặc hôn lên mắt cô. Cô ảo não không thôi, vì thỏa mãn giấc ngủ sau cuộc vui mà trừng mắt nhìn anh. Cậu Tư đùa dai mãi cũng đợi được Cận Tiêu mất bình tĩnh mở mắt, sau đó cười rộ lên vì đạt được mục đích. Anh bế Cận Tiêu lên, để cô vịn vào cửa sổ sát đất đã kéo kín rèm. Dù đôi chân kia đã nhũn ra, anh vẫn tiến vào không nể nang. Ngoài cửa sổ là ánh sao lấp lánh, cự long liên tiếp xâm chiếm lấy cô. Màn yêu thứ hai dài đằng đẵng như giày vò lẫn nhau, đôi tuyết hoa trắng noãn bị cậu Tư nhào nặn thô bạo, vậy mà cô không thấy đau nhức. Mỗi vết chai trên tay anh như đang tra tấn, nhưng cô lại không kiềm được mà cạ thêm vào đó. Eo bị anh giữ chặt, đưa mình nghênh hợp như vậy cũng thật vô sỉ, chỉ là Cận Tiêu không nghĩ nhiều được nữa, mỗi đợt, mỗi đợt khoái cảm đều đang khắc sâu trên cơ thể cô. Anh cứng rắn, nóng bỏng là vậy, quả là đáng để cô buông thả một lần. Hương rượu phóng túng tản khắp không khí, anh xoa nắn phía trước, nghe cô rên rỉ mất kiềm chế mà thúc từng cú vào nơi sâu thẳm nhất kia. Anh đỡ mặt Cận Tiêu, hôn lấy người con gái đang sa mình giữa trầm luân. Cô không biết họ cứ như vậy qua bao lâu, lâu như thể đây là việc duy nhất có thể làm trên thế gian này. Mãi đến khi cô bật khóc, rúc vào trong lòng anh, mãi lâu sau, anh mới buông người ra. Trong cơn mê, cô nghe có người nỉ non bên tai mình: "Thịt dê đúng là hảo hạng, cả rượu cũng vậy, phải không?"