Cuối cùng án của Nhan Trưng Bắc biến thành thẩm mà không phán, không biết lúc nào mới có kết quả. Phán quyết bị gác lại, Nhan Trưng Bắc vốn nên thở phào, vậy mà anh còn thấy bất an hơn.
Thiệu Tử Văn nhờ người bạn cũ trường quân đội kia đưa tin cho anh mấy lần nhưng không để lộ điểm quan trọng, bởi dù sao kia vẫn tính là người của đảng Cách Mạng. Cậu Tư hay tin Cận Tiêu còn ở Tín Châu, không muốn rời đi thì mặt mày chỉ có đen nhất, không có đen hơn.
Anh bạn học cũ nghe nói thì trêu chọc anh: "Thói đời thế này mà cậu cũng hên lắm, gặp được cô gái có tình có nghĩa."
Cậu Tư tựa vào vách tường, im lặng một lát rồi thở dài.
"Tình nghĩa thì có ích gì?" Anh cười tự giễu: "Nếu tôi thây kệ cái gọi là tình anh em, sẽ không rơi vào cảnh này, còn liên lụy đến cô ấy."
Năm xưa anh bạn học cũ này nổi tiếng là kẻ chơi bời, lúc này còn công khai khích anh: "Cũng phải, hay tôi đi gặp cô ấy thử nhé? Tôi cũng tò mò, không rõ là cô gái hiếm gặp này là người thế nào."
Những ngày trước, cậu Tư vẫn luôn khinh khỉnh mà vô lại, lời khó lọt tai thế nào, anh cũng cười cười cho qua. Lúc này, anh ngẩng phắt lên, làm người kia đối đầu với ánh mắt sắc lẹm đành cụp đuôi, tự rút lui trước. Anh ta nói "này" như nhắc nhở, rồi phát hiện đối phương mới là tù nhân, chứ không phải mình.
Sĩ quan kia hắng giọng, tiếp tục: "Nhưng thằng nhóc cậu đúng là may mắn thật."
Anh ta chớp mắt, cố tình khơi lên tò mò của cậu Tư: "Tôi nhìn ra rồi, có người máu mặt muốn cứu cậu."
Chờ đợi luôn vô cùng giày vò, dù là với Cận Tiêu, hay với anh đi chăng nữa. Thiệu Tử Văn cử người nói cho anh biết, Cận Tiêu đã giao lại toàn bộ tập san «Tulip» cho Dương Thừa Quý, giấy trắng mực đen rõ ràng, cộng thêm đăng báo công bố.
Có tờ báo muốn phỏng vấn Jenny Ngô, bà cũng từ chối. Vì thế, chuyện làm mưa làm gió suốt hơn một tháng này, cuối cùng cũng bình ổn trở lại.
Tuy mặt ngoài gió êm sóng lặng, song, người hiểu rõ sẽ thấy tình thế ngày càng khó bề phân biệt. Có vẻ như Thiệu Tử Văn biết gì đó, lại không tiện truyền tin, khiến Nhan Trưng Bắc chỉ biết ngờ vực vô căn cứ một mình, đến cơm cũng nuốt không trôi. Ấy vậy mà so ra với lúc mới bị bắt, mặt mày của anh đã tươi tỉnh hơn đôi chút.
Những ngày này, Cận Tiêu lại không rảnh rỗi nổi, cô cần chuẩn bị và sắp xếp rất nhiều chuyện. Thiệu Tử Văn đến tìm nhiều lần, lúc thì vì cần cô ký tên, lúc lại có vài chuyện cần công bố.
Đôi lúc, hai người họ sẽ tranh luận về cậu Tư, về cả Dương Thừa Quý. Nhiều khi Cận Tiêu chỉ có thể đỡ trán, sức cùng lực kiệt mà nói: "Tôi cũng không còn cách nào khác, thư ký Thiệu." Cô chỉ biết cười khổ: "Anh cũng biết đấy, bây giờ chúng ta không phải là người có quyền lên tiếng ở thành Tín Châu."
Trong mắt người ngoài, Dương Thừa Quý có một nửa là dân trí thức. Thực chất, ông ấy là người gốc Hoa, e là máu thương nhân còn ăn đứt vẻ nhã nhặn bên ngoài.
Ngày ấy ông nói rõ ràng: "Cô đăng báo thế này vì muốn khua trống múa chiêng, ý nói tôi và chồng cô có quan hệ gần gũi. Đầu tiên là để gây áp lực cho tôi, thứ hai là bác bỏ tội phản cách mạng treo lủng lẳng trên đầu anh ta."
Chạng vạng ngày ấy trời đổ mưa rào, Cận Tiêu phải cố cao giọng để át tiến mưa: "Ông cứu anh ấy giúp tôi, tôi cam đoan sẽ đưa anh ấy rời đi ngay, không nhúng tay vào «Tulip» nữa."
