Nói chuyện phiếm sau bữa ăn rất giống xã giao theo lệnh, như thể trên tay mỗi người đều là một cuốn kịch bản, tất cả phải diễn chủ khách cùng vui, lưu luyến mãi không thôi. Tới khi hạ màn, mới được trở về với gương mặt tái nhợt, uể oải của chính mình.
Cánh đàn ông tụ lại một chỗ và tiếp tục với chủ đề vừa rồi của mình, hội phụ nữ cũng ngồi cùng nhau, rảnh rang chơi vài ván bài. Cận Tiêu đã từ chối nhưng vẫn bị lôi đi, nói rằng đánh một ván rồi thôi.
Cô hơi bối rối khi bị kéo vào bàn đánh bài, vì trước đây chỉ được chứng kiến anh và cha mình chơi. Có ông anh cả thích bài bạc, bản thân cô càng tự giác tránh xa những thứ này. Tóm lại, cô là người vô vị, trong thành Tín Châu cũng không có người mời cô cùng chơi.
Cô hai nhà họ Cao ngồi phía sau cô rất tinh ý, cười nói: "Cách chơi của Nam – Bắc khác nhau, vừa hay thừa một chân là em, để em giúp chị Cận."
Cô ấy nói vậy khiến bầu không khí dần trở nên kỳ lạ. Chốc lát sau, một mợ chủ và hai chị em họ nhà họ Cao nhiệt tình xào bài tiếp, làm Cận Tiêu không biết hai người cùng lên một bài có đúng quy tắc hay không.
Nam – Bắc khác biệt, có lẽ không chỉ ở cách chơi bài. Lúc trước ở thành Tín Châu, dù người khác có thầm xem thường cô, ngoài mặt vẫn gọi mợ Tư ngọt xớt, hoặc gọi với bối phận cao hơn là bà Nhan cũng có.
Ở Phong Châu lại không như vậy.
Gần như cả nhà họ Cao đều tránh cách xưng hô này, chỉ đoán tuổi tác mà gọi cô là "chị Cận" hoặc "em Cận".
Có chăng như vậy càng thân thiết, hoặc là càng giữ kẽ hơn?
Cận Tiêu vốn không biết đánh bài, cầm mấy lá bài đỏ, đen với số và ký hiệu khác nhau làm cô choáng váng không thôi.
Những thứ càng mới lạ, càng khiến người ta hứng thú. Lúc đầu cô còn nghe theo gợi ý của Cao Xu Hạm rằng nên chọn lá nào, dần già cô bắt đầu thấy chán, không tự lên bài nữa.
Cô gái phía sau cũng nhận ra cô không hứng thú, bèn thẳng tay đánh giúp. Hai người họ như vậy khá hài hước, nói là Cận Tiêu đánh bài, thực chất công dụng của cô là giá đỡ cầm bài mới đúng. Không bao lâu sau, Cao Xu Hạm đánh tới hứng thú, động tác cũng nhanh hơn vừa rồi rất nhiều.
Lúc mới gặp cô hai nhà họ Cao này, sẽ chỉ thấy cô ấy nhanh nhẹn và hoạt bát, không ngờ lúc đánh bài lại sắc sảo, còn có vẻ sát phạt không thường thấy ở con gái, như thể đánh bài là một trận chiến vậy.
Thỉnh thoảng hai người đối diện do dự phải đánh tiếp thế nào, Cận Tiêu cảm thấy Cao Xu Hạm như đang vui vẻ, giống như rất hưởng thụ những khoảnh khắc ấy.
Cô liếc nhìn móng tay sơn đỏ tinh tế, phóng khoáng của cô gái kia, cộng thêm tư thế đánh bài kia, quả là không giống những cô gái bình thường. Cận Tiêu còn đang bần thần, cô hai đã ném lá bài trong tay xuống, cao giọng cười nói: "Đưa tiền, đưa tiền, mợ Năm không được chơi xấu nữa đâu đấy."
Mợ Năm biến sắc, hờn dỗi mắng cô ấy, cãi rằng mình chơi xấu khi nào. Cận Tiêu hơi ngẩn ra, nhìn tay mình không còn giữ lá bài nào khi nhóm phụ nữ kia đang "cãi nhau".
Mợ Năm phân trần xong lại tức giận, giọng cũng trở nên the thé, chói tai hơn: "Em hai với em Cận ăn ý thật đấy..." Cô ta che miệng, quanh mắt đã có nếp nhăn li ti lại vẫn không thành thật như cũ: "Cứ như cặp chị em trời sinh ấy."
Hai chị em họ nhà họ Cao nghe vậy rồi mất tự nhiên liếc nhau, Cận Tiêu không hiểu "chị em trời sinh" là gì, còn tưởng rằng người kia dùng tiếng địa phương nên mình không hiểu.
Cô quay mặt, cười nhìn cô hai vẫn tỉnh rụi: "Cô đánh bài giỏi thật."