Phó bí thư tài chính kia cười như không muốn lộ khóe miệng khinh thường của bản thân: "Nói chung là cô vẫn còn trẻ, hoặc lúc trước người nhà cũng không để cô phải chịu khổ."
Ông ấy đang cười nhạo cô ngây thơ, ngoài mặt Cận Tiêu không thay đổi, tay đã trộm siết chặt. Dương Thừa Quý vẫn từ tốn như trước: "Cô muốn đảng ngờ vực tôi một cách vô căn cứ. Tạm thời chưa nói chuyện này có tác dụng hay không, nhưng nếu tôi ra tay thật, chẳng là thừa nhận cái nồi này rồi hay sao?"
Ông ấy xòe bàn tay, đếm từng ngón một: "Xét về tội của anh ta, cô tưởng thẩm mà không phán là chuyện tốt chắc? Chẳng qua lần này không thể mượn tay anh ta để khử người khác mà thôi."
"Anh ta là tù binh, xử trí thế nào chẳng được."
Có lẽ vì gương mặt của cô gái trẻ trước mặt dần tái đi, Dương Thừa Quý bỗng nảy sinh chút lòng trắc ẩn: "Nhưng tôi chỉ cho cô cách này."
Cận Tiêu cố gắng đối mặt với ông ấy, chờ đợi câu nói kế tiếp. Dương Thừa Quý vẫn chân thành như trước, giống như một vị bề trên có ý tốt: "Nói trắng ra là chúng tôi thiếu tiền, cũng thiếu người."
"Thương hội dưới tay cậu Tư nhà họ Nhan tập trung khá nhiều ở phía Bắc, y dược, súng ống đều là những thứ trọng yếu. Nghe nói..." Ông ấy nghĩ rồi cười rộ lên: "Lê Uyển đang quản lý à? Người này có đầu óc lắm."
Lúc này cô mới biết trước đó mình hô mưa gọi gió lại khiến thế lực của Lê Uyển bại lộ. Cái gọi là thẩm mà không phán, thì ra là để câu con cá này.
"Chúng ta không cần lén lút. Tôi sẽ làm trung gian, cô cung cấp tài chính cho chúng tôi, giao dịch quang minh chính đại thì thế nào?"
Cơ nghiệp một tay cậu Tư gây dựng nên, lúc này chỉ còn Lê Uyển là cánh tay đắc lực, sẵn sàng trợ giúp mọi điều. Thương hội phía Bắc chưa chắc đã nghe theo lệnh của Cận Tiêu, cô chỉ có thể giải quyết những chuyện trong khả năng của mình, mà ngay cả những việc này, phần nhiều cũng phải nhờ cậy Thiệu Tử Văn. Sau cùng, không có gì cần cô ký tên nữa, Thiệu Tử Văn tới thêm lần nữa chỉ để đưa cô một món đồ.
Cô nhận lấy. Đó là một cây bút lông, thân bút làm bằng trúc ngọc vô cùng tinh xảo.
"Tháng trước, Cố Yên Nhiên đến tìm Nhan Trưng Nam ở phía Bắc để đòi lại."
Cận Tiêu ngước mắt nhìn, không hiểu ý của anh ấy. Thiệu Tử Văn gãi đầu: "Hình như bút này vốn là mua cho cô, chỉ là anh ấy đấu với cậu Ba rồi thất bại."
Khi họ còn ở Tín Châu, Cận Tiêu bị bà cả phạt chép kinh Phật nhưng không viết được bút lông, vậy mà anh vẫn còn nhớ.
Trí nhớ của anh luôn rất tốt. Cận Tiêu rũ mắt, siết chặt cây bút thêm chút nữa. Trí nhớ của cô lại rất kém, đã quên quá nhiều chuyện.
Quên cả anh bé từng nói: "Tiêu, nghĩa là trúc non."
"Phải kiên cường tựa trúc."
Cô thấy tim mình chợt mềm nhũn, cuối cùng thì trong những ngày này, cũng có chuyện khiến cô bừng tỉnh từ trong chết lặng. Cơ thể này vẫn luôn bảo vệ cô, để kinh qua bao chuyện lớn, lòng chẳng hề lung lay, có thể tỉnh táo mà chống đỡ tiếp.
Cận Tiêu nghe thấy Thiệu Tử Văn nói: "Cố Yên Nhiên nhắn rằng ngày trước cô ấy có lỗi với cô, bây giờ xin bù lại."
Một chuyện thoáng hiện lên trong đầu cô, hẳn là dấu môi trên áo sơ mi của cậu Tư. Cận Tiêu cười thản nhiên, không hề nghĩ màn tranh chấp và hờn dỗi trong quá khứ vậy mà cũng trở thành ngọt ngào. Cô ngẩng đầu, nhìn Thiệu Tử Văn, trịnh trọng nói: "Cảm ơn anh."
Thiệu Tử Văn mím môi, cố nặn ra nụ cười trấn an cô: "Cô không phải lo chuyện ở phía Bắc." Anh ấy đứng thẳng người, không uể oải như trước mà cũng rất có khí khái đàn ông: "Mấy lão cáo già đó biết rõ chúng ta làm được gì và không làm được gì, cô đã cố gắng hết sức rồi."
Anh ấy cười khiến người ta thoáng cảm nhận được vẻ hăng hái thuở thiếu thời, ngày anh từng chơi đá bóng với cậu Tư: "Cha tôi nắm giữ đường dây y dược ở phía Bắc." Anh ấy vỗ ngực: "Bất kỳ lúc nào, chúng ta cũng sẽ có cách."
Mũi Cận Tiêu cay cay, điều chèo trống cô những ngày này không phải chính cô, mà là những ân tình cậu Tư đã gieo ngày trước. Đến lối cụt không đường thoát thân này, những con người ấy vẫn bất chấp nguy hiểm mà giang tay giúp đỡ, chăm sóc cô. Cô không biết phải nói gì, chỉ gật đầu khẽ, cố mỉm cười với Thiệu Tử Văn để nước mắt không tràn mi: "Cảm ơn anh."
Giọng cô hơi run, thì ra câu chữ cũng yếu ớt đến vậy. Cận Tiêu đứng thẳng mà trang trọng, như đang đại diện cho một người khác.
Có người từng nói, chờ đợi còn đau khổ hơn gặm nhấm khó khăn của bản thân. Giờ đây đã không còn việc Cận Tiêu có thể làm, nếu có thì chính là chờ đợi. Dương Thừa Quý không còn đến tìm cô, cũng không tiết lộ tin tức về «Tulip» và Lê Uyển. Như vậy là đủ, mà cũng không đủ. Không ai kết luận được giúp cô rằng, tín nghĩa đáng mấy đồng khi đối diện với những chính khách này.
Đến một buổi sớm, cô ra cửa hàng mua vitamin. Cận Tiêu cũng không rõ tại sao lại có linh cảm nên đi mua đồ, vậy là cô ôm vitamin chờ mong vô hạn.
Bỗng có gã sai vặt đụng trúng Cận Tiêu, mẹ Ngô định mắng vài câu, cô lại nghe thấy người kia nói nhỏ: "Chuẩn bị đồ đạc sẵn sàng đi, đêm có người tới đón."
Cô còn đang giật mình, gã sai vặt kia đã mất hút. Mẹ Ngô nhận ra điều gì đó nên đỡ cô dậy, sau đó cả hai rảo bước về nhà họ Chu.
Về đến nhà họ Chu rồi tìm đến nơi yên tĩnh, Cận Tiêu thấp giọng nói với bà: "Đêm nay tôi phải đi, không được mang theo quá nhiều thứ."
Mẹ Ngô nhìn cô, hơi do dự mà dò hỏi: "Đi? Đi đâu?"
Cận Tiêu hạ quyết tâm nói: "Sẽ có người sắp xếp, mẹ Ngô." Cô nhìn thẳng vào đôi mắt in hằn dấu vết tháng năm, nhưng vẫn minh mẫn, quắc thước của bà: "Mẹ ở chỗ Chu Thanh trước đi, nếu lần này tôi..." Cô dừng một chút, nhỏ giọng lại như sợ thần linh nghe thấu, sẽ chọc thủng hy vọng của mình: "Nếu lần này tôi cứu được cậu Tư, chúng tôi sẽ không quay lại Tín Châu nữa."
Cô còn muốn nói khi nào ổn định sẽ đến đón, mẹ Ngô đã nắm lấy tay Cận Tiêu: "Mợ đi cứu cậu đi, không phải lo cho tôi."
Cận Tiêu chớp mắt, bất chợt không nói được lời nào. Mẹ Ngô cười, hơi xấu hổ: "Tôi nhìn cậu lớn lên, vốn là người làm trong nhà mẹ đẻ của cậu."
Mẹ Ngô nhìn Cận Tiêu, đối diện với vẻ mặt không thay đổi của đối phương, cũng đoán được cô đã biết từ trước, vì vậy bà cũng nhẹ lòng hơn: "Không tiện nói cho mợ biết, thế mà kéo dài đến tận bây giờ."
Nói đến đây, nước mắt của bà dần trào dâng. Cận Tiêu nhận ra, sau nhiều năm như vậy, đuôi mắt bà đã sớm ghi lại vết tích của thời gian.