Cô Cao cúi đầu, đắc ý vì chiến thắng vừa rồi còn đan thêm chút dịu dàng đầy phức tạp: "Có gì đâu." Cô ấy rũ mắt như đang tự giễu: "Em không cầm bài, mới đánh giỏi đấy thôi."
Cận Tiêu còn đang sững sờ, mợ Năm đã nói "Chơi thêm ván nữa", "Để tôi thắng lại con bé này mới được". Cận Tiêu vội cười xin lỗi: "Tôi ra vườn hít thở không khí một chút." Cô nói rồi đứng lên, nhường lại chỗ cho Cao Xu Hạm: "Để cô hai chơi đi."
Dành dành ngày hè luôn khiến người ta thấy an bình. Thời còn đi học, sẽ có bạn gái ngắt chúng xuống mà gài lên ngực áo, khi bước vào phòng học, mép váy gợn lên cũng cuốn theo mùi hương.
Qua một đợt nữa, kim quế trong nhà cô cũng nở rồi. Cô nhắm mắt lại, hương hoa trong không khí đượm cái lạnh của buổi chạng vạng, khiến người ta có ảo giác như được trở về nhà.
Thì ra nhà kính trồng hoa của cô, nhà của cô đã in sâu nơi đáy lòng tự bao giờ.
Gió thổi qua lọn tóc, Cận Tiêu hít nhẹ một hơi, tiếng cười ngắn ngủi của cánh đàn ông vọng ra từ gian trong khiến cô mở mắt.
Cận Tiêu còn định bần thần thêm, lại phát hiện cô gái đứng bên cạnh mình. Cô giật nảy, bởi Cao Xu Hạm ra đây mà không có chút tiếng động nào.
Cao Xu Hạm thấy cô lại cười: "Dọa chị sợ à?"
Cận Tiêu hé miệng, nở nụ cười miễn cưỡng, hỏi cô ấy: "Sao không chơi bài nữa?"
Cao Xu Hạm đưa tay chạm vào hoa dành dành, Cận Tiêu cho là cô ấy sẽ hái xuống, vậy mà chỉ chạm khẽ rồi thu tay.
Dáng cô ấy cao gầy, nếu không cố tình tỏ vẻ hoạt bát, đáng yêu, nom sẽ có cảm giác áp bức người khác. Lúc này đây đứng bên cạnh Cao Xu Hạm, cũng khiến cô thấy bồn chồn một cách kỳ lạ.
Cao Xu Hạm không giống Hợp Tuyết Triều. Mợ ba thường không để tâm chuyện gì, bởi trong mắt cô ấy chỉ có những thứ rõ nét và thú vị, chẳng may không nhìn kịp cũng chỉ hơi tiếc nuối mà thôi.
Khi ở cạnh, Cao Xu Hạm thường quan tâm thân thiện, thể hiện mình là người được giáo dục tử tế, lại khiến Cận Tiêu dè chừng từng chút một.
Đây không phải kiểu dè chừng mấy cô bạn mưu mô, khoe mẽ thời học trung học, mà tự tôn và ưu việt mơ hồ tỏa ra từ đối phương khiến cô bất giác bảo vệ bản thân, cố gắng để mình đúng mực và khôn ngoan thêm nữa.
Cô quay đầu, không rõ vì sao mình phải căng thẳng. Có khi chỉ gặp một lần thôi, sao phải đến mức này?
Cô nghe thấy người bên cạnh bật cười: "Đánh bài gì mà đánh bài, có mà mấy cô ả châm chọc, khiêu khích lẫn nhau, nhưng vẫn vờ diễn cảnh thái bình giả..." Cận Tiêu vô thức đánh mắt quan sát, thấy cô ấy vừa cười vừa nói: "Thật vô vị."
Thì ra cũng thẳng thắn lắm.
Cận Tiêu nhận ra vẻ khinh thường thoáng qua trên mặt Cao Xu Hạm, nhớ tới cảnh cô ấy ra bài mạnh tay vừa rồi, lại thấy người này vừa bộc trực vừa đáng yêu. Cô cất giọng nhiễm ý cười: "Cô nói vậy giống cánh đàn ông thật đấy."
Cao Xu Hạm nhìn cô, thứ gì đó ẩn sâu trong mắt cô ấy quá khó dò, hơi thở toát ra cũng khiến người ta không dám tỏ vẻ hiểu biết, sợ rằng sẽ bị khinh thường.
Một lúc lâu sau, Cận Tiêu thấy cô ấy nói: "Phụ nữ cũng có thể không để bụng chuyện vặt vãnh, không tranh giành tình cảm ba xu..." Cao Xu Hạm dừng lại, khẽ thở dài: "Đâu phải chỉ đàn ông mới như thế."
Lời này thật quen tai, Cận Tiêu cười rộ lên: "Bạn tôi cũng từng nói như vậy..." Cô quay sang, cười hỏi: "Tên là Chu Thanh, cô biết cô ấy không?"
Trước đây ở thành Tín Châu, lúc phó mặc cho số phận, cô cũng nói mấy lời chán nản như "Phụ nữ đều như vậy mà", khi ấy Chu Thanh từng chân thành khích lệ cô.
Chỉ là, cô không thấu được những lời ấy. Phụ nữ tân thời cần phải can đảm và bản lĩnh, đó không phải là việc cô có thể làm được.
Cô chìm đắm trong hồi ức, tự hỏi không biết Chu Thanh có viết thư cho mình hay không, vì vậy không chú ý tới vẻ mặt của cô gái bên cạnh.
Lát sau, Cao Xu Hạm bất ngờ hỏi: "Về sau chị muốn làm gì?"
Cận Tiêu giật mình, quay đầy nhìn cô ấy: "Gì cơ?"
Cao Xu Hạm chậm rãi vươn vai, đây vốn không phải động tác một cô chiêu nhà giàu nên thực hiện, vậy mà cô ấy vẫn làm, như thể đang không thỏa hiệp với điều gì: "Em muốn làm một nhà hoạt động." Cô ấy ngẩng đầu, ngắm nhìn trăng và sao trên bầu trời cao. Đèn trong vườn hoa sáng rõ, sáng đến nỗi không thấy được hào quang của ánh sao. Giọng cô ấy nhẹ bẫng, song vẫn rất kiên định: "Giống như Chu Thanh vậy."
Cận Tiêu ngạc nhiên mà trừng mắt thật lớn, tới nơi đất khách quê người gặp được bạn của bạn, hẳn phải mừng rỡ mới đúng. Cô vừa định lên tiếng, Cao Xu Hạm bỗng quay đầu, nhếch miệng trào phúng đầy khó hiểu: "Thế mà cha em lại muốn gả em cho chồng chị."
Cô ấy đứng thẳng lại, không hề che giấu vẻ sắc sảo và hờ hững của mình, càng không quan tâm tới cô gái đang cứng ngắc bên cạnh. Phẫn nộ ẩn sâu trong đôi mắt bị trào phúng che khuất, lại biến thành thê lương và giận dữ: "Nói câu này đúng là vừa buồn nôn vừa quái gở nhỉ." Cô ấy quay sang nhìn Cận Tiêu: "Chị bảo có đúng không?"
Cao Xu Hạm nhận ra vẻ kinh ngạc và đau khổ dâng lên trong mắt Cận Tiêu, cô ấy dừng lại rồi đè giọng hỏi: "Chị không biết à?"
Vẻ áy náy chỉ nán lại một giây trên mặt Cao Xu Hạm, cô ấy xoay người, cúi đầu, nhìn chăm chăm vào cô gái đang run rẩy kia: "Chị nên biết mới đúng." Cô ấy thấy Cận Tiêu cắn môi, lộ ra dấu răng hằn trên đó: "Chị có cái quyền này."
Cận Tiêu còn đang đắm chìm trong khổ đau và sợ hãi từ tin tức này, cố gắng nín nhịn để mình không run lên. Nghe Cao Xu Hạm nói vậy, giận dữ trong cô trực bộc phát.
Cô thật muốn trút giận, cuộc sống này vốn đã trắc trở, dựa vào đâu mà đang yên đang lành lại giáng sấm sét xuống đầu cô? Vậy là Cận Tiêu ngẩng đầu, lạnh mặt nói: "Ồ, vậy cô lấy quyền gì để nói những lời này với tôi?"
Cô có thể nói những lời chói tai hơn như "vợ bé còn chưa qua cửa", vậy mà cô gái đối diện lại vỗ vỗ vào vai Cận Tiêu như trấn an. Cao Xu Hạm khom người, cất giọng nhu hòa mà chậm rãi: "Em sẽ nói chuyện với chồng chị."
Cô ấy cười, không rõ là an ủi hay châm biếm: "Có khi anh ấy nể tình đồng môn mà buông tha cho cả hai cũng nên?"
Không một cô gái nào rơi vào tình cảnh này, còn tuyên bố sẽ nói chuyện với đàn ông. Cận Tiêu thấy cô ấy quá ngạo mạn, cũng quên béng phẫn nộ mà hỏi ngược lại: "Cô định nói gì với anh ấy?"
Cao Xu Hạm lùi lại, chạm lên đóa dành dành kia: "Từ hôn, đúng chuyện chị thích còn gì?"
Cô ấy ngẩng đầu, ánh nhìn dừng lại ở gốc quế cách đó không xa: "Em lại muốn anh ấy lấy em đấy, như thế cha em không gả em cho người khác nữa."
Cô ấy liếc Cận Tiêu: "Kết hôn xong em sẽ sang Pháp."
Cao Xu Hạm chợt nở nụ cười, nhìn về phía cô như đóa hồng gai tay nhất trong vườn: "Nghe nói chị được lợi từ hôn nhân lắm. Chị có để bụng không..." Ánh mắt cô ấy lạnh dần: "Cho em 'quá giang' nhờ chút?"