Cận Tiêu vươn tay lau nước mắt giúp mẹ Ngô, nhẹ giọng vờ trách cứ, lại như đang cảm khái: "Đúng vậy, mẹ xem mấy người đi, giấu tôi biết bao nhiêu là chuyện."
Đến tối, cô lại vô cùng bình tĩnh. Mẹ Ngô dặn đi dặn lại mãi, bởi hai người đều lo rằng mỗi câu mỗi chữ đều là những điều cuối bọn họ nói với nhau. Chu Thanh nhét khẩu súng lục vào túi cho cô, thấp giọng nói: "Thận trọng mọi việc nhé."
Cao Xu Hạm nhìn cô, mấp máy môi như không biết phải nói gì, đành nói theo: "Nhớ cẩn trọng mọi việc nhé."
Họ đều biết đây là một lần đánh cược. Tới nửa đêm, gã sai vặt mặc đồ đen lái xe đến cửa sau nhà họ Chu. Lúc đưa cô ra, Cao Xu Hạm còn nhanh mắt dò xét người kia, tuy nhiên đối phương không có biểu hiện gì quá đặc biệt.
Cận Tiêu ôm mẹ Ngô và Chu Thanh. Đến lượt Cao Xu Hạm, cô ấy chợt quay ngoắt đi vô cùng kỳ lạ, nhưng vẫn giang tay ôm lấy cô, còn nói khẽ "bình an nhé". Nghe kỹ ra, giọng cô ấy đã hơi run run.
Bọn họ đều là những may mắn cô gặp được trong đời mình. Phải chăng tuổi thơ và thời niên thiếu kém may mắn khiến ông trời thương tình, để cô gặp rất nhiều người sẵn lòng giúp đỡ mình trong thời loạn lạc này.
Cận Tiêu ngồi lên xe rồi hạ cửa kính xuống nhìn ra ngoài, cho đến khi ba người phụ nữ biến thành những chiếc bóng đen nho nhỏ. Vậy là bọn họ đã rời xa cuộc sống của cô rồi. Đời người luôn là những lựa chọn và đánh đổi. Thêm một lần nữa, cô đứng trên chiếu bạc của định mệnh, và duy chỉ lần này, Cận Tiêu đẩy mọi thứ mình có lên bàn cược.
Gã sai vặt đưa cô tới bờ sông, bảo đợi ở đây rồi biến mất trong đêm tối. Cách đó không xa có tiếng còi tàu, gió sông khiến tóc cô bay tán loạn. Cận Tiêu nhìn về phía mặt sông mênh mông, vô bờ, lòng ngày càng tĩnh lặng hơn.
Sông luôn là nơi lý tưởng để giết người. Nhét vào bao tải, cột vào đá đều quẳng xuống được ngay.
Thực chất, Cận Tiêu đã không còn chút giá trị lợi dụng nào với Dương Thừa Quý nữa. Xét về thủ đoạn và bối cảnh, cô đều quá bé nhỏ. Dương Thừa Quý muốn nói lời không giữ lời rồi bóp chết cô, quả là việc dễ dàng.
Cô đứng ở bờ sông, thậm chí còn có suy nghĩ tức cười như đang chuẩn bị cho kịch bản xấu nhất. Liệu có cần đếm ngược cho sự sống của mình không nhỉ?
Trong màn đêm này, chỉ có chút ánh đèn leo lắt trên chiếc thuyền nơi xa. Cận Tiêu ngẩng đầu, sao trên trời sáng quá.
Vậy là cô nhìn thấy sao rồi, thì ra cà rốt có hiệu quả thật.
Cận Tiêu bất giác mỉm cười.
Như vậy, đời này của cô lại thêm chút tiếc nuối.
Nơi xa có gợn sóng lăn tăn, Cận Tiêu quay đầu nhìn bóng đen mơ hồ nơi ấy.
Hình như là thuyền đánh cá, lại hình như không có gì cả.
Tim cô bắt đầu đập dồn. Cận Tiêu cố gắng mở mắt thật lớn, muốn quan sát rõ hơn.
Đến khi ngọn đèn sáng lên, cô mới thấy chiếc thuyền nhỏ lững lờ trên mặt sông. Trên đó có một ngư dân đội mũ, cùng với bóng người không thể quen thuộc hơn.
Cậu Tư.
Anh cũng nhìn thấy Cận Tiêu, thậm chí còn đứng phắt dậy trông ngóng về phía cô. Cô như thấy được ánh sao lấp lánh trong mắt cậu Tư.
Tay Cận Tiêu run lên.
Cô nghĩ, tốt quá rồi.
Sau này dẫu sống chết ra sao, cô cũng không còn lẻ bóng nữa.